Sau kì nghỉ thu, Triệu Hi vẫn không quên chuyện họp nhóm dự án khu thành phố mới.
Trước đây việc cậu nghiêm túc nói muốn làm việc với Trần Tễ Nghiêu là thật. Nhưng gạt bỏ thân phận tổng giám đốc tập đoàn Á Thâm của cậu sang một bên, chỉ với số cổ phần Hằng Nạp mà cậu đang nắm giữ trong tay, dù không lấy lí do này, cậu vẫn có thể đường đường chính chính ngồi vào bàn họp, chắc chắn không ai dám có ý kiến.
Thế nhưng ngay trước khi bước vào cửa, Triệu Hi mới biết Trần Tễ Nghiêu không có ý định tham gia cuộc họp hôm nay. Qua tấm kính trong suốt của phòng họp, cậu nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc.
Mấy cô nàng thích buôn chuyện đang xì xào bên tai cậu: “Này, mọi người có biết không, tôi nghe nói CEO của Phi Lâm là gay.”
“Bên nhóm kế hoạch đang đồn rằng anh ta ba ngày hai bận chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc vì để mắt đến sếp Trần đấy.”
Nghe vậy, Triệu Hi quay đầu nhìn lại: “Khoan đã, logic này của mọi người không đúng rồi…”
“Nói thật thì chẳng phải tôi chạy đến văn phòng sếp Trần còn thường xuyên hơn hắn sao? Sao mọi người không đoán tôi và Trần Tễ Nghiêu mới là một đôi?”
“Sếp Triệu, anh không hiểu rồi, nghe là biết anh chưa từng đu idol.” Cô gái đối diện cười toe toét và nháy mắt với cậu: “Trong giới giải trí, nếu hai người cả ngày cứ dính lấy nhau, đóng cặp để tạo tin đồn tình cảm thì chắc chắn là giả.
“Ngược lại, nếu hai người là kiểu tình cảm mập mờ, khi bị hỏi thì họ không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận tin đồn, loại này ‘đẩy thuyền’ mới đã.”
Ánh mắt Triệu Hi cụp xuống, mặt nhanh chóng đanh lại, gõ gõ bàn: “Thôi thôi, đừng có lười biếng ở đây nữa, mọi người cầm tài liệu vào phòng họp đi!”
Trần Tễ Nghiêu không có mặt, người chủ trì cuộc họp đương nhiên trở thành Triệu Hi.
Dù biết Phi Lâm và Hằng Nạp hiện tại có lợi ích ràng buộc, nhưng cậu không nghĩ rằng Louis lại tích cực đến mức tham gia cả một cuộc họp nhỏ nội bộ của công ty người khác như vậy.
May mắn là Louis cũng khá biết điều. Hắn ngồi ở vị trí bên cạnh và không nói nhiều, hầu hết thời gian chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhưng Triệu Hi biết người này rất tinh ranh, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phía, đừng thấy hắn im lặng, xung quanh có bất kỳ động tĩnh gì cũng không qua được đôi mắt ấy.
Không có Trần Tễ Nghiêu bên cạnh, lại có thêm một người đáng ghét như vậy, buổi họp này khiến Triệu Hi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, khi ông chủ lớn không có ở đây, các thành viên trong nhóm dự án lại không có nhiều gánh nặng tâm lý. Hiểu được tính cách của Triệu Hi, thỉnh thoảng họ cũng dám nói đùa trước mặt cậu.
Triệu Hi dặn dò A Mạch, bảo anh ta đi mua trà sữa mà mọi người vẫn thường thích uống.
Người bên cạnh trêu chọc: “Mỗi lần họp mà gặp sếp Triệu là lại được mời nước, được làm việc với một người sếp như anh thật sự quá hạnh phúc!”
“Đừng cảm ơn tôi.” Triệu Hi xua tay: “Tôi cũng chỉ ‘mượn hoa hiến Phật’ thôi, thực ra vẫn là quẹt thẻ của Trần Tễ Nghiêu.”
