Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 37

Rõ ràng khách sạn có nhiều phòng suite khác, nhưng Triệu Hi vào phòng uống xong một cốc nước, rồi lại như quên béng những lời mình đã nói, không hề nhắc lại chuyện làm thế nào để lừa Trần Tễ Nghiêu cho mình vào.

Trần Tễ Nghiêu cũng không rảnh để bận tâm đến cậu. Anh đã hẹn đối tác ở An Thành 10 giờ sáng nay để họp nên chỉ ăn vội bữa sáng. Trước khi xuống tầng, anh hỏi Triệu Hi mượn chứng minh thư.

Triệu Hi hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cậu vừa gõ mật khẩu khởi động chiếc laptop đặt trên bàn, vừa nhìn thẳng vào màn hình, nói: “Chẳng phải mấy phòng còn lại trên tầng này em đã ở rồi sao? Em chỉ thích phòng này vì nó có ánh sáng tốt nhất thôi…”

“Dù sao em cũng không dọn đâu, muốn dọn thì anh tự dọn đi.”

Trần Tễ Nghiêu không có thời gian để tranh cãi về quyền sở hữu căn phòng suite này. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh biết Triệu Hi có lúc lại ngang ngược, vô lý như vậy. Trước khi ra khỏi cửa anh đã điều chỉnh đèn đọc sách trên đầu Triệu Hi sáng hơn một chút, sau đó không nói gì thêm, cứ thế mặc kệ cậu.

Buổi họp dưới tầng kéo dài hơn hai tiếng, nhưng Triệu Hi cũng không rảnh rỗi, cậu mang theo cả laptop và máy chơi game, xử lý các cuộc họp video trực tuyến một cách suôn sẻ. Khi mệt mỏi, cậu lại nằm trên ghế sofa chơi game, cậu rất biết cách để kết hợp thư giãn và làm việc.

Nhưng vì buổi sáng dậy quá sớm, lại thêm gần đây cậu đang cố gắng bỏ thuốc ngủ, nên khi không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, cậu lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.

Trong cơn mơ màng, cậu lại gặp một giấc mơ rất hỗn loạn. Triệu Hi mơ thấy mình vội vã kéo vali đến khách sạn, nhưng Trần Tễ Nghiêu đang thu dọn hành lý trong phòng. Anh không thèm liếc nhìn cậu một cái, chỉ lạnh lùng nói với cậu rằng 2 giờ chiều nay phải trả phòng, cậu thích nơi này thì có thể tự mình ở đây đến khi nào chán thì thôi… Triệu Hi tức giận đến mức lấy chiếc gối trên sofa ném vào anh.

Khi tỉnh dậy, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Triệu Hi định tắt máy, nhưng ngón tay cậu loay hoay trên màn hình, cuối cùng lại vô tình bật loa ngoài.

Giọng nói ồn ào của Bùi Minh vọng ra từ điện thoại: “Cậu đi đâu thế? Tôi đến công ty, họ nói hôm nay cậu không đi làm.”

Mí mắt Triệu Hi lại nặng trĩu: “Tôi đang ngủ, có chuyện thì nói đi.”

“Tối qua lúc ăn cơm, bên cạnh cậu có một cô gái trẻ tuổi phải không, da rất trắng và cao gầy?” Bùi Minh nói. “Đó là con gái của tổng giám đốc Tống của Thượng Vũ, cũng là bạn thân của vợ Trương Tái.”

“Mấy năm trước không biết cậu đi ăn cơm ở khách sạn Lệ Tư với ai, lúc lên thang máy, trong một nhóm đàn ông các cậu chỉ có một mình cô gái đó, cậu đã chắn cửa thang máy để cô ấy đi vào trước. Sau đó cô ấy đi du học ở Canada, mặc dù lúc đó cô ấy không biết cậu là ai nhưng mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến cậu.”

“Bức ảnh ba tôi chụp trong đám cưới của Trương Tái cậu còn nhớ không? Sau đó cô Tống này đã nhìn thấy, cứ hỏi thăm về cậu với Trương Tái, còn xin số điện thoại của cậu. Trương Tái không còn cách nào khác, đành phải nói với cô ấy là cậu đã có bạn gái, nhưng cô ấy không nghe. Cứ kiên quyết nói rằng chuyện năm đó phải cảm ơn cậu, muốn mời cậu ăn cơm.”

