Hoàng Hôn Ở Penida - A Tạp Ba Đường

Chương 55

Vì gia đình sắp có thêm thành viên, Mạnh Uyển và Triệu Chính Lâm đã xem lịch, cuối cùng chọn được một ngày lành hiếm có giữa lễ đầy tháng và lễ trăm ngày để tổ chức tiệc.

Với tầm ảnh hưởng của nhà họ Triệu trong giới kinh doanh ở Ninh Hải, bất kỳ bữa tiệc nào họ tổ chức cũng khó có thể diễn ra một cách đơn giản. Mạnh Uyển đã dặn Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu phải sắp xếp thời gian trống. Tối hôm trước bà còn nhắn tin riêng cho Triệu Hi dặn dò: “Nhớ mặc thật bảnh bao nhé!”

Triệu Hi vào phòng thay đồ tìm quần áo. Cậu mở ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo ở giữa, lấy ra hai chiếc nhẫn đôi bằng bạch kim đã đặt thiết kế riêng.

Ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, Triệu Hi thấy Trần Tễ Nghiêu đang mặc một chiếc áo pyjama rộng rãi màu nhạt, tay cầm cốc nước, lặng lẽ dựa vào khung cửa nhìn cậu.

Triệu Hi đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của mình, rồi đi đến nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu, chậm rãi đẩy chiếc nhẫn còn lại vào ngón tay anh.

Trần Tễ Nghiêu nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lấp lánh và tinh xảo trên tay mình, nói: “Cuối cùng em cũng nhớ rồi…”

“Anh cứ tưởng phải đợi đến kiếp sau mới có thể đeo chiếc nhẫn em tặng.”

Triệu Hi nhíu mày: “Anh đã phát hiện ra rồi à?”

Trần Tễ Nghiêu cong môi: “Đêm đó khi em đưa anh đến chỗ người thiết kế ở thành phố mới, anh đã đoán được.”

Đây cũng là lý do vì sao Trần Tễ Nghiêu không còn nghĩ đến việc mua nhẫn sau một thời gian dài hai người đã kết hôn.

Triệu Hi lấy ra một chiếc áo sơ mi màu tím xám từ tủ quần áo. Trần Tễ Nghiêu đặt cốc nước xuống, đi đến giúp cậu cài từng chiếc cúc áo từ dưới lên trên. Da Triệu Hi rất trắng, bất kỳ màu sắc nào cũng hợp với vẻ ngoài tuấn tú, phong lưu trời ban của cậu. Tuy nhiên, vì yêu cầu công việc và các buổi xã giao, phần lớn áo vest trong tủ đều là màu tối.

Trần Tễ Nghiêu vuốt cổ áo, cúi xuống nhìn cậu: “Màu sáng rất hợp với em.”

Triệu Hi có chút không hài lòng, nheo mắt lại: “Lúc này lẽ ra anh phải nói ’em mặc gì cũng đẹp’ chứ? Dù là màu tối hay màu sáng.”

Trần Tễ Nghiêu cười, sửa lại lời nói của mình: “Em mặc gì cũng đẹp.”

Triệu Hi ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả vào tai anh: “Anh cũng vậy, anh A Nghiêu, anh mặc gì cũng đẹp.”

“Nhưng không mặc gì là đẹp nhất!”

Triệu Hi luôn như vậy, sáng sớm khi “hormone hạnh phúc” của Trần Tễ Nghiêu dễ bị đánh thức nhất thì cậu lại trêu chọc anh. Chính vì thế trong hơn hai mươi ngày của tháng này, họ chỉ có ba ngày đến văn phòng đúng giờ theo quy định của công ty.

Hôm nay có việc quan trọng, Trần Tễ Nghiêu từ chối đùa giỡn, bước qua Triệu Hi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi cho mình. Triệu Hi xắn tay áo lên, lắc lắc trước mặt anh, thở dài: “Nhẫn đã đeo rồi, nhưng sao em cứ thấy cổ tay trống trải thế nhỉ?”

Trần Tễ Nghiêu đoán được ý của cậu, anh lập lại lời của Triệu Hi: “Em phát hiện rồi à?”

Không biết Triệu Hi nghĩ đến điều gì, không gian trong phòng đột nhiên im lặng, cậu khẽ hỏi: “Trần Tễ Nghiêu, lúc đó trong lòng anh chắc chắn nghĩ rằng hai chúng ta sẽ không có kết quả, vậy tại sao anh vẫn mua đồng hồ về để thành một đôi?”

