Triệu Hi không tiếp tục nói chuyện với Trần Tễ Nghiêu. Vì dành thời gian nghe điện thoại của mẹ, cậu tìm một nơi yên tĩnh và gọi lại ngay cho Mạnh Uyển.
Đầu dây bên kia rất tĩnh lặng, giọng nói của bà vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng có chút ngập ngừng: “Con trai à…”
“Hôm nay mẹ đến Quốc Kim lấy khuyên tai thì gặp Quan tiểu thư, sao mẹ nghe con bé nói hai đứa đã chia tay rồi?”
Triệu Hi mở cửa kính ban công bước ra ngoài, ngậm điếu thuốc trên môi: “Cô ấy nói với mẹ như thế nào ạ?”
“Có vẻ như vụ Quan Sĩ Xuyên đã ảnh hưởng lớn đến hai mẹ con họ.” Mạnh Uyển thở dài: “Con bé nói muốn đưa mẹ mình sang nước ngoài định cư, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện tình cảm. Con gái nhà người ta vốn đã đáng thương, còn nắm tay mẹ xin lỗi liên tục…”
Từ góc độ của Mạnh Uyển, Triệu Hi đang trong giai đoạn thất tình vì bị bạn gái đột ngột chia tay. Bà thấy cậu đã không về Lan Uyển một thời gian nên gọi điện, chủ yếu để hỏi han tình trạng tâm lý của cậu.
“Giờ… tâm trạng con có ổn không?”
Câu hỏi của mẹ khiến Triệu Hi nhất thời không biết nói gì.
Vốn định tìm một lý do để nhận hết trách nhiệm về mình, nhưng vì Quan Mậu Kỳ đã hành động trước, cậu liền nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền: “Con ổn ạ.”
Triệu Hi cố tình hạ thấp giọng: “Nhưng trong nửa năm tới mẹ đừng giục giã chuyện tình cảm của con nhé, vết thương lòng này cũng cần thời gian để lành lại chứ ạ?”
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Mạnh Uyển lại hỏi: “Giờ con đang ở đâu?”
“Ở An Thành, với Trần Tễ Nghiêu ạ.”
Giọng Mạnh Uyển trở nên vui vẻ hơn: “Hai đứa? Làm lành rồi à?”
Triệu Hi nghiêng người dựa vào lan can, giọng nói và vẻ mặt đều lười nhác: “Con cũng không rõ nữa, nhưng anh ấy đã chịu ăn việt quất con đút cho rồi.”
“Chuyện trước đây chắc chắn đã làm A Nghiêu tổn thương lắm.” Mạnh Uyển dặn dò: “Giờ con và Quan tiểu thư cũng chia tay rồi, nhiều năm nay A Nghiêu luôn nhường nhịn con đủ điều, lần này thấy thằng bé đau lòng như vậy, con thông cảm và dỗ dành nó nhiều hơn nhé.”
Triệu Hi định tìm cơ hội giải thích rõ ràng với mẹ, dù sao chuyện cậu hiểu lầm Trần Tễ Nghiêu thích Quan Mậu Kỳ một phần cũng do Mạnh Uyển vô tình hướng cho cậu nghĩ vậy.
Thế nhưng mối quan hệ phức tạp giữa cả hai không thể chỉ nói vài câu qua điện thoại. Hơn nữa trước đây ở chùa Nam Âm, cậu chỉ đùa rằng mình thích đàn ông mà mẹ đã phản ứng rất dữ dội, điều này khiến Triệu Hi cảm thấy không chắc chắn.
Nếu để mẹ biết người cậu thật sự yêu là Trần Tễ Nghiêu, dựa vào sự thiên vị của bà dành cho Trần Tễ Nghiêu suốt nhiều năm qua, Triệu Hi bỗng dưng có chút mong đợi phản ứng của mẹ.
Mạnh Uyển là một người phụ nữ có tư tưởng khá truyền thống, nhưng cậu hiểu mẹ mình, bà là một người hiền lành, dịu dàng và có lòng trắc ẩn sâu sắc, đôi khi còn mềm mỏng hơn cứng rắn.
Nếu cậu thật sự quyết tâm ở bên Trần Tễ Nghiêu, có thể mẹ sẽ cần thời gian để chấp nhận chuyện này, có thể sẽ không dễ dàng, nhưng cuối cùng bà vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu.
