Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 42

Triệu Hi đã ăn khá no ở Lan Uyển, nhưng món bò sốt vang của Trần Tễ Nghiêu ngon đến mức cậu không muốn bỏ phí một miếng nào.

Trước mặt anh, cậu đã “bán thảm” và ôm ấp đủ kiểu, nhưng không dám tiến xa hơn nữa. Thế nên khi Trần Tễ Nghiêu đứng dậy chỉnh lại cổ tay áo và nói rằng anh phải về, Triệu Hi cảm thấy rất hài lòng với tiến triển của đêm nay, không tìm thêm cớ để giữ anh lại.

Khi ra về, Trần Tễ Nghiêu dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn trong bếp, gói hết rác bếp và rác phòng khách mang xuống nhà.

Có lẽ vì chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và hành lang không lớn, chiếc áo gió treo trên giá ở cửa ra vào đã bị rơi lúc nào không hay. Triệu Hi thấy ngay khi anh đang thay giày, nhưng cậu nhanh chóng dời tầm mắt và không nhắc nhở anh.

Thế là đêm hôm đó, Triệu Hi ôm chiếc áo khoác còn vương lại mùi hương đặc trưng của Trần Tễ Nghiêu ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Triệu Hi hiếm khi dậy sớm mà không cần báo thức. Cậu mở mắt khi trời vừa hửng sáng, cả người sảng khoái lạ thường. Cậu định trưa nay sẽ đến Hằng Nạp mời Trần Tễ Nghiêu đi ăn, nhưng vừa mở điện thoại thì bất ngờ thấy tin nhắn Mạnh Uyển gửi cách đó 15 phút, báo rằng chị dâu đã sinh con an toàn vào khoảng 2 giờ sáng hôm qua.

Triệu Hi vội vàng chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt qua loa rồi đến thẳng bệnh viện.

Ngoài dì Vân mang cháo đến vào buổi sáng, gần như cả nhà đều túc trực ở bệnh viện suốt đêm.

Bé gái tuy sinh non nhưng may mắn là các chỉ số sức khỏe đều bình thường nên không cần nằm lồng ấp như các em bé khác phải chiếu đèn.

Vì đây là bệnh viện tư nhân, gia đình có mối quan hệ tốt với viện trưởng nên sản phụ được sắp xếp ở một phòng riêng yên tĩnh nhất khoa sơ sinh. Tuy nhiên phòng bệnh vẫn không cho phép bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài bố của em bé được vào.

Mạnh Uyển đã mang theo một chiếc máy ảnh nhỏ gọn. Khi bé gái ngủ say và được bác sĩ bế đi kiểm tra sức khỏe, bà đã chụp rất nhiều ảnh và quay video, ghi lại những khoảnh khắc vô cùng quý giá trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ.

Triệu Hi ra máy bán hàng tự động mua một chai nước, sau đó ngồi trên ghế sofa ở khu vực chờ để xem những bức ảnh Mạnh Uyển chụp em bé vào rạng sáng.

Không lâu sau, Trần Tễ Nghiêu cũng nghe tin và đến nơi.

Triệu Húc Đình đã thức trắng đêm, sáng sớm lại bận rộn làm các thủ tục ở khắp các tầng nên không nghỉ ngơi được. Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu ngồi ở khu vực chờ đợi cùng ba mẹ.

Hai người đều chưa lập gia đình nên không giúp được gì nhiều. Nhưng có thêm thành viên mới trong nhà là chuyện lớn, không có mặt lúc này thì không phải phép.

Sau đó cả hai không nói gì, cứ đứng song song tựa lưng vào tường như chịu phạt để chờ. Vì khoa sơ sinh không cho phép hút thuốc nên Triệu Hi đưa chai nước khoáng cho Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu chỉ cầm giúp cậu, không vặn nắp ra để uống.

Triệu Hi bĩu môi, ghé sát lại gần lầm bầm vào tai anh bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Hôn cũng hôn rồi, giả vờ đứng đắn làm gì.”

“…”

Trần Tễ Nghiêu cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại, không để ý đến cậu nữa.