Lời vừa dứt, chính cậu cũng sững sờ.
Lúc này Triệu Hi mới nhận ra thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức đáng sợ đến mức nào. Thẻ của Trần Tễ Nghiêu đã bị anh thu lại từ lâu rồi, làm gì còn chuyện cậu quản lí tài khoản cho anh nữa, và làm gì còn chuyện cậu có thể tùy ý tiêu tiền của anh?
Sau đó bắt đầu bàn về dự án, nhà thiết kế đưa ra bản vẽ mặt bằng nói rằng muốn tạo một kiến trúc mang tính biểu tượng ở đoạn đường trung tâm. Nhưng dù sao dự án cũng có ngân sách, tiền đều đã dồn vào việc phát triển kết cấu chính, nên cây cầu hành lang hình cầu vồng ban đầu dự kiến nối giữa tòa A và B có thể sẽ không thể thực hiện.
Nghe thấy hai từ “cầu vồng”, Triệu Hi lập tức hứng thú, hỏi lại: “Anh vừa nói cây cầu gì cơ?”
“Cầu vồng ạ.” Vị quản lí bên cạnh giải thích: “Nhưng hiện tại tài chính eo hẹp, có lẽ phải bảo nhà thiết kế chỉnh sửa lại bản vẽ. Nếu thật sự không được, cũng chỉ đành lùi lại và chọn một kiểu khác có chi phí xây dựng thấp hơn.”
Ngón tay gõ gõ lên bàn, Triệu Hi cười cười nhìn người đó: “Trần Tễ Nghiêu không có tiền nhưng tôi có mà, sao chuyện này lại không hỏi tôi trước?”
Lời vừa dứt, Louis vẫn luôn ngồi yên lặng ở bên cạnh lại mở miệng: “Thực ra không cần thiết, kiến trúc chính của khu vực đã đủ mang tính đại diện rồi, có tiền đầu tư vào loại công trình ‘mặt mũi’ này, chi bằng…”
Chưa kịp nói xong, Triệu Hi đã ngắt lời hắn bằng một giọng điệu hơi bỡn cợt: “Tôi sống đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp một người khoa tay múa chân về chuyện tiền trong túi của tôi nên tiêu thế nào. Sếp Lý này, bàn tay vươn khá dài rồi đấy…”
Louis họ Lý, nhưng trong giới ít ai chú ý đến điểm này. Dám công khai gọi như vậy, Triệu Hi cũng là người duy nhất.
Louis nhướn mày, nhìn Triệu Hi đầy suy tư. Sau đó hắn cười cầm lấy điện thoại, không nói thêm gì nữa.
Cuộc họp kết thúc, Triệu Hi cất tài liệu và nhanh chóng tìm đến văn phòng của Trần Tễ Nghiêu, nhưng hình như hôm nay anh không có ở công ty. Cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Hôm nay anh ta có việc đột xuất phải đến Ủy Ban Chứng Khoán một chuyến, chắc là không kịp ăn trưa cùng.”
“Nếu sếp Triệu có thời gian, dưới lầu có một quán bar có không gian khá tốt, tôi mời cậu uống một ly nhé?”
Biểu cảm của Louis khi nói chuyện khá tùy hứng, trông giống như đang khoe khoang với Triệu Hi rằng mình hiểu rõ lịch trình của Trần Tễ Nghiêu hơn cậu, giọng điệu cũng không phải thật lòng muốn dùng bữa cùng cậu.
Triệu Hi hạ điện thoại xuống, liếc nhìn Louis bằng ánh mắt lạnh lùng, định quay người đi thì Louis lại gọi cậu từ phía sau: “Hình như sếp Triệu rất thích tự đặt ra kẻ thù tưởng tượng cho mình?”
Triệu Hi dừng bước, đưa ánh mắt dò xét nhìn lại.
Louis thu lại biểu cảm, ho nhẹ một tiếng, mỉm cười: “Không có gì, chỉ đang cảm thán mối quan hệ giữa người với người đôi khi thật kì diệu.”
