Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 53

Cú đấm của Triệu Hi khiến Triệu Húc Đình sững sờ. Đêm qua hắn đã uống rượu nên đầu óc vốn không tỉnh táo, còn nằm trên thảm cạnh giường suốt buổi sáng nên càng không kịp phản ứng. Khoảng nửa phút sau, hắn mới tỉnh lại, lau khóe miệng, chỉnh lại áo ngủ và đứng dậy.

Triệu Hi không vòng vo, cậu nheo mắt nhìn: “Vết thương trên mặt Trần Tễ Nghiêu là anh đánh phải không?”

Đối phương không đáp.

Ánh mắt Triệu Hi lóe lên vẻ giận dữ: “Trước đây anh ấy biến mất hơn bốn tháng, một mình chạy ra nước ngoài, em tìm anh ấy đến phát điên. Vậy mà khi anh ấy về nước, em thậm chí còn không nỡ động đến một sợi tóc.”

“Triệu Húc Đình, anh thật sự không sợ em trở mặt với anh sao?”

Có lẽ nghe thấy tiếng cãi vã, dì Vân lo lắng chạy lên xem. Triệu Húc Đình ra hiệu không sao, đợi dì Vân đi rồi mới quay sang Triệu Hi, nghiêm túc nói: “Mọi chuyện anh làm đều xuất phát từ mong muốn tốt cho gia đình này. Ít nhất thì điều đó hợp tình hợp lý hơn em rất nhiều.”

Triệu Hi khẽ đáp: “Chắc Trần Tễ Nghiêu đã nói với anh rồi phải không?”

“Chuyện của ba mẹ, em sẽ tự giải thích. Còn những chuyện khác anh bớt bận tâm lại, về nhà giúp vợ anh chăm con đi. Khi nào làm đám cưới em sẽ báo cho anh biết.”

Sắc mặt Triệu Húc Đình tối sầm lại, chất vấn: “Chuyện lớn như vậy mà em lại tùy tiện quyết định, có vẻ ba mẹ và những người thân này chẳng quan trọng với em nhỉ.”

“Chuyện hôn nhân đại sự của mình, chẳng lẽ em không được tự quyết định sao?” Triệu Hi cao giọng, từng chữ kiên định: “Em không hề tùy tiện, em thích Trần Tễ Nghiêu, em yêu anh ấy. Cả đời này em chỉ muốn kết hôn với anh ấy thì có vấn đề gì? Có cản trở anh chuyện gì sao?”

Triệu Húc Đình nghe vậy, khẽ cười, đầy thâm ý: “Anh đã sớm nói với A Nghiêu rằng làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, em không hiểu chuyện, vậy mà nó vẫn cùng em làm bậy.”

Triệu Hi càng tức giận hơn: “Triệu Húc Đình, anh nói với anh ấy những lời đó làm gì? Anh lén lút gây áp lực cho anh ấy, bắt nạt anh ấy vì anh ấy không có ba mẹ à?!”

Cậu chỉ ngón tay vào Triệu Húc Đình: “Em và Trần Tễ Nghiêu kết hôn, cuộc sống sau này ra sao là chuyện của chúng em. Dù anh là anh trai em, nhưng cái gì nên quản, cái gì không, anh cũng nên tự biết.”

“Em khuyên anh sau này tự lo cho mình, đừng có xen vào cuộc sống của em nữa!”

Triệu Húc Đình túm lấy Triệu Hi: “Chưa nói đến người khác, trước khi làm những chuyện này, em có nghĩ đến mẹ không?”

“Từ trước đến nay mẹ luôn coi A Nghiêu như con ruột, luôn mong hai đứa có thể lập gia đình, sinh con. Em chỉ lo cho bản thân, em có từng nghĩ xem mẹ có chấp nhận chuyện em và Trần Tễ Nghiêu ở bên nhau không?!”

Triệu Hi: “Mặc kệ mẹ có chấp nhận hay không, em cũng sẽ tìm cách để mẹ chấp nhận, tối hôm đó em đã gọi điện cho mẹ…”

“Em đừng đi kích động mẹ!” Triệu Húc Đình đột nhiên gầm lên, không đợi Triệu Hi nói hết câu: “Bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, mẹ bị bệnh!”

Câu nói đó khiến không khí xung quanh như đông cứng lại, cả hai người trong phòng đều sững sờ.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Triệu Hi bối rối, ánh mắt xen lẫn kinh ngạc nhìn Triệu Húc Đình, còn Triệu Húc Đình lại nhìn thẳng về phía sau lưng cậu.