Triệu Chính Lâm ngồi trên sofa xua tay: “Được rồi, ảnh của cháu gái cũng xem rồi, hai đứa ở đây cũng không có việc gì, về công ty làm việc đi.”

Mạnh Uyển đưa chiếc máy ảnh trong túi cho Triệu Hi, nói rằng sáng nay thẻ nhớ đã đầy, bà không biết cách thao tác, nhờ Triệu Hi tối rảnh rỗi thì chuyển dữ liệu ra để mấy ngày tới còn quay thêm video cho cháu gái. Triệu Hi nhận lấy máy ảnh, đợi Triệu Húc Đình lên lầu chào một tiếng mới cùng Trần Tễ Nghiêu rời đi khi trời đã gần trưa.

Tối qua xe của Triệu Hi vẫn đỗ ở Lan Uyển. Sáng nay cậu đi taxi đến nên bây giờ chắc chắn phải nhờ Trần Tễ Nghiêu đưa về công ty.

Trên đường đi, Triệu Hi lại nhận được tin nhắn của Mạnh Uyển, bảo cậu đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố để lấy món đồ bằng vàng đã đặt trước cho em bé, đồng thời gửi luôn mã số phiếu hẹn. Đây không phải việc gấp, nhưng Triệu Hi đang lo không tìm được cớ để ở bên Trần Tễ Nghiêu lâu hơn. Đúng lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh, cậu nhân cơ hội này để chiếm nốt thời gian buổi chiều của Trần Tễ Nghiêu.

Mạnh Uyển thường mua đồ trang sức ở những cửa hàng cao cấp, nhưng đồ bằng vàng thì khác, đồ trang sức bằng vàng đặt làm riêng thường chú trọng hơn về công nghệ chế tác của thương hiệu.

Hai người vào cửa hàng, Triệu Hi nói rõ mục đích, nhân viên đối chiếu thông tin rồi nhanh chóng rót hai cốc nước, mời họ ngồi chờ một lát.

Đúng lúc đó, một cặp đôi trẻ trông cũng cùng độ tuổi với họ bước vào. Nhân viên cửa hàng thấy vậy vội vàng tiến lên đón tiếp và dẫn họ đến quầy.

Gương mặt cô gái rạng rỡ hạnh phúc, nắm chặt tay bạn trai kéo anh ta lại gần quầy trưng bày trang sức vàng.

Nhưng chàng trai có vẻ ngượng ngùng, cứ nhìn quanh quất. Nhân viên hỏi hai người cần tư vấn gì, anh ta ấp úng mãi không nói nên lời.

Cô gái mỉm cười nói: “Tháng sau chúng tôi kết hôn, hôm nay đến chọn mua trang sức cưới.”

Ngày nay nhiều cặp đôi sắp cưới thường chọn mua “ngũ kim”, nhưng cô gái này lại chỉ muốn “tam kim”. Nhân viên cửa hàng hiểu ý, bèn lấy ra vài món có kiểu dáng đơn giản và tinh tế nhất, không quá phô trương để họ lựa chọn.

Chàng trai lại lên tiếng, kéo tay bạn gái về phía mình, nói bằng giọng nịnh nọt: “Em yêu, hôm nay nhất định phải mua nhiều như vậy sao?”

“Em xem giá vàng bây giờ đắt thế nào, sắp chạm mốc một ngàn rồi. Ý anh là hôm nay chúng ta cứ mua tượng trưng thôi, số tiền còn lại mình để dành, đợi khi nào giá vàng xuống thì mua sẽ lời hơn không phải sao?”

Cô gái có vẻ không vui, nhưng nghĩ lại lời bạn trai nói cũng có lý, đành thở dài, ngập ngừng nói với nhân viên: “Vậy làm phiền chị lấy chiếc dây chuyền vàng ngoài cùng kia cho tôi xem…”

Vừa dứt lời, bạn trai lại kéo cô thật chặt, nháy mắt với nhân viên cửa hàng: “Ở đây không có hoa tai vàng hay gì đó à?”

