Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 51

Khi Triệu Hi tỉnh dậy, cậu thấy Trần Tễ Nghiêu thật sự vẫn còn nằm bên cạnh mình.

Một tia sáng dịu dàng lọt qua khe hở của rèm cửa, hai cơ thể ấm áp dưới chăn dán chặt vào nhau. Triệu Hi vùi đầu vào lòng Trần Tễ Nghiêu, gần như chiếm trọn nửa chiếc gối của anh. Cậu nhẹ nhàng ngửi mùi hương quen thuộc, thứ mùi hương khiến cậu vô cùng yên tâm. Triệu Hi nhắm mắt, lười biếng nằm lì trên giường, đột nhiên không muốn dậy nữa.

Tối qua Trần Tễ Nghiêu đã tắm rửa và mặc quần pyjama, nhưng phần trên cơ thể vẫn để trần.

Lông mi Triệu Hi khẽ chạm vào cằm anh, lúc này Triệu Hi mới nhận ra vết cắn do mình say rượu để lại trên vai Trần Tễ Nghiêu dường như đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, gần xương quai xanh có thêm một vết hôn mới, đó là dấu vết do cậu tạo ra tối qua.

Trước đây Triệu Hi từng nghĩ phải để lại dấu vết trên người Trần Tễ Nghiêu, nhưng lại thấy vết tích lưu lại ở vị trí kín đáo như vậy, bị quần áo che đi thì không ai thấy được. 

Bây giờ Triệu Hi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, bị quần áo che đi cũng mặc kệ, Trần Tễ Nghiêu là của cậu, chỉ có cậu mới có thể nhìn chằm chằm vào những vị trí riêng tư này trên cơ thể anh. 

Chỉ có cậu mới có quyền để lại nhiều dấu vết thân mật như vậy trên người anh, trên đời này còn có chuyện gì đáng để khoe khoang hơn việc cậu độc chiếm Trần Tễ Nghiêu chứ?

Không biết có phải vì đầu Triệu Hi cứ cọ vào ngực nên Trần Tễ Nghiêu mới tỉnh hay không, một lát sau, anh cũng từ từ mở mắt.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“12 giờ rồi?” Triệu Hi nằm lại trên gối, duỗi người: “Đã lâu rồi không được ngủ một giấc thật ngon đến trưa, cảm giác nghỉ phép thật tốt…”

Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu tỉnh táo hơn, anh nhớ lại những gì mình đã nghe được trong bệnh viện hôm đó, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Triệu Hi: “Trước đây em say, em nói lúc ở nhà một mình em không ngủ được, vậy tình trạng mất ngủ của em có nghiêm trọng không?”

“Em đã tìm hiểu nguyên nhân chưa?”

Triệu Hi tự động bỏ qua khoảng thời gian mình bị sang chấn tâm lý vì nghĩ Trần Tễ Nghiêu gặp tai nạn máy bay, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu nói sau đó phát hiện bản thân phụ thuộc vào anh thì hơi thiếu chí khí, vậy nên Triệu Hi nghĩ một lúc rồi chỉ có thể thở dài: “Là nỗi buồn vì theo đuổi người ta mà không đuổi kịp đấy…”

“Lúc đó anh luôn tỏ ra lạnh nhạt, ra vẻ xa cách, em còn nghĩ anh thật sự không thích em nữa cơ.”

Nói rồi, cậu ghé lại gần, đưa tay từ dưới chăn lên véo Trần Tễ Nghiêu: “Trần Tễ Nghiêu, trên đời này có con vịt nào cứng miệng hơn anh không?”

Trần Tễ Nghiêu nghiêng đầu nằm trên gối, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ câu nói của cậu, một lúc sau, anh hỏi: “Em so sánh anh với con vịt à?”

Triệu Hi bị chọc đúng điểm cười, “Hừ” một tiếng vui vẻ, đảo mắt: “Ở một khía cạnh nào đó… cũng không khác nhau là mấy?”

Trần Tễ Nghiêu híp mắt lại, cù lét vào đùi trong của Triệu Hi, cậu xoay người né tránh, cầm gối đầu lên che.

Cả hai không nói khi nào ăn cơm, cứ thế mà đùa giỡn trên giường như trẻ con.