Triệu Hi quay người lại, lúc này mới phát hiện Mạnh Uyển và Triệu Chính Lâm đang đứng cách cửa vài mét, ánh mắt họ bàng hoàng nhìn cả hai.

Một lúc lâu sau Mạnh Uyển mới lấy lại tinh thần, bà gượng cười, vẫn dịu dàng nhưng giọng nói khẽ run, gọi cậu: “Con trai, hai đứa… đang cãi nhau chuyện gì thế?”

Ngoài chị dâu vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng sau sinh, cả gia đình lúc này đều tập trung ở Lan Uyển. Khi Trần Tễ Nghiêu bước vào, Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển đã ngồi trong phòng khách.

Trong một ngày, hai tin tức bất ngờ ập đến khiến Triệu Chính Lâm choáng váng. Ông ngồi trên ghế sofa, một lúc lâu mới hoàn hồn, ông bảo dì Vân nhanh chóng lấy thuốc hạ huyết áp trong ngăn kéo.

Đầu óc Triệu Hi trống rỗng trong giây lát, cậu quỳ trên sàn lay chân Mạnh Uyển, chỉ một mực hỏi bà rốt cuộc sức khỏe đã xảy ra chuyện gì.

Mạnh Uyển nhận cốc nước dì Vân đưa, thở dài: “Mẹ có chết được đâu, chẳng phải mẹ đang ngồi trước mặt con đây sao?”

Thấy không thể giấu được nữa, bà đành kể hết chuyện mình được chẩn đoán bị u lành tính và đang phải uống thuốc để kiểm soát.

Triệu Húc Đình nói giai đoạn điều trị đầu tiên của Mạnh Uyển đã kết thúc. Sau khi tái khám, bác sĩ cho biết kết quả khá lạc quan, chỉ cần tiếp tục theo dõi và làm theo lời dặn của bác sĩ là được.

Triệu Hi vẫn không an lòng, cậu nhìn mẹ rồi lại nhìn Triệu Húc Đình với ánh mắt hoảng loạn: “Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, sao lúc đó không nói cho con biết?”

Mạnh Uyển trừng mắt hỏi lại: “Chuyện kết hôn lớn như vậy, chẳng lẽ con đã nói cho mẹ biết trước rồi sao?”

Mặc dù ngày thường bà vẫn hay nói cậu không hiểu chuyện, nhưng phần lớn đều là nói đùa, rất hiếm khi bà dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế này với cậu.

Triệu Hi đứng thẳng người dậy.

Mạnh Uyển không nhìn cậu nữa, đặt ly nước xuống: “Con vào phòng với mẹ.”

Triệu Hi đã suy nghĩ kỹ càng, cậu giữ chặt mẹ lại, kiên định nói: “Hôm nay trước mặt mọi người, con sẽ nói rõ mọi chuyện một lần.”

Trần Tễ Nghiêu tiến đến cạnh cậu, Triệu Hi nhìn anh một cái, ra hiệu mình muốn nói trước, Trần Tễ Nghiêu liền im lặng.

Một mình Triệu Hi đứng đó, kể lại mọi chuyện một cách điềm tĩnh, bắt đầu từ chuyến bay gặp sự cố năm xưa: “Con mắc chứng rối loạn căng thẳng rất nghiêm trọng, con đã đi khám bác sĩ tâm lý, đã thử uống thuốc, nhưng cuối cùng con nhận ra rằng chỉ cần không ở bên anh ấy, con sẽ thường xuyên gặp ác mộng.”

Cậu nói rằng mình đã thích Trần Tễ Nghiêu từ rất lâu rồi, nhưng lúc đó quá khờ khạo nên không nhận ra tình cảm của chính mình. Đó không phải là sự dựa dẫm hay thói quen khi ở bên nhau quá lâu, mà là cậu đã mặt dày bám lấy Trần Tễ Nghiêu, muốn ở bên anh. Chuyện đăng ký kết hôn cũng là do cậu chủ động đề nghị trước.

Sau đó cậu còn kể thêm rất nhiều chuyện vụn vặt khác.

Ngày thường Triệu Hi luôn mang vẻ bất cần đời, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nói về chuyện tình cảm của mình trước mặt gia đình.

Trong phút chốc, cả Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển đều có một cảm giác đứa con trai út mà họ luôn nghĩ là chưa lớn, luôn phải bận tâm từng chút một, thì ra đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông có trách nhiệm từ rất lâu rồi.

Cũng bởi vì đã sớm coi Trần Tễ Nghiêu như con ruột của mình, Mạnh Uyển chưa bao giờ nghĩ rằng giữa Trần Tễ Nghiêu và Triệu Hi lại có tình cảm vượt quá mức anh em. Giờ đây sự thật đã bày ra trước mắt, bà mới muộn màng nhận ra người ngờ nghệch bấy lâu nay lại chính là mình.

