“Anh A Nghiêu, buổi chiều ở tòa giảng đường A em thấy cầu vồng đôi đấy, anh có thấy không?”
“Anh A Nghiêu, hôm nay em đi dã ngoại về có chụp được này, em gửi cho anh!”
“Trần Tễ Nghiêu, bây giờ độ phân giải của điện thoại kém quá, cái này của em là đời mới nhất mà sao chụp không rõ gì cả?”
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu đã không còn liền mạch theo thời gian. Trước đây Triệu Hi chưa từng cố gắng để nhớ lại, sưu tập cầu vồng với cậu chỉ là một thói quen tự nhiên được hình thành sau khi biết ý nghĩa tên của Trần Tễ Nghiêu vào năm 10 tuổi.
Lúc ấy mẹ cậu vỗ vai và nói rằng “Tễ” có nghĩa là sau cơn mưa trời lại trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây sẽ xuất hiện cầu vồng, là biểu tượng của hy vọng.
Sau khi Khương Di Thanh mất, anh A Nghiêu đã có một khoảng thời gian dài không giao tiếp với bên ngoài, tự nhốt mình trong phòng. Vào ngày sinh nhật của Trần Tễ Nghiêu, mẹ cậu đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cầu vồng. Bà động viên Triệu Hi – người vẫn luôn muốn an ủi Trần Tễ Nghiêu – chủ động gõ cửa căn phòng cuối hành lang.
Lần đó khi ăn bánh kem, lần đầu tiên cậu thấy anh A Nghiêu cười với mình. Từ đó Triệu Hi bắt đầu sưu tầm tất cả những gì liên quan đến cầu vồng trong cuộc sống.
Thậm chí có lần một vệt sáng đủ màu sắc xuất hiện trên sàn gỗ trong nhà, cậu cũng hào hứng chạy đến phòng Trần Tễ Nghiêu, kéo anh ra xem. Mãi sau này cậu mới biết đó là ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua bể cá, tạo ra cầu vồng trên sàn nhà.
Triệu Hi khi ấy còn ở tuổi hiếu động, Trần Tễ Nghiêu sợ cậu chạy nhanh sẽ bị ngã nên đã nắm tay cậu, hai người cùng đứng trước bể cá và thảo luận về nguyên lý khúc xạ ánh sáng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhiều chuyện xảy ra khi đó đến cả Triệu Hi cũng không còn nhớ rõ. Vậy mà Trần Tễ Nghiêu đã lưu giữ tất cả chúng trong chiếc thẻ nhớ mà cậu chưa từng để ý đến.
Không thể chắc chắn liệu anh chỉ đơn thuần thích cầu vồng, hay giống như Mạnh Uyển, chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc ý nghĩa trong cuộc sống. Nhưng vì tất cả những bức ảnh này đều do cậu gửi cho anh, trong lòng Triệu Hi dâng lên một suy đoán không thực tế đối với mối quan hệ hiện tại của hai người.
Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng biết chắc chắn anh sẽ phủ nhận. Đáp án mà xuất hiện ngay trên bìa sách thì câu đố sẽ mất đi sự hấp dẫn và bí ẩn, cậu không ngại là người chủ động trong mối quan hệ này.
Nhớ lại những lời nói “tàn nhẫn” mình từng thốt ra với Trần Tễ Nghiêu vào buổi chiều, rằng sẽ tìm ra bằng chứng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của anh. Triệu Hi mới chợt nhận ra dù trải qua bao nhiêu khúc mắc, cậu vẫn luôn được ông trời ưu ái.
Sau lần Bùi Minh đề nghị mở tiệc và bị Triệu Hi cúp máy, y vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lần này Bùi Minh lại mời một nhóm người đến biệt thự Tiêu Sơn giống như năm trước. Trong điện thoại, y ra vẻ bí ẩn không chịu tiết lộ gì. Khi mọi người đến nơi mới biết hóa ra Bùi Viễn Bằng đã mua chiếc trực thăng mà Bùi Minh hằng mong ước, đang đậu ở sân bay đối diện.
Bùi Viễn Bằng biết con trai mình không làm nên trò trống gì, nửa năm rồi mà dự án vẫn chưa có tiến triển. Nhưng sau bữa tiệc thương mại lần trước, Triệu Hi đã đích thân gọi Bùi Minh đến, ông nhận thấy Bùi Minh cũng đã rất nỗ lực trong việc thúc đẩy dự án hợp tác. Hơn nữa đôi khi những thông tin hữu ích mà Bùi Minh có được khi rủ Triệu Hi đi uống rượu còn nhiều hơn những gì ông hỏi han Triệu Hi. Nghĩ vậy, đứa con trai “phế vật” này cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Vì thế ông đành mềm lòng, cắn răng thỏa mãn nguyện vọng của Bùi Minh.
