Xử lý xong công việc ở Berlin, một tuần sau, Triệu Hi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi và cùng Trần Tễ Nghiêu về nước.
Hai người dính lấy nhau cả ngày. Triệu Hi chẳng còn tâm trí đâu mà xem báo cáo công việc trên các nhóm chat nữa. Có vài lần trợ lý đột nhiên gọi điện để xác nhận lịch trình, nhưng cậu lại cắt ngang ngay vì giọng nói đã khản đặc, không thể nghe rõ được.
Nói ra thì giống như “từ đó vua không màng chuyện triều chính”, nhưng Triệu Hi chết mê chết chết cái cảm giác được bên nhau không rời, như muốn bù đắp hết những gì đã bỏ lỡ trong suốt mười mấy năm qua. Trần Tễ Nghiêu không biết mệt mỏi, còn Triệu Hi lại vô cùng tận hưởng điều đó.
Triệu Hi không muốn quay lại làm việc chút nào, vừa nghĩ đến cảnh về nước là phải vùi đầu vào đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, cả người cậu như một cái cây khô héo, gục đầu xuống không dám ngẩng lên.
Khi đến cửa đón, A Mạch đã đỗ xe ở bãi, Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu mỗi người mang một chiếc vali, tài xế nhanh chóng xuống xe nhận lấy hành lý của cả hai rồi cho vào cốp chiếc Maybach.
Triệu Hi xua tay nhìn sang phía đối diện: “Không cần phiền vậy đâu, lát nữa sẽ có người đến đón tôi.”
Trần Tễ Nghiêu mở cửa xe, liếc nhìn cậu một cái rồi đóng sầm lại, anh kéo Triệu Hi về phía góc tường vắng vẻ, khuất sau biển chỉ dẫn.
Anh im lặng một lát, cúi đầu hỏi: “Em không về nhà với anh à?”
Triệu Hi nhướng đuôi mắt, vẻ mặt dửng dưng: “Trước kia ai đó đã đóng gói hành lý và đuổi em ra khỏi Hối Cảnh, giờ bảo em về là em phải về à? Nhìn em không có lòng tự trọng đến thế sao?”
Trần Tễ Nghiêu không cãi lại, anh đẩy Triệu Hi vào tường rồi hôn thật sâu, trong nụ hôn dường như có cả sự nịnh nọt.
Hôn xong, Triệu Hi tựa đầu vào tường, lẩm bẩm: “Mỹ nam kế cũng vô dụng thôi…”
“Hơn nữa, ở chỗ anh chỉ có một bộ đồ ngủ của em, mặc tạm vài ngày thì được, lâu dài thì vẫn bất tiện.”
Trần Tễ Nghiêu lại ôm cậu thêm một lúc, có vẻ như anh cũng không muốn xa Triệu Hi, một lúc sau, anh khẽ thì thầm bên tai cậu: “Anh biết rồi.”
“Tối nay anh sẽ đến chỗ em dọn hành lý. Ai đã “đuổi” em ra khỏi cửa thì bây giờ sẽ bị phạt phải năn nỉ, khẩn khoản “mời” em trở về.”
“Đấy là anh nói đấy nhé…”
Triệu Hi thấy thái độ “nhận lỗi” của anh khá thành khẩn nên cắn nhẹ một cái lên vai anh, chuyện cũ qua rồi, cậu cũng không muốn so đo thêm nữa.
Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn không để ai đến sân bay đón cậu. Anh đưa Triệu Hi về đến dưới khu chung cư Nam Giao rồi mới quay về công ty. Anh dặn Triệu Hi về ngủ bù một lát, nếu không bận thì buổi tối anh sẽ đến sớm để giúp cậu dọn đồ.
Đến cửa thang máy, Triệu Hi kéo anh xuống xe, cậu dụi dụi vào người Trần Tễ Nghiêu, lại hôn một cái, hỏi anh tối nay định ăn gì.
Trần Tễ Nghiêu siết chặt tay Triệu Hi, anh liếc nhìn về chiếc xe ở đằng xa, mỉm cười và vỗ vỗ vai cậu, giục cậu lên lầu trước.
Vì quay lưng lại nên Triệu Hi không hề nhận ra điều gì, nghĩ rằng ngủ một lát là lại được gặp nhau, cậu vẫy tay chào tạm biệt rồi kéo vali đi vào.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Trần Tễ Nghiêu không quay về xe ngay mà tiến lên vài bước, rất nhanh sau đó, Triệu Húc Đình mở cửa từ chiếc Cullinan đối diện bước ra.
Hai người cách nhau vài mét, im lặng nhìn nhau một lúc. Triệu Húc Đình tiến đến, lạnh lùng ném một xấp ảnh vào người Trần Tễ Nghiêu.
Tháng trước khi Triệu Hi đến cửa hàng trang sức lấy sợi dây chuyền khoá trường mệnh, cậu đã cầm tay Trần Tễ Nghiêu để đeo nhẫn cho anh, cảnh tượng này vô tình bị một tay săn ảnh đi ngang qua chụp được.
