Trong vài ngày trở về từ An Thành, Triệu Hi liên tục phải tham dự hai buổi tiệc ra mắt tạp chí. Sau đó lại vướng bận công việc ở công ty nên không còn theo đuổi Trần Tễ Nghiêu một cách quyết liệt nữa.
Tuy không xuất hiện trực tiếp nhưng cậu vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho Trần Tễ Nghiêu, nội dung tin nhắn chỉ là những câu chuyện thường ngày không có gì đặc biệt.
Cậu hỏi han Trần Tễ Nghiêu đã ăn cơm chưa, báo cáo lịch trình hàng ngày của mình như gặp ai, mấy giờ về nhà, thỉnh thoảng chia sẻ những câu chuyện phiếm cậu nghe được từ bên ngoài. Mặc dù Trần Tễ Nghiêu không tỏ ra hứng thú với việc trò chuyện với cậu lắm.
Nhưng nhận thấy giọng điệu có vẻ không vui của Triệu Hi, khi rảnh rỗi Trần Tễ Nghiêu vẫn rất nghiêm túc trả lời tin nhắn của cậu.
Sắp đến ngày giỗ của Khương Di Thanh, Trần Tễ Nghiêu đã dành thời gian để đi viếng mộ.
Nhiều năm nay, hầu như anh đều đi một mình, không muốn làm phiền quá nhiều người vì chuyện riêng của gia đình.
Nhưng năm nay, chưa kịp đến tiệm hoa để chọn, một bó hoa tulip búp còn đọng sương được gói cẩn thận bằng giấy màu vàng nhạt đã được đặt trên bàn làm việc của anh.
A Mạch hẳn là biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lần này anh ta chỉ ngơ ngác lắc đầu, ngay sau đó, “ai đó” đã gửi tin nhắn đến: “Đoán là anh sẽ không nói cho em biết, nhưng nhờ anh mang bó hoa này đến cho dì Khương thì không có vấn đề gì chứ?”
Trần Tễ Nghiêu nhìn màn hình, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em ở đâu?”
Triệu Hi: “Ngay dưới công ty anh.”
Triệu Hi nói thêm: “Mẹ cũng đang ở trên xe với em. Mẹ muốn đi thăm dì Khương cùng anh. Nhưng nếu anh thấy không tiện, muốn nhân cơ hội này ở đó một mình với dì thì em và mẹ sẽ đi vào một hôm khác.”
Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu lái xe một mình, đi theo sau xe của Triệu Hi, ba người cùng đến nghĩa trang vào một ngày xuân mưa phùn.
Mạnh Uyển mang theo vài loại trái cây và một hộp đồ ăn nhỏ, trong hộp là những món ăn mà Khương Di Thanh thích khi còn sống.
Xung quanh không có tiếng gió hay tiếng chim hót, không khí bao trùm trong sự u ám tĩnh mịch. Tấm bia mộ vì dãi nắng dầm sương quanh năm, bức ảnh đen trắng đã xuất hiện những vết nứt nhỏ, mọi người vừa đến viếng mộ mới phát hiện ra.
Triệu Hi gọi quản lý nghĩa trang đến, người đó liên tục xin lỗi vì sự sơ suất của mình. Mạnh Uyển không làm khó họ, chỉ nói rằng gia đình vẫn còn giữ ảnh của Khương Di Thanh khi còn trẻ, sẽ nhờ người mang đến và nhờ nhân viên thay ảnh kịp thời.
Mưa vẫn tí tách rơi, Triệu Hi đứng bên cạnh che ô cho mẹ. Khi Trần Tễ Nghiêu bước tới đặt hoa, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong bức ảnh trên bia mộ, Mạnh Uyển lại nhớ đến cảnh Khương Di Thanh nắm tay Trần Tễ Nghiêu trao cho mình trên giường bệnh vào năm bà qua đời, một dòng nước mắt đột nhiên trào lên khóe mắt.
Mạnh Uyển hít một hơi thật sâu, quay lưng lại, dùng ngón tay lau khóe mắt.
Triệu Hi đỡ vai và gọi bà một tiếng, đưa khăn giấy đến.
Mạnh Uyển phất tay, quay mặt sang một bên để tránh.