Vừa bước vào sân, Triệu Hi đã thấy chiếc bếp nướng BBQ từng gây ám ảnh cho mình. Cậu ngậm điếu thuốc, đá Bùi Minh một cái: “Nếu còn nướng thịt kiểu Brazil nữa thì cậu cút đi.”
Bùi Minh cười cười ôm vai Triệu Hi, nói với vẻ nịnh nọt: “Lần này tôi nướng theo phong cách Ấn Độ cơ.”
Phòng bida và phòng chơi game đã có người chiếm, vài chai rượu vang ngon mà Triệu Hi từng khen ngợi trước đây cũng được Bùi Minh vận chuyển trở lại. Bùi Minh không giấu diếm, lấy tất cả ra khỏi tủ để Triệu Hi tùy ý lựa chọn.
Em họ của Bùi Minh biết xem bói, không biết cô tìm đâu ra một bộ bài Tarot, sau đó ngồi xuống chiếc sofa ở quầy bar, một đám người tò mò vây quanh, lúc này có người vô duyên nói: “Vậy bói một quẻ xem chiếc trực thăng của Bùi thiếu khi nào thì vào xưởng sửa chữa.”
Bùi Minh vo một cục giấy ném về phía người đó: “Biến đi!”
Những ai từng chơi bài với Triệu Hi đều biết cậu có vận may hiếm có trên bàn bài, nhưng bốc bài Tarot sẽ ra kết quả gì thì không ai biết. Trương Tái đứng bên bàn đề nghị: “Nhị thiếu, cậu có muốn thử không?”
Triệu Hi chưa bao giờ tin vào những chuyện này, nhưng khung cảnh hiện tại lại khiến cậu nhớ đến lần được Mạnh Uyển kéo đến chùa Nam Âm rút quẻ. Lão hòa thượng nói đường tình duyên của cậu trắc trở, không biết có phải nói bừa hay không, vì vậy lần này khi có người đề nghị, Triệu Hi đã không từ chối.
Theo chỉ dẫn, Triệu Hi rút ba lá bài từ bộ bài 70 lá có mặt sau giống nhau.
Khi các lá bài được lật ra, cô gái hỏi Triệu Hi có đang băn khoăn điều gì không, Triệu Hi liếc nhìn mọi người rồi cười, nói rằng mình không có.
Lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Tôi có, tôi có!”
Chẳng biết là đùa hay thật, người đó nói: “Em họ tôi thích anh ấy từ hồi cấp ba, đúng lúc anh ấy vừa chia tay Quan tiểu thư, cô xem giúp tôi xem, liệu nhà tôi có hy vọng gì với Á Thâm không?”
“Không có hy vọng, cút đi.”
Triệu Hi nói xong, người kia vẫn cười hềnh hệch, ghé lại gần: “Đừng mà Nhị thiếu, cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ khuyến khích em gái tôi cố gắng hơn nữa.”
Cô gái lướt ngón tay trên một lá bài, cúi đầu suy tư, một lát sau, cô nói: “Vậy gia đình anh phải nhanh chân lên.”
“Nếu tôi không nhìn nhầm… chuyện đại sự của người này, có thể sẽ có kết quả trước tháng sau.”
Bùi Minh hỏi: “Cậu nói xem Tarot này có chuẩn không? Sao tôi cứ thấy nó thần thần bí bí, không đáng tin cậy thế nào ấy.”
Hồi Bùi Minh mới sinh, Bùi Viễn Bằng đã cầm bát tự của y đi đến một ngôi chùa để nhờ đại sư xem số mệnh. Vị đại sư nói Bùi Minh sinh ra trong gia đình giàu có, có sự hỗ trợ của gia đình, tương lai nhất định sẽ gây dựng được sự nghiệp riêng, bay cao bay xa.
Sau này khi Bùi Minh chỉ được 8 điểm môn lượng giác ở trường trung học, Bùi Viễn Bằng lại cho người mang lá số năm đó đi tìm đại sư. Đáng tiếc vị đại sư đã già, trí nhớ suy giảm, tai cũng điếc, cầm lá số năm xưa mà không nhớ ra mình từng xem gì.
