Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 47

Triệu Hi không chào hỏi ai, một mình quay về căn hộ ở Nam Giao.

Thật ra Triệu Hi nghĩ đây không phải là một cuộc cãi vã. Cậu cho rằng mình có thể rộng lượng, miễn là được khẳng định vị trí độc nhất, không thể thay thế trong lòng Trần Tễ Nghiêu. Cậu chỉ cần biết mình khác biệt với người khác, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của Louis.

Vì vậy, câu “sẽ không nghe anh giải thích” chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Nếu Trần Tễ Nghiêu chịu nhượng bộ một chút, chịu dỗ dành thì Triệu Hi đã không tức giận đến mức này.

Dù Trần Tễ Nghiêu không nói nhiều như cậu nhưng lại rất bướng bỉnh, cả hai cứ thế giằng co với nhau.

Hai ngày này, Triệu Hi vẫn luôn chờ điện thoại của Trần Tễ Nghiêu. Những đêm không ngủ được cậu lại đi dạo một mình dọc bờ hồ hóng gió.

Giờ này đường vắng người, ngoài tiếng lá liễu xào xạc trong gió, gần như không còn tiếng động nào khác.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hi theo bản năng nghĩ là tin nhắn của Trần Tễ Nghiêu. Cúi đầu sờ túi quần mới nhận ra tiếng chuông phát ra từ một chiếc điện thoại lạ nằm dưới chân.

Đằng nào cũng rảnh, Triệu Hi châm điếu thuốc, nhặt điện thoại lên và đứng tại chỗ chờ người đánh rơi đến, hoặc xem có ai gọi lại không.

Triệu Hi vẫn chưa thể hiểu hết suy nghĩ của Trần Tễ Nghiêu. Cậu biết Trần Tễ Nghiêu có tình cảm, thậm chí rất quan tâm đến mình, nhưng mức độ “thích” đó đến đâu, và bắt đầu từ khi nào lại là một câu đố khó giải.

Có phải vì cậu mặt dày bám riết không, hay là Trần Tễ Nghiêu đã có cảm giác với cậu từ lâu rồi?

Triệu Hi biết đã đến lúc tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, nhưng thái độ của Trần Tễ Nghiêu lại khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn.

Dường như cậu không thể dứt ra được, và ẩn sâu trong con người Trần Tễ Nghiêu mà cậu vẫn luôn quen biết là một con người hoàn toàn khác.

Triệu Hi cố gắng đến gần hơn, nhưng lần nào cũng như chỉ còn một bước chân nữa là chạm đến thì lại bị đẩy ra, cả hai cứ giằng co, mâu thuẫn chồng chất.

Triệu Hi đang bực bội thì điện thoại trong tay reo lên. Số lạ, cậu không chắc có phải người đánh rơi gọi đến hay không, nhưng vẫn nhanh chóng nghe máy.

Chưa kịp mở lời, một giọng nói hung hăng từ đầu dây bên kia vang lên: “Anh đang ở đâu? Anh trộm điện thoại của tôi đúng không?”

“Tôi quá hiểu những người như anh, chẳng phải chỉ muốn tống tiền thôi sao?”

“Tôi nói cho anh biết, điện thoại của tôi có tài liệu rất quan trọng, tôi đã báo cảnh sát rồi! Tốt nhất là anh…”

Không phải người bị mất điện thoại, hóa ra là một kẻ khó ưa.

Triệu Hi chửi thầm, cười rồi dập tắt điếu thuốc, ném điện thoại vào hồ như ném rác.

Chiều thứ sáu, Triệu Hi nhận được điện thoại của Mạnh Uyển. Bà nói có người bạn tặng cho cháu gái một con ngựa gỗ đồ chơi của hãng H. Vì phải lên máy bay gấp nên đành gửi tạm ở nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ, nhờ cậu rảnh thì đến lấy giúp.

Nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ cũng vừa gửi catalogue bộ sưu tập mới nhất. Mặc dù Triệu Hi không thấy có gì ưng ý, nhưng cậu lại muốn nhân dịp buổi đấu giá hôm nay để nói chuyện với Vincent. Thế là cậu cúp máy, cầm chìa khóa xe và đi ngay.

Nhưng xui xẻo thay, khi đến nơi Triệu Hi mới biết hôm nay Vincent đi công tác.

