Một cơn mưa lớn đã làm Trần Tễ Nghiêu ướt sũng. Khi trở về Hối Cảnh một mình lúc đêm khuya, anh bật vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy từ đỉnh đầu xuống toàn thân. Khoảnh khắc đó anh mới hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn mộng mị.
Là một giấc mơ ư? Mọi thứ xảy ra tối nay đều là một giấc mơ.
“Trần Tễ Nghiêu, chúng ta kết hôn đi.”
Giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai, hai từ đó thật không chân thực, không chân thực đến mức người đã ở bên Triệu Hi mười mấy năm như anh chưa bao giờ dám mơ tưởng đến.
Bốn tháng tắt điện thoại và biến mất, Trần Tễ Nghiêu đã vượt qua nửa vòng Trái đất để bay đến tất cả những nơi mà hai người từng du lịch cùng nhau. Thụy Sĩ nơi họ trượt tuyết, Iceland nơi họ ngắm cực quang, New Zealand nơi họ nói sẽ xây một khách sạn mới… và Penida là điểm dừng chân cuối cùng, nơi anh quyết tâm chấm dứt đoạn tình cảm này.
Dưới chân dãy Alps, thị trấn Grindelwald lại đổ tuyết, một chiếc chuông đồng đóng băng treo trước cửa bưu điện. Trần Tễ Nghiêu ghé vào cửa sổ của một ngôi nhà gỗ, lặng lẽ viết một lá thư, ghi chép lại những điều mình đã thấy và nghe trong suốt hành trình. Người đưa thư đeo túi xách ngang vai đi ngang qua, cười chào hỏi anh. Nói rằng mỗi tuần vào giờ này là lúc xe bưu chính đến lấy thư, hỏi anh muốn gửi thư đến đâu, cho ai.
Ngòi bút của Trần Tễ Nghiêu dừng lại, anh suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng vị trí của người nhận đã không thể điền nữa. Cuối cùng, anh cụp mắt xuống, bình tĩnh xé phong thư ra.
Tuyết dày chôn quá mắt cá chân, Trần Tễ Nghiêu đắp một người tuyết rất lớn trước nhà. Con trai nhỏ của người đưa thư cầm một củ cà rốt từ trong nhà ra c*m v** giữa đầu người tuyết làm mũi, gọi những đứa trẻ khác ở gần đó đến xem.
Anh đã từng hứa với Triệu Hi sẽ đắp người tuyết cho cậu mỗi năm. Lần này “tác phẩm” của anh vĩnh viễn ở lại dưới chân dãy Alps. Khi rời thị trấn để đến điểm dừng chân tiếp theo, Trần Tễ Nghiêu đã đi rất dứt khoát, không hề quay đầu lại nhìn. Bởi vì anh biết rằng từ nay về sau, Triệu Hi sẽ không còn cần anh đắp người tuyết nữa, bản thân anh cũng nên học cách dứt khoát, không còn vương vấn.
Sau đó anh đã đi qua rất nhiều nơi, từ Địa Trung Hải sang Ấn Độ Dương, điểm đến cuối cùng là đảo Penida, nơi hai người đã từng hẹn nhau ngắm hoàng hôn.
Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, dây an toàn siết chặt lấy người anh. Sau trận ốm nặng khi còn nhỏ, Trần Tễ Nghiêu không bao giờ dám chủ động đứng trên vách đá cao như vậy nữa. Anh thậm chí không có đủ dũng khí để mở mắt nhìn khung cảnh trước mặt, nỗi sợ hãi bị nuốt chửng bao trùm lấy anh. Có một ngàn giọng nói trong đầu gào thét rằng nếu nhảy xuống, anh sẽ mất mạng, trái tim anh không thể chịu đựng được gánh nặng đó.
“Khoảnh khắc nhảy xuống, tự nhiên sẽ có dũng khí để hạ quyết tâm!”
Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai. Tiếng gió gào thét nơi vách núi đổ vào tai, cảm giác linh hồn bị rút ra khỏi thân thể lan tỏa khắp từng dây thần kinh. Trong những giây cuối cùng khi rơi xuống vách đá, anh thấy may mắn vì cuối cùng mình đã làm được, phong ấn hoàn toàn những ký ức không thể nào buông bỏ của quá khứ, vẽ nên một dấu chấm hết vĩnh viễn.
