Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 41

Gần nửa năm qua, Triệu Hi gần như không thể nhớ nổi mình đã buông biết bao nhiêu lời cay nghiệt trước mặt Trần Tễ Nghiêu.

Lần này giọng điệu của cậu vẫn mạnh mẽ, nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, khi đối mặt với Trần Tễ Nghiêu lạnh nhạt như nước hiện tại, cậu đã sớm mất đi ưu thế có thể tùy ý làm nũng và bướng bỉnh như trước.

Trần Tễ Nghiêu luôn mang theo một sự mâu thuẫn trong lời nói và hành động. Lúc đó anh vẫn luôn nghiêng nửa mặt về phía Triệu Hi, khuôn mặt khuất trong bóng tối khiến ngay cả những cảm xúc dễ nhận biết nhất cũng trở nên khó nắm bắt.

Khoảng cách giữa Triệu Hi và anh chỉ vài bước chân, nhưng dường như lại xa cách cả ngàn non nghìn nước. Bóng hình anh chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy xa lạ đến thế, cứ như mọi nỗ lực đến gần đều vô ích.

Có sự phẫn nộ, cũng có sự bất lực, nhưng tất cả vẫn không thắng nổi thói quen đã ăn sâu vào máu thịt suốt bao năm qua: bản năng muốn được nhìn thấy anh mọi lúc mọi nơi.

Vì thế Triệu Hi bắt đầu điên cuồng suy tính xem Trần Tễ Nghiêu đang làm gì, xuất hiện ở đâu để cậu có thể vô tình gặp gỡ anh. Đương nhiên việc muốn gặp anh không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, cậu có thể trực tiếp đến nhà hoặc công ty, nhưng làm như vậy có thể khiến cả hai mặt đối mặt mà chẳng có gì để nói.

Trong lúc đang một mình băn khoăn, chiều nay Triệu Hi lại nhận được tin nhắn từ Mạnh Uyển, muốn cậu đến cửa hàng hoa ở phố Nam Tân lần trước để lấy hoa giúp bà.

Lái xe về đến Lan Uyển đã hơn 5 giờ chiều. Triệu Hi bước vào cửa, thấy ngoài Mạnh Uyển, trong phòng khách trên ghế sofa còn có một phu nhân khác có vẻ ngoài trạc tuổi bà.

Mạnh Uyển đứng lên vẫy tay với cậu: “Con trai, về nhanh vậy sao?”

Ngay khi bà vừa dứt lời, tiếng cửa mở từ tầng hai vang lên. Triệu Hi ngẩng đầu nhìn, thấy Trần Tễ Nghiêu bước ra từ phòng làm việc của Triệu Chính Lâm, đang trầm tư từng bước đi xuống cầu thang.

Rõ ràng Trần Tễ Nghiêu cũng nhìn thấy cậu, hai người im lặng đối diện nhau qua vài bậc cầu thang.

Vị phu nhân kia cũng đứng dậy, giọng nói không giống người Ninh Hải. Bà thân thiết khoác tay Mạnh Uyển: “Chị Triệu, trước đây tôi cứ nghĩ nhà chị chỉ có một cậu con trai duy nhất, hóa ra chị có hai đứa à?

“Cả hai đều tuấn tú lịch thiệp, chị thật có phúc!”

Mạnh Uyển nhìn bà ấy, tự hào nói: “Tôi có ba đứa cơ!

“Con dâu cả sắp sinh rồi, hiện tại ở nhà dưỡng thai nên không thường xuyên đến đây được.”

Nói xong, bà nhìn bó hoa trong tay Triệu Hi: “Mẹ nhờ con lấy hoa cát cánh màu tím, sao con lại lấy loại hoa này về thế?”

Triệu Hi ngơ ngác cúi đầu nhìn.

“Là con lấy nhầm hay cửa hàng hoa nhầm? Để mẹ gọi điện thoại cho họ.”

Nói rồi, Mạnh Uyển khom người tìm điện thoại trên sofa, rồi lại ngẫm nghĩ, nói: “Thôi, dù sao cũng không xa, con đi đổi lại giúp mẹ đi.”

“Chủ cửa hàng biết ý của mẹ, không phải loại này đâu, lát nữa về kịp giờ ăn tối, con và A Nghiêu ở lại đi, mẹ bảo dì Vân thêm hai bộ đũa.”

“Không được.”

“Không được.”

Lời Mạnh Uyển vừa dứt, Trần Tễ Nghiêu và Triệu Hi đồng thanh đáp.