Ban đầu người này không muốn vội vàng, nghĩ rằng cứ theo dõi tiếp có thể sẽ có được thông tin lớn hơn. Nhưng không ngờ Triệu Húc Đình đã nhanh chóng “cướp” được những bức ảnh đó, dùng sự nghiệp của gã để uy h**p, bắt gã không được theo dõi Triệu Hi nữa.
Khi Triệu Húc Đình xử lý xong mọi chuyện và liên lạc với em trai mình thì Triệu Hi đã lên máy bay, bay đến Berlin để gặp Trần Tễ Nghiêu.
Triệu Húc Đình cố gắng kìm nén hơi thở, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất và hỏi: “Chuyện này từ bao giờ?”
“Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào?”
Trần Tễ Nghiêu nắm chặt bức ảnh trong tay, các ngón tay khẽ cuộn lại, một lúc sau anh mới bình tĩnh trả lời: “Lúc bị chụp vẫn chưa ở bên nhau.”
Lúc bị chụp thì chưa, nghĩa là sau đó vẫn ở bên nhau…
Triệu Húc Đình cười nhạt, đột nhiên gầm lên: “Hai đứa có nghĩ đến mẹ không hả?”
“Từ nhỏ Tiểu Hi đã bốc đồng, nhưng còn em thì sao, Trần Tễ Nghiêu, chẳng lẽ em cũng không có đầu óc sao?!”
Vừa nói, Triệu Húc Đình vừa tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo Trần Tễ Nghiêu: “Triệu Hi có phân biệt rõ tình cảm của mình dành cho em không? Em chắc chắn rằng sau này cả hai sẽ không hối hận chứ?”
“Bây giờ hai đứa chỉ coi đây là một cuộc tình chơi bời cho vui, nếu chia tay thì sao? Sau này hai đứa còn có thể nhìn mặt nhau không? Gia đình chúng ta sau này sẽ ra sao? Có thể trưởng thành hơn chút không? Đừng lúc nào cũng làm mẹ phải bận lòng vì chuyện của hai đứa nữa!!!”
Trần Tễ Nghiêu kéo tay Triệu Húc Đình ra khỏi cổ áo mình, vẻ mặt áy náy nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nói: “Sẽ không, sau này bọn em sẽ không bao giờ chia xa.”
Triệu Húc Đình khinh thường nhìn anh.
Mọi chuyện đã phức tạp đến mức không thể giải thích bằng một hai câu. Trần Tễ Nghiêu chỉ có thể lược bớt quá trình, nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em đã đưa em ấy đi đăng ký kết hôn, nhưng cho dù có hay không có sự ràng buộc pháp lý này, một khi đã ở bên nhau thì bọn em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Một tiếng sét đánh ngang đầu, Triệu Húc Đình trừng mắt, sững sờ tại chỗ: “Em nói… em đưa Triệu Hi đi làm gì cơ?!!”
Trần Tễ Nghiêu khẽ cụp mắt xuống, biết Triệu Húc Đình đã nghe rõ nên không lặp lại nữa.
Không khí chìm vào tĩnh lặng vài giây, mặt Triệu Húc Đình cứng đờ, bỗng bật cười như thể đã hoàn toàn nản lòng: “Trần Tễ Nghiêu, em gan thật đấy, trước kia anh thật sự đã coi thường em rồi…”
Triệu Húc Đình nhìn chằm chằm đối phương, từng bước tiến lại gần như đang nhìn một người xa lạ mà mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ, ánh mắt hắn đầy vẻ không thể tin nổi.
Trần Tễ Nghiêu khẽ hé môi, dù chẳng biết giờ phút này mình còn có thể nói gì.
Không kịp phòng bị, nắm đấm của Triệu Húc Đình đã vung lên, toàn bộ sự phẫn nộ dồn hết vào một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Trần Tễ Nghiêu.
Sau khi về nhà dọn dẹp đồ đạc, thật ra Triệu Hi không còn mệt nữa, nghĩ rằng tối nay có lẽ sẽ ra ngoài ăn tối, cậu liền vào phòng tắm.
Sấy khô tóc xong, cậu phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Triệu Húc Đình, hắn không gọi được nên đã nhắn tin, bảo Triệu Hi về Lan Uyển.
Triệu Hi nhìn màn hình suy tư vài giây, cậu có một dự cảm mơ hồ, nhưng thực ra trong lòng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày này.
Vì vậy cậu không hỏi cụ thể chuyện gì, chỉ bình thản nhắn lại: “Ngày mai.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Triệu Húc Đình không nói gì nữa. Một lát sau, Triệu Hi nhận được tin nhắn từ Trần Tễ Nghiêu, nói rằng tối nay anh phải tăng ca, không thể sang giúp cậu dọn đồ được, bảo cậu cứ nghỉ ngơi trước.