Nhưng sau đó, Trần Tễ Nghiêu nhận ra mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Anh cho rằng mình làm được là mọi chuyện sẽ ổn. Thậm chí còn chiến thắng được nỗi sợ độ cao dai dẳng, nhưng lại nhận ra mình không thể dứt khỏi Triệu Hi.
Cái người đó cứ như một linh hồn oan khuất, như một cái bóng không ngừng xuất hiện bên cạnh anh, không ngừng kiên cường. Trần Tễ Nghiêu không thể phớt lờ khao khát của mình đối với cậu, anh gần như đã dùng toàn bộ sức lực để cố gắng kiềm chế.
Sau này Mạnh Uyển lại nói bà bị bệnh, điều này dường như lại cho anh một lý do hoàn hảo để thuyết phục bản thân cắt đứt mọi vướng bận.
Nhưng đêm đó, khi tận mắt nhìn thấy Triệu Hi ngã xuống từ trên du thuyền, Trần Tễ Nghiêu mới thực sự hoảng loạn. Anh biết mình hoàn toàn không thể chống lại bản năng yêu cậu đã ngấm vào tận xương tủy.
Độ cao từ du thuyền xuống mặt biển đủ để khiến anh chóng mặt, nhưng đầu óc anh gần như trống rỗng, chỉ có một giọng nói gào thét rằng Triệu Hi không thể gặp chuyện, anh tuyệt đối không thể mất cậu.
Không nghĩ nhiều, anh đã nhảy xuống theo ngay sau Triệu Hi. Vài giây thực hiện hô hấp nhân tạo cho Triệu Hi sau khi lên bờ, đại não anh dường như ngừng hoạt động, toàn thân chết lặng. Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu đối phương không ho ra được nước đã sặc vào phổi, nếu sau này không thể đứng trước mặt anh một cách khỏe mạnh, thì mỗi giây phút còn lại của cuộc đời anh sẽ sống trong dày vò dài đằng đẵng như thế nào.
Sự sống mong manh hơn chúng ta tưởng, anh đã hiểu điều này từ khoảnh khắc chính tay đắp tấm vải trắng lên thi thể của mẹ năm đó.
Anh không muốn trải nghiệm nỗi đau thấu tim xé thịt đó một lần nữa. Mười mấy năm qua, ngày nào Trần Tễ Nghiêu cũng khuyên mình từ bỏ tình cảm với Triệu Hi. Cái gọi là “chấm dứt” đó, chẳng qua chỉ là sự tự cứu của một kẻ đã không thể chịu đựng được nỗi đau nơi vực sâu.
Anh đã âm thầm thử cái gọi là “tự cứu” vô ích đó rất nhiều lần. Cuối cùng, khi người kia tiến đến hôn anh, nói rằng cậu cũng thích anh và đưa ra lời đề nghị kết hôn, rằng họ có thể có một tương lai tốt đẹp, Trần Tễ Nghiêu mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn.
Tình yêu đã ngấm vào xương tủy, thêm vào thì sẽ nuôi dưỡng anh, nhưng nếu rút ra sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ có thể chờ người ấy đến cứu anh, và chỉ có người đó mới có thể kéo anh ra khỏi vực sâu thăm thẳm. Nếu không, anh sẽ thực sự như lời Triệu Hi miêu tả, mang theo nỗi nuối tiếc mà sống qua loa cho xong cả đời này. Từ nay về sau sẽ không còn cơ hội sống lại nữa.
Gần như thức trắng đêm trên giường, để tĩnh tâm, rạng sáng Trần Tễ Nghiêu còn phải vào phòng làm việc để xử lý vài email.
Sáng hôm sau, anh nhận được điện thoại từ bệnh viện, thông báo rằng kết quả khám sức khỏe của Triệu Hi mấy ngày trước đã có. Dù không có vấn đề gì lớn, nhưng để đảm bảo thông tin cá nhân không bị lộ, họ đề nghị có người đến lấy trực tiếp.
Cuối tuần Trần Tễ Nghiêu không làm phiền trợ lý nữa, tự lái xe đến bệnh viện.
