Ly soda có thêm lá bạc hà khiến đầu óc tỉnh táo, không hề chứa cồn, nhưng chẳng hiểu sao sau khi rời khỏi buổi đấu giá, Triệu Hi vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Hoặc có lẽ không chỉ hiện tại, mà là ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này, cậu chưa từng thực sự tỉnh táo.
Câu chuyện hẳn đã bắt đầu từ năm cậu 8 tuổi, khi cậu nắm tay Trần Tễ Nghiêu dẫn anh lên lầu chơi đồ chơi. Mười mấy năm dài đằng đẵng trôi qua, những lời người ngoài kể về sự hy sinh thầm lặng của Trần Tễ Nghiêu trong ngần ấy năm vẫn quá đỗi hời hợt.
Triệu Hi bỗng thấy mình thật may mắn khi biết Trần Tễ Nghiêu đã thích mình từ lâu đến vậy. Nhưng sau giây phút ngỡ ngàng thoáng qua, khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cậu lại không khỏi cảm thấy xót xa cho người đàn ông này.
Louis đã nói một câu rất đúng, rằng áp lực mà Trần Tễ Nghiêu phải gánh chịu quả thật không phải thứ Triệu Hi có thể tưởng tượng được. Lúc này Triệu Hi mới nhận ra mình đã từng tự cho là đúng đến nhường nào. Cậu đã từng nghĩ mình có đủ lý lẽ để lên án Trần Tễ Nghiêu, từng nghĩ mình đã chịu quá nhiều đau khổ trong mối tình đơn phương này, nhưng tất cả đều chẳng thấm vào đâu so với những gì Trần Tễ Nghiêu phải trải qua.
Trên đường trở về, trong đầu Triệu Hi hiện lên vô vàn những hình ảnh vụn vặt. Từ ánh mắt chân thành của Trần Tễ Nghiêu khi hứa sẽ đắp người tuyết cho cậu cả đời. Giọng nói trầm lắng đêm trước ngày biến mất khi ôm cậu và hỏi “Em có hạnh phúc không?”. Vẻ thờ ơ của anh mỗi lần nhìn cậu kể từ khi trở về từ đảo Penida, và cả sự bất lực trong đêm họp báo trên sân thượng, khi một lần nữa từ chối cậu và nói “Em là em trai của anh.”
Về đến nhà, Triệu Hi lấy chiếc máy bay không người lái từ tủ trưng bày ra. Cậu chẳng muốn làm gì cả, chỉ nằm dài trên bàn, ngây ngẩn nhìn vào dòng chữ “001” trên thân máy bay. Khó mà tưởng tượng được khi đó Trần Tễ Nghiêu đã mang tâm trạng thế nào để lưu lại từng tấm ảnh mà cậu gửi vào thẻ nhớ. Liệu cảm giác được quan tâm nhiều hơn, hay nỗi đau khi tình cảm vô vọng bị kìm nén mới nhiều hơn? Vì biết rằng không thể ở bên người mình thích nên anh đã không dám tưởng tượng đến tương lai có liên quan đến cậu.
Trước đây, cậu luôn cho rằng Trần Tễ Nghiêu rất mâu thuẫn, nhưng giờ đây mọi thứ đều có lý do, càng nghĩ, trái tim Triệu Hi càng đau thắt lại.
Khi cầm chìa khóa xuống lầu và khởi động chiếc xe thể thao của mình lần nữa, Triệu Hi gọi cho Mạnh Uyển. Tín hiệu bị ngắt quãng một lần ngay khi cậu lái xe ra khỏi bãi, nhưng cậu vẫn kiên trì gọi lại, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.
“Mẹ, con đang lái xe đến Lan Uyển.”
Quả nhiên bên kia rất yên tĩnh, nhưng giọng nói cố tình tỏ vẻ: “Mẹ không có ở nhà, vẫn còn đang ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé xem cháu. Con tìm mẹ có chuyện gì à?”
“Có chuyện.” Triệu Hi nói, “Bây giờ con phải gặp mẹ.”
Mạnh Uyển “ai ui” một tiếng: “Con đúng là tổ tông của mẹ mà, không xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Có chuyện gì mà gấp thế?”
“Có chuyện rất quan trọng muốn bàn với mẹ.”
Vừa dứt lời, Triệu Hi nhận ra cách dùng từ của mình không chính xác. “Bàn bạc” có nghĩa là đối phương còn có thể từ chối. Nếu xét từ góc độ đó, cuộc điện thoại này có gọi hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì lớn.