Bà không muốn bọn trẻ nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Rời nghĩa trang đã là buổi trưa. Trên con đường Nam Phổ, Mạnh Uyển nói giờ này dì Vân đang nghỉ trưa, bảo Triệu Hi đỗ xe ở Phức Loan để cả ba cùng ăn trưa tại khách sạn.
Trong bữa ăn, Mạnh Uyển cẩn thận quan sát từng cử chỉ của hai đứa trẻ. Sau khi ăn gần xong, bà vỗ vai Triệu Hi, nói rằng tuần trước bà cùng vài người bạn đến đây ăn, có đặt một hộp quà tặng của khách sạn, bảo cậu đi lấy giúp.
Khi Triệu Hi rời đi, Trần Tễ Nghiêu biết Mạnh Uyển có chuyện muốn nói riêng với mình. Anh lấy ấm trà châm thêm nước cho bà, sau đó không động đũa nữa.
Mạnh Uyển tỏ vẻ muốn nói nhưng lại thôi, bà nhìn ra cửa rồi quay lại nhìn Trần Tễ Nghiêu: “A Nghiêu, chuyện lần trước con cãi nhau với con trai dì vì Quan tiểu thư, dì đã nghe rồi. Vậy hai đứa… làm lành chưa?”
Qua giọng nói, có thể thấy Mạnh Uyển thật sự lo lắng cho cả hai. Trần Tễ Nghiêu không biết phải giải thích thế nào, vấn đề thực sự giữa anh và Triệu Hi không nên kéo những người không liên quan vào.
Mạnh Uyển thở dài, đáy mắt thoáng qua một nỗi buồn khó nhận ra, bà im lặng vài giây như đang do dự về chủ đề tiếp theo.
Ngừng một chút, bà lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách và đặt trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
Nhìn thấy dòng chữ “Báo cáo chẩn đoán bệnh lý” và chữ ký của bác sĩ điều trị, cùng với dòng chữ “U” được gạch chân đặc biệt, đầu Trần Tễ Nghiêu “ong” một tiếng, đồng tử giãn ra ngay lập tức.
Mạnh Uyển nắm lấy tay anh, thấy vậy vội vàng trấn an: “Đừng lo, A Nghiêu, không phải như con nghĩ đâu.”
Sau đó bà nói nhỏ bên tai anh: “Thật ra chuyện này xảy ra cách đây một thời gian rồi, dì thấy không khỏe nên nhờ dì Vân đưa đi khám, ban đầu họ nói có một khối u ở vị trí này, dì đã nghĩ mình bị ung thư vú.”
“Sau đó theo lời khuyên của bác sĩ, dì đã làm sinh thiết.” Giọng Mạnh Uyển nghẹn ngào, “Ơn trời, khối u lành tính, chỉ cần uống thuốc để nó không phát triển thêm là được.”
“Huyết áp chú con không tốt, chị dâu con hai tháng nữa là sinh rồi, còn thằng bé Triệu Hi lại nóng nảy, không giữ được bí mật, nên chuyện này dì chỉ nói với hai đứa thôi.”
Mạnh Uyển lại nhìn vào tập hồ sơ trên bàn: “A Nghiêu, dì cho con xem bản báo cáo này không phải để gây áp lực cho con. Dì chỉ muốn nói với con rằng con đã bước vào gia đình mình từ khi còn là một đứa nhỏ, Di Thanh lại mất sớm, những năm qua dì vẫn luôn coi con như con trai ruột của mình.”
“Nhưng dì cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho con, là do dì quan tâm con chưa đủ nên mới để con và thằng bé có khoảng cách lớn như vậy, dì Mạnh xin lỗi con.”
Như có một bàn tay vô hình siết lấy cổ họng, Trần Tễ Nghiêu cảm thấy khó thở.
“Hôm nay nhân lúc thằng bé không có ở đây, dì với con nói chuyện tâm sự nhé. Dì biết lòng con không dễ chịu, nhưng chuyện đã qua rồi, hãy để nó qua đi được không con?”