Toàn bộ báo cáo và phim chụp đều được đặt ở chỗ trưởng khoa. Trần Tễ Nghiêu xem từng trang, nghe bác sĩ dặn dò: “Dựa trên lời kể của bệnh nhân, trước khi lấy máu cậu ấy đã giảm liều thuốc ngủ, nhưng chỉ số axit amin chuyển hóa vẫn hơi cao một chút, chúng tôi khuyên nên uống nhiều nước.”
Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu khựng lại, anh nhíu mày nhìn về phía bác sĩ: “Thuốc ngủ?”
Lúc đó có một bệnh nhân khác gõ cửa đi vào, bác sĩ không nói thêm gì nữa. Trần Tễ Nghiêu mang theo đầy rẫy thắc mắc, bước ra khỏi phòng.
Đến cuối hành lang, Trần Tễ Nghiêu ngẩng đầu định xem thang máy đến tầng mấy, ánh mắt đột nhiên không phòng bị mà dừng lại trên một bóng người quen thuộc.
Trần Nguyện với một cánh tay treo băng gạc bước ra khỏi phòng thay thuốc, dáng đi hơi khập khiễng, rõ ràng gã cũng nhìn thấy Trần Tễ Nghiêu. Nhưng cả hai lại ăn ý như người xa lạ. Khi lướt qua nhau, họ không hề nhìn nhau, cũng chẳng ai mở miệng chào hỏi.
Đi thêm vài bước, Trần Tễ Nghiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi gã và hỏi: “Chuyện tôi sợ độ cao có phải là cậu nói với cậu ấy không?”
Trần Nguyện nhìn anh, cười một cách vô cảm: “Không phải anh nên cảm ơn tôi sao? Biết trước đây anh sống thảm như vậy, có khi Triệu Hi sẽ đau lòng mà đồng ý ở bên anh đấy.”
Vẻ mặt lTrần Tễ Nghiêu vẫn bình tĩnh, không hề bị chọc giận, biểu cảm lạnh nhạt như thường: “Nghe nói cậu bị ông chủ họ Phương đó đá rồi.” Nhìn cánh tay treo băng gạc và vết sẹo sắc lẹm trên cằm gã, Trần Tễ Nghiêu đột nhiên nhớ đến chuyện nghe ai đó nói rằng ông chủ bao nuôi Trần Nguyện có sở thích đặc biệt, anh hiếm khi nhiều chuyện hỏi một câu: “Vết sẹo trên mặt cũng do người đó gây ra?”
Trần Nguyện nghiêng mặt hừ một tiếng: “Đừng có mà giả vờ mèo khóc chuột ở đây, tôi không tin Triệu Hi chưa từng nói với anh.” Nói rồi gã tiến lên hai bước, vẻ mặt không chịu thua mà nhìn chằm chằm Trần Tễ Nghiêu: “Lúc đó thực ra tôi có thể báo cảnh sát, nhưng cậu ta đã lấy chuyện mình bị tai nạn xe cộ ra uy h**p tôi, lần này coi như chúng ta huề nhau.”
Trần Tễ Nghiêu không hỏi kỹ nguyên nhân, Triệu Hi sẽ không vô cớ động tay với người khác, có thể khiến Trần Nguyện bị thương đến mức này, chỉ có thể nói là Trần Nguyện tự chuốc lấy. Thế nên anh không nói thêm gì nữa, cầm đồ trên tay và quay lưng đi.
Trần Nguyện ở phía sau hét lên: “Trần Tễ Nghiêu, khi nào thì anh mới nhìn tôi bằng ánh mắt tôn trọng một chút? Bây giờ tôi lại trắng tay, có phải anh vui lắm, đắc ý lắm không?”
“Từ khi tôi sinh ra đã luôn sống dưới cái bóng của anh, chỉ vì tôi là một đứa con hoang không được công nhận, nên số phận đã định tôi phải thấp kém hơn anh một bậc.”
“Nhưng anh có biết không…” Trần Nguyện khựng lại: “Tuổi của tôi vốn dĩ lớn hơn anh. Lúc Khương Di Thanh mới mang thai, mẹ tôi đã sinh ra tôi. Chỉ vì sợ ông nội truy cứu, Trần Cẩm Khôn đã cố tình kéo dài thời gian đến sau khi anh sinh ra mới chịu làm giấy khai sinh cho tôi, sửa tuổi của tôi nhỏ đi 10 tháng.”