Đầu dây bên kia hừ một tiếng: “Con lớn rồi, có chuyện gì không tự quyết định được à? Mẹ biết mà, nói là bàn bạc nhưng thực ra là muốn kéo mẹ làm người chống lưng thôi, còn ý con thì đã quyết rồi…”
Triệu Hi đánh tay lái, quay đầu xe: “Vậy con không bàn với mẹ nữa, xem như con thông báo trước cho mẹ thôi.”
Đầu dây bên kia, Mạnh Uyển nhanh chóng mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, em bé vừa ngủ rồi, lát nữa lại đánh thức con bé bây giờ.” Sau đó bà không trò chuyện với cậu nữa, vài tiếng khóc nỉ non của trẻ con vọng đến, cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức.
Xe chạy đến Hối Cảnh, nhưng Triệu Hi không vội lên lầu. Cậu đứng ngoài khu vườn nhỏ hút một điếu thuốc, cố gắng làm dịu những cảm xúc xáo trộn trong lòng. Khi đã hạ quyết tâm, cậu gọi cho Trần Tễ Nghiêu.
Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ buồn ngủ, xung quanh rất yên tĩnh, có lẽ Trần Tễ Nghiêu chuẩn bị đi ngủ. Tim Triệu Hi đập rất nhanh, nhưng cậu vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, cất tiếng gọi: “Trần Tễ Nghiêu, chúng ta đi hẹn hò đi?”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó Trần Tễ Nghiêu hỏi: “Bây giờ à?”
Triệu Hi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, dù đã khuya nhưng không sao cả. Cậu nhất định phải gặp Trần Tễ Nghiêu hôm nay. Vì thế cậu tiếp tục nói: “Em đang ở dưới nhà anh, cho anh 10 phút để dậy thay đồ và đi cùng em đến một nơi.”
“Nếu 10 phút nữa không thấy anh, em sẽ tự lên lôi anh xuống.”
Chẳng biết có phải lời đe dọa của cậu có tác dụng hay không. Trần Tễ Nghiêu nhanh chóng đi xuống, dù thời gian đã quá 10 phút mà cậu quy định. Triệu Hi lái xe, mở cửa và bảo anh ngồi vào ghế phụ.
Trần Tễ Nghiêu mặc một bộ đồ thường ngày màu nhạt rất thoải mái, vẻ mặt đầy nghi hoặc khi bị Triệu Hi đẩy lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, Trần Tễ Nghiêu hỏi cậu muốn đi đâu.
Triệu Hi không trả lời, sau khi rẽ vài giao lộ, họ đến tiệm hoa ở phố Nam Tân. Nhưng họ đã chậm một bước, vì giờ này cửa hàng đã đóng cửa.
Một tay đặt trên vô lăng, Triệu Hi bỗng nhìn xa xăm rồi nói: “Lần trước đến lấy hoa cho mẹ, nhân viên cửa hàng có nói với em rằng tháng này họ sẽ nhập một lô hoa mới, hỏi em có muốn đặt trước không.”
Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu, hỏi: “Em đã đặt rồi à?”
“Không có.” Triệu Hi hất cằm lên, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo nhưng giọng nói lại mang chút ấm ức: “Hoa em tặng anh, anh có bao giờ nhận đâu, đặt làm gì?”
Chiếc xe lại tiếp tục chạy, đi ngang qua một tòa nhà văn phòng ở khu thành phố mới CBD. Triệu Hi dừng xe bên đường, tìm tên một người trong danh bạ điện thoại. Khu văn phòng này tập trung những tòa soạn tạp chí nổi tiếng nhất Ninh Hải, phần lớn là các công ty thiết kế thời trang và trang sức. Công ty Á Thâm không có nhiều giao dịch với những công ty này trong lĩnh vực kinh doanh.
Triệu Hi không giải thích nhiều, tiếng chuông reo rất lâu nhưng không ai bắt máy. Cậu gọi cho một người khác trong danh bạ, là Tô Úc, giám đốc thiết kế đương nhiệm của một thương hiệu thuộc D.Ducqueen. Người yêu của anh ta là Thiệu Cẩn Thần, là bạn chung của Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, ánh mắt Triệu Hi sáng lên: “Thầy Tô, xin lỗi đã làm phiền anh muộn thế này.” Cậu định hỏi Tô Úc liệu có thể liên lạc với nhà thiết kế trang sức Roxy mà lần trước anh ta đã giới thiệu hay không.
Lời chưa kịp nói, cậu nghe thấy tiếng “ai da” của Tô Úc ở đầu dây bên kia, hình như điện thoại bị giật lấy. Một giọng đàn ông khác vang lên, bực bội nói với cậu: “Thầy Tô không làm thêm giờ vào buổi tối, có việc gì thì sáng mai liên hệ với trợ lý.”
