Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 50

Buổi chiều Triệu Hi tự mình đến Trác Hối để làm thủ tục. Sau khi về nhà, cậu cất giấy đăng ký kết hôn vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Ba ngày nay vì trong lòng luôn có chuyện vướng bận nên cậu ngủ không được ngon giấc. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối, Triệu Hi đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu không còn mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ, cũng không giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Giờ đây Triệu Hi đã hoàn toàn chắc chắn rằng Trần Tễ Nghiêu từ nay về sau sẽ thuộc về một mình cậu. Không một thế lực bên ngoài nào có thể thay đổi sự thật này. Hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ cậu cảm thấy yên lòng và kiên định như lúc này.

Đến khi từ từ mở mắt ra, ánh đèn ngoài cửa sổ đã xua tan đi ánh nắng chiều, hoàng hôn đã lặng lẽ buông xuống từ lúc nào không hay.

Triệu Hi nằm trên gối, mở khóa điện thoại, cậu nhận ra ba tiếng trước có một cuộc gọi nhỡ nhưng đã không đánh thức được cậu. Sau đó Trần Tễ Nghiêu đã gửi tin nhắn, nói rằng vì có một số vấn đề khẩn cấp ở khách sạn Berlin, anh phải đi công tác đột xuất, bữa tối nay không thể ăn cùng Triệu Hi.

Vừa đọc được tin nhắn, Triệu Hi lập tức bật dậy khỏi giường, thầm nghĩ: “Ý của Trần Tễ Nghiêu là gì đây?”

Mới đăng ký kết hôn ngày đầu tiên mà đã vì công việc bỏ lại nửa kia của mình, bay đến nơi cách xa cả ngàn cây số, đến bóng dáng cũng không thấy.

Triệu Hi cảm thấy tức đến nổ phổi. Cậu hối hận vô cùng, đáng lẽ ra không nên chỉ lấy giấy đăng ký kết hôn của Trần Tễ Nghiêu. Hôm nay cậu phải ở bên người này không rời nửa bước, nếu không ai mà biết được người này sẽ lại bày ra trò gì nữa.

Lẽ nào vừa mới đăng ký xong đã thấy hối hận, vì đây là hành động bộc phát nhất thời? Rồi không biết phải đối mặt với cậu ra sao nên lại chơi trò “biến mất” trốn ra nước ngoài?

Triệu Hi lướt xuống màn hình, ngay lập tức nhìn thấy thông báo đăng ký mà Trần Tễ Nghiêu đã gửi cho cậu.

6 giờ chênh lệch và 10 giờ bay, Trần Tễ Nghiêu không muốn Triệu Hi quá vất vả nên đã suy nghĩ rồi nói: “Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, anh đã dặn trợ lý đặt vé máy bay cho em vào ngày mai.“

“Nếu công việc không quá bận, em có thể bay đến Berlin với anh được không?”

Không phải là một câu mệnh lệnh, cũng không phải là một câu cầu xin. Trần Tễ Nghiêu hỏi “em có thể không?”, tuy là đang thăm dò ý kiến, nhưng qua từng câu chữ, Triệu Hi cảm nhận được đối phương rất muốn và cần cậu ở bên cạnh.

Triệu Hi tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trầm mặc vài giây, cậu lập tức chuyển từ trạng thái tức giận sang trạng thái dễ bảo như một chú cún con. Triệu Hi gửi một biểu tượng đang suy nghĩ, sau đó là biểu tượng gật đầu.

Biết Trần Tễ Nghiêu không thể trả lời tin nhắn ngay được, cậu không đợi nữa, lấy vali ra khỏi tủ và bắt đầu sắp xếp hành lý.

Đột nhiên Triệu Hi nhớ ra điều gì đó, cậu gửi tin nhắn cho A Mạch, dặn dò anh ta nhất định phải nhớ đặt vé máy bay sớm nhất đến Berlin cho mình vào ngày mai.

Khách sạn ở Berlin đã được đưa vào hoạt động hơn hai năm nay, nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Triệu Hi đến để “khảo sát thực địa”.

Mỗi năm Trần Tễ Nghiêu đến công tác, anh ở đây khá nhiều lần nên khách sạn có phòng riêng dành cho anh. Anh đã nói mật khẩu phòng cho Triệu Hi. Vì thế sau khi hạ cánh, Triệu Hi không thông báo cho bất kỳ ai, kéo vali hành lý đi thẳng đến tầng này.