“Xuất thân của tôi chưa bao giờ do tôi lựa chọn. Hôm nay nếu thân phận đổi ngược, anh là đứa con hoang đó, cuộc đời của anh chưa chắc đã tốt đẹp hơn tôi là bao. Hai chúng ta, ai có thể cười nhạo ai?”
Trần Nguyện cười một tiếng: “Nhưng thực ra, anh cũng chẳng có gì đáng để tôi ghen tị. Ông trời rất công bằng, lấy đi những thứ vốn thuộc về anh, nhưng những thứ anh muốn có thì mãi mãi vẫn không bao giờ đạt được.”
“Chỉ cần Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển còn sống một ngày, anh và cậu ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau.”
Trần Nguyện nghĩ rằng những lời đó có thể làm tổn thương Trần Tễ Nghiêu, nhưng gã đã lầm. Trần Tễ Nghiêu và gã là hai con người hoàn toàn khác biệt. Cuộc đời của Trần Tễ Nghiêu hoàn toàn do chính anh kiểm soát.
Có muốn giành lấy hay không và có tư cách để có được hay không, về bản chất là hai chuyện khác nhau. Anh chọn nhẫn nhịn, đơn giản vì trong xương cốt anh là một người có máu có thịt, biết ơn và trân trọng tình cảm gia đình. Trần Tễ Nghiêu khác hẳn với một kẻ ký sinh trùng chỉ sống nhờ vào sự hận thù như Trần Nguyện.
Khi anh sẵn sàng đối mặt với khao khát thật sự trong lòng mình, chấp nhận cả nguy cơ bị chỉ trích là kẻ vong ân phụ nghĩa, thì không còn gì có thể ngăn cản được anh nữa.
Bất cứ lời nguyền rủa độc địa nào từ người khác cũng không thể làm tổn thương anh. Bây giờ có những chuyện quan trọng hơn đang chờ anh giải quyết, lãng phí năng lượng vào một người vô ích như vậy chính là tự phụ bạc bản thân.
Trần Tễ Nghiêu nhìn Trần Nguyện, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Nếu tôi thực sự muốn dồn hai mẹ con cậu vào đường cùng, cậu không đời nào có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với tôi như thế này.”
“Nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi không muốn so đo với các người nữa.”
“Cứ việc rời khỏi Ninh Hải hoặc ở lại tùy thích, miễn là cậu sống an phận một chút.” Cậu nói: “Sau này… chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.”
Sáng sớm thứ hai, Triệu Hi bị tiếng điện thoại của trợ lý đánh thức. Bên sàn chứng khoán Trác Hối nói có một tài liệu mới cần họ xem xét. Triệu Hi bảo rằng hôm nay cậu không đi làm. Trừ khi Á Thâm sắp đóng cửa, còn không thì tất cả mọi việc lớn đều giao cho phó tổng xử lý.
Với mái tóc bù xù, Triệu Hi xuống xe để lấy tài liệu. Trong điện thoại, cậu đang dặn dò trợ lý vài công việc khác, lúc ngước mắt lên đã thấy Trần Tễ Nghiêu tay kẹp điếu thuốc, dựa vào chiếc FS90 màu đỏ của cậu.
Đợi Triệu Hi cúp điện thoại, Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu, nửa cười nửa không: “Còn sắp xếp công việc à? Xem ra hôm nay ai đó nói muốn đi kết hôn nhưng không thành tâm cho lắm.”
Triệu Hi đứng sững lại hai giây, xác nhận mình không nghe lầm, khóe môi khẽ cong lên một cách khó thấy: “Em tưởng với cái dáng vẻ do dự của anh, ít nhất phải đợi đến chiều nay mới chịu mở lời chứ.”
“Chờ một lát, em lên lầu thay đồ, còn phải lấy chứng minh thư nữa.”
Nói rồi cậu đưa tay gạt gạt mái tóc lòa xòa trên trán, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy vù vù ra khỏi cửa hầm gửi xe.
