Cuộc sống yên bình chưa được bao lâu, Triệu Hi lại bắt đầu lười biếng như 800 năm chưa được ngủ. Mỗi sáng cậu phải được Trần Tễ Nghiêu và đồng hồ báo thức thay nhau gọi mấy lần mới chịu rời giường. Không phải vì mất ngủ, chỉ đơn giản là cậu ngủ muộn do ban ngày tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Tuy nhiên, lỗi này không hoàn toàn thuộc về Trần Tễ Nghiêu, nếu Triệu Hi ngoan ngoãn hơn, không trêu chọc anh thì Trần Tễ Nghiêu cũng không thể nào hứng lên nhiều như vậy.
Sáng sớm cuối tuần, Triệu Hi tỉnh giấc vì tiếng pháo nổ vang ngoài cửa sổ, không phải ngày lễ Tết mà lại có người đốt pháo, đúng là phiền phức. Triệu Hi bực bội ngồi dậy, nửa thân trên tr*n tr**, mắt vẫn còn lim dim, tay cậu s* s**ng trong chăn rồi hét lớn ra ngoài cửa: “Trần Tễ Nghiêu, anh lại vứt q**n l*t của em đi đâu rồi!”
Trần Tễ Nghiêu đang chiên trứng trong bếp nên chưa trả lời ngay. Triệu Hi kéo cái gối tựa rồi ngồi trên giường đợi, vẫn còn mơ màng. Một lát sau Trần Tễ Nghiêu mang bữa sáng vào, đặt lên bàn rồi đẩy cửa phòng, bảo rằng q**n l*t của cậu đã được giặt vào tối qua, cậu nên thay cái mới.
Triệu Hi bị tiếng pháo làm cho bực mình. Cậu ậm ừ đáp lời rồi ngồi lì trong chăn không nhúc nhích. Vài phút sau, khi đã tỉnh táo hơn chút, Triệu Hi thấy bồn rửa mặt đã được xả nước, kem đánh răng đã được lấy sẵn. Trần Tễ Nghiêu đến vén chăn lên, cầm một chiếc q**n l*t mới mặc vào cho cậu.
Mặc quần áo xong, điện thoại cậu nhận được tin nhắn từ Bùi Minh: “Này, dạo này cậu bận gì mà gọi mãi không ra ngoài thế?”
Chỉ nhìn câu mở đầu Triệu Hi đã biết Bùi Minh muốn gì, cậu trả lời bốn chữ: “Gửi địa chỉ đây.” Quả nhiên chưa đầy năm giây, Bùi Minh gửi một định vị, bảo rằng tối nay chỉ có hai người, vì y chán quá nên rủ Triệu Hi ra ngoài giải khuây.
Thấy lại là quán bar quen thuộc trên đường Nam Phổ, Triệu Hi “hừ” một tiếng chán nản, nghĩ thầm chi bằng ở nhà xem phim, chơi game với Trần Tễ Nghiêu còn hơn. Cậu hờ hững “ừ” với Bùi Minh rồi ném điện thoại lên giường, lê dép vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tối đó phòng karaoke rộng lớn chỉ có ba người. Trần Tễ Nghiêu ra ngoài nghe điện thoại, Bùi Minh nhanh chóng cầm ly đến rót đầy rượu cho Triệu Hi. Đến giờ Trần Tễ Nghiêu vẫn chưa cho phép cậu uống rượu, Triệu Hi ngại phải giải thích cặn kẽ với Bùi Minh nên chỉ bảo người ta đổi ly rượu trên bàn bằng một ly trà chanh.
Thấy Triệu Hi không có hứng, Bùi Minh nghĩ cách khác, rủ cậu đánh bài, y ghé sát vào Triệu Hi, nói một cách bí ẩn: “Tuần trước ở đây mới có một cô chia bài tên là Mia, dáng đẹp, giọng nói đặc biệt dịu dàng.”
“Lát nữa tôi sẽ nói với quản lý để gọi cô ấy đến nhé?”
Nhắc đến gái đẹp, Bùi Minh lại hào hứng. Triệu Hi đã quá quen với cái kiểu này của y, cậu không nói gì, chỉ liếc nhìn một cách hờ hững. Bùi Minh thấy hơi khó chịu với ánh mắt đó, y hừ một tiếng rồi ngồi thẳng dậy: “Này, cậu giả vờ gì với tôi thế? Trước đây cậu từng gọi rồi mà?”
Triệu Hi nhíu mày, lập tức phản bác: “Cậu đừng nói bậy, tôi gọi hồi nào?”
Đúng lúc đó, cửa phòng karaoke vừa được đẩy ra, Bùi Minh quay lưng lại nên không để ý, vẫn tiếp tục cãi: “Đầu năm lúc Trần Tễ Nghiêu không có ở đây, cậu đi Úc một mình, lúc đánh bài cô gái nào ngồi trên đùi cậu, cậu quên hết rồi à?”