“Nhưng em có xỏ khuyên tai đâu!”

“Chưa có thì xỏ một cái!”

Cô gái tỏ vẻ tủi thân, còn nhân viên đứng đối diện chỉ biết cười gượng gạo nhìn hai người.

Đúng lúc đó, cửa hàng trưởng mang vòng cổ trường mệnh mà Mạnh Uyển đã đặt tới. Món đồ được bọc cẩn thận trong một chiếc hộp nhung đỏ, kiểu dáng rất tinh xảo.

Triệu Hi cầm món đồ, cảm nhận sức nặng, món này đúng là vàng thật, cầm rất chắc tay.

Một lát sau, Triệu Hi đột nhiên hỏi: “Tại sao kết hôn nhất định phải mua trang sức vàng? Việc này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Từ nhỏ đến lớn, dù chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Triệu Hi từng chứng kiến anh cả mình chuẩn bị cho đám cưới, trong lòng cậu hiểu rất rõ, nhưng Triệu Hi vẫn cố ý hỏi, nhằm ám chỉ điều gì đó.

Cửa hàng trưởng mỉm cười giải thích: “Đây là truyền thống cưới hỏi đã có từ nhiều đời nay của chúng ta. Nhà trai chuẩn bị trang sức vàng làm sính lễ cho con dâu tương lai. Một mặt để cầu may mắn, tiền bạc sung túc, mặt khác sính lễ có phong phú hay không cũng thể hiện mức độ coi trọng của nhà trai đối với cuộc hôn nhân này, thưa anh.”

“À, ra là vậy…” Triệu Hi ra vẻ chợt hiểu, liếc nhìn cặp đôi trẻ kia, chỉ tay xuống quầy: “Làm phiền anh lấy chiếc nhẫn này ra cho tôi xem được không?”

Cửa hàng trưởng mở ngăn kéo: “Khu vực này là nhẫn cưới dành cho nam giới, nếu anh muốn mua trang sức, có thể xem xét thêm…”

“Không cần xem thêm.”

Triệu Hi ngắt lời, nắm chặt tay Trần Tễ Nghiêu, đan các ngón tay của mình vào kẽ tay anh, Trần Tễ Nghiêu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu kéo lại gần.

Triệu Hi nhếch mép, giơ tay lên hỏi: “Sao nào, tôi và bạn trai tôi trông không giống sắp kết hôn à?”

Nghe xong, Trần Tễ Nghiêu khẽ bóp vào khớp tay cậu, nhíu mày nhìn Triệu Hi như muốn hỏi “em đang làm trò gì vậy”.

Triệu Hi cười gượng gạo, nhìn nhân viên cửa hàng đặt chiếc nhẫn vàng ra khay trước mặt. Sau đó cậu kéo tay Trần Tễ Nghiêu lại, không nói không rằng đeo chiếc nhẫn vàng bản rộng được chế tác theo công nghệ cổ, có đóng dấu trấn cửa hàng vào ngón áp út của anh.

Chiếc nhẫn vừa vặn, ôm trọn ngón tay thon dài, xương xương của Trần Tễ Nghiêu.

Triệu Hi thở dài, nâng tay Trần Tễ Nghiêu lên ngắm nghía trong lòng bàn tay, có vẻ không hài lòng lắm.

Triệu Hi nửa đùa nửa thật: “Sao chiếc nhẫn này trông nhỏ thế? Cả đời tôi mới cưới có một lần, tặng món đồ bé tẹo này làm sính lễ, bạn trai tôi lại tưởng tôi không thích anh ấy mất.”

Lời nói này dường như đã làm chàng trai kia tức giận, anh ta định tiến lên chất vấn Triệu Hi có ý gì thì cô bạn gái đã giận dữ hất tay anh ta: “Hôm nay em thấy không khỏe, em về nhà trước đây.”

“Giá vàng bây giờ đắt thế này thì khỏi mua gì hết, xem khi nào nó giảm giá đúng ý anh thì chúng ta nói chuyện kết hôn sau.”