Thời gian hôm nay Trần Tễ Nghiêu dành riêng cho Triệu Hi, không cần phải giải quyết công việc, cuối cùng anh cũng có cơ hội đưa Triệu Hi đi dạo một vòng.

Mối quan hệ của họ thay đổi quá nhanh, họ không có giai đoạn mập mờ, cũng bỏ qua giai đoạn “hẹn hò” quan trọng sau khi xác định tình cảm. 

Triệu Hi từng tiếc rằng họ chưa bao giờ được hẹn hò ngọt ngào như những cặp đôi bình thường khác, cho đến một khoảnh khắc rất tình cờ, Triệu Hi nhìn thấy một cặp đôi đang ngồi trên ghế dài bên bờ hồ, họ cùng chơi một trò chơi trên điện thoại, vừa chơi vừa thì thầm trò chuyện, cả hai dùng chung một ly nước với hai ống hút.

Lúc này Triệu Hi mới chợt nhận ra những điều mà các cặp đôi yêu nhau hay làm, cậu và Trần Tễ Nghiêu đã trải qua từ rất lâu rồi.

Sau đó hai người cùng đi tham quan những địa điểm nổi tiếng như nhà thờ, Quảng trường Potsdam. Khi đã mệt, họ tìm một nơi nào đó gần phố thương mại để ăn uống.

Triệu Hi không biết tiếng Đức, Trần Tễ Nghiêu đi đến đâu cũng nắm chặt tay cậu, dẫn đường cho cậu. Khi gọi món anh cũng sẽ tham khảo khẩu vị của Triệu Hi để đưa ra một vài gợi ý.

Ngày thường Triệu Hi khá kén ăn, nhưng nếu là Trần Tễ Nghiêu tự mình vào bếp hoặc sắp xếp mọi thứ chu đáo giống như hôm nay, Triệu Hi cũng không khó chiều như Mạnh Uyển đã nói.

Nhà hàng này có món xúc xích nướng rất ngon, Trần Tễ Nghiêu gọi thêm dưa cải muối và khoai tây nghiền. Sau khi thanh toán, anh bảo nhân viên mang đĩa ra bàn dưới chiếc ô che nắng bên đường.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi khiến Triệu Hi lại cảm thấy buồn ngủ. Nhìn Trần Tễ Nghiêu đứng không xa nói chuyện với chủ quán, sau đó bưng một ly nước ép táo tươi đi về phía mình, Triệu Hi chợt nhận ra cuộc sống sau khi kết hôn dường như không có gì thay đổi so với trước đây.

Nghe Triệu Hi lầm bầm một mình, Trần Tễ Nghiêu ngồi xuống hỏi: “Em muốn có sự thay đổi gì à?”

Triệu Hi chống cằm thở dài: “Cuối cùng em đã hiểu tại sao Bùi Minh lại luôn trêu chúng ta là vợ chồng già.”

Từ thói quen sinh hoạt đến sở thích và tính cách, hơn mười năm quen biết và hòa hợp, sẽ không có ai hiểu nhau hơn hai người họ.

Những ngày nồng nhiệt rồi cũng sẽ trở về với sự bình lặng, mà sự bình lặng đó không biết từ lúc nào cậu và Trần Tễ Nghiêu đã nắm tay nhau vượt qua suốt bao nhiêu năm.

Trong lúc lơ đãng, Trần Tễ Nghiêu “ừm” một tiếng, giọng nói không mặn không nhạt, vẻ mặt có chút bất mãn: “Thế nên giấy kết hôn trong tay còn chưa kịp ấm mà có người đã bắt đầu cảm thấy chán rồi.”

Triệu Hi lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn Trần Tễ Nghiêu: “Anh đừng nói lung tung, em có đâu?!”

“Thật sự không có sao?”

Thấy đối phương có vẻ không tin, Triệu Hi nghiêm túc gật đầu.

“Vậy em chứng minh cho anh xem đi.”

Khóe môi Trần Tễ Nghiêu cong lên gần như không thể nhận ra: “Chứng minh em không thấy chán, không phải vừa kết hôn đã chê anh rồi.”

Triệu Hi đảo mắt nhìn xung quanh. Cái này thì chứng minh kiểu gì đây?

Xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, chẳng lẽ cậu lại phải nhào đến hôn anh đột ngột như lần trước sao?