Nhưng chuyện hai người đã đăng ký kết hôn lại quá đột ngột, để Mạnh Uyển có thể chấp nhận ngay lập tức rõ ràng là rất khó. Không gian im lặng kéo dài một lúc lâu, Mạnh Uyển đứng dậy khỏi ghế sofa với vẻ mặt thẫn thờ.

Triệu Hi tiến lại muốn đỡ bà, nhưng ánh mắt bà trống rỗng, phất tay: “Để mẹ một mình một lát, các con về đi.”

Khi đi được nửa đường, bà lại quay đầu lại nhìn Trần Tễ Nghiêu với vẻ không thể tin nổi, chỉ một cái liếc mắt đó thôi cũng đủ để xé nát trái tim Trần Tễ Nghiêu ra thành trăm mảnh, nhưng cuối cùng Mạnh Uyển vẫn không trách mắng ai, chỉ lẩm bẩm: “Mẹ không sao…”

Rồi bà để dì Vân đỡ, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng để bước đi.

Nhìn bóng lưng Mạnh Uyển buồn bã khuất dần trên cầu thang, mọi người trong phòng khách đều im lặng, một tiếng thở dài của Triệu Chính Lâm vang lên bên tai, Triệu Hi vùi mặt vào lòng bàn tay, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tối đó Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu cùng về lại Hối Cảnh. Triệu Hi hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, nhưng cũng không thể cứ bi thảm mãi được. Thế là khi Trần Tễ Nghiêu nấu ăn, cậu xắn tay áo vào bếp đứng cạnh phụ giúp.

Bên tai chỉ có tiếng dao băm thái trên thớt, một lát sau, Triệu Hi không kìm được mở lời hỏi: “Anh đã biết chuyện mẹ bị bệnh từ lâu rồi phải không?”

Động tác của Trần Tễ Nghiêu dừng lại.

Triệu Hi nói: “Em không có ý trách anh, em biết lúc đó anh không có lựa chọn nào khác.”

“Nhưng từ nay về sau, không được giấu em bất cứ chuyện gì nữa.”

Đột nhiên Triệu Hi muốn hút thuốc, nhưng lại lười ra ngoài lấy. Trên bàn có vài lát dưa chuột mới thái, Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu một cái, lấy vài miếng nhét vào miệng cậu.

Miệng bị lấp đầy, Triệu Hi không nói gì nữa.

Sau một hồi im lặng, Trần Tễ Nghiêu đột nhiên bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Sau này không được uống thuốc nữa.”

Triệu Hi vùi mặt vào vai anh, giọng buồn bã: “Không cho em uống rượu, tịch thu du thuyền, giờ lại không cho em uống thuốc, Trần Tễ Nghiêu, anh quản em rộng thật đấy…”

“Sau này đi đâu cũng phải đi cùng nhau.” Trần Tễ Nghiêu nói: “Kể cả đi công tác, nếu không sắp xếp được thời gian thì mỗi tối đều phải gọi video.”

Triệu Hi khẽ cười bất lực: “Em có dính người như anh nghĩ đâu?”

Trần Tễ Nghiêu siết chặt tay hơn: “Là anh không muốn xa em.”

Thật ra kể từ sau sự việc Triệu Hi suýt chết đuối, Trần Tễ Nghiêu cũng bị ám ảnh. Nếu không để người ấy trong tầm mắt, anh luôn sợ hãi Triệu Hi sẽ gặp nguy hiểm và cảm thấy lo lắng.

Nhưng đó chỉ là một mánh khóe nhỏ trong quá trình Triệu Hi theo đuổi người yêu. Cậu biết nếu nói thật, Trần Tễ Nghiêu không những không đau lòng mà có thể còn giận hơn, vì thế cậu quyết định không nói sự thật, chỉ vỗ lưng Trần Tễ Nghiêu để an ủi: “Sẽ không, chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Chuyện mẹ bị bệnh là một cú sốc lớn đối với Triệu Hi.

Cuộc sống vốn dĩ là một biến số không thể kiểm soát, thời gian trôi đi, con người sẽ gặp phải nhiều chuyện không ngờ, tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, trong khi hạnh phúc trước mắt lại không dễ dàng có được.

Dù là người yêu hay người thân, Triệu Hi đều trân trọng vô cùng, vì vậy cậu không thể tưởng tượng được một ngày nào đó họ sẽ đột ngột rời xa mình.

Cậu suy tư, bỗng trở nên đa sầu đa cảm hơn.