Bùi Minh đến sau, Triệu Hi không rõ làm sao y lại biết chuyện này, nhưng hiện tại cậu không có tâm trí để tìm hiểu, chỉ muốn y im miệng: “Cậu lắp camera theo dõi tôi à?”
“Ê, cậu đừng có đánh trống lảng.” Bùi Minh ngoắc môi cười, “Đừng tưởng lúc đó tôi không có ở đó thì cậu có thể qua mặt được tôi. Sau này ở khách sạn Wynn Palace, có phải cô gái đó còn theo cậu vào phòng không?”
Triệu Hi lập tức nóng nảy: “Chưa đến hai phút tôi đã đuổi cô ấy ra rồi!”
Bùi Minh suýt sặc rượu: “Hahaha, cậu mẹ nó chỉ được hai phút thôi hả!”
Mặt Triệu Hi xám lại, Bùi Minh thấy biểu cảm của cậu không ổn, không đùa nữa, vội vàng chữa cháy: “Thôi được rồi, tôi biết cậu không làm gì cô gái đó, chỉ là tôi sợ cậu quên hết mấy chuyện đào hoa trước đây nên nhắc lại cho nhớ thôi…”
Nếu Bùi Minh không nhắc, có khi Triệu Hi đã quên thật rồi. Hồi đó cậu đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần vì không tìm được Trần Tễ Nghiêu, làm đủ mọi chuyện quá đáng như đua xe, say xỉn. Nhưng chuyện cũng đã qua lâu rồi, ai ngờ hôm nay lại bị thằng quỷ này lôi ra, nhất là khi Trần Tễ Nghiêu còn đang ở ngay cửa nghe thấy.
Tuy nhiên, Triệu Hi không thể tỏ ra quá kích động, nếu không sẽ giống như có tật giật mình. Cậu chỉ có thể cười gượng gạo, nghiến răng nghiến lợi giẫm lên giày của Bùi Minh mấy cái: “Cảm ơn đã nhắc nhở nhé, không ngờ trí nhớ của cậu tốt thật…”
Bùi Minh gọi tài xế đến đón, sau khi tan tiệc, cả ba cùng đi xuống bãi đậu xe ngầm để lấy xe. Thấy Triệu Hi không tự lái xe mà quay sang ngồi vào chiếc Maybach của Trần Tễ Nghiêu, Bùi Minh đứng bên cạnh “à” một tiếng.
Triệu Hi mở cửa xe ghế phụ, nhìn Bùi Minh với vẻ mặt “cậu muốn kiếm chuyện hay gì”, Bùi Minh tiến đến, huých tay Triệu Hi: “Tôi biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ dọn về Hối Cảnh mà.”
Lần gần đây nhất bọn họ tụ tập là trong bữa tiệc du thuyền, khi Triệu Hi ngã xuống nước. Lúc đó nhìn Trần Tễ Nghiêu hoảng sợ đến hồn vía lên mây, rồi cảnh Triệu Hi túm cổ áo anh, hai người suýt hôn nhau, đến con lợn cũng phải hiểu ra rốt cuộc hai người này có chuyện gì.
“Vậy giờ dọn về rồi, phòng ngủ chính của Trần Tễ Nghiêu lại bị cậu chiếm nữa à?”
Bùi Minh hóng hớt ra mặt, Triệu Hi mất kiên nhẫn trừng mắt: “Cái gì mà chiếm? Phòng ngủ chính của anh ấy rộng hơn 50 mét vuông, chỉ ngủ được một mình tôi thôi à? Cậu đúng là lo chuyện bao đồng.”
Bùi Minh lại không nhịn được “chậc chậc” hai tiếng: “Tôi biết mà, cậu cứng miệng thôi.”
“Hồi trước còn nói Trần Tễ Nghiêu thích ngủ đâu thì ngủ, cậu chẳng quan tâm. Giờ mới được bao lâu mà đã tự vả rồi hả?”
Triệu Hi thực sự quên chuyện này, cậu ngớ người hỏi: “Tôi nói câu đó hồi nào?!”
“Hồi đó tôi mới lấy xe, cậu bị tai nạn ở đại lộ Minh Ngô. Hôm đó cậu cãi nhau với Trần Tễ Nghiêu nên tâm trạng không tốt, uống rất nhiều rượu, nói rằng buổi tối Trần Tễ Nghiêu thích ngủ đâu thì ngủ, cậu không quan tâm.” Bùi Minh nhắc lại.
“Xem ra không phải trí nhớ cậu Triệu kém, mà là mất trí nhớ thật rồi.”
Trần Tễ Nghiêu đang ngồi ở ghế lái. Mặc dù Bùi Minh ghé tai Triệu Hi nói nhỏ, nhưng cũng không chắc đối phương có nghe thấy không. Giờ Triệu Hi chỉ muốn g**t ch*t Bùi Minh, cậu nhắm mắt thở dài, kéo Bùi Minh lại gần: “Mẹ kiếp, nói nhỏ tiếng thôi.”