Trần Tễ Nghiêu muốn nói cho Mạnh Uyển biết rằng bà đã hiểu lầm, nhưng bà vẫn kiên trì: “Tuy dì lớn tuổi nhưng không ngốc. Khoảng thời gian này con và thằng bé giận dỗi nhau dì đều thấy hết. Năm ngoái con đi nghỉ dưỡng mà không liên lạc được, thằng bé đã tìm con như phát điên, hai anh em con từ nhỏ đã thân thiết nhất, nếu con thật sự cố chấp không để ý đến nó, nó sẽ lo lắng hơn bất cứ ai khác.”
“Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong mắt dì đều là con của dì, chưa bao giờ dì thiên vị ai. Tình cảm anh em của hai đứa không tốt, lòng dì đau khổ hơn bất cứ ai, thằng bé cũng vậy.”
Dần dần, cảm xúc của Mạnh Uyển bình ổn lại: “Chuyện lần này thực sự tác động đến dì rất lớn, đến tuổi này mới thấy sinh lão bệnh tử là không thể tránh khỏi, cái chết thực ra rất gần với chúng ta.”
“Dì và chú con sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thế giới này trước các con. Đến lúc đó anh em các con là những người thân thiết nhất của nhau, vì vậy dì hy vọng gia đình mình mãi mãi hòa thuận. Hứa với dì được không? Sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để ảnh hưởng đến tình cảm gia đình.”
Nói rồi bà vỗ tay anh: “Tuy tương lai anh em các con sẽ có gia đình riêng, nhưng Húc Đình mãi mãi là anh cả của con, Triệu Hi cũng mãi mãi là em trai con. Gia đình hòa thuận thì mọi sự mới hưng thịnh.”
“Như vậy, cho dù một ngày nào đó dì thật sự bị bệnh này kéo đi tìm mẹ của con, ít nhất… dì cũng sẽ không còn gì hối tiếc.”
Sau khi dùng bữa xong, rời khỏi Phức Loan, những hạt mưa trên trời đột nhiên trở nên nặng hạt hơn.
Triệu Hi đưa Mạnh Uyển lên chiếc xe phía trước, cần gạt nước của chiếc Bentley điên cuồng gạt màn mưa trước mặt. Trần Tễ Nghiêu chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai chiếc đèn hậu đang xa dần.
Mãi lâu sau anh mới sực tỉnh, đạp ga từ từ đi theo sau.
Ở vị trí của anh, anh hoàn toàn có thể hiểu được tấm lòng của Mạnh Uyển. Ý định của bà là muốn hòa giải giữa anh và Triệu Hi, nhưng câu nói “Thằng bé mãi mãi là em trai con, gia đình hòa thuận thì mọi sự mới hưng thịnh” như một lời nguyền không thể gạt bỏ, đã vô hình trói buộc anh.
Có lẽ ích kỷ một chút hoặc hạ thấp đạo đức xuống một chút sẽ làm cuộc sống hiện tại không quá khổ sở, nhưng nếu chỉ vì sự sung sướng nhất thời của bản thân, anh đã có thể đưa ra lựa chọn đó từ nhiều năm trước.
Nhưng người mà anh làm phụ lòng, không chỉ đơn giản là một mình anh đang vật lộn trong sự khó xử.
Mạnh Uyển bảo họ về Lan Uyển nghỉ ngơi, đợi buổi chiều Triệu Chính Lâm từ công ty về, cả nhà còn phải tụ họp lại để bàn chuyện chụp ảnh gia đình.
Xuống xe, Trần Tễ Nghiêu thất thần đóng cửa, một mạch chạy vội dưới mưa đến mái hiên. Chợt nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, anh quay đầu lại mới phát hiện Triệu Hi đang bình tĩnh đứng đó với chiếc ô đen, thì ra đã đợi anh ở trong sân từ sớm.
Dì Vân bắt đầu bận rộn trong bếp, Mạnh Uyển thì đang lo lắng về việc thay ảnh trên bia mộ của dì Khương nên để hai người lại ở phòng khách rồi lên lầu.
Tóc Trần Tễ Nghiêu vẫn còn ướt sũng, anh đi vào nhà vệ sinh để chỉnh lại. Trên kệ có khăn giấy, anh rút ra vài tờ, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước đọng trên tóc.
Vừa ngẩng đầu lên, anh thấy một bóng hình quen thuộc trong gương. Triệu Hi đang cầm một ly trà gừng, một tay đút túi, lười biếng dựa vào cửa.