Đối với Triệu Hi, lệch múi giờ luôn là việc rất khổ sở. Đặc biệt vì ngủ quá nhiều vào buổi chiều trước ngày bay nên ban đêm cậu bị mất ngủ. Đồng hồ sinh học của Triệu Hi hiện tại có chút rối loạn, vừa đến khách sạn, cậu rửa mặt sơ qua rồi đeo bịt mắt, nằm vào trong chăn.

Trong giấc ngủ chập chờn, một vòng tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Triệu Hi mơ màng có chút ý thức, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ nửa mê nửa tỉnh trở mình, nằm thẳng trên gối đầu.

Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, Trần Tễ Nghiêu tựa vào đầu giường, yên lặng ngắm nhìn nửa khuôn mặt bị bịt mắt che lại của Triệu Hi. Sống mũi cậu cao, đôi môi mềm mại, Trần Tễ Nghiêu dùng ngón cái nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cậu, phác họa chiếc cằm hoàn mỹ của cậu.

Một lúc sau, ánh mắt Trần Tễ Nghiêu trở nên thâm trầm, anh giữ chặt cằm Triệu Hi và cúi xuống hôn.

Khi đeo bịt mắt, chất lượng giấc ngủ của Triệu Hi tốt hơn bình thường. Đêm nay cậu mơ thấy có người đút bánh kem cho mình. Triệu Hi ngẩng đầu lên, chóp chép miệng đáp lại, thè lưỡi l**m hết lớp kem bơ ẩm ướt trên bánh.

Cậu vẫn chưa ăn đủ, nhưng chiếc bánh kem bên miệng lại bị người ta lấy đi. Nửa đêm cậu bỗng nhiên tỉnh dậy, lúc định xoay người, cậu thấy Trần Tễ Nghiêu đang ôm mình. Triệu Hi không dám cử động, sợ làm người đang ngủ say bên cạnh tỉnh giấc.

Nhưng sáng hôm sau, khi cậu mở mắt ra, chiếc giường bên cạnh đã trống rỗng. Cậu đưa tay qua thăm dò, hơi ấm đã không còn, chỉ có bộ đồ ngủ được đặt ngay cạnh gối, chứng minh rằng tối qua người kia thật sự đã ở đây.

Có thể thấy Trần Tễ Nghiêu thật sự rất bận. Ngoài bữa trưa hai người cùng ăn ở nhà ăn với đối tác địa phương, Triệu Hi không còn cơ hội nào để ở riêng với anh.

Tháng 5 là mùa du lịch cao điểm ở Berlin. Triệu Hi đã nghĩ đến việc đi dạo Quảng trường Potsdam hay những nơi khác, nhưng lại cảm thấy một mình làm những việc này thật sự rất vô vị. Cuối cùng cậu chỉ ở trong khách sạn chơi game, xem TV để giết thời gian.

Buổi tối khi Trần Tễ Nghiêu về phòng, Triệu Hi đang chán nản ngồi trên sofa cầm máy chơi game. Sau khi ăn cà chua bi xong, cậu còn ngậm một cái tăm xỉa răng.

Trần Tễ Nghiêu sợ tăm chọc vào miệng cậu, lúc đi ngang qua anh đã lấy cái tăm xỉa răng ra khỏi miệng cậu.

Trên TV đang chiếu một chương trình khám phá văn hóa địa phương. Người dẫn chương trình nói rằng đi dạo là một sở thích ăn sâu vào trong máu của người Đức, và một trong những hoạt động hẹn hò yêu thích của các cặp đôi là đi dạo quanh hồ.

Trần Tễ Nghiêu nhìn màn hình, nói cho Triệu Hi biết cái hồ trong chương trình ở ngay gần khách sạn.

Triệu Hi không thèm nhấc mí mắt, ngón tay lướt trên máy chơi game: “Anh nói với em những điều này để làm gì? Chỗ đây đối với em quá xa lạ.”

“Người ta hẹn hò, đi dạo tay trong tay, chứ không giống như một số người, bận trăm công nghìn việc mới dành chút thời gian đi đăng ký kết hôn với em, sau đó trong đầu chỉ toàn là công việc, công việc, công việc… Hai ngày ở chung còn không bằng số lần em gặp nhân viên phục vụ ở đây nữa.”

Trần Tễ Nghiêu cười không nói gì, anh xiên một quả dâu tây đút vào miệng Triệu Hi, coi đó như một lời xin lỗi.

Rồi hỏi cậu: “Mùi vị thế nào?”

Triệu Hi bực bội nói: “Anh không tự nếm được à?”

Trần Tễ Nghiêu không so đo với cậu, xiên thêm một quả dâu tây khác và tự mình nếm thử.

Triệu Hi bĩu môi lẩm bẩm: “Cứ tưởng anh muốn nếm thử quả dâu của em…”

Trần Tễ Nghiêu ghé tai lại gần: “Em nói gì vậy?”