“Anh không biết.” Trần Tễ Nghiêu thành thật trả lời. Khi Triệu Hi xông vào nhà và chất vấn anh rằng anh có bán chiếc đồng hồ mà cậu đã tặng hay không, Trần Tễ Nghiêu ngay lập tức nảy ra ý nghĩ muốn mua chiếc còn lại. Dù khi đó anh đã kết thúc chuyến du lịch kéo dài bốn tháng và quyết tâm cắt đứt mọi mối liên hệ với cậu. Nhưng thực ra ngay từ đầu anh đã không muốn Triệu Hi biết chuyện này.

Mua chiếc đồng hồ về để chúng thành một cặp và cất trong ngăn kéo, giống như một cách để bù đắp cho những tiếc nuối bằng một vật mang ý nghĩa cụ thể. Giờ đây, “tiếc nuối” đã trở thành “viên mãn”, khi Trần Tễ Nghiêu lấy hai chiếc đồng hồ ra và đeo lên tay anh cùng Triệu Hi, cảm xúc lại hoàn toàn khác.

Có lẽ mọi thứ đều đã được định sẵn bởi số phận, rằng hai người yêu nhau sẽ vượt qua mọi trở ngại trong hiện tại, không phụ lòng nhau và cuối cùng sẽ đến được với nhau. Như thể đắm chìm trong một giấc mơ tràn ngập hạnh phúc, một lời thì thầm tha thiết vang lên bên tai: “Trần Tễ Nghiêu, không chỉ là thích.”

“Em yêu anh, đời này em chỉ yêu mình anh.”

Trần Tễ Nghiêu vòng tay ôm chặt lấy Triệu Hi, nói với cậu: “Anh cũng yêu em.”

Đó là một câu nói đã được trân trọng trong lòng nhiều năm, không cần bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào để tô điểm. Bỏ lại quá khứ, không quá mơ mộng về tương lai, điều anh muốn chỉ là hiện tại. Để cơ thể này dán chặt vào mình, trái tim hai người cùng nhịp đập, hơi thở và hơi ấm hòa quyện vào nhau – khoảnh khắc này mới là tuyệt đối chân thật.

Triệu Hi rất biết cách làm nũng trong vòng tay người yêu, sau đó lại ôm chặt Trần Tễ Nghiêu không chịu buông tay. Trần Tễ Nghiêu rút một chiếc cà vạt quấn vào cổ tay cậu, rồi làm một lần nữa với Triệu Hi trên chiếc ghế dài trong phòng thay đồ.

Hai người đến sảnh tiệc vừa kịp lúc, Mạnh Uyển có vẻ sốt ruột, từ xa đã vẫy tay gọi họ: “Sao đến muộn thế? Mọi người đến đông đủ cả rồi!”

Trên màn hình lớn ở lối vào, những bức ảnh đầy tháng của em bé đang được chiếu liên tục. Triệu Húc Đình đang nâng ly, đứng giữa đám đông trò chuyện với bạn bè. Triệu Hi kéo ghế ngồi xuống và nhìn xung quanh một lượt: “Không ít người quen nhỉ.”

Bùi Minh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bùi Viễn Bằng, cười gượng và gật đầu với Triệu Hi. Khi tầm mắt chuyển sang Trần Tễ Nghiêu, y lập tức thu ánh nhìn lại. Triệu Hi đưa mắt ra hiệu, Bùi Minh hiểu ý, một lát sau liền cầm ly rượu khúm núm ngồi xuống trước mặt Triệu Hi.

Bùi Minh cảm thấy xấu hổ vô cùng về hành động lỡ lời ở quán bar hai ngày trước. Y chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng nghĩ lại mới thấy không thể hoàn toàn trách mình: “Không đúng, sao cậu kết hôn mà không nói sớm với tôi?”

“Hôm đó tôi về nghĩ cả đêm, còn tưởng mình bị hoang tưởng vì ngày nào cũng thấy hai người ân ái trước mặt. Cậu đúng là âm thầm làm chuyện lớn mà!”

Là cổ đông lớn của một công ty niêm yết, tình trạng hôn nhân phải được công khai. Có thể giấu được nhất thời nhưng không thể giấu mãi. Ban giám đốc của Hằng Nạp chắc đã sớm có tin đồn. Rõ ràng ngoài ăn chơi ra, Bùi Minh chẳng quan tâm gì đến chuyện công việc.

Triệu Hi liếc nhìn Bùi Minh: “Tự cậu mù mắt tai điếc, còn trách người khác không nói ra à?”

Bùi Minh hạ ly rượu xuống, hắng giọng, vẻ mặt áy náy ghé lại gần: “Hôm đó tôi không cố ý, người không biết thì không có tội. Hai người về nhà không vì chuyện này mà cãi nhau đấy chứ? Hay để hôm nào tôi tìm cơ hội giải thích với Trần thiếu, nói là tôi nhớ nhầm…”

“Không cần.” Triệu Hi lạnh lùng ngắt lời, “Tôi cảm ơn cậu.”