Triệu Hi uống cạn ngụm rượu cuối cùng, cánh tay khoác lên vai Bùi Minh, ợ một tiếng: “Lời của người ta nói không sai mà, giờ cậu cũng có máy bay trực thăng rồi, chẳng phải muốn bay lúc nào thì bay sao?”
Bùi Minh im lặng nhìn Triệu Hi, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn, Triệu Hi hỏi: “Cậu nhắn tin cho ai thế?”
“Còn ai vào đây nữa?” Bùi Minh đáp: “Với tình hình của cậu bây giờ, chắc nửa tiếng nữa là không trụ nổi rồi. Tôi nhắn cho Trần Tễ Nghiêu, anh ta chạy đến đây ít nhất cũng mất 40 phút, đến lúc đó tan tiệc, anh ta sẽ lái xe đón cậu đi luôn.”
Triệu Hi gục đầu xuống, cười khẽ bên tai Bùi Minh: “Lần này cậu tính sai rồi! Ợ! Bây giờ anh ấy trốn tôi còn không kịp, làm sao có thể chạy mấy chục cây số đến Tiêu Sơn đón tôi chứ?”
Bùi Minh cạn lời, lười để ý đến cậu.
Sau đó khi buổi tiệc tan, Trần Tễ Nghiêu quả nhiên đã đến, Triệu Hi không say đến mức không còn biết gì, ít nhất cậu vẫn có thể tự mình lảo đảo đi ra khỏi cổng biệt thự, nhưng lái xe thì chắc chắn là không thể.
Ban đầu khi nhìn thấy Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi cười rất tươi, bám lấy anh như thể mất hết xương. Bùi Minh không dám vạch trần rằng chính mình đã nhắn tin cho Trần Tễ Nghiêu, bịa chuyện rằng có hơn chục cô gái đến tiệc và đang bám lấy Triệu Hi xin số điện thoại, y không tiện để Triệu Hi ngủ lại nhà mình. Trần Tễ Nghiêu đã bị lừa, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.
Khi ra đến cổng, Triệu Hi nhìn thấy chiếc Bell 429 ở sân bay đối diện, cậu nắm ngón tay Bùi Minh, chỉ về phía chiếc máy bay: “Món đồ này của cậu mua bao nhiêu tiền? Ra giá đi!”
Bùi Minh kinh hãi nhìn cậu: “Cậu làm gì?! Tôi còn chưa kịp ngồi cho ấm chỗ!”
Giọng Triệu Hi cười khẽ bên tai: “Sưu… sưu tầm đồ vật… liên quan đến Trần Tễ Nghiêu!”
Cậu loạng choạng ngã về phía trước, Trần Tễ Nghiêu phản ứng ngay lập tức, giơ tay đỡ đầu cậu rồi thuận thế ôm cậu vào lòng.
Trần Tễ Nghiêu đợi Triệu Hi đứng vững mới vòng tay qua vai, ép cậu vào trong xe.
Triệu Hi vùng vằng không chịu vào, tay đặt lên cửa xe vỗ vỗ: “Trần Tễ Nghiêu, em đã muốn phàn nàn từ lâu rồi.”
“Bao giờ anh mới đổi lại chiếc xe cũ? Chiếc này ngồi không thoải mái chút nào, mấy lần em suýt bị nó siết chết…”
Dây an toàn của chiếc Bentley thỉnh thoảng sẽ tự động siết chặt một cách khó hiểu, đây được xem là điểm yếu chung của dòng xe này. Đối với người khác có lẽ không phải là vấn đề gì lớn, nhưng với Triệu Hi thì khác. Từ nhỏ đến lớn cậu đã ngồi qua hết các loại siêu xe từ hàng triệu đến hàng chục triệu. Dù chỉ là một chút khác biệt nhỏ cũng có thể trở thành lý do khiến cậu không hài lòng. Đôi khi điều đó không liên quan đến giá trị của chiếc xe, mà chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.
Bùi Minh ở bên cạnh nghe vậy, không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện cổ tích “Nàng công chúa và hạt đậu”. Chỉ một hạt đậu Hà Lan bị ép qua hai mươi chiếc nệm lông vũ cũng đủ để chứng minh thân phận công chúa của nàng, sau đó nàng sống hạnh phúc bên hoàng tử.