Cậu ghé vào tai Trần Tễ Nghiêu nói: “Đã hứa sẽ luôn ở bên nhau rồi nhé.”

“Trần Tễ Nghiêu, đừng làm loạn nữa… Ngay cả vì đối phương, chúng ta cũng phải khỏe mạnh, bình an và sống thật tốt.”

Mạnh Uyển nói muốn ở một mình, quả nhiên mấy ngày sau không có bất cứ động tĩnh nào, trong khoảng thời gian này, Triệu Hi nhanh chóng dọn về nhà mới.

Căn hộ ở Nam Giao gần như được cậu dọn sạch, ngay cả mấy chiếc chìa khóa xe hay một món đồ trang trí nhỏ cũng không bỏ sót, phải mang hết về Hối Cảnh.

Cuối cùng, điều đáng tiếc duy nhất là vòi sen “Thiên đường mưa” trị giá hàng trăm ngàn mà cậu mua từ Đức không thể tháo rời. Trần Tễ Nghiêu đứng ở cửa, suy nghĩ một lát rồi đề nghị sửa lại ngôi nhà theo ý Triệu Hi.

Thật ra phong cách trang trí ban đầu của Hối Cảnh đã rất tinh tế. Triệu Hi thấy phiền phức nên sau khi ngắm một vòng, cậu chỉ nói muốn đổi chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Chiếc giường treo tuy đẹp, nhưng xét về độ chịu lực và chống rung, rõ ràng nó không thể đáp ứng nhu cầu “vận động trước khi ngủ” hằng đêm của cậu và Trần Tễ Nghiêu.

Một buổi chiều cuối tuần, hai người cùng xem phim trên ghế sofa, Triệu Hi đang gối đầu lên đùi Trần Tễ Nghiêu thì điện thoại bỗng có tin nhắn.

Cậu cầm lên xem mới biết Mạnh Uyển đột nhiên @ mọi người trong nhóm gia đình, bảo họ về nhà bàn bạc chuyện tiệc đầy tháng của cháu gái.

Triệu Chính Lâm phác thảo danh sách khách mời trước, Triệu Húc Đình lại thêm bạn bè của mình vào, dì Vân bận rộn trong bếp, Trần Tễ Nghiêu liền xắn tay áo vào giúp bà.

Triệu Hi vẫn là người lười biếng không chịu làm gì cả. Mạnh Uyển đến nắm tai cậu, bảo cậu đi lại gần Triệu Chính Lâm và Triệu Húc Đình để nghe ngóng nhiều hơn.

Triệu Hi ngồi dậy, liếc mắt nhìn phòng trà rồi lại thờ ơ thu ánh mắt về, cậu chưa kịp nói gì thì Triệu Húc Đình đã chủ động bước tới.

Mạnh Uyển nhìn hai anh em cứ ngại ngùng, lúng túng, bà trách móc lườm cả hai rồi quay sang Triệu Húc Đình: “Vết thương ở khóe miệng A Nghiêu mấy hôm trước là do con làm phải không?”

Triệu Húc Đình sờ mũi, không nói gì.

Trong lòng Mạnh Uyển cũng giận, bà vỗ mạnh vào vai con trai: “Con xem mình có ra dáng anh cả không hả? Chuyện anh trai đánh em trai mà truyền ra ngoài, chẳng lẽ con muốn ba mẹ bị người ta cười rụng răng sao?”

Triệu Húc Đình né sang một bên, nhìn về phía sofa với vẻ ẩn ý: “Mẹ đừng chỉ mắng con, vậy còn chuyện em trai tìm đến tận nơi để đánh anh trai thì tính sao?”

Triệu Hi cảm thấy mình không hề sai, đến cái liếc mắt cũng không thèm cho Triệu Húc Đình.

Mạnh Uyển chỉ tay vào Triệu Húc Đình: “Hồi nhỏ giành máy chơi game con đã đánh không lại nó rồi. Bây giờ người ta là vợ chồng một nhà, con càng không chiếm được chút lợi lộc nào đâu. Để xem sau này con còn dám bốc đồng như thế nữa không?”

Lời Mạnh Uyển vừa dứt, đặc biệt là khi bà dùng ba từ “hai vợ chồng” để nói về mối quan hệ của Trần Tễ Nghiêu và Triệu Hi, ánh mắt mọi người xung quanh đều trở nên kì diệu.

Trần Tễ Nghiêu mang một đĩa hoa quả đặt lên bàn, Mạnh Uyển nhìn mọi người rồi kéo tay áo anh, dặn dò: “Con đi theo mẹ.”