“Trương Tái sợ gây phiền phức cho cậu nên cứ kéo dài chuyện này. Kết quả là tối qua cô ấy nghe nói cậu thay anh trai tham dự buổi tiệc, nên đi theo tổng giám đốc Tống đến, thật ra chỉ để gặp cậu một lần.”

“Hôm qua người đông, mắt nhìn nhiều, cô ấy cũng ngại mở lời với cậu. Giờ thì sao? Hôm nay lại gọi điện thoại đến cho Trương Tái.”

Bùi Minh có chút trêu chọc: “Tôi đang hỏi đây, rốt cuộc chúng ta có nên đưa thông tin liên lạc của cậu cho cô ấy không?”

Đầu óc Triệu Hi bị y làm cho muốn nổ tung. Cậu đưa tai ra xa ống nghe, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Số điện thoại của tôi đâu phải đường dây nóng của thành phố, chuyện này cũng đáng để cậu gọi điện hỏi tôi sao?”

Bùi Minh cười: “Vợ của Trương Tái và cô bạn thân này tình cảm rất tốt, không đành lòng từ chối.”

“Hơn nữa, tối qua tôi thấy cậu trò chuyện với cô Tống này cũng khá vui vẻ mà, lúc cô ấy uống rượu, son môi bị nhòe, tôi còn thấy cậu đưa giấy cho người ta nữa đấy.”

Triệu Hi thật sự không còn gì để nói, cậu không chỉ phải lo xem ba của Bùi Minh có mua trực thăng cho Bùi Minh không, mà giờ đến cả những mối “đào hoa” bên ngoài y lôi về cậu cũng phải giải quyết hết. Triệu Hi không khỏi cảm thấy đau đầu.

Bùi Minh vẫn luyên thuyên: “Tôi cũng không còn cách nào khác mới gọi điện cho cậu, ai bảo nhị thiếu gia của tôi có duyên với phụ nữ thế chứ?”

Triệu Hi không muốn nói chuyện với y nữa, liền chống người từ từ ngồi dậy trên ghế sofa.

Ý thức ban đầu còn mơ hồ, nhưng khi ngước mắt lên, cậu thấy người đàn ông đang đứng bên bàn ăn lặng lẽ uống nước, đầu cậu lập tức như bị một thứ gì đó va phải, cả người tỉnh táo hẳn.

Nhìn lại bản thân, Triệu Hi mới nhận ra mình đang đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ say đến mức chiếc gối được đặt dưới đầu mà cậu cũng không hay.

Triệu Hi bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại, mấy phút trước Bùi Minh đã nói những lời gây hiểu lầm, nhưng giờ rối rắm về chuyện đó cũng vô ích.

Không cần phải nghĩ, những lời đáng lẽ không nên nghe, Trần Tễ Nghiêu chắc chắn đã nghe rõ mồn một.

Triệu Hi không nhớ mình đã cúp điện thoại như thế nào. Bữa trưa được nhà hàng Trung Hoa mang đến đã đặt trên bàn, uống xong cốc nước, Trần Tễ Nghiêu xoay người đi về phía phòng ngủ.

Triệu Hi vén chăn mỏng đuổi theo từ ghế sofa, nắm lấy cổ tay anh, gọi lại: “Trần Tễ Nghiêu, anh nghe em giải thích!”

Đối phương quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu, lặng lẽ nói: “Tỉnh rồi à? Rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn cơm.”

“Buổi tiệc của thương hội tối qua em tham gia thay cho Triệu Húc Đình.” Triệu Hi chỉ lo giải thích. “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, em không dẫn theo cô gái nào, không tham gia bất cứ hoạt động nào không nên tham gia, thậm chí rượu cũng không uống mấy.”

“Trước đây em thật sự không quen cô Tống đó. Ban đầu em ngồi cùng với ba cô ấy, ai ngờ sau đó hai cha con họ lại đổi chỗ. Cô ấy nói son môi bị nhòe, khăn giấy vừa tầm tay em nên em đưa giúp thôi. Em đảm bảo ngoài ra không có gì khác!”

