Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 45

Sau khi cập bến, Bùi Minh vẫn là người ở lại để giải quyết mọi chuyện. Trần Tễ Nghiêu không nói lời nào với bất cứ ai, cũng chẳng màng đến những ánh mắt xung quanh, vẻ mặt tối sầm đưa Triệu Hi lên xe.

Mãi đến lúc này Triệu Hi mới nhận ra trên đầu gối mình có hai vết trầy xước, mắt cá chân phải cũng bị trẹo, cậu đoán là do va đập vào đâu đó khi rơi xuống nước.

Hơi ấm từ máy sưởi trong xe phả ra, Triệu Hi dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc, chợt nhận ra dây an toàn ở ghế phụ không còn siết chặt như trước. Cậu liếc nhìn Trần Tễ Nghiêu, buông một câu bâng quơ: “Trần Tễ Nghiêu, sao anh đổi xe rồi?”

“Cuối cùng chiếc Maybach cũng sửa xong rồi à?”

Vẻ mặt Trần Tễ Nghiêu căng thẳng, rõ ràng không có tâm trạng để trả lời. Triệu Hi cười nhẹ, thấy xe đang đi trên con đường quen thuộc về Hối Cảnh, cậu không nói gì, lười biếng dựa vào ghế và nhắm mắt lại.

Về đến nhà, Trần Tễ Nghiêu lấy hai miếng băng dán chống nước từ tủ thuốc. Anh c** q**n áo Triệu Hi, đưa cậu vào phòng tắm để tắm nhanh bằng nước ấm. Lúc đang sấy tóc, bác sĩ gia đình cũng vừa đến.

Đầu gối của Triệu Hi cần được xử lý. Sau khi tắm xong, toàn thân cậu đã nóng lên, nhưng máu vẫn rỉ ra từ những vết thương. Dù bác sĩ làm rất nhẹ nhàng, Triệu Hi vẫn vô thức nhăn mặt khi thuốc sát trùng được bôi lên một mảng lớn. Cậu làm vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt lạnh lùng, khó mà thấy được chút đau lòng nào dành cho cậu. Sau đó anh kéo bác sĩ ra một góc dặn dò vài câu, bác sĩ lấy máy đo huyết áp cùng ống nghe ra, Trần Tễ Nghiêu không nhìn Triệu Hi nữa, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm ở phòng khách.

Lúc anh tắm xong đi ra, bác sĩ gia đình đã rời đi. Triệu Hi lấy hai cái cốc ra bàn bếp, rót sữa nóng vào. Cậu đưa một cốc cho Trần Tễ Nghiêu, vẻ mặt có chút lấy lòng. Trần Tễ Nghiêu không nhận, thế là Triệu Hi cười, tiến lại gần và kéo vạt áo anh: “Vậy để em sấy tóc cho anh nhé?”

Trần Tễ Nghiêu không cầm máy sấy mà đưa chiếc khăn tắm trong tay ra. “Không với tới, anh cúi đầu xuống một chút.” Trần Tễ Nghiêu cúi đầu xuống, Triệu Hi ngồi trên chiếc ghế cao, ôm lấy cổ tay Trần Tễ Nghiêu vòng qua eo mình.

Trong lúc sấy tóc, không khí giữa hai người vẫn rất tĩnh lặng, dù ở khoảng cách gần họ cũng không hề nhìn vào mắt nhau. Sau một khoảng thời gian dài, chẳng ai nói gì, Triệu Hi không nhịn được, khẽ cười hỏi: “Vẫn còn giận à?”

“Là anh sai.” Giọng Trần Tễ Nghiêu lạnh lùng: “Anh không nên mua chiếc du thuyền đó cho em, ngày mai anh sẽ liên hệ môi giới để rao bán nó.”

“Từ nay về sau em đừng hòng dính vào một giọt rượu nào nữa.”

Triệu Hi nhướng mày: “Sao mà làm quá thế? Em biết bơi mà, anh quên rồi à?”

Hành động của cậu đột ngột dừng lại, nhìn người trước mặt, Triệu Hi chợt nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: “Trần Tễ Nghiêu, lúc em tỉnh lại, em thấy mắt anh đỏ hoe. Có phải anh đã khóc không?”

“Anh sợ em chết đến vậy à?”

Trần Tễ Nghiêu đột nhiên buông Triệu Hi ra, không cho cậu lau tóc nữa. Anh nghiêng người dựa vào bàn bếp, vẻ mặt bất lực, không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, nếu thật sự có chuyện gì không hay, em bảo anh phải ăn nói với người nhà em thế nào đây?”

Triệu Hi cũng bắt đầu khó chịu: “Người nhà, người nhà, trong lòng anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến họ. Bây giờ người anh nên quan tâm nhất chẳng phải là em sao?”