Triệu Hi khẽ cụp mắt, Trần Tễ Nghiêu lên tiếng trước, nói rằng anh chưa đói, tối về nhà ăn cũng được.

Triệu Hi vội vàng nói theo: “Con đau đầu, hôm nay không có khẩu vị.”

Ngày hôm đó Trần Tễ Nghiêu bỏ đi, Triệu Hi một mình đứng ngoài ban công hóng gió rất lâu, sau đó về nhà thì ngủ không ngon giấc.

Nhưng hiện tại, cậu đang cố gắng không phụ thuộc vào thuốc của Julia. Khi gặp tình trạng mất ngủ, cậu chỉ có thể tự mình chịu đựng. Đầu đau nhức khiến sắc mặt cậu trở nên rất tệ. Triệu Hi không muốn Trần Tễ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, uể oải này của mình.

Mạnh Uyển lo lắng đi tới, nắm lấy tay cậu, hỏi: “Sao tự dưng lại đau đầu?”

“Vậy con về nghỉ ngơi đi, để A Nghiêu đi lấy hoa giúp mẹ, A Nghiêu ở lại ăn tối một mình cũng được.”

Vừa nghe thấy Trần Tễ Nghiêu sẽ ở lại, Triệu Hi lại cảm thấy tiếc nuối khi phải đi.

Cậu ấp úng với bó hoa trên tay, nói với Mạnh Uyển rằng dù sao ở nhà cũng không có ai nấu cơm nên cậu sẽ ở lại.

Sau khi tiễn khách, Triệu Hi ngồi vào xe của Trần Tễ Nghiêu, cùng anh đến cửa hàng hoa ở phố Nam Tân.

Triệu Hi ngồi ở ghế phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bó hoa cát cánh bị lấy nhầm vẫn ở ghế sau. Radio đột nhiên phát một bản nhạc heavy metal có nhịp điệu mạnh và hơi ồn ào, Trần Tễ Nghiêu đưa tay qua tắt âm thanh.

Không gian im lặng một lúc lâu, người lái xe đột nhiên lên tiếng: “Ngã tư phía trước có một tiệm thuốc.”

Triệu Hi nghiêng đầu, như không nghe thấy, một lát sau Trần Tễ Nghiêu lại hỏi: “Bị cảm hay tối qua không ngủ ngon?”

“Là đầu óc vào nước quá nhiều sắp hỏng rồi…” Triệu Hi thở dài, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Yên tâm, đầu em hỏng rồi sẽ không ai quấn lấy anh nữa, ngày tháng tốt đẹp của anh sắp đến rồi.”

Lời vừa dứt, tai cậu lập tức dựng lên, tò mò xem người bên cạnh nghe được lời này sẽ phản ứng ra sao.

Đáng tiếc, ánh mắt của anh vẫn tập trung vào mặt đường và tay lái, sau hai câu vừa rồi, Trần Tễ Nghiêu không đáp lại bất cứ lời nào của cậu nữa.

Xe dừng trước cửa hàng hoa, Triệu Hi cầm bó hoa cát cánh vào gặp chủ tiệm. Trần Tễ Nghiêu hạ kính cửa sổ xuống một chút, ngồi trong xe chờ cậu.

Chủ tiệm kiểm tra lại thông tin, phát hiện hôm nay thực sự đã lấy nhầm màu hoa, bà lập tức xin lỗi Triệu Hi và đổi hoa thành màu tím mà Mạnh Uyển yêu cầu ban đầu.

Một dãy hoa cẩm tú cầu với màu sắc tươi mới được trưng bày ở trung tâm cửa hàng, chúng trông giống hệt loài hoa được dùng trong đám cưới của Triệu Húc Đình.

Triệu Hi dừng bước, nhân viên cửa hàng tiến lên giải thích: “Đây là hoa cẩm tú cầu, loại hoa này thường được tặng cho người yêu hoặc dùng để trang trí tiệc cưới.”

Trong chốc lát, Triệu Hi nghĩ đến điều gì đó và mỉm cười, bỗng cảm thán: “Đúng là có duyên thật…”

Nhân viên cửa hàng không hiểu, nhưng thấy cậu có vẻ hứng thú nên giới thiệu thêm: “Trước dịp 520 tháng tới, cửa hàng chúng tôi sẽ có thêm một lô hàng nhập khẩu, nếu anh có nhu cầu, có thể để lại thông tin liên hệ để đặt trước.”