Nước mắt cô gái lưng tròng, nhưng cô vẫn quay lưng bỏ đi không nói một lời, chàng trai vội đuổi theo: “Ôi bảo bối, đừng giận mà, anh mua, anh mua là được chứ gì?”

Nghe tiếng hai người xa dần, Triệu Hi dẹp bỏ vẻ mặt khinh bỉ, Trần Tễ Nghiêu đoán được ý đồ của cậu nên rút tay ra khỏi lòng bàn tay Triệu Hi, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út đặt lại vào ngăn kéo.

Cửa hàng trưởng vừa dọn dẹp vừa cảm thán: “Thật ra cũng không có gì lạ, chúng tôi mở cửa hàng này, khách hàng đủ mọi kiểu đều gặp qua, tình huống này thỉnh thoảng lại xảy ra.”

“Đôi khi chẳng liên quan đến chuyện có nhiều tiền hay không, tôi chỉ mong các cô gái có thể sáng mắt hơn khi chọn người yêu.”

Dù bàn tay Trần Tễ Nghiêu có đẹp đến đâu, nhưng món đồ vàng lòe loẹt như nhà giàu mới nổi này đeo lên người anh trông vẫn có vẻ lỗi thời, nhẫn bạch kim thì lại khác.

Triệu Hi cầm chiếc nhẫn bạch kim vừa thử đeo lên nhìn lại, thấy mặt trong có khắc số đo rất nhỏ. Sau đó cậu không nói gì thêm, cười một tiếng rồi trả lại món đồ cho quản lý.

Vì cả ngày không ăn uống gì nhiều nên khi rời khỏi trung tâm thương mại, Triệu Hi bắt đầu thấy đói bụng.

Đường về không đi qua Phức Loan, Triệu Hi bèn kể tên vài nhà hàng khác, hỏi Trần Tễ Nghiêu muốn đi ăn ở đâu. Thời gian còn lại của buổi chiều có thể tùy ý sắp xếp. Triệu Hi vẫn muốn dành thêm chút thời gian bên người kia, làm bất cứ điều gì, dù chỉ là một hai tiếng ngắn ngủi.

Người ở ghế lái vẫn không trả lời, Triệu Hi tựa đầu vào ghế, thích thú quan sát anh: “Sao vậy? Giận à?”

Cậu nghiêng người lại gần trêu chọc anh: “Yên tâm, cho dù muốn tặng sính lễ cũng sẽ không tùy tiện dùng một chiếc nhẫn vàng để lừa anh đâu.”

“Dù anh có ‘mười dặm hồng trang’ hay không, em cũng sẽ dùng kiệu tám người khiêng để rước anh về nhà một cách rực rỡ nhất!”

Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ. Tay Trần Tễ Nghiêu đặt trên vô lăng, ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng vẫn không nhìn Triệu Hi. Một lát sau, anh định mở miệng, nhưng Triệu Hi đã lạnh giọng, xua tay với anh: “Anh cứ nghĩ kĩ đi.”

“Mười câu anh nói bây giờ thì có đến chín câu em không thích nghe, nếu vậy thì anh đừng nói nữa.”

Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, dường như cả tiếng thở cũng trở thành tạp âm.

Triệu Hi nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên gọi anh: “Trần Tễ Nghiêu, anh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên em sao?”

“Lần trước em đã nói rồi, chúng ta quen nhau không phải chỉ một hai năm. Em không hiểu tại sao, nhưng em cảm thấy anh đối với em có lẽ chưa phải là thích, nhưng tuyệt đối không phải không thích như anh miêu tả.”

“Có thích.” Trần Tễ Nghiêu trả lời một cách hờ hững: “Khi còn nhỏ em đáng yêu hơn bây giờ nhiều.”

Triệu Hi trầm giọng, ngồi thẳng dậy, đấm tay vào cửa xe: “Cho em xuống ở ven đường, em phải về Lan Uyển lấy xe.”

“Anh đưa em về.”

“Không cần.”