Giọng cậu cao lên, không khí lại trở nên căng thẳng. Trần Tễ Nghiêu không đáp lại, ly sữa bò đã nguội, anh cầm cả hai cốc vào lò vi sóng để hâm nóng lại.

Một tay Triệu Hi chống cằm dựa vào bàn bếp, chán nản nhìn chằm chằm Trần Tễ Nghiêu, lát sau thở dài: “Ai, đầu gối thì đau mà mắt cá chân cũng nhức quá. Vừa rồi rời thuyền đi được hai bước về xe mà em cứ tưởng xương cốt mình muốn gãy ra rồi ấy.”

“Cũng không biết còn đủ sức tự mình đi về phòng ngủ không nữa, dù sao cũng chẳng được ai để mắt, đêm nay em cứ ngủ gục trên bàn này cho xong…”

“Ting!” một tiếng, sữa trong lò vi sóng đã nóng, Trần Tễ Nghiêu bưng cốc sữa đến đặt trước mặt cậu, Triệu Hi che đầu gối, chỉ ủ rũ nhìn chằm chằm vết thương trên chân.

Không hỏi thêm, cũng không trách cứ gì nhiều, Trần Tễ Nghiêu tiến đến cúi người ôm Triệu Hi lên giường. Ga trải giường ở phòng ngủ chính đã được thay mới. Triệu Hi ngoài miệng kêu mệt nhưng thực tế đôi mắt lại mở to hơn cả cú mèo thức đêm.

Bác sĩ để lại lọ dầu xoa bóp chuyên trị bong gân, có mùi hơi hắc. Trần Tễ Nghiêu đổ ra tay một ít rồi xoa nóng. Thấy vậy, Triệu Hi nhanh chóng tự giác duỗi chân ra, gác lên đùi anh.

Trần Tễ Nghiêu có chút kinh nghiệm trong việc xử lý những vết trầy xước và bong gân thông thường này. Dù sao thì Triệu Hi hồi nhỏ cũng nghịch ngợm đến mức đó mà, anh thoăn thoắt xoa bóp quanh mắt cá chân Triệu Hi.

Không lâu sau, mí mắt Triệu Hi thực sự bắt đầu nặng trĩu. Trần Tễ Nghiêu lấy gối dựa phía sau cậu ra, ôm cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận. Vừa định rời đi, hai tay Triệu Hi lại từ trong chăn thò ra, níu lấy ống quần anh.

“Anh thật sự muốn đi à?”

Giọng Triệu Hi nghèn nghẹt trong chăn: “Chân em bị thương thế này, đêm nay không có cách nào động tay động chân với anh đâu.”

“Vừa nãy em ngâm trong biển lâu như vậy, anh không ở lại với em, lỡ lát nữa em sốt thì ai biết?”

Trần Tễ Nghiêu đi ra ngoài, tắt đèn phòng khách rồi quay lại, vén góc chăn nằm xuống bên cạnh Triệu Hi. Triệu Hi lập tức xích lại, nhất quyết phải chen sát vào anh. Thấy Trần Tễ Nghiêu không phản ứng, Triệu Hi bèn luồn tay trong chăn, kéo tay anh vòng qua eo mình.

Được ngủ lại trên chiếc giường này, đặc biệt là khi có Trần Tễ Nghiêu ở bên, cảm giác thật sự quá tuyệt vời. Triệu Hi không muốn nhắm mắt sớm, một lát sau, cậu lại không nhịn được mở lời: “Rõ ràng anh đã đuổi em đi, có thể tự mình về phòng ngủ chính, nhưng sau đó căn phòng này vẫn bỏ trống. Tại sao vậy?”

Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Anh thấy em vẫn chưa buồn ngủ, hay là xuống dưới tầng chạy hai vòng đi.”

Triệu Hi im lặng, chóp mũi cọ cọ vào cổ áo anh. Thực ra cậu vốn không buồn ngủ, nhưng lạ thay, khi ngửi thấy mùi hương từ người Trần Tễ Nghiêu cậu lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, mí mắt Triệu Hi khép lại, ý thức lơ lửng nửa tỉnh nửa mê, bên cạnh chợt có tiếng động rất khẽ. Triệu Hi không dám mở mắt, chỉ tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng cậu biết Trần Tễ Nghiêu đã xuống giường.