Từ nhỏ Triệu Hi đã được gia đình nuông chiều như vậy, ngoài Trần Tễ Nghiêu ra, có lẽ trong giới của họ sẽ không tìm ra ai có gia thế tương đương mà lại sẵn sàng phục vụ cậu chu đáo, thoải mái như một người hầu mà không một lời than vãn.
Đôi khi Bùi Minh cũng ghen tị với sự ăn ý giữa Trần Tễ Nghiêu và Triệu Hi. Nhưng nghĩ lại, nếu phải luôn ở bên Triệu Hi như vậy, chịu đựng những cảm xúc bất chợt của cậu, đồng thời phải hiểu ý đối phương qua từng hành động nhỏ nhất, thì dù có coi Triệu Hi là anh em tốt nhất đi nữa, Bùi Minh cũng không dám chắc mình làm được.
Nhưng Trần Tễ Nghiêu thì có thể, vì vậy hai người này sinh ra là để gắn chặt với nhau cả đời.
Sau khi xe khởi động, Triệu Hi không quấy nữa, cậu tựa vào ghế và chợp mắt. Trần Tễ Nghiêu lấy từ hộc xe một viên kẹo ngậm giải rượu vị táo xanh. Hộp kẹo mua về nhưng chưa có cơ hội dùng, lợi dụng lúc xe dừng đèn đỏ, anh cẩn thận đặt viên kẹo vào miệng cậu.
Triệu Hi ngậm lấy đầu ngón tay anh rồi nhóp nhép một lát, sau đó không cử động nữa, không biết là đã ngủ hay chưa.
Lo lắng Triệu Hi say rượu dạ dày sẽ bị khó chịu, Trần Tễ Nghiêu đã chọn một con đường an toàn nhất để về khu chung cư ở Nam Giao, dù có mất thêm 10 phút. Khoảng thời gian đó cũng đủ để Triệu Hi chợp mắt một giấc ngắn.
Thế nhưng khi xe vừa vào bãi đỗ, Triệu Hi ở ghế phụ liền tỉnh giấc, cậu mở mắt nhưng đáy mắt vẫn còn lờ đờ, sau đó ngoan ngoãn đi theo Trần Tễ Nghiêu vào nhà.
Người say đi lại còn hơi chao đảo, khi đợi thang máy, Triệu Hi vùi đầu vào vai Trần Tễ Nghiêu, lẩm bẩm: “Trần Tễ Nghiêu…”
“Không phải anh đã tặng em căn nhà ở Hối Cảnh rồi sao, sao không đưa em về đó?”
“Em không ngủ được… anh để em một mình ở đây, buổi tối em không thể nào ngủ được…”
Một tay Trần Tễ Nghiêu ôm lấy cậu không để ngã, một tay ấn nút thang máy. Nếu không ngại có camera giám sát, có lẽ anh bế Triệu Hi lên lầu sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng cũng vào nhà, Triệu Hi nghĩ anh sẽ rời đi nên dỗi hờn, đá giày của Trần Tễ Nghiêu vào một góc. Cậu đi theo Trần Tễ Nghiêu khắp phòng khách, nhà vệ sinh, nhà bếp. Dù Trần Tễ Nghiêu đi đâu cậu cũng lẽo đẽo theo sau, cậu không quậy phá, chỉ dính lấy anh không rời.
Trần Tễ Nghiêu đứng ở quầy bếp rót một cốc nước. Anh vừa ngước mắt lên liền thấy chiếc áo gió của mình treo trên giá ở khu vực thay đồ. Triệu Hi đưa hai tay che mắt anh: “Chiếc áo đó là của em! Không được mang đi!”
Trần Tễ Nghiêu nắm tay cậu kéo xuống. Triệu Hi lại vòng tay qua eo anh cùng với men say, không thèm uống cốc nước anh đưa.
“Không lấy đi.”
Trần Tễ Nghiêu xoa đầu cậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Anh cũng không đi đâu cả.”
Triệu Hi được dỗ dành, rõ ràng là rất khát, môi cậu vừa chạm vào miệng cốc đã ngửa đầu tu một hơi hết sạch.
Sau đó Trần Tễ Nghiêu giúp cậu cởi áo khoác, đỡ nằm xuống mép giường. Anh vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt, ngồi xổm xuống sàn để lau mặt cho cậu.
Lúc này Triệu Hi ngoan ngoãn hơn hẳn, rướn cổ lại gần, khi khăn chạm vào trán, cậu chủ động nhắm mắt lại.