Cậu nói rõ mục đích với nhân viên. Trong lúc chờ họ đi lấy ngựa gỗ, cậu đi ngang qua sảnh đấu giá, bất ngờ nhìn thấy một người mà lúc này cậu không muốn thấy nhất.

Hôm nay Louis không đi một mình, bên cạnh hắn là một cậu trai trẻ, tóc nâu mắt xanh.

Cậu ta chỉ vào một bức tranh sơn dầu của một họa sĩ theo trường phái biểu hiện Na Uy trong catalogue, thì thầm vào tai Louis điều gì đó rất thân mật.

Triệu Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt một lúc lâu, gần như có thể khẳng định mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể loại trừ khả năng Louis vẫn đang âm mưu gì đó với Trần Tễ Nghiêu.

Louis ngước mắt lên, ngay lập tức nhìn thấy cậu. Hai người nhìn nhau qua dòng người qua lại trong sảnh đấu giá, Triệu Hi bình tĩnh đút tay vào túi quần và bước tới.

Khi đến gần, những màu sắc khoa trương và đường cong méo mó trong bức tranh dường như trở nên sống động hơn. Chắc chắn tác phẩm gốc khi xuất hiện sẽ được nhiều người săn đón.

Triệu Hi liếc nhìn cuốn catalogue, cười nửa miệng trêu chọc: “Không ngờ sếp Lý lại có hứng thú với hội họa như vậy.”

Cậu trai người lai bên cạnh mờ mịt kéo tay Louis, quả thật cậu rất thích bức tranh này, nhưng người đột nhiên xuất hiện trước mặt này dường như có hiềm khích gì đó với Louis. Có vẻ đối phương không muốn họ mua được tác phẩm mà họ yêu thích.

Louis rất nhạy bén, hành động của Triệu Hi khiến người khác nghi ngờ cậu muốn trả thù việc bị hắn cố tình nâng giá trong buổi đấu giá lần trước. Nhưng khi đó Louis chỉ cảm thấy người này thú vị, lại biết cậu có mối quan hệ sâu sắc với Trần Tễ Nghiêu nên mới không nhịn được mà trêu chọc một chút.

Nhận thấy những hiểu lầm giữa ba người ngày càng sâu sắc, Louis không muốn bị liên lụy thêm.

Hắn mỉm cười trấn an người bên cạnh, đứng dậy cài cúc áo vest, mời Triệu Hi ra ngoài nói chuyện.

Tầng trên của Bảo Giai Sĩ có một quầy bar dành riêng cho khách VIP. Tuy nhiên hôm nay cả hai đều lái xe nên chỉ gọi phục vụ mang ra hai ly soda có chanh và lá bạc hà.

Mặc dù vậy, Louis vẫn không quên lời mình từng nói: “Sếp Triệu, ly đồ uống hôm nay không tính, tôi vẫn sẽ chờ một ngày nào đó cậu rảnh rỗi mời tôi đi uống rượu một mình.”

Triệu Hi luôn cảm thấy mình và Louis không có gì để nói, nhưng vừa rồi khi Louis mời cậu, trong khoảnh khắc hai người đối diện, Triệu Hi lại thấy được một sự chân thành hiếm có trong mắt hắn.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng không hiểu sao cậu vẫn đi theo Louis lên đây.

Louis xin lỗi Triệu Hi vì đã khiến cậu phải trả thêm mấy triệu trong buổi đấu giá lần đầu. Sau đó, hắn nói tiếp: “Tôi nghe nói chiếc đồng hồ đó là món quà cậu mua tặng cho Trần Tễ Nghiêu để chúc mừng khách sạn ở Berlin ra mắt, đúng không?”

“Nhưng cậu có nghĩ tại sao trong biết bao nơi có phong cảnh độc đáo trên thế giới, anh ấy lại chọn Berlin để xây khách sạn không?”

Câu hỏi này đối với Triệu Hi cũng giống như ai đó hỏi cậu: “Tại sao Lão Tử lại viết Đạo Đức Kinh?”. Cậu không thể thật sự trả lời rằng “Vì Lão Tử muốn thế”, như vậy sẽ phá hỏng bầu không khí.

Vì thế cậu chọn cách im lặng, nhấp một ngụm nước và lắng nghe Louis nói tiếp.

Louis mỉm cười: “Thời gian du học ở Châu Âu, tôi có quen rất nhiều người bạn trong giới Hoa kiều, tôi và Trần Tễ Nghiêu cũng quen nhau từ lúc đó.”