“Chúng ta đều biết trên thương trường không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn. Đôi khi người mà bạn cho là mối đe dọa lớn nhất lại nắm giữ những thông tin mà bạn không ngờ đến nhất, còn có thể mang lại sự giúp đỡ lớn nhất vào thời điểm then chốt.”
“Đương nhiên, tôi không có ý nói ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ đâu nhé.”
Miệng thì nói “không”, nhưng vẻ mặt của Louis rõ ràng lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Triệu Hi hiểu ẩn ý trong lời nói của Louis, dù hơi miễn cưỡng nhưng vẫn giữ thái độ ôn hòa và đề nghị: “Hiện tại tôi có thời gian rảnh, có thể đi nghỉ ngơi ở nơi anh vừa nhắc đến một lát.”
Thế nhưng khi cậu thật sự có thời gian và muốn trò chuyện, Louis lại từ chối.
“Không sao, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Hắn cười đầy ẩn ý: “Tôi tin rằng rất nhanh thôi, sếp Triệu sẽ chủ động dành riêng một ngày để mời tôi đi uống rượu.”
Điều này càng khiến Triệu Hi có lý do để nghi ngờ tên này chỉ đang cố tình gây tò mò để trêu chọc cậu.
Suốt cả ngày hôm đó, Trần Tễ Nghiêu không hề xuất hiện. Triệu Hi nhớ lại từ khi trở về từ An Thành, hai người không xảy ra bất cứ xung đột nào cả. Cậu không biết Trần Tễ Nghiêu thực sự bận rộn hay lại đang giở trò gì đó để tránh mặt cậu.
Trước khi ngủ, Triệu Hi nằm trên giường trăn trở về chuyện này. Với tính cách trước đây, cậu đã sớm lao đến Hối Cảnh để chất vấn Trần Tễ Nghiêu, nhưng hiện tại cậu lại học được cách ở nhà hờn dỗi một mình.
Sau đó cậu không khỏi cảm thán, cuối cùng cũng hiểu được lời trách móc trước đây của Bùi Minh, rằng bây giờ cậu thật sự không còn “thần thái” như xưa nữa.
Mặc dù không thể đoán được Trần Tễ Nghiêu đang nghĩ gì, nhưng trong tiềm thức Triệu Hi vẫn luôn chờ đợi, hi vọng rằng khi anh bận rộn xong sẽ nhớ đến mình.
Vì vậy cậu dần trở nên mất tập trung trong công việc, ngay cả khi đi giao tiếp bên ngoài và bận rộn, cậu vẫn thường xuyên liếc nhìn điện thoại.
Cuối cùng Triệu Hi cũng nhận được cuộc gọi từ A Mạch, nhưng là để hỏi mượn chiếc máy bay không người lái số 001 ở nhà cậu.
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty công nghệ Hằng Nạp cuối cùng cũng được lên lịch. Để đạt hiệu quả tốt nhất, họ cần chiếc máy bay đó để chụp vài tấm poster và trưng bày tại buổi họp báo.
Dù thường ngày Triệu Hi thích đùa giỡn, nhưng trong công việc luôn phân định rõ ràng. Lần này cậu lại cố ý kéo dài thời gian, nói với A Mạch: “Các anh cũng biết chiếc máy bay này có ý nghĩa đặc biệt mà, một buổi họp báo quan trọng như vậy, chỉ một cuộc điện thoại của trợ lý tổng giám đốc là có thể đại diện cho cả công ty sao?”
“Bảo sếp anh tự đến nói chuyện với tôi.”
Miệng thì cứng, nhưng ngay khi cúp máy Triệu Hi lại rất cẩn thận lấy chiếc máy bay từ tủ trưng bày ra, lau sạch thân máy rồi cất vào hộp đóng gói.
Vậy mà ngồi ở nhà chờ cả buổi chiều, đến gần tối lại nhận được điện thoại của A Mạch, nói rằng Trần Tễ Nghiêu đã tạm thời thay đổi kế hoạch quảng bá, hiện tại không cần chiếc máy bay của cậu nữa.