Cửa hàng hoa đối diện treo tấm biển “Đang kinh doanh”, Trần Tễ Nghiêu liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt, nói: “Anh muốn hoa, em mua hoa tặng anh đi.”

Triệu Hi cúi đầu hớp một ngụm nước ép táo: “Trước đây em đã tặng anh rồi, là chính anh không cần mà…”

“Bây giờ anh muốn.” Trần Tễ Nghiêu nói: “Sau này anh muốn em luôn tặng hoa cho anh.”

Giọng điệu của Trần Tễ Nghiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt anh sâu thẳm và tĩnh lặng, luôn nhìn thẳng vào Triệu Hi. Triệu Hi bị nhìn chằm chằm đến mức lồng ngực tê dại.

Đừng nói là hoa, hiện tại dù Trần Tễ Nghiêu có muốn những vì sao trên trời, cậu cũng sẽ tìm cách hái xuống, nhưng Triệu Hi vẫn không nhịn được trêu chọc anh.

Thế là cậu cười cười, thở dài nói: “Em cũng muốn mua cho anh lắm, nhưng tiếc là sáng nay đi vội quá, trong túi không mang tiền.”

“Trước đây ra ngoài toàn quẹt thẻ của ai đó, giờ em phải tự lực cánh sinh, tiêu tiền không thể phung phí như trước nữa…”

Trần Tễ Nghiêu đưa tay vào túi, lấy ví tiền ra và đưa hết cho Triệu Hi.

Triệu Hi nhận lấy, liếc nhìn anh đầy ẩn ý rồi nhướn mày: “Chỉ có chừng này thôi à?”

Nói một cách chính xác, với mối quan hệ hiện tại của cả hai, mỗi một đồng tiền kiếm được và tiêu đi đều là tài sản chung, Trần Tễ Nghiêu hiểu ý cậu, bất đắc dĩ nhìn Triệu Hi: “Một số thủ tục phải về nước mới làm được, bây giờ tạm chấp nhận như vậy đi.”

Triệu Hi mở ví, với vẻ mặt kiêu ngạo, cậu rút ra tấm thẻ mà mình từng trả lại. Sợ giao tiếp với nhân viên cửa hàng không thuận lợi, cậu tiện tay rút thêm vài tờ tiền mặt.

Khi đứng dậy, Triệu Hi ghé lại gần thì thầm vào tai Trần Tễ Nghiêu: “Ngoan ngoãn ngồi đây chờ, ông xã đi mua hoa cho anh.”

Triệu Hi chiếm được chút lợi lộc trên miệng, trong lòng cũng thấy sảng khoái. Cậu khẽ cong môi, đút tay vào túi quần, thong thả băng qua đường đi về phía cửa hàng hoa đối diện.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng Triệu Hi cũng quay lại với một bó hoa trên tay.

Từ khoảng cách không quá xa, Trần Tễ Nghiêu đã nhìn thấy bó hoa hồng lớn được gói bằng giấy màu đen. Tuy nhiên màu sắc này không giống với những bó hoa thông thường, nụ hoa có màu đỏ tía gần giống màu mận, trong khi cánh hoa bên ngoài lại có màu trắng nhã nhặn.

Trần Tễ Nghiêu hỏi cậu có biết tên bó hoa này là gì không, Triệu Hi chỉ cười, không chịu nói.

Buổi chiều cả hai trở về khách sạn, họ cùng nhau ra bãi cỏ để theo dõi một buổi tiệc thử rượu đang diễn ra.

Khi đi ngang qua sảnh lớn, Triệu Hi nhìn thấy một cây đàn dương cầm đặt trên giá ba chân gần cửa kính. Không biết cậu đã nghĩ đến điều gì, bỗng nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu, chỉ vào cây đàn đối diện và bảo anh đàn một bản cho mình nghe.

Trần Tễ Nghiêu ngồi xuống ghế đàn, vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Triệu Hi ngồi xuống.

Triệu Hi nghiêng người dựa vào giá đàn: “Đừng mà, em quên hết rồi…”

“Quên thì anh dạy lại cho em.”

Trần Tễ Nghiêu đặt ngón tay lên phím đàn, tay kia kéo Triệu Hi ngồi xuống bên cạnh. Anh làm giống như ngày trước, dạy cậu đánh đàn bốn tay và bảo cậu đi theo nhịp điệu của mình.