Trần Tễ Nghiêu lau tay vào ống tay áo rồi ngoan ngoãn đi theo bà vào phòng làm việc.

Khi cánh cửa đóng lại, Mạnh Uyển đứng ở bàn làm việc, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Tễ Nghiêu bước tới một bước, phá vỡ sự im lặng và dịu dàng, gọi bà: “Dì Mạnh…”

Mạnh Uyển tức giận nhìn sang: “Sao? Nhà chúng ta chưa cho con tiền sính lễ nên không xứng để con gọi một tiếng mẹ à?”

Trần Tễ Nghiêu rất biết điều, nghe vậy liền đứng thẳng người, sửa miệng ngay lập tức.

Mạnh Uyển mở ngăn kéo, lấy một phong bao lì xì đưa cho anh. Độ dày của nó giống hệt phong bao mà con dâu cả nhận được khi lần đầu về ra mắt gia đình.

Nhắc đến Khương Di Thanh, giọng bà không khỏi dịu lại: “Nhớ có thời gian thì đến trước mộ thắp hương cho mẹ con một tiếng.”

Trần Tễ Nghiêu “dạ” một tiếng, Mạnh Uyển thở dài nhìn anh: “Lập gia đình rồi thì phải ra dáng, hai đứa ở bên nhau phải sống thật tốt, đừng cãi nhau nữa. Nhưng những giới hạn cần phải giữ thì vẫn phải giữ, Tiểu Hi đôi khi tùy hứng, con đừng để nó bắt nạt mình mãi như thế!”

“Còn cả Húc Đình nữa, con đâu có nhỏ hơn nó mấy tháng, bị thiệt thòi thì phải biết phản kháng? Cùng lắm thì chạy về mách mẹ, mẹ sẽ bảo ba con dạy dỗ nó, đừng có lúc nào cũng nhẫn nhịn không nói.”

“Từ nhỏ đến lớn con đều như vậy, có chuyện gì cũng tự mình chịu đựng, con không nói thì sao mẹ biết trong lòng con nghĩ gì?”

Trần Tễ Nghiêu kiên nhẫn lắng nghe lời dặn dò, mỉm cười đỡ bà ngồi xuống ghế.

Mạnh Uyển kéo anh lại, ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ nhìn anh, bà ngừng lại một chút, giọng có chút nghẹn ngào hỏi: “A Nghiêu, con thật lòng thích Tiểu Hi chứ? Con nhất định sẽ đối xử tốt với nó, đúng không?”

Ở một mức độ nào đó, Trần Tễ Nghiêu biết mình vẫn làm Mạnh Uyển thất vọng. Lẽ ra lúc này anh nên đáp lại lời dò hỏi của bà bằng một lời hứa kiên định, nhưng lời nói đến cửa miệng, anh lại nắm lấy tay bà, nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi.”

Mạnh Uyển không muốn nghe lời này, bà rơm rớm nước mắt nhìn đi chỗ khác: “Con đã thích nó từ lâu rồi phải không? Một mình lặng lẽ chịu đựng nhiều năm như vậy…”

“Mẹ con mà biết con ở bên cạnh mẹ phải sống một cuộc sống có nỗi khổ mà không thể nói ra như thế, chắc chắn bà ấy sẽ trách mẹ, chắc chắn sẽ đau lòng lắm!”

“Không có nỗi khổ nào cả.” Trần Tễ Nghiêu ngẩng đầu lên, cười trấn an bà: “Mẹ đã nuôi dạy con rất tốt.”

Mạnh Uyển ngừng khóc, bất lực nhìn anh một cái: “Con bị Tiểu Hi ảnh hưởng rồi, cũng trở nên dẻo miệng giống nó.”

Nói rồi, bà vỗ tay lên người Trần Tễ Nghiêu: “Thôi, không nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi.”

“Chỉ cần con và Tiểu Hi cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được, chúng ta mãi mãi là một gia đình.”

Một gia đình chính là phải ở bên nhau thật đầy đủ, mãi mãi náo nhiệt như thế này.

Ba người con trai đều đã trưởng thành, thành gia lập nghiệp. Dù có bận rộn đến mấy cũng có thời gian ở bên bà và chồng. Mạnh Uyển thầm nghĩ, người sống đến tuổi này thì còn mong cầu gì hơn thế này nữa – một cơ thể khỏe mạnh, con cháu sum vầy, một sự viên mãn vô cùng đơn giản như thế này thôi.

Bây giờ dường như tất cả những ước nguyện đều đã trở thành sự thật. Nếu các con đều vui vẻ, bà còn có gì không hài lòng nữa chứ?

Bình Luận (0)
Comment