Triệu Hi cúp điện thoại, thầm chửi thề một tiếng “chết tiệt”. Nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận, không ngừng tự nhủ rằng đã quyết tâm theo đuổi người ta thì phải có thái độ của người theo đuổi. Thế là sáng hôm sau Triệu Hi vẫn chủ động cẩn thận gói chiếc máy bay mang đến Hằng Nạp mà không báo trước cho Trần Tễ Nghiêu.
Lần gặp lại Trần Tễ Nghiêu là tại buổi họp báo hôm đó. Kể từ khi thành lập công ty công nghệ trực thuộc Hằng Nạp, định hướng thị trường trong tương lai của toàn bộ tập đoàn luôn được chú ý.
Buổi họp báo lần này kết hợp với tiệc rượu, rất nhiều doanh nghiệp cùng lĩnh vực đang trong giai đoạn thăm dò cũng đến tham dự, trong đó không thiếu những “ông lớn” kỳ cựu.
Vì là sân nhà, hôm nay Trần Tễ Nghiêu mặc đồ thoải mái hơn, không phải bộ vest cứng nhắc như mọi khi.
Dù vậy, điều đó vẫn không ảnh hưởng đến khí chất tự tin, uy nghiêm của anh khi đứng trên sân khấu. Anh dùng ngôn từ súc tích và mạch lạc để bình tĩnh trình bày về quá trình nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Triệu Hi ngồi ở vị trí trung tâm có tầm nhìn tốt nhất. Đôi mắt cậu chăm chú dõi theo Trần Tễ Nghiêu, hòa mình vào đám đông và thật lòng vỗ tay vì anh.
Sau đó cậu lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh gửi vào nhóm chat, đây là yêu cầu đặc biệt của Mạnh Uyển.
Sau khi gửi thành công, Mạnh Uyển lập tức đăng lên nhóm một bức ảnh Trần Tễ Nghiêu phát biểu trong lễ tốt nghiệp đại học: “A Nghiêu của chúng ta bây giờ ngày càng đẹp trai hơn.”
Từ lần tham dự lễ tốt nghiệp của Trần Tễ Nghiêu năm đó, Triệu Hi đã luôn giữ bức ảnh đó trong điện thoại, bây giờ Mạnh Uyển lại gửi nó lên, tạo nên sự tương phản sâu sắc với khung cảnh hiện tại.
Trong khoảnh khắc choáng váng, Triệu Hi chợt nhận ra đã nhiều năm trôi qua nhanh như vậy, nhưng ánh mắt của cậu chưa bao giờ rời khỏi Trần Tễ Nghiêu.
Họp báo kết thúc, bữa tiệc được tổ chức ngay tại sảnh tiệc bên cạnh.
Những nhân vật có tiếng nói trong ngành đều là bạn bè và người quen của Trần Tễ Nghiêu. Vì vậy không khí khá thoải mái, đương nhiên cũng có không ít người muốn nhân cơ hội này để làm quen với anh.
Trong lúc trò chuyện ở bàn chính, có một người nhắc đến chiếc máy bay không người lái số 001. Vì rất coi trọng triển vọng phát triển của Hằng Nạp trong lĩnh vực này, người đó hiểu được ý nghĩa của chiếc máy bay và bày tỏ mong muốn mạnh mẽ được mua lại. Yêu cầu Trần Tễ Nghiêu ra giá nếu anh không định bán đấu giá hoặc trưng bày trong bảo tàng công nghệ của mình.
Trần Tễ Nghiêu không đáp lại, chỉ nâng ly rượu lên và mời người đó, thấy vậy, những người hiểu chuyện cũng không hỏi thêm nữa.
Lúc đó Triệu Hi bị một nhóm người vây quanh để bắt chuyện nên không thấy phản ứng của Trần Tễ Nghiêu. Sau này khi nghe người khác kể lại, cậu càng không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
Có lẽ vì ở trong nhà lâu nên cảm thấy ngột ngạt, Trần Tễ Nghiêu một mình ra ban công hóng gió, nhưng ngay cả trong khoảnh khắc này anh cũng không thể hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Hi nhận ra anh và nhanh chóng đi theo.