Triệu Hi ghét nhất kiểu người tỏ ra cao ngạo này, cậu bực tức đáp lại: “Tôi không có số điện thoại của trợ lý anh ấy.”
Thiệu Cẩn Thần đáp: “Sáng mai sẽ có.” Nói xong, hắn cúp máy mà không cho Triệu Hi cơ hội phản bác.
Kế hoạch liên tục thất bại, Triệu Hi có chút nản lòng. Trần Tễ Nghiêu ngồi ở ghế phụ, im lặng nhìn cậu. Triệu Hi bất lực vỗ vỗ tay lái, chỉ đành giải thích cho những hành động kỳ quặc của mình: “Buổi tối mất ngủ, kéo anh ra ngoài đi dạo một chút thôi, được không?”
Trần Tễ Nghiêu vô tình bóc trần cậu: “Đi dạo là đi bộ, cái này của em gọi là hóng gió.”
Triệu Hi bật cười vì câu nói đó, sau đó cậu mở cửa xe và đứng bên cạnh, gọi Trần Tễ Nghiêu: “Trần Tễ Nghiêu, xuống đây đi bộ cùng em!”
Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực, kiểu “Đêm nay em rảnh rỗi thật đấy”. Nhưng Triệu Hi chẳng bận tâm, cậu muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì nói, tuyệt đối không kiềm chế.
Cậu gõ gõ vào cửa xe, ánh mắt lộ vẻ cố chấp: “Bất kể làm gì, đêm nay anh phải ở bên em.”
Nghe cậu nói vậy, Trần Tễ Nghiêu không còn cách nào khác, anh tháo dây an toàn và bước xuống từ ghế phụ.
Hai người thong thả đi dạo dọc theo quảng trường trung tâm. Thành phố về đêm đã vắng tiếng ồn ào, thỉnh thoảng mới có vài người đi ngang qua, còn lại hầu hết thời gian chỉ có ánh đèn đường và bóng hai người bầu bạn.
Một hàng đèn trang trí ven bồn hoa sáng lên. Triệu Hi rảo bước trên những đường gạch lát có hoa văn, đi theo đường cong uốn lượn, đường thẳng thì cậu đi thẳng, đường cong thì cậu rẽ, thói quen này cậu đã có từ nhỏ.
Hồi đó khi cậu đi đến những nơi nguy hiểm, Trần Tễ Nghiêu sẽ đến nắm tay cậu. Bây giờ cậu đã lớn, có thể tự giữ thăng bằng, Trần Tễ Nghiêu không còn nắm tay nữa, nhưng vẫn đi phía sau để đề phòng người đi đường bất ngờ va vào.
Triệu Hi đi đến một cột đèn đường thì đột nhiên dừng lại. Cậu quay đầu lại, mỉm cười và chỉ xuống đất: “Trần Tễ Nghiêu, bây giờ bóng của chúng ta đang chập vào nhau kìa.”
Trần Tễ Nghiêu nhìn xuống đất, dịch chân sang một bên, hai cái bóng tách ra như hai tế bào phân chia.
Triệu Hi không chịu thua, cậu lại chạy đến đứng sát bên cạnh Trần Tễ Nghiêu, làm cho hai cái bóng lại chập vào nhau, cười như một đứa trẻ.
“Ôi, sao tự dưng lại mưa thế này?!”
Không biết có ai đó thốt lên câu này, Triệu Hi còn đang nghi ngờ trời mưa ở đâu. Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời, những hạt mưa li ti đã bắt đầu rơi lốp bốp trên đầu cậu. Chiếc xe đã bị họ bỏ lại rất xa phía sau. Trần Tễ Nghiêu nắm lấy cổ tay cậu, quay người dẫn cậu quay trở lại.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, Triệu Hi dừng lại sau hai bước, giật tay ra khỏi tay Trần Tễ Nghiêu và kéo anh về bên mình. Rồi cứ thế, cậu lặng lẽ đứng im tại chỗ. Cổ tay đã được rút ra khỏi lòng bàn tay Trần Tễ Nghiêu, ánh mắt anh vừa sững sờ vừa cực kỳ chăm chú nhìn cậu.
Cơn mưa trên đầu ngày càng lớn, những giọt nước theo những sợi tóc trên trán chảy xuống, lướt qua má. Người đi đường vội vã chạy về phía những mái hiên của khu văn phòng. Chỉ có hai người họ đứng đối diện nhau ngây ngốc giữa trời, chịu đựng cơn mưa xối xả.