Một tiếng bật lửa lách tách, trên ban công chợt lóe lên đốm lửa nhỏ. Trong ký ức của Triệu Hi, sau khi trở về, mấy tháng nay hình như Trần Tễ Nghiêu đã không còn hút thuốc trước mặt cậu nữa. Giờ anh lại đứng ở ngoài cửa hút hết điếu này đến điếu khác. Dưới ánh trăng, bóng anh đổ dài, trông có chút cô đơn và trầm mặc, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này Triệu Hi mới muộn màng nhận ra, màn kịch “linh cơ chợt lóe” đêm nay của cậu dường như đã thực sự dọa anh sợ rồi.

Sau khi đứng ở ban công hóng gió rất lâu, chờ cho mùi thuốc lá trên người bay đi bớt, Trần Tễ Nghiêu mới quay trở lại giường, anh tiến lại ôm chặt lấy Triệu Hi.

Lần này lực siết rất mạnh. Cánh tay và vai Trần Tễ Nghiêu khẽ run rẩy. Dường như anh cũng không sợ sẽ đánh thức Triệu Hi. Có những cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát, và ngay lúc này, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại chân thật của người trong lòng là đủ.

Xương cốt của Triệu Hi bị siết đến đau, cậu nhắm mắt lại, không dám lên tiếng. Một lát sau, khi hơi thở đã bình ổn, Trần Tễ Nghiêu nới lỏng vòng tay. Anh đặt lòng bàn tay lên trán Triệu Hi để kiểm tra nhiệt độ, thấy không sốt mới kéo chăn, chỉnh lại chăn ngay ngắn rồi lặng lẽ nằm xuống gối đầu bên cạnh.

Sáng hôm sau, Triệu Hi tỉnh dậy đã gần trưa. Cậu vươn vai, dùng tay dụi mặt trong chăn, ngạc nhiên nhận ra chiếc giường bên cạnh không hề trống. Trần Tễ Nghiêu không có thói quen ngủ nướng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại dậy muộn hơn cả cậu.

Tóc anh có vài sợi phủ lên trán, gương mặt khi ngủ trông thật điềm tĩnh, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, khiến đôi môi mỏng càng thêm gợi cảm. Triệu Hi chưa bao giờ nghĩ mình là người cuồng nhan sắc, nhưng mỗi khi bình tâm nhìn kỹ gương mặt Trần Tễ Nghiêu cậu lại cảm thấy mình chính là như vậy.

Đêm đó lúc hôn nhau, ban đầu Trần Tễ Nghiêu không chủ động lắm. Chính Triệu Hi là người đưa lưỡi vào trước, cắn môi anh giống như ăn một món kem tráng miệng cực ngon. Triệu Hi nghĩ lại, lòng không khỏi rộn ràng, rón rén nín thở tiến lại gần. Đến gần hơn, cậu mới phát hiện gò má đối phương ửng đỏ bất thường, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Hôm qua sau khi lên bờ, hai chiếc chăn lông đều được đắp lên người Triệu Hi, về nhà cậu lại kịp thời tắm nước ấm. Nhưng Trần Tễ Nghiêu thì khác, mãi đến khi bác sĩ gần khám xong cho cậu anh mới nhớ đến việc vệ sinh cá nhân, còn đứng trên ban công hóng gió rất lâu.

Triệu Hi đưa tay lên trán Trần Tễ Nghiêu để kiểm tra, ai ngờ Trần Tễ Nghiêu đã tỉnh. Dường như biết mình đang ốm nên nhíu mày gạt tay cậu ra. Triệu Hi nhìn sang đầu giường, lúc này mới thấy anh đã uống thuốc, cốc nước cũng cạn.

Thế là cậu xuống giường, chẳng bận tâm đến việc chân cẳng còn đau, lấy cốc ra bàn bếp rót nước rồi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ấm mang ra. Thiếu gia từ nhỏ đã được nuông chiều, thực ra chẳng biết chăm sóc người khác thế nào, nhưng những lần trước ốm Trần Tễ Nghiêu đã chăm sóc cậu ra sao, Triệu Hi đều học theo.

Chiếc khăn ấm được đặt lên trán để hạ nhiệt. Sau khi uống thuốc cảm, cơ thể Trần Tễ Nghiêu đã ra mồ hôi. Triệu Hi lại lấy khăn làm ấm lại một lần nữa để lau mồ hôi trên cổ và dưới xương quai xanh cho anh.

Khi cậu kéo cổ áo Trần Tễ Nghiêu xuống, dấu răng trên vai trái cũng lộ ra. Triệu Hi ghé sát lại quan sát, đầu ngón tay v**t v* vết sẹo gồ ghề đó, thầm nghĩ: “Ngày đó mình đâu có cắn mạnh, sao lại để lại vết sâu thế này?”

Dường như biết cậu đang thắc mắc điều gì, Trần Tễ Nghiêu đặt mu bàn tay lên trán, anh thở dài, nhưng vừa nghe là biết anh đang trêu: “Đã tiêm vacxin phòng dại rồi.”