“Luật Hôn nhân Đồng giới mới cậu có biết không? Tùy tiện tung tin đồn, phá hoại hôn nhân, ảnh hưởng hòa thuận gia đình là phải vào đồn đấy.”
Bùi Minh khó hiểu: “Tôi tung tin đồn gì?” Rồi y bỗng nhận ra có gì đó không đúng, đột nhiên phản ứng lại: “Khoan đã?”
“Cậu vừa nói luật gì cơ? Luật hôn, hôn nhân… gì cơ?”
Bùi Minh trợn tròn mắt, đứng đờ ra trong gió. Triệu Hi lười giải thích với y. Nếu đến nước này mà còn chưa hiểu thì lần sau ăn thịt nướng Brazil cứ để cái óc đó lên vỉ nướng luôn một thể. Sau đó Triệu Hi không thèm liếc Bùi Minh thêm cái nào, quay người ngồi vào ghế phụ và đóng cửa xe rời đi.
Trên đường về, Trần Tễ Nghiêu vẫn không có biểu hiện gì bất thường. Thấy Triệu Hi bảo không khí hơi buồn, anh còn chu đáo mở cửa sổ trời. Triệu Hi hiểu ý, không lái câu chuyện đi xa mà chỉ bàn với anh chuyện ngày mai có nên cùng đi siêu thị nhập khẩu gần đó để mua đồ không.
Về đến nhà, thay giày xong, Trần Tễ Nghiêu đặt chìa khóa xe xuống. Triệu Hi đi vào phòng một vòng rồi cầm bộ đồ ngủ lụa ra hỏi: “Nước tắm có rồi, anh tắm trước hay em tắm trước?”
Trần Tễ Nghiêu không trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh cởi hai cúc áo sơ mi, dựa vào khung cửa, trầm tư nhìn chằm chằm vào cậu. Triệu Hi thấy hơi rợn người, nhưng biết chuyện gì đến cũng phải đến, cậu không bào chữa mà chủ động đi đến, ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh.
Trần Tễ Nghiêu vẫn im lặng đánh giá Triệu Hi, chờ đợi hành động tiếp theo của cậu. Triệu Hi ngẩng đầu ghé sát vào môi anh, có ý muốn chủ động dâng hiến: “Anh A Nghiêu, anh thật sự ghen vì chuyện như thế à?”
Triệu Hi nói Trần Tễ Nghiêu ghen, nhưng anh nhất quyết không thừa nhận. Trần Tễ Nghiêu cũng không đáp lại nụ hôn của Triệu Hi, anh cởi bỏ quần áo của cậu, đẩy cậu vào cửa sổ kính sát đất trong phòng khách.
Những ngón tay của Triệu Hi bám chặt vào tấm kính trong suốt, để lại dấu tay loang lổ, giống như hơi thở hỗn loạn của cậu lúc này.
Giọng nói trầm thấp của Trần Tễ Nghiêu vang lên bên tai: “Có người đẹp tiếp đón, hôm đó chắc hẳn thắng nhiều tiền lắm nhỉ?”
Mồ hôi nhỏ xuống làm ướt mi mắt, Triệu Hi khó khăn trả lời: “Quên rồi.”
“Dễ quên thế sao.”
Đó là một câu trần thuật, Trần Tễ Nghiêu có vẻ không tin, anh nhanh chóng hỏi tiếp: “Em cho người khác ngồi lên chân nào?”
Người đàn ông cố tình ngừng lại, khiến Triệu Hi càng thêm khó chịu, đầu óc rối bời, cậu nói: “Chân phải…”
Trần Tễ Nghiêu nắm đùi phải của cậu, nhưng không nói gì thêm, chờ Triệu Hi chủ động cầu xin anh. Bên ngoài, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, tấm kính đen phản chiếu hai bóng người giao nhau. Triệu Hi không thể đứng vững, đêm nay Trần Tễ Nghiêu đặc biệt kiên nhẫn, cứ chầm chậm “tra tấn” cậu.
“Kính lạnh quá.”
Triệu Hi vòng tay ôm cổ anh: “Trần Tễ Nghiêu, chúng ta về phòng ngủ đi, trên giường được không?”
“Không được.” Giọng Trần Tễ Nghiêu rất trầm, bình tĩnh vang lên bên tai cậu: “Đó là phòng của em, anh chưa được mời.”
“Vậy bây giờ em mời anh.”
Đôi mắt đào hoa gợi cảm ướt át, mê ly, Triệu Hi đã không còn bận tâm đến chuyện khác, lại nghe thấy một câu hỏi hờ hững bên tai: “Sau hai phút cũng đuổi anh ra ngoài sao?”
Triệu Hi ghé sát vào hôn anh: “Anh có thể ở lại suốt cả đêm.”
“Không chỉ là đêm nay.”
Trần Tễ Nghiêu có vẻ rất khó dỗ, nhưng khi Triệu Hi nói như vậy, anh mới tạm thời hài lòng.