Rồi Triệu Hi bước tới, nhìn anh và nói bằng giọng điệu có chút trách móc: “Vừa rồi anh nghĩ gì thế? Hồn vía để đâu vậy, em che ô cho anh mà cũng không cần…”
Trần Tễ Nghiêu thu lại ánh mắt đang đối diện với cậu, Triệu Hi đưa ly trà cho anh, mở tủ lấy một chiếc khăn tắm mới.
Chiếc khăn lông mềm mại chạm vào đầu Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi nhẹ nhàng lau vài cái rồi nắm lấy hai đầu khăn, dùng một chút lực khiến đầu Trần Tễ Nghiêu cúi xuống.
Trong khoảng cách gần, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
“Trần Tễ Nghiêu, còn nhớ hồi trước chúng ta đắp người tuyết trong sân không?”
Triệu Hi nói: “Mỗi lần chơi về, người em ướt sũng, anh c** q**n áo, dùng khăn tắm bọc em lại, sau đó ấn em ngồi lên bồn cầu, cầm máy sấy tóc giúp em.”
Dường như chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi. Ít nhất là vào mùa đông năm ngoái, khi tuyết rơi, Trần Tễ Nghiêu đã vắng mặt trong suốt bốn tháng, không còn đắp người tuyết cùng cậu nữa.
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu nhàn nhạt vang lên bên tai cậu: “Không nhớ.”
“Vậy trí nhớ của anh kém thật đấy.”
Triệu Hi nheo mắt lại, không hề giận dữ vì câu trả lời của cậu ấy, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên nhẫn hiếm thấy: “Không sao, chỉ cần em nhớ là được.”
“Em vừa hứa với dì Khương sẽ chăm sóc anh thật tốt, cũng muốn làm thật nhiều điều cho anh.”
Cậu chậm rãi nói: “Vậy nên sau này em sẽ luôn là người che ô cho anh. Nếu chẳng may anh bị ướt, em sẽ lau khô tóc giúp anh như anh đã từng chăm sóc em, để anh không bị ốm.”
“Thế nên, Trần Tễ Nghiêu, đừng đẩy em ra nữa, được không?”
Một số kỷ niệm chỉ thích hợp để lưu giữ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi của giấc mơ. Trần Tễ Nghiêu biết mình không thể thực sự đáp lại điều gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc đầy hứa hẹn của người trong lòng, đôi khi anh cũng không kìm được mà lưu luyến sự dịu dàng này, dù nó không thực sự thuộc về anh.
Triệu Hi cong môi, mỉm cười với Trần Tễ Nghiêu, nhìn vào đôi môi không quá sâu của Trần Tễ Nghiêu.
Vừa lúc cậu định tập trung ánh mắt, một giọng nói vang lên từ phía sau, bất ngờ gọi: “Tiểu Hi.”
Trần Tễ Nghiêu ngẩng đầu lên, thấy Triệu Húc Đình đang đứng ngoài cửa, điềm tĩnh nhìn họ.
Triệu Hi buông tay khỏi Trần Tễ Nghiêu, quay người lại chào hỏi anh trai.
Triệu Húc Đình thu lại ánh mắt, khẽ cúi đầu cười ẩn ý, tiến đến vỗ vai Triệu Hi: “Không có gì, chỉ là anh qua nhắc dì Vân làm bánh khoai lang tím hấp xong rồi, bảo hai đứa qua ăn.”
“Chậm trễ để bánh nguội thì không còn ngon nữa đâu.”
Sau đó Triệu Chính Lâm về nhà, cả gia đình lại quây quần bên bàn ăn tối.
Trần Tễ Nghiêu ăn rất ít. Sau đó anh nhận được một cuộc gọi, mượn cớ đi lấy tài liệu rồi ra xe hóng gió một mình.
Khi hoàng hôn dần buông, tiếng mưa rơi cũng nhỏ dần, mùi đất ẩm bốc lên trong không khí, những vũng nước bên cạnh vườn hoa phản chiếu bầu trời chắp vá.
Một lúc sau, Triệu Húc Đình cũng ăn xong, mang theo một chiếc túi nhỏ tinh xảo bước ra, bên trong là một chiếc bùa bình an được đan bằng tay: “Vợ anh ở nhà rảnh rỗi nên đan để giết thời gian, mỗi người có một cái trong xe.”