Hiếm khi Triệu Hi nói một tràng dài mà không ngừng nghỉ như vậy, cậu chau mày, nghiêm túc đánh giá phản ứng của Trần Tễ Nghiêu.

“Em không cần phải giải thích chi tiết với anh như thế.” Giọng Trần Tễ Nghiêu có chút lạnh lùng: “Anh nhắc lại một lần nữa, bất kể là Quan Mậu Kỳ trước đây hay cô Tống bây giờ, việc em muốn xử lý mối quan hệ với họ như thế nào là tự do của em.”

Không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng Triệu Hi cảm thấy kể từ lần trở về từ chùa Nam Âm, mối quan hệ giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu rõ ràng đã được cải thiện. Nhưng mỗi khi đề cập đến một số chủ đề nhạy cảm, đối phương lại lập tức trở nên lạnh nhạt.

Triệu Hi vẫn kiên quyết: “Nghe hay không tùy anh, còn giải thích hay không là chuyện của em.”

“Hơn nữa, chuyện của Quan Mậu Kỳ em đã nói rõ với anh mấy ngày trước rồi, tại sao bây giờ anh lại cố tình nhắc đến cô ấy?”

Trần Tễ Nghiêu quay mặt đi, dường như cũng không biết nên nói gì.

Triệu Hi rất muốn chất vấn anh một câu: “Nếu không bận tâm em ở bên ai, khi nghe em có những mối quan hệ mập mờ hay tin đồn, lòng anh có thực sự không chút lay động nào không?”

Cãi nhau một trận cũng tốt, cậu muốn cãi một trận thật lớn để buộc Trần Tễ Nghiêu phải nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, như vậy cậu sẽ không phải đoán mò nữa.

Triệu Hi gần như đã hạ quyết tâm, nhưng Trần Tễ Nghiêu lại gạt tay cậu ra khỏi cổ tay mình, vẻ mặt từ chối tranh luận.

Triệu Hi biết rằng một khi Trần Tễ Nghiêu không muốn nói, cậu sẽ không bao giờ hỏi được điều gì. Cảm xúc sôi sục vừa rồi lập tức tắt ngúm.

Vấn đề không tìm thấy lối ra, trong lòng lại cảm thấy bí bách, nhưng vì Trần Tễ Nghiêu không nói sẽ rời đi, hai người cứ thế cứng nhắc với nhau.

Buổi chiều, Trần Tễ Nghiêu ở lại phòng xử lý email. Triệu Hi ăn trưa xong không cảm thấy buồn ngủ, cậu cuộn mình trên giường loay hoay với máy chơi game, nhưng suốt nửa ngày vẫn không tìm được trò nào ưng ý để tập trung chơi.

Dịch vụ khách sạn rất chu đáo, cứ nửa tiếng lại có một đĩa trái cây tươi được mang lên.

Chắc là giám đốc đã dặn dò sở thích của cậu nên ngoài một ly nước ép táo, đĩa trái cây xung quanh cũng được trang trí bằng những lát táo cắt mỏng.

Triệu Hi nếm thử vài quả việt quất, thấy hương vị rất ngon, liền chọn hết những quả còn lại trong đĩa.

Cậu không biết liệu cả hai có đang giận nhau không, nhưng Triệu Hi không muốn tiếp tục căng thẳng với Trần Tễ Nghiêu nữa. Vì vậy cậu cầm đĩa trái cây chủ động đi đến bên cạnh anh.

Triệu Hi không dùng tay mà cầm một chiếc nĩa nhỏ xiên vào quả việt quất rồi đưa lên, đặt quả việt quất ngay bên miệng Trần Tễ Nghiêu.

Ngón tay Trần Tễ Nghiêu đang gõ nhẹ trên bàn phím dừng lại, anh nhìn xuống, giơ tay định lấy chiếc nĩa Triệu Hi đang đưa.

Triệu Hi lại rụt tay về, vẫn kiên quyết muốn đút cho anh, hờn dỗi nói: “Sao, còn sợ em hạ độc anh à?”

Trần Tễ Nghiêu không nhìn cậu, mở miệng ăn hết quả việt quất mà Triệu Hi vừa đút.