Gió đêm mát lạnh, ánh trăng thanh khiết chiếu rọi hai bóng người đang im lặng đối diện.
Không biết nên mở lời thế nào, Triệu Hi chậm rãi tiến đến, dựa vào lan can bên cạnh anh. Suy nghĩ một chút, cậu quyết định nói thẳng: “Vừa nãy có người muốn mua chiếc máy bay không người lái số 001 của anh, sao anh không từ chối thẳng?”
Vẻ mặt Triệu Hi có chút khó chịu, mang theo chút ép buộc nhìn anh: “Trần Tễ Nghiêu, chiếc máy bay đó là anh tặng em, không được bán cho người khác!”
Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu hơi cụp xuống. Anh vẫn giữ im lặng, không lập tức trả lời câu hỏi của cậu.
Một lúc lâu sau, Trần Tễ Nghiêu đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Vậy ngay cả em cũng nghĩ việc từ chối người khác thì phải dứt khoát nói thẳng mới được, phải không?”
Triệu Hi nhướng mày, không hiểu ý anh.
Trần Tễ Nghiêu thở dài, bỗng đứng thẳng dậy, nhìn cậu mỉm cười: “Yên tâm đi, sẽ không bán đâu.”
“Tối nay anh sẽ đóng gói và gửi trả lại cho em.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đây cũng là lần cuối cùng, sau này dù là chuyện công hay chuyện tư, anh cũng sẽ không làm phiền em vì những chuyện thế này nữa.”
Hô hấp của Triệu Hi đột ngột căng thẳng, cậu nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Em còn cố tình hỏi làm gì.”
Trần Tễ Nghiêu nói: “Lần trước anh đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta không thể nào, em đừng phí công nữa.”
Có lẽ ngay từ đầu cậu nên nhận ra giữa hai người họ vốn dĩ là một ván cờ không bao giờ có lời giải.
Ngực Triệu Hi đột nhiên nhói lên, cậu giơ tay lên chỉ vào anh: “Trần Tễ Nghiêu, coi như hôm nay anh uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, em cho anh hai giây để rút lại những lời vừa nói.”
Không khí lại rơi vào thế bế tắc, Trần Tễ Nghiêu có chút bất lực nhìn cậu: “Cho dù có muốn ở bên nhau, ít nhất cũng phải tôn trọng ý nguyện cá nhân của anh chứ?”
Hồi nhỏ dì Vân thường làm món bánh táo, Triệu Hi thích đồ ngọt nên muốn Trần Tễ Nghiêu ăn cùng.
Nhưng giờ đây, Trần Tễ Nghiêu lại nói: “Từ trước đến nay anh chưa từng thích những thứ đó, nhiều năm như vậy, em đã bao giờ thấy anh chủ động ăn những thứ ngọt như vậy chưa?”
“Nhưng sau này em đút cho anh, rõ ràng anh ăn rất vui vẻ mà.” Triệu Hi tiến lên nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu: “Có những thứ ban đầu không thích, nhưng sau khi thử rồi mới dần dần nhận ra mình cũng có thể thích chúng, đúng không?”
Yết hầu Trần Tễ Nghiêu khẽ động, ánh mắt lại không nhìn cậu: “Anh nói không thích thì chắc chắn là không thích, em đừng ép anh, đừng áp đặt suy nghĩ của em lên anh.”
“Vậy tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?!” Triệu Hi đột nhiên hét lên.
“Trần Tễ Nghiêu, ký ức của em từ năm 8 tuổi gần như đều được lấp đầy bởi anh. Chúng ta cùng nhau đi học, anh cùng em làm bài tập, chơi game, sau đó lại dạy em chơi đàn.”
“Khi buồn ngủ có thể gối đầu lên chân anh, khi cùng nhau leo núi cũng nắm tay em, chỉ cần một biểu cảm, anh liền biết em có vui hay không.”