“Có lẽ vì anh ấy hơn tuổi chúng tôi nên cách hành xử cũng rất kín đáo, không giống những cậu công tử bột chỉ biết ăn chơi trong giới này. Khoảng thời gian đó anh ấy bị vướng vào cuộc tranh chấp cổ phần trong gia đình, phải chịu không ít lời cấm cản từ các cổ đông. Đôi khi trong một tuần, anh ấy phải bay hàng chục tiếng đồng hồ để di chuyển giữa các nơi, vô cùng vất vả. Nhưng dù lệch múi giờ và công việc bận rộn đến đâu, anh ấy vẫn dành thời gian cố định mỗi ngày để trả lời tin nhắn của một người.”

Louis nhìn Triệu Hi: “Tôi hỏi có phải tình cảm của anh ấy với bạn gái ở trong nước rất tốt không, nhưng anh ấy không trả lời. Mãi sau này khi tôi hỏi lại, anh ấy mới thú nhận rằng đó là một người em trai đang học đại học sống cùng với mình.”

“Sau này anh ấy thận lợi tiếp quản Hằng Nạp, còn tôi cũng hoàn thành việc học và tính về nước phát triển. Lúc đó tôi hỏi anh ấy có dự án nào tốt để hợp tác không, anh ấy kể về kế hoạch xây dựng khách sạn ở những nơi có phong cảnh bình minh và hoàng hôn đẹp nhất trên thế giới.”

“Vẻ mặt của anh ấy lúc đó…” Louis cẩn thận nhớ lại rồi nhíu mày: “Rất dịu dàng, nhưng cũng mang một cảm giác kiên định mạnh mẽ lạ thường.”

“Không hiểu sao, tôi đoán chuyện này chắc chắn có liên quan đến ‘người em trai’ mà anh ấy nhắc đến.” Louis nói rồi nhìn về phía Triệu Hi, cười khẽ: “Vừa hay, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội xác nhận với cậu.”

Lời nói của Louis kéo Triệu Hi trở lại một kỷ niệm rất xa xưa.

Một vài chi tiết đã mờ nhạt, nhưng Triệu Hi chắc chắn là vào cái đêm sau sinh nhật tuổi 19 của mình, cậu và Trần Tễ Nghiêu nằm trong phòng khách sạn xem hết một bộ phim.

Ngày hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên vừa ló dạng, cả hai vừa vặn nhìn thấy cảnh bình minh tuyệt đẹp qua cửa kính khách sạn. Cậu nằm trên đùi Trần Tễ Nghiêu, hỏi: “Anh A Nghiêu, bao giờ anh mới phát triển dự án khách sạn lớn hơn một chút?”

“California, Berlin, New Zealand… Những nơi có cảnh bình minh và hoàng hôn đẹp nhất thế giới đều có khách sạn của anh. Đến lúc đó, em muốn đi đâu nghỉ dưỡng hay ngắm bình minh cũng được, đúng không?”

Khi ấy Trần Tễ Nghiêu không trả lời trực tiếp, nên câu chuyện cũng trôi qua. Triệu Hi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh xây khách sạn ở Berlin lại có liên quan đến một điều ước vu vơ của mình.

Điều này quá vô lý, quá khó tin.

Triệu Hi nín thở trong giây lát, nghe thấy trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Louis nhanh chóng giải thích tiếp: “Về chuyến đi đảo Penida, tôi không chắc có phải vì thấy ảnh tôi đăng mà cậu nghĩ nhiều hay không. Nhưng ý của tôi khi nói ‘lần sau chọn ngày đẹp lại đi’… thực ra là tôi tiếc vì lần này không đi cùng anh ấy được, mong lần sau có cơ hội đi du lịch, anh ấy vẫn sẽ cân nhắc tôi.”

Triệu Hi trợn mắt nhìn Louis, hắn nhún vai: “Ban đầu ăn cơm, nghe anh ấy nhắc đến đảo Penida tôi đã nảy ra ý định đến đó, nhưng khi tôi và bạn bè đến nơi thì Trần Tễ Nghiêu đã về nước rồi.”

“Trước đó tôi cũng từng đề nghị đi cùng nhưng bị anh ấy từ chối thẳng thừng.”