Dù sao thì đây cũng là chuyện lâu dài. Trước mắt cậu phải xử lý cho xong với Trần Tễ Nghiêu đã. Triệu Hi cần phải thuyết phục được anh, sau đó mới có thể công khai mối quan hệ của cả hai với gia đình. Nếu cứ vội vàng công khai trong khi mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, rất có thể sẽ làm cả cậu và Trần Tễ Nghiêu hoảng sợ.
Nghe lời dặn dò của mẹ, Triệu Hi cảm thấy bất lực, cậu thầm nghĩ, “Làm sao mà dỗ được anh ấy đây?”.
Nụ hôn đầu tiên đã chủ động trao đi rồi, chẳng lẽ Trần Tễ Nghiêu nói không muốn thì cậu lại dùng vũ lực để chiếm đoạt ư?
“Thôi mẹ ạ, giờ con đau đầu lắm, mẹ cứ để con yên đi.”
Triệu Hi muốn kết thúc cuộc gọi nhanh chóng để vào với Trần Tễ Nghiêu, cậu dặn dò một tiếng rồi cúp máy trước khi mẹ kịp nói thêm.
Sau khi hoàn thành công việc ở An Thành, Triệu Hi cùng Trần Tễ Nghiêu và các thành viên khác trong đội bay trở về Ninh Hải.
Lần này khi Trần Tễ Nghiêu hỏi xin chứng minh thư để làm thủ tục check-in, Triệu Hi không từ chối nữa mà vui vẻ đưa cho anh.
Chuyến bay chỉ kéo dài hơn hai tiếng, nhưng A Mạch vẫn chu đáo đặt vé hạng thương gia cho cả đội, với ghế đôi rộng rãi và thoải mái hơn.
Trần Tễ Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, những người còn lại kéo hành lý đi ngang qua, ai cũng tinh ý không ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh anh.
Triệu Hi nói chuyện điện thoại ở hành lang xong, sau đó thong thả đi theo sau mọi người, hiển nhiên là để ngồi xuống bên cạnh Trần Tễ Nghiêu.
Trần Tễ Nghiêu đang xem tin tức trên iPad, anh không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, dường như hoàn toàn không để ý đến Triệu Hi.
Khi máy bay cất cánh, loa phát bản tin an toàn bằng tiếng Anh và tiếng Trung. Khi máy bay bay ổn định ở tầng bình lưu, tiếp viên mang chăn đến cho mọi người, hỏi xem có ai cần đồ ăn hoặc thức uống không.
Triệu Hi không đói lắm nên lịch sự từ chối.
Có lẽ hình ảnh hai người ở cạnh nhau quá đẹp, hoặc tiếp viên đã từng thấy Triệu Hi trên các bản tin truyền thông, cô mỉm cười và khi rời đi, ánh mắt không kìm được mà nán lại trên người cậu thêm vài giây.
Không gian trở nên yên tĩnh, Trần Tễ Nghiêu chợt lên tiếng: “Giờ không muốn ăn bánh đậu đỏ nữa à?”
Anh hỏi bằng gương mặt lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai. Triệu Hi cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh, hơn nữa cậu luôn muốn tìm cơ hội để thể hiện sự quan tâm với Trần Tễ Nghiêu.
Triệu Hi cong môi, thích thú cúi người xuống: “Tiệm bánh đó số lượng có hạn, phải xếp hàng rất lâu, mà thời tiết ở An Thành lại nóng như vậy…”
“Vậy nên lúc đó anh tự mình đi xếp hàng hay là nhờ A Mạch đi mua hộ thế?”
Trần Tễ Nghiêu im lặng, Triệu Hi cố nhịn cười, ánh mắt dừng lại trên màn hình iPad của anh.
Một lúc sau, một hơi ấm phả vào làn da bên mặt Trần Tễ Nghiêu, anh nghe thấy người bên cạnh mình nũng nịu hỏi: “Chán quá, anh A Nghiêu, chúng ta chơi trò gì đi?”
Những ngón tay của Trần Tễ Nghiêu lướt trên màn hình iPad.
Triệu Hi tựa lưng vào ghế, thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Nhớ năm xưa, người nào đó chơi game có thể gọi là có chút thiên phú, người khác đau đầu không qua cửa nỗi, mỗi lần đến tay người đó thì đều thuận lợi vượt qua hết.”