Một hộp thoại mời cuộc gọi video hiện lên, là quản lý cấp cao của Hằng Nạp muốn liên lạc để báo cáo một số công việc cho Trần Tễ Nghiêu.

Tín hiệu được kết nối, nhưng không đợi đối phương lên tiếng, Trần Tễ Nghiêu đã nói trước: “Tôi đang ở khách sạn, có việc gì thì về rồi nói.”

Có thể đơn giản là không có thời gian để xử lý chứ không cố ý tránh né ai. Triệu Hi lại như cố ý gây chuyện, nghiêng người đến gần, nhướn mày nhìn anh: “Có việc gì mà không thể báo cáo trước mặt em?”

“Sao anh không hỏi xem hai ngày anh ‘mất tích’, ai đã giúp anh ký những văn kiện lớn nhỏ trong công ty?”

Giọng Triệu Hi vừa dứt, một giọng nói bối rối từ điện thoại truyền đến: “Trần, sếp Trần?”

Trần Tễ Nghiêu không nói gì nữa, ‘cộp’ một tiếng, đóng máy tính lại.

Triệu Hi đặt đĩa và nĩa xuống, đứng ngay bên cạnh không nhúc nhích, nhìn anh chằm chằm.

Dù đang ngồi trên ghế nhưng ánh mắt của Trần Tễ Nghiêu lại mang sự áp đặt mạnh mẽ hơn, anh trầm giọng nói: “Em đi tàu cao tốc mấy tiếng đến An Thành chỉ để ở trong khách sạn ngủ, chơi game, rồi cố tình gây rối khi anh đang làm việc sao?”

Triệu Hi tỏ vẻ không đồng tình, nghe vậy liền cười: “Không có việc gì thì không thể đến tìm anh sao? Không thể chỉ đơn giản là vì muốn ở bên anh sao?”

“Nhiều năm trước chẳng phải chúng ta vẫn luôn như thế sao? Chẳng phải đã quen rồi sao?”

Trần Tễ Nghiêu nói một cách nghiêm túc: “Vậy thì bây giờ em phải học cách từ từ thay đổi thói quen đó.”

“Không thay đổi được.” Triệu Hi cúi người xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ một: “Trần Tễ Nghiêu, kiếp này anh đừng hòng bỏ rơi em.”

Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ nặng lời với cậu, anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng thực tế gần như đã bị cậu giày vò đến giới hạn, giọng anh bất giác trầm xuống: “Triệu Hi, rốt cuộc em đã làm loạn đủ chưa?”

“Vậy là anh vẫn cho rằng em đang gây rối vô cớ đúng không?” Triệu Hi có chút bất lực, như thể cậu cũng không thể làm gì được với cả hai người: “Em cũng muốn ngồi xuống và nói chuyện tử tế với anh, tiếc là anh chưa bao giờ cho em cơ hội này.”

“Có lúc em còn nghĩ mình bị điên. Chắc chắn là tâm thần mới có thể thích một khúc gỗ không biết lãng mạn như anh.”

Hai từ đó vang lên bên tai nhẹ như tiếng chuông gió, Trần Tễ Nghiêu cau mày, không chắc chắn mình vừa nghe thấy gì.

Triệu Hi nhìn anh với vẻ giận dỗi: “Trần Tễ Nghiêu, anh không biết vì sao hôm đó em hôn anh à?”

“Anh thật sự nghĩ là em trượt chân, hay là em rảnh rỗi đến mức mang chuyện này ra để trêu chọc anh?”

Triệu Hi chính là như vậy. Một khi đã xác định được tình cảm của mình, mục tiêu và hành động sẽ trở nên rất rõ ràng, cậu không muốn che giấu bất cứ điều gì trước mặt Trần Tễ Nghiêu.

Nhớ lại những kỷ niệm hai người đã cùng trải qua, Triệu Hi lờ mờ cảm nhận được Trần Tễ Nghiêu không phải hoàn toàn không có tình cảm với mình. Ít nhất khi cậu hôn anh, Trần Tễ Nghiêu đã không hề vô thức đẩy cậu ra.

Điều này khiến Triệu Hi có thêm niềm tin một cách khó hiểu.