Chửi thầm trong lòng, Triệu Hi thu lại ánh mắt, nói với nhân viên: “Không cần, cảm ơn.”

Sau đó không nán lại nữa, cậu ôm hoa sải bước ra cửa và tiến về phía xe.

Trở lại Lan Uyển, hai người vừa vào cửa, dì Vân vừa hay bưng món ăn lên bàn.

Trên bàn vẫn là những món cả hai thường thích ăn. Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển đã ngồi xuống dùng bữa trước, Triệu Hi rửa tay xong cũng cầm đũa lên nếm thử: “Cảm giác hơi nhạt, sao dì nấu ăn mà không bỏ muối vậy?”

Động tác của dì Vân khựng lại, bà ngượng ngùng liếc nhìn Mạnh Uyển.

Dì Vân chỉ có thể nhận hết trách nhiệm về mình, nói rằng hôm nay nêm nếm không chuẩn, phát hiện ra thì món ăn đã ra khỏi nồi rồi, thêm muối cũng muộn.

Triệu Chính Lâm luôn không quá quan trọng chuyện khẩu vị nhạt hay đậm, ông cũng không nói gì, lấy bình thủy tinh ra tự rót chút rượu trắng.

Thường ngày Triệu Hi rất ít khi uống rượu trắng, không biết sao hôm nay lại đổi tính, đột nhiên chủ động đề nghị uống vài ly cùng ba.

Có người uống cùng, Triệu Chính Lâm đương nhiên không từ chối, thấy vậy dì Vân lại mang thêm một chiếc ly nữa.

Triệu Hi cười híp mắt tự rót đầy ly cho mình. Mặc dù gần đây cậu không có khẩu vị, nhưng vừa uống rượu vừa trò chuyện với Triệu Chính Lâm và gắp thức ăn, cuối cùng cũng ăn no được tám, chín phần.

Sau bữa ăn, Trần Tễ Nghiêu ở lại đánh cờ với Triệu Chính Lâm, anh rời Lan Uyển trước 9 giờ tối.

Triệu Hi không có việc gì làm, cứ ở phòng khách chơi điện thoại chờ. Khi hai người cùng ra cửa, Triệu Hi thì thầm bên tai anh, giọng có chút dò xét: “Hôm nay uống rượu rồi, hình như… không thể lái xe được.”

Trần Tễ Nghiêu cầm chiếc áo khoác trên mắc áo ra và đưa cho cậu. Triệu Hi cười nhận lấy, sau khi ra cửa, cậu tự nhiên ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley.

Trên đường về, hai người không nói gì. Quãng đường mà Triệu Hi thường tự lái xe chỉ mất nửa tiếng, có lẽ vì Trần Tễ Nghiêu không phóng nhanh, phong cách lái xe ổn định hơn nên đã mất hơn 40 phút.

Đến cổng khu chung cư Nam Giao, Trần Tễ Nghiêu không lái xe thẳng xuống gara mà vẫn đỗ xe ở khu vực đỗ tạm trên mặt đất.

Triệu Hi chậm rãi tháo dây an toàn, liếc nhìn phía Trần Tễ Nghiêu, nhưng không hề đưa tay chạm vào cửa xe.

Suy nghĩ một chút, cậu giả vờ vô tình nói: “Giá như lúc nãy đi ngang qua Phức Loan, em bảo anh dừng xe.”

Ở Lan Uyển, ngay từ đầu cậu đã nói món ăn không hợp khẩu vị, Trần Tễ Nghiêu hẳn là hiểu ý cậu. Nhưng lời vừa dứt, cậu chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt nói: “Thế có cần Ngự Bảo Trai ship đến không?”

“Không cần đâu.” Triệu Hi nói, “Giờ em không muốn ăn cháo lắm.”

Phức Loan không có dịch vụ giao hàng, nhưng nhà hàng có cơm hộp rất ngon, họ có thể nhờ người đến lấy.

Triệu Hi nhướng mày: “Nhất thiết phải phiền người khác vào buổi tối như vậy sao?”

“Một bữa cơm hộp thôi mà.”

“Thế thì qua loa quá.” Triệu Hi cười cười.

Thấy Trần Tễ Nghiêu đối phó, cậu cũng không giả vờ nữa, giọng lạnh hẳn đi: “Không phải nói em là em trai anh sao?

“Anh đã hứa với mẹ em là sẽ đối xử tốt với em. Hôm nay em cảm thấy không khỏe, vậy mà anh ngay cả một bữa ăn đêm cũng không chịu làm cho em.”