Nhớ lại lần về nhà sau buổi sinh nhật năm ngoái, hai người đều ướt sũng, Trần Tễ Nghiêu trêu cậu: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Triệu Hi nhắm mắt dựa vào vai anh, dáng vẻ khó chịu, một lát sau cậu dùng giọng nói nặng nề, mơ hồ nói: “Vì anh sẽ không rời bỏ em.”
Tay Trần Tễ Nghiêu đang cầm khăn siết chặt lại, anh nghe người trong lòng lẩm bẩm: “Vừa rồi có người bói cho em một quẻ, nói trong vòng tháng sau em có thể giải quyết được chuyện đại sự cả đời.”
“Trần Tễ Nghiêu, bây giờ anh không cần em, coi chừng em sẽ bị người khác bắt cóc ngay đấy…”
Không khí im lặng một lúc lâu, Trần Tễ Nghiêu sực tỉnh sau phút lơ đễnh, khóe môi khẽ nhếch, giọng khàn khàn đáp: “Thế thì tốt.”
“Tốt cái rắm!” Triệu Hi rất không hài lòng với câu trả lời này, nheo mắt lại.
Cậu muốn tìm kiếm một điều gì đó từ đôi mắt sâu thẳm của anh, nhưng người đàn ông trước mặt thật sự quá khó đoán. Cuối cùng, vì bực mình, Triệu Hi nhe răng nanh cắn mạnh vào vai Trần Tễ Nghiêu.
Sau đó Trần Tễ Nghiêu dựa vào mép giường lặng lẽ ở bên cậu. Nơi bị cắn trên vai vẫn còn đau, nhưng anh không thể bôi thuốc ngay vì Triệu Hi đã ngủ say, bàn tay thò ra khỏi chăn vẫn nắm chặt vạt áo anh.
Trần Tễ Nghiêu khẽ nghiêng người, dưới ánh trăng dịu nhẹ ngoài cửa sổ, anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say trên gối. Lông mày Triệu Hi hơi nhíu, hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở, đôi môi do uống rượu nên rất hồng.
Trần Tễ Nghiêu biết lòng bàn tay mình rất nóng, nhưng vẫn cẩn thận chạm mu bàn tay vào mặt cậu. Ngón tay anh lướt qua đôi môi, bất ngờ nhớ lại nụ hôn vội vã dưới tán cây cổ thụ ở chùa Nam Âm không lâu trước đó.
Nếu chưa từng có được, sẽ không nảy sinh những ý nghĩ viển vông không nên có này. Dù biết rõ không thể, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, anh vẫn cúi xuống, hơi thở hòa vào không gian chỉ cách cậu một tấc. Có lẽ không thể thắng nổi khát vọng sâu thẳm nhất trong tiềm thức, hoặc chỉ đơn giản là muốn nhìn rõ hơn hàng mi của cậu, Trần Tễ Nghiêu cảm nhận được lý trí mình đang bốc cháy.
Yết hầu anh khó khăn di chuyển, đúng lúc này, người đang ngủ say trên gối đột nhiên mở mắt, ánh nhìn như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Trần Tễ Nghiêu nín thở, không biết giải thích thế nào, anh định quay đi thì một đôi tay bất ngờ vòng lên ghì chặt cổ anh.
Triệu Hi không nói một lời, chỉ run rẩy chớp mi, nhìn chằm chằm vào anh. Cánh tay cậu siết lại, kéo đầu anh xuống, mạnh mẽ ép môi mình vào môi anh.
Không giống lần đầu chỉ lướt qua, Triệu Hi hé mở bờ môi ướt át, mang theo hương rượu say nồng, hé hàm răng trao đổi hơi thở với Trần Tễ Nghiêu.
Bình thường cậu hoạt ngôn, nói năng sắc sảo, nhưng chiếc lưỡi của cậu lúc này mềm mại đến lạ thường. Trần Tễ Nghiêu bị ép đến không còn đường lui, lý trí đã cháy rụi, đại não mất khả năng suy nghĩ, anh vòng tay ôm lấy Triệu Hi, bắt đầu đáp lại theo bản năng.
Khóe môi Triệu Hi nhếch lên, xoay người đè anh xuống, hai chân dạng ra cưỡi lên người Trần Tễ Nghiêu. Cậu cúi người hôn anh mạnh bạo hơn lúc nãy, lòng bàn tay ấm nóng từ từ luồn vào vạt áo sơ mi đã bị làm nhăn nhúm của Trần Tễ Nghiêu.