Triệu Hi gọi cho A Mạch để xác nhận, đúng là tối nay có hai phương án cần Trần Tễ Nghiêu duyệt. Nhưng trong lòng Triệu Hi cảm thấy không yên, nghĩ dù sao ở nhà một mình cũng không ngủ được, thế là cậu quyết định lái xe đến, mua chút đồ ăn khuya để cùng Trần Tễ Nghiêu làm việc.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ đã buông xuống. Triệu Hi ôm túi đựng đồ ăn đi xuyên qua khu vực làm việc tối om, chỉ có văn phòng của tổng giám đốc là vẫn còn sáng đèn.
Thông thường khi Trần Tễ Nghiêu tăng ca sẽ luôn có người của phòng hợp đồng, dự toán hoặc kế hoạch ở lại cùng, nhưng đêm nay chỉ có một mình anh.
Triệu Hi bước vào, Trần Tễ Nghiêu đang dựa vào bàn để phê duyệt tài liệu, nhận thấy có người đến gần, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Thấy vết bầm tím trên khóe miệng của đối phương, Triệu Hi khựng lại, đặt đồ ăn xuống rồi bước tới: “Anh đánh nhau với ai đấy?”
Cậu theo bản năng đưa tay định chạm vào, nhưng Trần Tễ Nghiêu quay đầu tránh đi, tiếp tục viết vẽ trên giấy: “Anh thì đánh nhau với ai được.”
“Vậy vết thương trên mặt anh là sao?”
“Lúc về nhà cất hành lý, không bật đèn nên bị vấp ngã, hai ngày nữa là khỏi thôi.” Trần Tễ Nghiêu trả lời một cách hờ hững.
Triệu Hi không nhìn ra điều gì bất thường trong mắt anh nên cũng không gặng hỏi nữa, cậu dựa vào bàn làm việc, khẽ cười: “Anh vẫn nên đeo kính vào đi.”
“Mắt anh có cận nhiều đâu.” Trần Tễ Nghiêu ký tên vào trang cuối cùng rồi hỏi: “Sao giờ này em lại đến đây?”
“Đến ngủ ở văn phòng anh đấy.” Triệu Hi trả lời rất tự nhiên, cúi đầu nhìn phản ứng của đối phương rồi tự bật cười trước: “Chọc anh thôi, thật ra là đến cùng anh tăng ca…”
Triệu Hi cũng có cả đống việc ở văn phòng nhưng lại chẳng làm, chỉ vì không nỡ để Trần Tễ Nghiêu vất vả, cậu tiện tay lấy một bản kế hoạch, mở ra xem: “Hai người làm việc chắc chắn hiệu quả hơn một người, đúng không?”
Trần Tễ Nghiêu đáp: “Hai người thức khuya sẽ thiệt thòi hơn một người thức khuya.”
“Em có bắt anh trả lương đâu.” Triệu Hi cúi người xuống, cười nửa miệng, thì thầm vào tai anh: “Hơn nữa, em cũng có mục đích riêng.”
“Xong việc sớm, anh sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên em.”
Nói rồi cậu vòng tay qua cổ Trần Tễ Nghiêu, bất ngờ cúi xuống hôn phớt một cái lên môi anh.
Đêm đó Triệu Hi ở lại cùng anh đến hơn 2 giờ sáng. Cậu làm giúp Trần Tễ Nghiêu một số việc mà anh vốn không cần phải tự tay làm. Sau đó vì không chịu được nữa nên cậu về phòng nghỉ ngủ trước, lúc đó Trần Tễ Nghiêu vẫn đang bận rộn với máy tính.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Triệu Hi thấy Trần Tễ Nghiêu đang nằm bên cạnh mình, anh vùi đầu vào cổ cậu, cánh tay vòng hờ qua người cậu như sợ làm cậu thức giấc.
Triệu Hi kìm lòng không hôn anh, nhẹ nhàng nhích ra, đắp chăn cẩn thận cho anh rồi mặc quần áo rón rén bước ra khỏi phòng nghỉ.
Cậu nhắn tin dặn A Mạch mang bữa sáng đến, tiện đường mua một tuýp thuốc mỡ bôi ngoài da để trị bầm tím, còn mình thì rửa mặt qua loa, cầm chìa khóa xe xuống thẳng bãi đỗ để về Lan Uyển.
Triệu Hi có dấu vân tay để vào nhà nên không cần báo trước cho ai, vừa thay giày xong, cậu bắt gặp dì Vân đang tưới cây ngoài phòng khách.
Dì Vân ngơ ngác nhìn cậu, nói rằng Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển mới ra ngoài cách đây 10 phút, còn Triệu Húc Đình tối qua uống rượu không về nhà mình, giờ đang nghỉ ngơi trên lầu.
Triệu Hi xắn tay áo lên, mỉm cười và nhìn lên lầu: “Thế thì tốt quá.”
Vừa dứt lời, cậu sải bước nhanh lên cầu thang, đến trước cửa phòng Triệu Húc Đình, cậu gõ cửa.
Bên trong có tiếng người mơ màng như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Triệu Hi ôn tồn nói vọng vào từ hành lang: “Anh, là em đây.”
Chưa đầy vài giây, cửa phòng mở ra. Vừa bước vào, Triệu Hi túm lấy cổ áo anh trai rồi thẳng tay đấm một cú thật mạnh vào mặt Triệu Húc Đình.