Nhưng sự tự tin ấy nhanh chóng bị đánh tan bởi một câu nói của đối phương. Cậu thấy Trần Tễ Nghiêu đứng dậy khỏi ghế: “Buổi chiều anh sẽ nhờ trợ lý đặt vé cho em, em về đi.”

Giọng điệu của anh không giống như đang nói đùa, Triệu Hi có chút lo lắng, chắn trước mặt Trần Tễ Nghiêu không cho anh rời đi.

Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị: “Em cũng thấy rồi, anh rất bận, không có thời gian ở đây để em làm loạn.”

Triệu Hi khó hiểu: “Sao lại là làm loạn?”

“Trước đây em hiểu lầm anh thích Quan Mậu Kỳ, thấy anh cố tình xa lánh em nên em mới giận, sau này em nhận ra đó là do em ghen, em không muốn anh ở bên người khác.”

Lời vừa dứt, Triệu Hi chợt nhận ra điều gì đó, mắt cậu mở to: “Không phải anh đang lừa em chứ? Anh sẽ không… thật sự thích Quan Mậu Kỳ chứ?”

“Không thích.” Trần Tễ Nghiêu lặp lại.

“Vậy anh có đối tượng nào khác rồi sao?”

“… Không có.”

“Thế thì chúng ta đều ở đây.” Triệu Hi tiến lên nắm lấy tay anh: “Trần Tễ Nghiêu, anh có thể cân nhắc ở bên em không?”

“Chúng ta đừng làm anh em nữa, chúng ta yêu nhau được không?”

“Anh hiểu em mà, chuyện không chắc chắn em sẽ không nói bừa, em đã xác định mình thực sự rất thích anh nên mới lấy hết can đảm để thổ lộ với anh.”

Mặc dù đôi khi nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng khi Triệu Hi nghiêm túc, đôi mắt cậu lại sáng ngời, đầy vẻ chân thành.

Trần Tễ Nghiêu cảm nhận rõ trái tim mình đập mạnh, anh không nhìn Triệu Hi nữa.

Sau một lúc im lặng, cổ họng anh khẽ trượt, anh nói: “Hai chúng ta không thể nào, em đừng nghĩ nữa.”

“Được.” Triệu Hi không buông tay: “Nhưng em cần một lý do hợp lý và có thể thuyết phục được em.”

“Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy, trong lòng anh chưa từng thích em dù chỉ một chút sao?”

Trần Tễ Nghiêu im lặng.

Triệu Hi lại tiến đến gần hơn hai bước, ánh mắt kiên định, thậm chí có chút dồn ép nhìn anh: “Trần Tễ Nghiêu, em cần một lý do.”

Ngay khi cậu dứt lời, chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Triệu Hi quay đầu lại, thấy là Mạnh Uyển gọi đến, nhưng cậu không có ý định bắt máy ngay.

Trần Tễ Nghiêu cũng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt anh vô thức trầm xuống vài phần, thở dài.

Khi anh đưa tay định cầm điện thoại để bắt máy, lòng bàn tay Triệu Hi lại đè lên, ngăn anh lại: “Trả lời câu hỏi của em trước đã.”

“Trần Tễ Nghiêu, em hỏi anh, rốt cuộc anh có thích em không?”

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, nhưng dường như Trần Tễ Nghiêu đã hạ quyết tâm, anh nhìn thẳng vào mắt Triệu Hi, nói từng chữ một: “Không thích.”

Điện thoại vẫn chưa được bắt máy, giữa hai người bỗng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Trần Tễ Nghiêu tỏ ra bình thản, nhưng máu dồn về tim khiến anh cảm thấy một nỗi đau rất thật.

Trong không gian tĩnh lặng, Triệu Hi lại cười, ánh mắt cậu mang theo chút cô đơn, nhưng từ sâu thẳm lại lóe lên sự quật cường.

“Không sao.” Sau một khoảng lặng, cậu tiến lên từng bước, nắm chặt cổ tay Trần Tễ Nghiêu.

Cậu làm ra vẻ thoải mái, nói nhỏ bên tai người kia: “Anh A Nghiêu, em sẽ cố gắng theo đuổi anh thêm nữa.”

“Một ngày nào đó… em sẽ khiến anh thích em.”

Bình Luận (0)
Comment