Trần Tễ Nghiêu cất món đồ vào trong xe, Triệu Húc Đình không vội rời đi mà tựa người vào cửa xe Bentley.
Có vẻ hắn ra ngoài chỉ để hóng gió cùng anh. Sau một hồi im lặng, Triệu Húc Đình không kìm được mà lên tiếng: “Vừa rồi anh thấy mẹ ở trong phòng sắp xếp ảnh của dì Khương, lúc đi ra vành mắt bà đỏ hoe, chắc lại lén lút lau nước mắt.”
Triệu Húc Đình dừng lại rồi hỏi: “Mẹ đã kể cho em chuyện bà ấy bị bệnh à?”
Trần Tễ Nghiêu cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Thật ra không có gì to tát đâu.” Triệu Húc Đình nói: “Sau đó anh cũng tìm chuyên gia bên Mỹ xem qua rồi, khối u lành tính, chỉ cần kiểm soát tốt là không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.”
“Có điều bệnh của mẹ… không được tức giận, không được chịu kích động quá lớn.”
Nói xong, hắn ẩn ý nhìn Trần Tễ Nghiêu, sau đó chuyển đề tài, đưa tay vào túi để tìm thuốc lá.
Rồi hắn sực nhớ ra điều gì đó, tự cười: “Xin lỗi, từ lúc vợ anh mang thai, anh không hút thuốc trước mặt cô ấy nữa nên quên mang theo, hôm nay không mời em được rồi.”
Trần Tễ Nghiêu nói: “Không cần đâu, em cai rồi.”
Triệu Húc Đình nhướn mày: “Cai á? Từ lúc nào thế?”
“Mới đây thôi.”
Thật ra Trần Tễ Nghiêu vẫn có thuốc lá trong túi, nhưng lấy ra lúc này chẳng có ý nghĩa gì.
Anh không thể hút cùng Triệu Húc Đình, đôi khi anh sẽ lấy ra một điếu, nhưng chỉ để ngậm chứ không châm lửa.
Nó giống như chút hy vọng hư vô mờ mịt khó lòng buông bỏ cuối cùng. Anh tuyệt đối sẽ không châm lửa, bởi vì anh biết, một khi đốm lửa đó được thắp lên, từ đó về sau anh sẽ không còn khả năng cai được nữa.
“Mỗi lần nghe ai đó cai thuốc, anh lại nhớ đến Tiểu Hi hồi nhỏ cai kẹo.”
Triệu Húc Đình nói chuyện như đang tâm sự: “Em cũng biết Tiểu Hi thích ăn kẹo mà. Hồi đó chắc khoảng bốn năm tuổi, lúc em còn chưa về nhà, ba có mang về một loại kẹo từ nước ngoài, giấu trong ngăn tủ đựng trà. Mỗi lần thằng bé đều lén lút tìm ra, trốn trong chăn ăn vụng.”
“Sau này dì Vân phát hiện răng nó có vấn đề, cả nhà liền ép nó cai kẹo. Nó nằm lăn ra đất khóc ầm ĩ, đến cả phim hoạt hình yêu thích cũng không thèm xem, cứ như không ăn loại kẹo đó nó không sống nổi vậy.”
Triệu Húc Đình cười: “Không ngờ thằng bé lại thích đồ ngọt đến thế, gần như là nghiện rồi.”
“Nhưng nếu kiên quyết không cho nó ăn, dần dần nó sẽ quên đi hương vị đó, qua một thời gian, khi lấy một viên ra cho nó, nó lại không hiểu sao mình lại nghiện món đó đến vậy.”
“Lúc đó anh mới nhận ra một điều, bản chất của việc cai thuốc hay cai kẹo đều giống nhau, đó là phải nhẫn tâm và dứt khoát. Nếu cứ dây dưa, trong lòng sẽ luôn tồn tại một chút hy vọng, điều đó cũng cho người khác một ảo tưởng rằng mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.”
“Như vậy là tàn nhẫn nhất.” Triệu Húc Đình nói. “Cuối cùng chẳng ai được thanh thản, và vì thế mọi người đều trở nên đau khổ hơn.”