Cậu khẽ “a” một tiếng: “Trần Tễ Nghiêu, anh chỉ ‘làm anh’ bằng miệng, không có bất kỳ hành động thực tế nào, dì Mạnh biết anh đối phó với bà ấy như vậy không?”

Trần Tễ Nghiêu tắt máy xe, tháo dây an toàn: “Muốn ăn gì?”

Triệu Hi suy nghĩ một chút. Món ăn không thể quá phức tạp để đối phương nghĩ cậu cố tình kéo dài thời gian, nhưng cũng không thể quá đơn giản, có thể làm xong chỉ trong vài phút. Vì vậy cậu chọn một món tương đối “trung lập”: “Bò sốt vang.”

Sợ anh sẽ tìm lý do từ chối, Triệu Hi nói xong cũng không dừng lại, xoay người để lại một câu: “Nguyên liệu trong nhà có sẵn rồi.” Sau đó mở cửa xe xuống, không cho Trần Tễ Nghiêu bất kỳ cơ hội nào để phản bác.

Trong nhà có dép đi trong nhà dành riêng cho Trần Tễ Nghiêu. Triệu Hi biết anh đã quen thuộc mọi thứ nên sau khi vào cửa không quản anh nữa.

Cậu chạy thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu đứng trước gương, đảm bảo rằng sau khi uống rượu trắng với Triệu Chính Lâm, da mặt cậu không bị đỏ lên vì phản ứng với cồn, trông sẽ hơi khó coi.

Lúc này cậu mới vịn vào bồn rửa mặt, trấn tĩnh lại rồi yên tâm mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Tễ Nghiêu nấu ăn ở đây. Các dụng cụ trong bếp khá thuận tay, nhưng nhìn vị trí sắp xếp của các loại gia vị, không khó để nhận ra bình thường Triệu Hi ở nhà không hề vào bếp.

Thịt bò đã được thái xong, có thể cần 5 đến 10 phút để ướp, Trần Tễ Nghiêu tận dụng khoảng thời gian này để chuẩn bị các nguyên liệu khác.

Hôm nay Trần Tễ Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt. Anh đứng trước quầy bếp, vai hơi cong, xắn một nửa tay áo. Theo ấn tượng của Triệu Hi, đã lâu rồi cậu không thấy dáng vẻ đầy “hơi ấm cuộc sống” này của anh, trông thật thoải mái và tươi mới.

Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, cậu bất giác lại nghĩ đến khoảng thời gian ở Hối Cảnh. Chỉ cần là cuối tuần, dù cậu ngủ nướng đến mấy giờ, khi thức dậy cũng luôn thấy bữa sáng nóng hổi đã được đặt sẵn trên bàn.

Có những khi hai người không ra ngoài cả ngày, vào buổi chiều trước khi dì giúp việc đi mua sắm, Trần Tễ Nghiêu sẽ bảo cậu chọn món trước.

Triệu Hi ở ngoài rất kén ăn, nhưng chỉ cần Trần Tễ Nghiêu xuống bếp, cơ bản là có gì ăn nấy.

Trần Tễ Nghiêu cũng chưa bao giờ để cậu thiệt thòi. Cùng một món ăn, nếu không phải Triệu Hi đặc biệt yêu cầu thì tuyệt đối sẽ không lặp lại trên bàn ăn trong vòng hai tuần.

Mải suy nghĩ, Triệu Hi tiến lên hai bước, giống như mỗi lần vừa tỉnh dậy, cậu vùi đầu áp trán vào lưng Trần Tễ Nghiêu.

Động tác thái rau của anh khựng lại, nhưng không đẩy cậu ra. Thế là Triệu Hi được đằng chân lân đằng đầu, vòng hai tay ôm lấy eo anh, thân thể dán chặt vào.

Cơ bắp sau lưng Trần Tễ Nghiêu cứng lại, lần này thì anh hoàn toàn đặt dao xuống.

Im lặng một lúc lâu, anh quay đầu liếc nhìn cậu, dường như có chuyện muốn nói.

Triệu Hi ngắt lời, giọng nói vùi trong lưng anh đầy bất lực: “Được rồi, biết anh không thích em rồi.”

Cậu thở dài: “Nhưng anh để em ôm một chút đi…

“Khó khăn lắm em mới tìm được lý do để lừa anh lên đây. Lần sau anh thông minh ra, không mắc bẫy của em nữa, em thật sự sẽ không còn cơ hội…”

Bình Luận (0)
Comment