“Ai ngờ càng lớn càng nhạt nhẽo, chẳng lẽ hai năm nữa đến cả các phím trên, dưới, trái, phải cũng không phân biệt được?”
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang bên tai cậu: “Đừng khiêu khích anh, chiêu này vô dụng.”
Triệu Hi không diễn nữa, giật lấy chiếc iPad, đặt máy chơi game của mình vào lòng anh.
Cậu chớp chớp mắt nói: “Trần Tễ Nghiêu, hai chúng ta cá cược đi?”
Triệu Hi vừa mua một trò chơi mới cách đây không lâu, chỉ riêng nhiệm vụ nhặt vàng ở một bản đồ nhánh cậu đã phải nghiên cứu vài ngày. Cuối cùng vào trưa hôm trước, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ và lập kỷ lục.
Nhân vật trong game phải nhảy qua vòng lửa để tránh cú tấn công bất ngờ của lũ dơi trong hang động, đồng thời phải đảm bảo không bị sóng biển từ những tảng đá ngầm phía dưới đánh trúng.
Triệu Hi suy nghĩ một chút: “Hai chúng ta thi đấu, ai đến đích trong thời gian ngắn nhất thì người đó thắng, người thua phải đồng ý làm một việc cho người thắng.”
Sau đó cậu hỏi trước: “Vậy nếu em thua, anh muốn em làm gì?”
Trần Tễ Nghiêu hiếm khi đòi hỏi cậu điều gì, nhưng Triệu Hi rất tự tin mình sẽ thắng ở trận này nên muốn đặt cược một ván lớn: “Lần trước không phải anh luôn bảo em an phận đừng làm phiền anh sao? Nếu em thua…”
“Thì em đảm bảo sau khi xuống máy bay, trong vòng một tháng em tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh, tuyệt đối không làm phiền anh.”
Nói xong, cậu cau mày, vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc: “Nhưng chỉ một tháng thôi nhé, không hơn đâu!”
“Nhưng nếu em thắng…”
Triệu Hi cười, ghé sát tai Trần Tễ Nghiêu thì thầm: “Cho em vào đội dự án phát triển thành phố mới Khoa Mậu.”
“Anh A Nghiêu, em muốn làm việc cùng anh, ngày nào cũng muốn nhìn thấy anh.”
Trần Tễ Nghiêu cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.
Triệu Hi cong môi, lấy máy chơi game từ tay anh, bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ một cách trôi chảy. Bằng thao tác điêu luyện, cậu chỉ mất 3 phút 48 giây để hoàn thành trò chơi.
Đây không phải là kỷ lục tốt nhất của cậu, nhưng cậu tin Trần Tễ Nghiêu không thể nhanh hơn mình. Triệu Hi tạm dừng giao diện, đưa máy cho Trần Tễ Nghiêu với vẻ chắc chắn sẽ thắng.
Trần Tễ Nghiêu quay về điểm xuất phát và bắt đầu lại.
Bình thường Trần Tễ Nghiêu cũng không hay chơi game khi không có Triệu Hi khích lệ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự ổn định của đôi tay ấy.
Dù đã lâu không chạm vào máy, chỉ cần xem Triệu Hi chơi một ván, Trần Tễ Nghiêu đã nắm rõ các chướng ngại vật sẽ gặp phải và địa hình bản đồ.
Khi trò chơi được 2 phút 15 giây, anh đã thuận lợi lên chiếc thuyền nhỏ trong thung lũng để đi đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Với tốc độ hiện tại, thời gian về đích của anh sẽ nhanh hơn Triệu Hi ít nhất hai đến ba giây.
Triệu Hi nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút thất thần.
Trần Tễ Nghiêu vẫn bình tĩnh cầm máy chơi game bằng cả hai tay, bỗng những lời cá cược của Triệu Hi hiện lên trong đầu anh, nếu anh thắng ván này…
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong một khoảnh khắc, giây tiếp theo, ngón tay của Trần Tễ Nghiêu trượt ra khỏi màn hình.
Khi nhân vật lên bờ, đáng lẽ phải leo lên một chiếc thang, anh đã không giữ vững và rơi xuống từ trên cao, cú “sai lầm” đó không để lại dấu vết quá rõ ràng, nhưng đã khiến thời gian bị chậm lại một cách hoàn hảo.