Triệu Hi nói với vẻ bất lực khó tả. Bùi Minh thấy vậy thì yên tâm hẳn, vì Triệu Hi trông không giận như y tưởng, vậy chắc chắn Trần Tễ Nghiêu về nhà cũng không so đo chuyện này.

“Không cần là được rồi.” Bùi Minh nâng ly, đắc ý chạm nhẹ vào ly của Triệu Hi: “Xem ra Trần Tễ Nghiêu này vẫn rộng lượng thật đấy.”

“Đi một vòng, cuối cùng cậu vẫn ‘giao phó’ đời này cho anh ta, đúng là khiến người ta cảm khái quá…”

Sau bữa trưa, khách khứa dần ra về. Trần Tễ Nghiêu đã uống không ít rượu cùng Triệu Chính Lâm. Triệu Hi lười gọi tài xế nên dặn giám đốc khách sạn dọn dẹp căn phòng mà Trần Tễ Nghiêu đã thuê riêng cho cậu ở trên lầu.

Trước khi đi, Mạnh Uyển giữ chặt Triệu Hi, đột nhiên hỏi: “Khi nào hai đứa định tổ chức đám cưới? Nếu con không có ý kiến, mẹ sẽ quyết định thay đấy.”

Theo Triệu Hi, chuẩn bị đám cưới là một việc rất phiền phức, không phải là cậu không nghĩ tới, chỉ là không muốn tổ chức sơ sài nên muốn bàn bạc kỹ lưỡng với Trần Tễ Nghiêu. Thế là cậu đành đối phó: “Mẹ gấp gì chứ? Con còn chưa công bố chuyện kết hôn mà.”

Mạnh Uyển liếc cậu một cái: “Hai đứa nghĩ người khác đều là đồ ngốc nên không nhìn ra à? Hôm nay đã có vài người bóng gió hỏi mẹ rồi.”

Sau đó Triệu Hi nắm tay Trần Tễ Nghiêu đi thang máy lên lầu, những lời của Mạnh Uyển cứ quanh quẩn trong đầu Triệu Hi. Thấy cậu thẫn thờ bước đi, sau khi vào phòng, Trần Tễ Nghiêu khóa cửa rồi kéo cậu lại trước chiếc gương lớn ở sảnh: “Thẫn thờ nghĩ gì vậy?”

Hơi thở của Trần Tễ Nghiêu thoang thoảng mùi rượu, nhưng anh không say. Triệu Hi móc ngón tay vào cổ áo anh, nhìn vào đôi mắt trong veo của anh, nói: “Em đang nghĩ giờ chúng ta có đủ mọi thứ rồi, có phải chỉ thiếu một đám cưới thật long trọng không?”

Trần Tễ Nghiêu ghé sát vào cậu, giọng nói lơ lửng bên tai, nửa đùa nửa thật: “Hồi trước không phải em nói sẽ cưới anh về bằng kiệu tám người khiêng à?”

“Anh cứ tưởng em quên lời hứa của mình rồi chứ.”

Không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc quan trọng trong đời cần một vài nghi thức đặc biệt để xác nhận. Nhưng ở một mức độ nào đó, sự náo nhiệt của đám cưới thực chất là dành cho những vị khách có mặt. 

Thời gian Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu quen nhau đã rất dài, nhưng thời gian họ ở bên nhau với tư cách người yêu, bạn đời lại quá ngắn ngủi. Giờ đây Triệu Hi không muốn bị bất kỳ điều gì bên ngoài quấy rầy, chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn để ở riêng bên Trần Tễ Nghiêu.

Dường như Trần Tễ Nghiêu rất hiểu cậu, giọng nói trầm thấp, đầu ngón tay anh vuốt vành tai của Triệu Hi: “Đám cưới cứ hoãn lại, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Trong lòng Triệu Hi đã lờ mờ có câu trả lời, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ hỏi: “Đi đâu?”

“Đi ngắm hoàng hôn.” Trần Tễ Nghiêu nói.

California, Berlin, New Zealand, tất cả những nơi có bình minh và hoàng hôn đẹp nhất thế giới, anh sẽ nắm tay cậu cùng đi. Điểm dừng cuối cùng là đảo Penida, lần này Trần Tễ Nghiêu không phải một mình nữa.

Ngắm mặt trời từ từ mọc lên rồi từ từ lặn xuống trên mặt biển. Cứ thế, từ nay về sau, vô số “ngày mới” sẽ bắt đầu khi cậu mở mắt tỉnh dậy bên cạnh anh, sớm tối có nhau, tuổi già cũng có nhau, sẽ không còn sợ hãi những năm tháng dài rộng của phần đời còn lại.

Bình Luận (0)
Comment