Bản nhạc hôm nay tuy đơn giản nhưng lại rất lạ lẫm. Triệu Hi suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã tò mò từ rất lâu: “Tại sao trên giá sách ở Lan Uyển toàn là nhạc của Shostakovich vậy?”

“Trước đây em luôn nghe anh chơi mấy bản nhạc đó, nhưng hình như anh không bao giờ muốn em hỏi lý do.”

Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu cũng trở nên sâu xa, ngón tay anh đặt trên phím đàn bỗng dừng lại.

Triệu Hi nói tiếp: “Em đã tìm hiểu rồi, những bản nhạc này đều miêu tả về chiến tranh, về bản chất con người và sự phản kháng của tác giả với tình hình thời cuộc, những chủ đề này thật sự rất nặng nề.”

“Vậy nên.” Trần Tễ Nghiêu tiếp lời cậu: “Trên đời này có rất nhiều nỗi khổ mà con người cần phải suy ngẫm.”

So với những điều đó, nỗi đau vì yêu một người chẳng thấm vào đâu.

Đánh đàn là sở thích của Trần Tễ Nghiêu, cũng là một cách để anh làm thẳng suy nghĩ của mình. Anh buộc mình không được giới hạn tầm mắt trong phạm vi chật hẹp của tình yêu đôi lứa, anh dùng những sự vật vĩ mô hơn để che giấu nỗi đau khổ khi yêu mà không có được.

Anh không ngừng tự nhủ rằng tình yêu không phải là thứ duy nhất cần có để sống trên đời, cho dù không có cũng sẽ không chết được.

Bằng cách này, anh tự giải thoát cho bản thân, trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng và cô độc khi phải kìm nén tình yêu dành cho Triệu Hi khi ở bên cạnh cậu.

Triệu Hi không biết nên nói gì, cứ thế lặng lẽ nhìn anh, đáy lòng cậu đột nhiên dâng lên một nỗi tự trách vô hạn: “Em xin lỗi, là em quá ngốc nghếch…”

Nhưng để điều hòa không khí, Triệu Hi luôn là người giỏi nhất. Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, cậu lại gần, ghé vào tai Trần Tễ Nghiêu: “Nhưng xem ra, trước đây anh thật sự rất thích em, phải không?”

Biểu cảm của cậu khi hỏi câu này ẩn chứa chút đắc ý, Trần Tễ Nghiêu hiểu tính cậu, và đáng lẽ anh có thể không trả lời trực tiếp.

Nhưng suy nghĩ một lúc, anh vẫn rất nghiêm túc nhìn vào mắt Triệu Hi và nói: “Thích.”

“Rất thích em.”

Đáy lòng Triệu Hi đau xót.

“Anh cũng không nhớ là từ khi nào nữa.” Trần Tễ Nghiêu nói, “Anh đã thử rất nhiều cách để từ bỏ, sợ rằng sẽ làm phiền cuộc sống yên bình của em, nhưng anh vẫn không nhịn được mà đến gần em hết lần này đến lần khác.”

“Anh sợ em phát hiện ra, cũng biết giữa em và anh vĩnh viễn không có khả năng, sau này nhiều chuyện không nói ra, dần dần tích lũy thành thói quen.”

“Ai nói giữa chúng ta không thể nào?” Triệu Hi nhướn mày, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay bên cạnh và đan mười ngón tay vào nhau: “Cho dù anh cứ im lặng, nhưng một khi em phát hiện tình cảm của mình dành cho anh, sớm muộn gì em cũng sẽ chủ động đến theo đuổi anh!”

“Trần Tễ Nghiêu, hai chúng ta sinh ra là để dành cho nhau!”

Triệu Hi đặt bó hoa vừa mua trên giá đàn, với vẻ mặt trang trọng, hỏi anh: “Anh có biết bó hoa này tên là gì không?”

“Tên của nó là Mạn Tháp, ý nghĩa của loài hoa này giống như được làm ra chỉ dành cho anh và em vậy.”

Trần Tễ Nghiêu, hãy quay lại điểm khởi đầu nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ. Anh sẽ mãi mãi… là độc nhất vô nhị không thể sao chép bên cạnh em.

Bình Luận (0)
Comment