Ánh mắt Triệu Hi sáng rực nhìn thẳng vào mắt Trần Tễ Nghiêu. Đột nhiên cậu bật cười, tiến lên ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu và chạm vào môi Trần Tễ Nghiêu.
Lồng ngực Trần Tễ Nghiêu phập phồng kịch liệt, anh vòng tay ôm lấy eo cậu, giữa cơn mưa lớn, hai người hôn nhau, cho đến khi tóc và quần áo đều ướt sũng.
Trở lại trên xe, Trần Tễ Nghiêu lấy vài tờ khăn giấy từ bảng điều khiển trung tâm để lau tóc cho cậu. Mưa như thác nước tuôn xối xả trên kính chắn gió, Triệu Hi tựa đầu vào đệm ghế, không biết đang nghĩ gì.
Im lặng một lúc lâu, cậu đột nhiên lên tiếng: “Hồi nhỏ mẹ luôn lo hai chúng ta bị cảm lạnh nếu dính mưa. Hễ biết hôm nào trời mưa, dù là ngày nghỉ mẹ cũng sẽ ngăn chúng ta ra ngoài chơi.”
Từ nhỏ Triệu Hi đã không thích bị quản thúc, có khi còn đấu tranh để được ra ngoài chơi. Nhưng Trần Tễ Nghiêu luôn rất nghe lời Mạnh Uyển, bà không cho làm gì thì anh sẽ không làm.
“Trần Tễ Nghiêu, anh luôn quá bận tâm đến suy nghĩ của người khác, sợ làm tổn thương người này, sợ làm tổn thương người kia, nhưng điều duy nhất anh không để ý lại chính là mong muốn của bản thân.”
Dừng lại một chút, cậu bổ sung thêm: “Và cũng không bận tâm đến em.”
Hôm nay cậu đã cùng anh dầm một trận mưa, hôn nhau say đắm giữa trời mưa mà không màng đến ánh mắt của bất cứ ai. Thực tế đã chứng minh rằng dính mưa chẳng có gì đáng sợ, cho dù sau đó có bị cảm lạnh đi chăng nữa, thì một chút bệnh vặt cũng không thể làm họ chết được.
Điều quan trọng nhất là khoảnh khắc đó, khi hai trái tim họ cùng chung một nhịp đập lúc ôm nhau.
Hôm nay Triệu Hi vốn đã lên kế hoạch cho một bất ngờ. Mặc dù giới truyền thông thường thêu dệt về cậu rất khoa trương, nhưng thực ra cậu không hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào. Mục đích của cuộc hẹn này rất rõ ràng: cậu muốn tặng hoa cho Trần Tễ Nghiêu, sau đó đưa anh đi lấy chiếc nhẫn mà cậu đã nhờ Roxy thiết kế.
Tuy nhiên, có vẻ vì cậu quá bộc phát cảm xúc, mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ.
Không sao cả, Triệu Hi tự an ủi mình như vậy. Mọi chuyện đâu nhất thiết phải có kế hoạch, thuận theo trái tim mách bảo mới là điều quan trọng nhất, phải không?
Thế là cậu không còn lưu luyến những cảnh vật trên đường nữa, chỉ muốn đi thẳng đến đích đến cuối cùng, nơi mà phong cảnh chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.
Một lúc lâu sau, cậu nhìn vào đồng hồ hiển thị trên xe, nói: “Trần Tễ Nghiêu, chúng ta kết hôn đi.”
Trần Tễ Nghiêu trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
Đây không phải là một quyết định bộc phát. Về mặt này, Triệu Hi đã tìm hiểu trước: “Cục Dân chính không làm việc vào thứ bảy và chủ nhật, hạn chót là trước 5 giờ chiều thứ hai, em cho anh ba ngày để suy nghĩ.”
“Đừng bận tâm đến người khác nghĩ gì nữa, chuyện này anh chỉ cần hỏi chính mình, hỏi bản thân anh có đồng ý hay không.”
Yết hầu của Triệu Hi trượt lên xuống: “Chỉ cần anh đồng ý, mọi trở ngại trong gia đình cứ để em giải quyết, sau này nếu có khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.” Triệu Hi biết mình chỉ có thể ép anh lần cuối cùng này. Hít một hơi thật sâu, cậu nói: “Nếu anh từ chối em, cả đời này em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt anh nữa, Triệu Hi em nói là làm.”
“Nhưng em cũng sẽ không ở bên người khác, hai chúng ta cứ sống cô đơn phần đời còn lại…” Mỗi người mang theo một nỗi nuối tiếc không thể xoa dịu, sống qua loa cho xong… sống qua loa cho xong cả cuộc đời này.