“Anh đã hứa sẽ đắp người tuyết cho em cả đời.” Giọng Triệu Hi bỗng nghẹn lại: “Năm ngoái anh đã không thực hiện lời hứa của mình, vậy nên những lời anh nói trước kia, hóa ra chỉ là anh nói bừa để dỗ dành em thôi đúng không?”
Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu ẩn trong bóng tối. Triệu Hi tiến lên, nắm lấy áo anh: “Em và anh bên nhau không phải chỉ một hai tháng hay một hai năm, nhưng thỉnh thoảng, em luôn có một cảm giác…”
“Anh đối với em…”
“Không có.”
Lời Triệu Hi chưa dứt đã bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Đó là ảo giác của em.”
Trần Tễ Nghiêu nói tiếp: “Em hãy sớm điều chỉnh lại bản thân, rồi coi như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Em là em trai của anh. Anh đã hứa với dì Mạnh sẽ ở bên em, nhưng ngoài ra… không thể có thêm bất kì điều gì khác.”
Như bắt được từ khóa, Triệu Hi đột nhiên hiểu ra: “Vậy là anh lo lắng đến suy nghĩ của gia đình nên mới như vậy sao? Em sẽ đi tìm mẹ!”
“Không phải.” Trần Tễ Nghiêu cau mày, nghiêm túc cảnh cáo cậu: “Em không hiểu chuyện, đừng lôi những người khác trong nhà vào.”
Triệu Hi luôn nghe lời anh, nhưng trong chuyện này lại tỏ ra kiên định một cách lạ thường, cậu cười cười: “Anh nghĩ đơn giản quá rồi.”
“Chỉ cần em không buông tay, chuyện của chúng ta, một ngày nào đó tất cả mọi người sẽ biết.”
Sau một hồi vòng vo, anh vẫn không thể làm Triệu Hi từ bỏ sự cố chấp, cuộc nói chuyện trở nên bế tắc, cả hai đều có vẻ bất lực.
Sau một lúc im lặng, giọng Trần Tễ Nghiêu trở nên trầm lắng, đột nhiên hỏi cậu: “Triệu Hi, em có thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa thích và dựa dẫm không?”
Vì nhiều năm qua chỉ có Trần Tễ Nghiêu ở bên, cậu không có gì để so sánh, nên sẽ không biết tình yêu đích thực là gì.
Hiện tại có lẽ cậu chỉ đang bị sự chiếm hữu mạnh mẽ chi phối. Nếu hôm nay Trần Tễ Nghiêu thật sự đồng ý ở bên cậu, cậu sẽ nhanh chóng cảm thấy sự lựa chọn của mình cũng chẳng có gì đặc biệt.
Như đã do dự rất lâu, Trần Tễ Nghiêu đề nghị: “Em có thể tìm một người mà cả hai cùng thích nhau, một người phù hợp với em về mọi mặt để yêu thử một lần.”
“Đến lúc đó em sẽ nhận ra hai người thực sự bị gắn kết bởi tình yêu không nên giống như chúng ta.”
Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, Trần Tễ Nghiêu chỉnh lại vạt áo và định rời đi.
“Không được.” Giọng nói từ phía sau rất trầm, nhưng lại vô cùng kiên định: “Không thể có người khác.”
Không thể diễn tả cảm giác đó bằng lời, có lẽ đó là sự không nỡ rời xa, nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ muốn chiếm hữu bằng được.
Triệu Hi nắm chặt vạt áo anh, các khớp ngón tay hằn rõ gân máu vì dùng lực quá mạnh. Một lúc lâu sau cậu mới khó khăn ổn định lại giọng nói run rẩy.
Triệu Hi cụp mắt xuống, mang theo vài phần tự giễu, nghiêm túc gọi tên Trần Tễ Nghiêu.
Cậu dừng lại một chút rồi cười nhẹ: “Trần Tễ Nghiêu, nếu em nói…
“Đời này em thật sự không thể thiếu anh thì sao?”