“Không có gì… Anh không nghe được thì thôi…”

Chưa nói hết câu, Trần Tễ Nghiêu đã giật lấy máy chơi game trên tay Triệu Hi và đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Hai người hôn nhau không dứt trên sofa, hơi thở hòa quyện vào nhau, tất cả âm thanh xung quanh dường như đều bị che lấp.

Triệu Hi đẩy Trần Tễ Nghiêu nằm trên tựa lưng sofa, cậu ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ và hỏi: “Trần Tễ Nghiêu, anh… có muốn không?”

Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu không nói lời nào, trong ánh mắt mang theo một nụ cười khó nắm bắt.

Trong lòng Triệu Hi không yên, cậu nghĩ thầm liệu câu hỏi của mình có quá thẳng thắn không, cũng vì lần trước say rượu bị anh đẩy ra mà Triệu Hi vẫn còn một chút ám ảnh.

Trong lúc cậu đang im lặng, cổ tay cậu lại bị Trần Tễ Nghiêu giữ chặt.

Triệu Hi bị người ta nắm tay, dẫn dắt từ hông xuống dưới, cuối cùng khi chạm vào gói nhỏ hình vuông bằng nhựa đựng bao cao su trong túi quần của Trần Tễ Nghiêu, Triệu Hi bất ngờ ngẩn người: “Anh đã chuẩn bị sẵn rồi à?”

Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu, thở dài: “Tối qua anh đã mua rồi, nhưng có người ngủ như heo, hôn thế nào cũng không tỉnh được.”

Triệu Hi trầm tư, cẩn thận nhớ lại giấc mơ kỳ lạ tối qua, khung cảnh mơ hồ, nhưng cậu không muốn lãng phí thời gian nữa.

Ai ngờ hình như Trần Tễ Nghiêu còn nóng vội hơn cả cậu, vừa dứt lời anh đã nâng eo Triệu Hi lên và ấn cậu xuống ghế sofa.

Qua tấm cửa kính lớn một chiều, căn phòng này có thể nhìn thấy khung cảnh bình minh đẹp nhất toàn Berlin. Điều này đã được lên kế hoạch từ giai đoạn thiết kế đầu tiên, và đó là lời hứa Trần Tễ Nghiêu dành cho cậu.

Triệu Hi đã bỏ lỡ bình minh hai ngày liên tiếp vì không thể dậy sớm, nhưng cậu không cảm thấy tiếc nuối chút nào.

l*m t*nh với Trần Tễ Nghiêu thật sự rất tuyệt, sự hài lòng về cả thể chất lẫn tinh thần đều vượt xa mong đợi của cậu.

Ban đầu Triệu Hi còn cố gắng kiềm chế âm thanh, sau đó mấy cái bao cao su trên đầu giường đã được dùng hết, Trần Tễ Nghiêu muốn dừng lại nhưng Triệu Hi không chịu.

Trần Tễ Nghiêu không muốn quá mạnh bạo với cậu, nhưng khi Triệu Hi chủ động đòi hỏi, anh lại không thể kiềm chế.

Đến rạng sáng, Triệu Hi mệt đến mức mí mắt không thể mở nổi. Cậu bắt đầu hối hận vì sao mình không kiềm chế hơn một chút. Rõ ràng ban đầu chính cậu là người chủ động, nhưng sau đó chân cậu thật sự không chịu nổi nữa nên bắt đầu nổi giận, móng tay cào lên lưng Trần Tễ Nghiêu: “Trần Tễ Nghiêu, anh mua vé máy bay cho em là để em bay tới đây làm loại chuyện này với anh đúng không?!”

Trần Tễ Nghiêu chỉ còn một chút nữa là có thể kết thúc, anh ôm chặt eo Triệu Hi, nhẹ nhàng dỗ dành, ghé vào tai gọi cậu là bé cưng.

Triệu Hi lập tức không còn giận nữa.

Sau lần cuối cùng kết thúc, Trần Tễ Nghiêu ôm cậu vào bồn tắm để làm sạch.

Triệu Hi dựa vào lòng anh, lẩm bẩm: “Trần Tễ Nghiêu, có phải sau khi em tỉnh dậy lại không thấy anh nữa không?”

Trần Tễ Nghiêu dùng khăn tắm bọc lấy cậu, đặt cậu vào chăn và nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cậu.

“Ngủ đi.” Trần Tễ Nghiêu nói nhỏ vào tai Triệu Hi, “Từ nay về sau sẽ không để em một mình nữa.”

Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.

Bình Luận (0)
Comment