Máy bay đột nhiên rung lắc vài cái, thông báo về luồng không khí không ổn định vang lên, nhưng không hề ảnh hưởng đến thao tác của Trần Tễ Nghiêu sau đó.
Triệu Hi nhúc nhích cổ, ngồi thẳng dậy. Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu đã kết thúc trò chơi với thành tích 3 phút 51 giây.
Không thấy được manh mối nào, Triệu Hi nhướng mày, nở nụ cười vô cùng đắc ý.
Trần Tễ Nghiêu trả lại máy chơi game cho cậu, lấy miếng che mắt bằng lụa đen che lại, dựa vào gối nói mình mệt, bảo Triệu Hi đừng làm phiền nữa.
Triệu Hi xoay máy chơi game trên đầu ngón tay, “hứ” một tiếng: “Làm gì mà giận thế, thua game thôi mà…”
Dường như Trần Tễ Nghiêu ngủ rất nhanh, không nói thêm lời nào để đáp lại cậu.
Triệu Hi có chút tâm tư riêng. Cậu cất máy chơi game, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà ngắm Trần Tễ Nghiêu.
Ngoài những đường nét ưu việt bẩm sinh, môi của Trần Tễ Nghiêu dường như luôn mỏng. Nhưng chính vì thế, nửa trên khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc bịt mắt bằng lụa đen lại trở nên quyến rũ một cách khó hiểu.
Khi anh lạnh lùng, khóe môi sẽ hơi trễ xuống, đường cong thẳng tắp, lộ ra vẻ điềm tĩnh và kiềm chế, không nghi ngờ gì cũng là một kiểu cấm dục.
Nhớ lại nụ hôn dưới cây hòe ở chùa Nam Âm hôm đó, một cảm xúc dâng lên trong lòng như thể van đã được mở ra ngay lập tức, cổ họng Triệu Hi liên tục nuốt khan.
Nhưng có quá nhiều người xung quanh, cậu không thể làm gì khác thường, chỉ còn lại một niềm tin ngày càng kiên định trong lòng.
Cậu mặc kệ mọi thứ rối ren, cậu thích Trần Tễ Nghiêu, muốn ở bên Trần Tễ Nghiêu mãi mãi, nên nhất định phải nắm chặt người ấy trong tay, biến thành của riêng mình.
Dù Trần Tễ Nghiêu từ chối cậu vì bất cứ lý do gì, dù sau này Trần Tễ Nghiêu có thể gặp người khác tốt hơn, việc giữ khoảng cách với cậu là điều không thể.
Nếu Trần Tễ Nghiêu thay lòng, cậu sẽ cướp người ấy về bên mình.
Nhưng bao nhiêu năm nay, tính cách của Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn như vậy, dửng dưng với nhiều thứ xung quanh, như bị một lớp băng trong suốt bao bọc, tự phong kín bản thân.
Nhưng không sao cả, Triệu Hi nghĩ, cậu có rất nhiều thời gian để từ từ tiếp cận Trần Tễ Nghiêu, dù sao hai người cũng đã vô thức trốn tránh nhau nhiều năm rồi.
Hơn nữa, cậu vốn có lợi thế về không gian vật lý, gần gũi thì dễ thân thiết, nếu thực sự theo đuổi, khả năng thành công chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với những người không có cơ hội tiếp xúc.
Trong đầu đủ loại suy nghĩ bay lượn, Triệu Hi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cánh tay cậu kề sát Trần Tễ Nghiêu, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da anh. Triệu Hi cong môi, cong ngón tay một chút, khẽ chạm vào ngón út của Trần Tễ Nghiêu đang tự nhiên đặt trên tay vịn.
Trong giấc ngủ Trần Tễ Nghiêu khẽ rụt tay lại, Triệu Hi nắm chặt tay, siết chặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Như một cánh chim mỏi mệt tìm về tổ ấm, cuối cùng cậu cũng buông bỏ mọi mệt mỏi, cảm giác an tâm đó lại ùa về trong lòng cậu.
Không lâu sau, Triệu Hi cũng dựa vào vai Trần Tễ Nghiêu, mi mắt nặng trĩu và chìm vào giấc ngủ.