Giọng Triệu Hi cao lên, khi xe dừng lại ở lề đường, cậu tháo dây an toàn và nhanh chóng mở cửa xe.

Định bước đi nhưng cậu lại đột nhiên quay lại, cúi người đặt tay lên nóc chiếc Bentley, nhìn anh qua cửa kính: “Trần Tễ Nghiêu, đừng để em tìm được bằng chứng cho thấy anh nói một đằng nghĩ một nẻo’.”

Tuy nghe có vẻ vô nghĩa nhưng Triệu Hi cảm thấy mình nên tin tưởng vào trực giác của bản thân – điều gần nhất với đáp án chính xác.

Tin Triệu Húc Đình có con gái đầu lòng lan truyền rất nhanh trong giới. Buổi sáng Triệu Hi mới về từ bệnh viện, tối đã nhận được điện thoại của Bùi Minh, liên tục chúc mừng cậu.

Triệu Hi lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Đâu phải tôi làm bố, cậu chúc mừng tôi có ích gì? Cậu không có số của Triệu Húc Đình à?”

Bùi Minh nói đùa: “Nhị thiếu của chúng ta đã từ ‘nhóc con’ lên ‘ông chú’ rồi, một sự kiện mang ý nghĩa lịch sử như vậy, chẳng lẽ anh em chúng ta không nên ra ngoài uống một chầu chúc mừng sao?”

Nếu Bùi Minh ở ngay trước mặt, Triệu Hi không ngại đấm cho y hai phát, nhưng vì đang bận rộn nên cậu dứt khoát cúp máy.

Chiếc máy ảnh Mạnh Uyển dùng là sản phẩm đầu tiên được ra mắt vào năm Hằng Nạp thành lập. Có lẽ Trần Tễ Nghiêu tiện tay đưa cho bà dùng, tính năng của máy không có vấn đề gì, chỉ có điều thẻ nhớ đi kèm dung lượng hơi thấp.

Nếu là trước đây thì không sao, nhưng giờ Mạnh Uyển muốn quay video cho cháu gái, đổi một chiếc thẻ có dung lượng lớn chắc chắn là lựa chọn tốt hơn.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên, Triệu Hi nghĩ đến chiếc máy bay không người lái số 001 mà Trần Tễ Nghiêu đã tặng mình. Cậu không chắc thẻ nhớ có dùng chung được không, nhưng nghĩ là sản phẩm cùng công ty sản xuất nên Triệu Hi vẫn lấy chiếc máy bay từ kệ trưng bày xuống.

Ấn nút ở dưới đáy, khi thẻ nhớ bật ra, Triệu Hi mới sực nhớ ra thẻ nhớ của chiếc máy bay không người lái này không phải là thẻ ban đầu được ghi trong hướng dẫn sử dụng.

Năm ngoái khi mới nhận được, hình như Triệu Hi có nghe A Mạch nói qua. Chiếc máy bay không người lái này đã được Trần Tễ Nghiêu tự tay điều chỉnh trước khi tặng. Có lẽ lúc đó anh dùng thẻ nhớ của mình và quên thay, nên suốt hơn nửa năm qua, ngoài lần dùng trong buổi họp báo và trưng bày, chiếc máy bay hoàn toàn được Triệu Hi giữ gìn như một món đồ sưu tầm cá nhân.

Tuy thẻ nhớ là của Trần Tễ Nghiêu nhưng dung lượng đủ lớn để cho Mạnh Uyển quay video. Triệu Hi kết nối với máy tính để đọc dữ liệu.

Khi thư mục bật lên, hơn một nghìn bức ảnh cầu vồng chụp ở nhiều bối cảnh khác nhau tràn ngập màn hình máy tính như một loại virus.

Trong đó có rất nhiều khung cảnh Triệu Hi thấy quen thuộc. Cậu nhìn thời gian chụp, bức ảnh cầu vồng đầu tiên được lưu lại vào năm mẹ Trần Tễ Nghiêu mất không lâu. Đó cũng là năm Triệu Hi lấy tiền lì xì của mình để mua chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời.

Bình Luận (0)
Comment