Triệu Hi có chút ngượng: “Vậy anh có cần bôi thêm thuốc trị sẹo không? Chắc không đau đâu nhỉ?”

“Nếu còn đau thì… để em thổi cho nhé?”

Hơi thở phả vào hõm vai anh, có chút nhột. Trần Tễ Nghiêu nhắm mắt không nói gì, yết hầu khẽ nuốt xuống, một lúc sau mới dùng tay đẩy đầu Triệu Hi ra, nói không cần.

Triệu Hi chợt nảy ra một ý tưởng: “Anh nói xem, nếu vết răng này thật sự để lại sẹo, vậy chẳng phải trên người anh sẽ vĩnh viễn có một ký hiệu do em để lại à?”

“Nhưng mà chỗ này khuất quá, quần áo vừa che đi thì ai mà nhìn ra được?”

Trần Tễ Nghiêu có vẻ thấy cậu hơi phiền, anh đổi tư thế, quay lưng lại, một lát sau mới hỏi cậu: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Triệu Hi ngồi trên mép giường liếc nhìn anh, nghiêm túc nói: “Bị ốm phải nghỉ ngơi cho tốt, em cũng có thể chăm sóc anh mà. Chuyện cơm trưa đơn giản thế này cứ để em lo.”

“Đừng có đốt nhà bếp của anh là được.”

Triệu Hi khinh khỉnh hứ một tiếng, đắp chăn cẩn thận cho anh rồi kéo lê cái chân bị đau ra khỏi phòng ngủ.

Cánh cửa vừa đóng lại, Triệu Hi lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho A Mạch, không nói gì nhiều, chỉ bảo anh ta đặt hai phần cơm hộp Ngự Bảo Trai rồi mang đến Hối Cảnh.

Vì công ty vẫn còn việc chưa xử lý xong, A Mạch mang theo vài tập tài liệu cần ký tên đến cùng với đồ ăn. Cửa vừa mở, A Mạch thấy Triệu Hi mặc đồ ngủ đứng ở hành lang chờ mình. Cậu nhận túi cơm hộp đặt lên bàn, nhưng dáng đi của Triệu Hi có vẻ hơi kỳ lạ, lóng ngóng như thể vẫn còn rất đau. Sau đó Triệu Hi thản nhiên buông một câu: “Trần Tễ Nghiêu vẫn chưa dậy đâu.” A Mạch cảm thấy mình đi cũng không được, ở lại càng không thích hợp, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Cháo và thức ăn mua về Triệu Hi đều rất hài lòng, nhưng vừa thấy A Mạch còn ôm theo tài liệu, mặt cậu lập tức sa sầm. “Quản lý công ty các anh hiệu quả thật đấy, sếp ốm như vậy còn mang tài liệu đến tận cửa bắt tăng ca à?”

Nghĩ đến Trần Tễ Nghiêu đang ốm, Triệu Hi không nỡ đánh thức anh, bèn bảo A Mạch đưa tài liệu qua để mình ký thay, sau đó hai người cùng vào phòng làm việc.

Những tài liệu thường ngày Triệu Hi gần như không cần xem mà ký ngay. Nhưng khi lật đến một bản kế hoạch ở dưới cùng, cậu phát hiện thiếu vài trang nên trả lại, yêu cầu soạn lại. Sau khi A Mạch kiểm tra kỹ mới nói: “Hai trang cuối cùng ở chỗ sếp Trần. Anh ấy nói có vài số liệu cần tự mình sửa, anh thử tìm trong nhà xem?”

Triệu Hi kéo ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, nhìn rồi đóng lại. Sau đó cậu kéo ngăn thứ hai. Tài liệu không thấy, nhưng có hai chiếc hộp đựng đồng hồ Patek Philippe giống hệt nhau đặt song song lộ ra trước mắt.

Tim Triệu Hi bỗng đập nhanh. Cậu lấy cả hai chiếc hộp ra. Mở ra, một chiếc là chiếc đồng hồ cậu đã đấu giá được để tặng Trần Tễ Nghiêu. Chiếc còn lại chính là cái cậu đã thấy ở phòng trưng bày trước buổi đấu giá, sau đó được Vincent báo lại là đã có người khác mua mất. Triệu Hi từng muốn ghép hai chiếc đồng hồ này thành một cặp, đã rất tiếc khi nghe tin đó. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu có chút sững sờ.

Triệu Hi ngồi đó, mất một lúc lâu mới định thần lại, “Người mua không muốn lộ tên” mà Vincent nói, hóa ra chính là Trần Tễ Nghiêu.

Bình Luận (0)
Comment