Khi trở xuống, Triệu Hi đã chải tóc gọn gàng, mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt cùng kiểu với Trần Tễ Nghiêu. Ngày đi đăng ký kết hôn cần chụp ảnh nền đỏ, không biết Trần Tễ Nghiêu có tìm hiểu trước không, chứ cậu đã tra trên mạng và biết rằng mặc áo màu sáng thì ảnh sẽ đẹp hơn. Dù khi đó cậu vẫn chưa chắc chắn rằng Trần Tễ Nghiêu có đồng ý kết hôn với mình hay không.
Sau đó, mọi thủ tục điền đơn ở sảnh làm việc đều diễn ra suôn sẻ, nhân viên phụ trách đóng dấu hình như nhận ra Triệu Hi.
Triệu Hi không mấy bận tâm, chỉ liếc nhìn một cái, nhưng nhân viên đó đã hoảng hốt trước: “Anh Triệu yên tâm, chúng tôi có quy định bảo mật, sẽ không nói chuyện kết hôn của anh ra ngoài…”
Nhưng Triệu Hi nào có có ý định giấu giếm, cậu hào hứng chỉ vào Trần Tễ Nghiêu: “Vậy anh chỉ nhận ra tôi thôi à? Có nhận ra anh ấy không?”
Nhân viên đó gật đầu.
Triệu Hi cười: “Vậy làm phiền anh nhé, nếu sau này có tin nóng cho truyền thông, đừng chỉ đưa tên một mình tôi. Từ nay về sau, bất kể trong hoàn cảnh nào, tên của hai chúng tôi đều phải viết cùng nhau.”
Nhân viên đưa giấy đăng ký kết hôn đã đóng dấu cho họ, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng hai vị!”
Triệu Hi nói “cảm ơn”. Khoảnh khắc cầm cuốn sổ mỏng màu đỏ trên tay, cậu bỗng thấy xúc động. Triệu Hi cảm thấy rằng bao nhiêu trắc trở đã trải qua đều xứng đáng.
Hai người đi xuyên qua sảnh làm việc ra cửa, Triệu Hi lại đưa tay vào túi quần, sờ vào cuốn giấy đăng ký kết hôn của mình, không hiểu sao bỗng có chút bối rối, một cảm giác không thực cứ dâng lên trong lòng.
Trần Tễ Nghiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: “Sao không đi nữa?”
Triệu Hi hoàn hồn, ánh mắt có chút ngơ ngẩn mà bình tĩnh nhìn người đang nói chuyện với mình. Trần Tễ Nghiêu quay lại, đi đến bên cạnh cậu, rất dịu dàng nắm lấy tay cậu, bao bọc trong lòng bàn tay và bóp nhẹ hai cái, dẫn cậu cùng đi về phía xe.
Lên xe, Triệu Hi hỏi Trần Tễ Nghiêu có kế hoạch gì không. Trần Tễ Nghiêu vẫn phải về công ty một chuyến, nhưng anh nói rằng đã đặt nhà hàng buổi tối, muốn tan ca cùng Triệu Hi đi ăn. Sau đó có thể sắp xếp vài hoạt động thú vị khác để cùng nhau kỷ niệm.
Triệu Hi hiểu ý, vẻ mặt đắc ý xòe bàn tay, liếc nhìn cuốn giấy đăng ký kết hôn của Trần Tễ Nghiêu: “Phần của anh, sau này cũng để ở chỗ em.”
Trần Tễ Nghiêu bất lực nhìn cậu một cái, nhưng đáy mắt rõ ràng lại ánh lên nụ cười, rất nghe lời mà đưa đồ cho cậu.
Triệu Hi nheo mắt ngoắc ngoắc ngón tay, Trần Tễ Nghiêu nghĩ cậu có chuyện muốn nói, cúi đầu ghé sát qua tay vịn ở giữa.
Triệu Hi lắc lắc hai cuốn giấy chứng nhận màu đỏ, giọng nói hưng phấn kề vào tai anh: “Trần Tễ Nghiêu, chúng ta hợp pháp rồi!”
“Tân hôn vui vẻ!”
Sau đó không nói thêm gì nữa, cậu lại gần và hôn nhẹ lên má anh.