“Anh ấy nói muốn ở một mình một thời gian, đã đặt lịch nhảy bungee ở vách đá trên đảo. Tôi biết anh ấy sợ độ cao nên hỏi có phải anh ấy bị điên rồi không, cậu đoán xem anh ấy trả lời thế nào?”

Các ngón tay của Triệu Hi nắm chặt ly nước.

Louis tiếp lời: “Anh ấy nói có người từng nói với anh ấy rằng, khi do dự trước một chuyện gì đó, hãy thử tham gia một môn thể thao mạo hiểm. Khoảnh khắc nhảy xuống, tự nhiên sẽ có dũng khí để đưa ra quyết định.”

“Tôi tò mò chuyện gì đã đẩy anh ấy đến mức đó, mãi sau này tôi mới biết anh ấy làm vậy là để ‘đoạn tuyệt.”

“Đoạn tuyệt?” Triệu Hi nghe thấy giọng mình run rẩy.

Louis: “Anh ấy quyết tâm từ bỏ một người đã thích từ rất lâu, vì vậy chuyến đi ngắm hoàng hôn trên đảo vốn đã hứa hẹn sẽ đi cùng nhau lại trở thành một mình anh ấy đi.”

Triệu Hi chết lặng, hoàn toàn sững sờ.

Louis nói thêm: “Khoảng thời gian đó cậu vừa công khai chuyện tình cảm trong nước. Tôi cũng rất khó liên lạc được với anh ấy, nhưng không khó để đoán ra anh ấy đã một mình vượt qua những tháng đó như thế nào.”

“Lẽ ra những lời này không nên do tôi nói ra, nhưng nếu tôi không nói, với sự hiểu biết của tôi về anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ chôn giấu tình cảm dành cho cậu cả đời, như vậy thì quá đáng thương.”

“Nếu sếp Trần cảm thấy tôi xen vào chuyện của anh ấy, hay vì tôi đã nói ra bí mật của anh ấy mà muốn tuyệt giao với tôi…” Louis nhướn mày: “Thì tôi cũng không bận tâm. Ít nhất trong khoảng thời gian bên nhau, tôi thật sự xem anh ấy là bạn, và tôi hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.”

Louis thở dài một hơi: “Cậu trách anh ấy tại sao lại luôn giấu cậu, nhưng cậu muốn anh ấy giải thích với cậu như thế nào đây? Từ ngày anh ấy và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà và phải chấp nhận sự giúp đỡ từ gia đình cậu, gánh nặng và áp lực mà anh ấy phải chịu không phải thứ mà những người lớn lên trong một gia đình êm ấm, vô lo vô nghĩ như chúng ta có thể tưởng tượng được.”

“Có những chuyện một khi làm sáng tỏ, cậu muốn sau này anh ấy phải đối diện với gia đình cậu như thế nào?”

“Tôi cũng từng gợi ý cho anh ấy rằng có thể đấu tranh, nhưng anh ấy nói không phải cứ thích là nhất định phải ở bên nhau. Tôi không biết lúc nói câu đó anh ấy có tâm trạng thế nào, nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy có chút buồn. Ít nhất, nếu chuyện đó xảy ra với tôi, tôi nhất định sẽ không để mình chịu thiệt thòi như vậy.”

Louis nói xong rồi tự cười: “Nếu hôm nay người đối diện là người khác, tôi sẽ không lãng phí thời gian lằng nhằng nói nhiều như vậy đâu.”

“Nhưng… mấy năm nay Trần Tễ Nghiêu thật sự đã quá khổ, không phải anh ấy không đủ chủ động, mà là bị rất nhiều thứ ràng buộc, không thể chủ động đến bên cậu.”

Có lẽ cuộc trò chuyện nên dừng lại ở đây. Louis điều chỉnh lại tâm trạng, uống cạn ly soda, nói dưới lầu còn có người đang chờ mình nên phải đi ngay.

Louis đứng dậy, quay lưng bước đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn Triệu Hi.

“Những điều nên nói và không nên nói hôm nay tôi cũng đã nói hết một lần. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rằng, hai người yêu nhau vượt qua bao nhiêu trở ngại để đến được với nhau, đó thực sự là một điều rất tuyệt vời.”

“Vậy nên, nếu cậu thực sự yêu anh ấy… thì mong cậu đừng bao giờ buông tay, hãy dũng cảm nắm lấy anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment