Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 46

Thật không thể ngờ, cậu và Trần Tễ Nghiêu chưa từng bàn bạc về chuyện mua đồng hồ, nhưng mọi thứ lại như định mệnh sắp đặt, tạo nên một sự ăn ý tự nhiên chỉ hai người họ mới có.

Có thể giải thích bằng từ “trùng hợp”, nhưng Triệu Hi nghĩ đi nghĩ lại, cho dù ban đầu chiếc đồng hồ này không được Triệu Hi mua, cuối cùng nó vẫn sẽ về tay cậu, vì vậy chúng sinh ra là để thuộc về nhau.

Nhưng hiện tại Triệu Hi chưa muốn vạch trần. Cậu muốn đợi xem bao giờ Trần Tễ Nghiêu chủ động kể chuyện này cho mình nghe. Thế là cậu đặt chiếc hộp trở lại vị trí cũ, dặn dò A Mạch không được nhắc đến, lặng lẽ đóng ngăn kéo lại.

Triệu Hi cứ thế yên tâm ở lại Hối Cảnh. Trần Tễ Nghiêu không đuổi, mà cậu cũng không đả động gì đến chuyện bao giờ sẽ rời đi.

Tuy chỉ uống thuốc vào buổi trưa hôm đó là bệnh tình đã thuyên giảm nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn chọn ở nhà làm việc trong mấy ngày sau đó. Mỗi buổi chiều A Mạch sẽ mang một số văn kiện quan trọng đến Hối Cảnh.

Tất cả các cuộc họp đều được chuyển sang hình thức trực tuyến. Đôi khi Trần Tễ Nghiêu ở trong phòng làm việc suốt cả buổi chiều, sau khi cuộc họp kết thúc, anh còn phải trả lời một đống email từ các chi nhánh công ty nước ngoài gửi tới.

Triệu Hi ngủ trưa dậy, cứ thế nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại. Chán quá cậu lại ngả đầu ra ghế, cố ý thở dài thật to: “Bụng đói chết đi được, không biết ai đó khi nào mới bận xong…”

“Haiz, thôi, mình tự tìm xem có món gì gọi về ăn vậy…”

Cánh cửa phòng làm việc lập tức mở ra, Triệu Hi nghe thấy tiếng máy tính tắt, rồi Trần Tễ Nghiêu đi ngang qua cậu, không thèm nhìn lấy một cái, xắn tay áo đi thẳng vào bếp.

Triệu Hi gác chân bị thương lên ghế sofa, nhìn bóng lưng anh mà cười khúc khích.

Thấy vết thương dần hồi phục, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn, công ty của lại có rất nhiều việc cần xử lý, nên sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, cậu lại trở về công ty đi làm.

Không còn phải bận tâm nấu cơm mỗi ngày cho cậu, Trần Tễ Nghiêu cũng kết thúc việc làm việc tại nhà, dành nhiều thời gian hơn cho công việc ở công ty.

Vắng mặt ở công ty vài ngày, Triệu Hi có một đống thiệp mời dự tiệc. Cậu xem qua từng cái và quyết định từ chối hết, miễn là có chút thời gian rảnh, cậu đều nghĩ cách để gặp Trần Tễ Nghiêu nhiều hơn.

Sáng nay khi biết trợ lý có vài tài liệu cần mang đến phòng pháp chế của Hằng Nạp, Triệu Hi liền cầm bút đứng dậy, chủ động nhận làm chân sai vặt thay người khác.

Đến công ty Triệu Hi mới biết Trần Tễ Nghiêu không có ở đây. Cậu đang định tìm A Mạch thì mấy cô gái ở phòng kế hoạch đi ngang qua, mỉm cười chào hỏi cậu.

Sau đó, cậu lại gặp họ ở phòng pha nước, nghe họ thảo luận về việc đi đâu chơi vào kỳ nghỉ cuối tháng. Triệu Hi thầm nghĩ mình có kinh nghiệm về chuyện này, có thể cho họ vài lời khuyên.

Lúc ấy một cô gái lên tiếng: “Tranh thủ hộ chiếu còn hạn, rủ bạn thân đi Bali một chuyến, nghe nói đảo Lam Mộng và đảo Penida gần đó cảnh đẹp lắm.”

Đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Sao lại muốn đi xa thế? Bay hơn 5 tiếng đồng hồ là tôi thấy mỏi lưng rồi…”

“Tôi thấy CEO Phi Lâm đăng lên trang cá nhân.” Cô gái trả lời: “Hôm đó gặp tôi có hỏi, anh ấy bảo đi với bạn, nơi đó chỉ thích hợp để nghỉ dưỡng, phong cảnh thiên nhiên rất tuyệt.”

Một cảm giác khó chịu dâng lên, Triệu Hi nhướng mày hỏi: “Anh ta đăng khi nào? Sao tôi không thấy?”

Cô gái đáp: “Lâu rồi, chắc là khoảng thời gian nghỉ Tết ấy.”

Triệu Hi nghĩ Louis đã chặn mình. Cậu lấy điện thoại ra, chợt nhớ ra từ khi kết bạn với Louis, cậu đã luôn cho người này vào nhóm đặc biệt “Chỉ để trò chuyện”.

Tìm thấy ảnh đại diện của Louis, cậu bắt đầu lướt xem từ trên xuống dưới các bài đăng trên trang cá nhân của Louis.

Louis là người thích chia sẻ, đến những chuyện nhỏ nhặt như gặp bạn thân thời du học ở quán bar cũng đăng vài tấm ảnh để lưu lại.

Lướt mãi, cuối cùng Triệu Hi cũng tìm thấy những bài đăng ở đảo Penida dựa vào định vị.

Louis đăng ảnh hắn lặn ở vách đá ngầm dưới thác Aling, đăng ảnh thảnh thơi nằm dài trên bãi biển thưởng thức đồ uống, đăng ảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, sau đó còn đăng video quay từ trên cao cảnh hắn nhảy bungee trên đảo.

Và những bài đăng này có thời gian trùng khớp với khoảng thời gian Triệu Hi vừa tìm thấy Trần Tễ Nghiêu vào dịp Tết Âm Lịch năm nay.

Ban đầu Triệu Hi không muốn nghĩ nhiều, nhưng ngày thường Trần Tễ Nghiêu rất ít khi bình luận trên mạng xã hội, lần này lại để lại một chuỗi dấu ba chấm.

Louis trả lời: “Trời nhiều mây nên trải nghiệm không được tốt lắm, lần sau chọn ngày đẹp rồi đi tiếp.”

Không chỉ đi cùng nhau lần này, mà lần sau trời đẹp còn muốn cùng nhau đến thăm lại chốn xưa. Triệu Hi không chắc Louis có ý này không, nhưng bây giờ cậu chỉ là một người ngoài cuộc đáng thương bị tình bạn cảm động trời xanh của họ loại trừ. Chỉ nhìn mặt chữ, cậu cũng chỉ có thể liên tưởng theo hướng đó.

Bên ngoài Triệu Hi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra sau khi đọc những dòng bình luận đó, toàn thân cậu lạnh toát, lòng nặng trĩu như chìm vào băng giá.

Ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại, đúng lúc này, A Mạch xuất hiện ở cửa thang máy, Triệu Hi gọi anh ta lại, giọng trầm xuống hỏi: “Trần Tễ Nghiêu đâu rồi?”

A Mạch báo cáo: “Đi khảo sát công trường với Louis rồi ạ.”

Louis… Lại là Louis!

Giọng Triệu Hi bất giác cao lên: “Dự án Khu thương mại mới chỉ có Hằng Nạp và Phi Lâm làm thôi à? Sao không ai nói cho tôi biết?”

“Ban đầu định thông báo cho anh.” Không hiểu sao Triệu Hi lại nổi giận, A Mạch vội giải thích: “Nhưng sếp Trần bảo chân anh bị thương mấy hôm trước, mà đường ở đó đang thi công, đi lại không tiện. Lần này… nên…”

“Được rồi, đừng lải nhải nữa, đi tìm cho tôi một chiếc xe SUV gầm cao.”

Triệu Hi bực bội ngồi xuống ghế, nới lỏng nút áo. A Mạch không dám cãi, nghĩ một lát rồi đưa chìa khóa chiếc Audi nhỏ của mình cho cậu.

Tuy không tiện bằng SUV nhưng lái đến công trường, lốp xe có dính chút bùn đất thì chắc cũng không có vấn đề gì.

Sau tháng 5, nhiệt độ ở Ninh Hải tăng lên đáng kể. Triệu Hi mở cửa xe, một luồng khí nóng cuộn theo bụi đất ập vào mặt.

Xung quanh là những tòa nhà bê tông cốt thép mọc san sát, nhìn ra xa, ngoài lớp lưới xanh che phủ bên ngoài, dường như chẳng có gì đáng chú ý.

Xe công trình hoạt động trên cao, một môi trường nguy hiểm như vậy thường không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào. Nhưng biển số xe của A Mạch đã được đăng ký nên hôm nay Triệu Hi đi vào mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Để đảm bảo an toàn, Triệu Hi lấy một chiếc mũ đội lên đầu, trông dáng vẻ có hơi buồn cười, may mà khuôn mặt cậu vẫn cứu vãn được.

Triệu Hi lấy tay che trán ngước lên nhìn, nghĩ thầm phần mặt ngoài tòa nhà chính chưa hoàn thiện, nếu Trần Tễ Nghiêu thật sự sợ độ cao thì chắc sẽ không ở trên đó.

Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên sau lưng: “Thang máy tạm thời ở tòa nhà số 2 bị kẹt dưới tầng 10 rồi! Không biết trên đó có người không!”

Một công nhân ở công trường bỏ bộ đàm xuống và chạy về nơi xảy ra sự cố. Vài công nhân khác chạy theo sau, thấy vậy Triệu Hi cũng vội vàng đi theo.

Nhưng khi vào đến tòa nhà chính, cậu lại lạc mất họ.

Triệu Hi đứng ở cuối một đoạn đường dốc rất dài, khung cảnh xung quanh hơi mờ ảo, cậu đành lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tễ Nghiêu.

Một chiếc xe đẩy chở gạch nặng nề đi ngang qua từ trên dốc, có lẽ không ngờ ở đây có người, đối phương hét lên với Triệu Hi.

Nhưng cũng chẳng ích gì, vì lúc này đã không thể phanh lại.

Nhìn chiếc xe đẩy mất kiểm soát lao thẳng về phía mình. Triệu Hi chỉ biết trong khoảnh khắc đó, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.

“Sếp Triệu?!”

Một giọng nói khác vang lên từ phía sau, trong lúc bối rối, Triệu Hi quay lại, đến khi kịp phản ứng, cậu đã bị Trần Tễ Nghiêu giữ chặt lấy vai.

Thế nhưng một góc xe đẩy vẫn va vào đầu gối Triệu Hi, cậu xoay người che chắn cho Trần Tễ Nghiêu, cả hai cùng ngã xuống đống xi măng và đá vụn bên cạnh.

Mọi người xung quanh xúm lại đỡ cả hai dậy, Trần Tễ Nghiêu ngồi xuống xem xét vết thương ở chân Triệu Hi.

Triệu Hi nắm lấy tay anh: “Trần Tễ Nghiêu, họ nói có thang máy bị kẹt ở tầng 10, nguy hiểm lắm, anh đừng vào trong nữa.”

Trần Tễ Nghiêu xắn ống quần của cậu lên, hỏi tại sao cậu lại tìm đến đây.

Louis cũng đi tới để xem xét tình hình, vừa thấy Louis, Triệu Hi lập tức sa sầm mặt, ẩn ý hỏi: “Người khác đến được, tại sao em lại không thể?”

Louis liếc nhìn hai người: “… Nơi này đang thi công nên rất nguy hiểm, có gì ra ngoài rồi nói.”

Triệu Hi lạnh lùng nói: “Trần Tễ Nghiêu, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Trần Tễ Nghiêu không nghe cậu nói, đỡ Triệu Hi đứng dậy rồi dặn tài xế lái xe đến.

Nhân viên an toàn của công trường cũng tìm đến, cả nhóm lại lộn xộn đi ra ngoài. Sau đó, giám đốc dự án cũng đến tiễn, khiến Triệu Hi càng không có cơ hội nói chuyện riêng với Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu và Louis đến đây cùng một xe, bây giờ đưa Triệu Hi đến bệnh viện, Louis cũng đi theo.

Mặc dù Triệu Hi liên tục khẳng định chân mình không sao, chỉ là quần áo bị bẩn nên trông lôi thôi. Trần Tễ Nghiêu vẫn kiên quyết chụp X-quang mắt cá chân cho cậu. Anh còn kể với bác sĩ về chuyện suýt chết đuối mấy ngày trước, yêu cầu kiểm tra toàn bộ những bộ phận có thể bị tổn thương.

Bác sĩ kê đơn thuốc và đơn xét nghiệm, Louis biết ở đây sẽ bị ghét bỏ nên khi thấy Trần Tễ Nghiêu cầm đơn xuống lầu lấy thuốc, hắn cũng định đi cùng.

Vừa quay người lại, Triệu Hi bất ngờ lên tiếng: “Trần Tễ Nghiêu, anh đi đảo Penida cùng anh ta đúng không?”

Trần Tễ Nghiêu khựng lại, Louis hơi ngạc nhiên nhướng mày.

“Em tôn trọng suy nghĩ và sự riêng tư của anh, nên những chuyện liên quan đến bốn tháng qua, em sẽ không hỏi thêm một câu nào.” Triệu Hi hít một hơi thật sâu: “Nhưng tại sao anh sợ độ cao mà không nói với em?”

“Sợ độ cao mà còn đi cùng anh ta đến một nơi như vậy để nhảy bungee? Hơn nữa, ý tưởng đi nghỉ ở đảo Penida ban đầu là do em đề xuất, vậy mà anh lại lén lút rủ một người luôn ở bên cạnh anh, không biết có ý đồ gì đi cùng.”

“Anh làm vậy là có ý gì?”

Cuối cùng Louis cũng không chịu nổi, ho khan hai tiếng định giải thích: “Chuyện này… thật ra…”

“Ai nói với em là anh sợ độ cao?” Trần Tễ Nghiêu ngắt lời Louis.

Triệu Hi nhếch mép, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Rất tò mò đúng không?”

“Em cũng thấy không thể tin nổi, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn cứ như thằng ngốc. Chuyện gì anh cũng kể với anh ta trước, một người ngoài cuộc mà anh xem như tri kỷ.”

“Cho nên tại sao?” Giọng Triệu Hi đầy nóng nảy: “Tại sao bất kể chuyện gì anh cũng giấu em?”

“Trong suy nghĩ của anh, có phải bất cứ người ngoài nào cũng thân thiết với anh hơn em không?”

Những lời chất vấn vang vọng khắp hành lang bệnh viện, thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Trần Tễ Nghiêu thở dài: “Bây giờ em đi kiểm tra, có gì về nhà chúng ta nói chuyện sau.”

Hiện tại Triệu Hi đang rất kích động, đặc biệt là khi nhìn thấy Louis, sự kiên nhẫn còn sót lại gần như cạn kiệt, “Có chuyện gì mà không thể nói thẳng trước mặt cả ba chúng ta?”

“Trần Tễ Nghiêu, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không nghe thêm nửa lời giải thích nào nữa!”

Vừa dứt lời, Triệu Hi thấy Trần Tễ Nghiêu bất lực mỉm cười, nắm chặt đơn thuốc trong tay, gật đầu rồi quay người đi xuống lầu.

Triệu Hi cảm thấy bực bội, cậu thực sự không muốn làm mấy xét nghiệm này, nhưng cậu vẫn cố hết sức kiềm chế cơn giận.

Louis vẫn còn bên cạnh Trần Tễ Nghiêu, nên dù có khó chịu đến mấy Triệu Hi cũng không muốn để người kia coi thường. Vì vậy cậu không đuổi theo, chỉ giả vờ thờ ơ lấy điện thoại ra.

Lần này cậu liên lạc với trợ lý của mình, gửi địa chỉ bệnh viện và yêu cầu đối phương sắp xếp xe đến đón.

Bình Luận (0)
Comment