Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1065 - Chương 1065: Nỗi Sợ Của Dương Cung (1)

Chương 1065: Nỗi Sợ Của Dương Cung (1) Chương 1065: Nỗi Sợ Của Dương Cung (1)Chương 1065: Nỗi Sợ Của Dương Cung (1)

Hồ Ma ca muốn mời ai mà lại trang trọng như vậy, còn phải chuẩn bị cả ngày trời?

Nghe Hồ Ma căn dặn, từ Lý Oa Tử cho đến đám người Chu Đại Đồng vừa mới vui vẻ, sắc mặt đều có chút kỳ quái, nhưng thấy Hồ Ma có vẻ nghiêm trọng, nên không ai dám hỏi nhiều.

Ngay đêm đó, mọi người đều đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Lý Oa Tử dẫn theo hai người trợ giúp, dọn dẹp sân vườn, bày biện bàn ghé, thậm chí còn khiêng cả hai chiếc bàn bát tiên ra, đặt song song với nhau. Rượu thịt đều là loại ngon nhất mua từ trong trấn về.

Cả ngày hôm đó, Hồ Ma không làm gì khác, chỉ ngồi bên bàn tiệc chờ đợi. Đám người Lý Oa Tử tháy trời đã tối mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bèn cho rằng Hồ Ma mời quỷ thần, đều đã quen thuộc, vội vàng đóng cửa trốn vào trong nhà.

Hồ Ma im lặng chờ đợi rất lâu, mãi đến gần giờ Tuất, mới nghe thấy tiếng cửa trang viên kẽo kẹt mở ra.

Ngảng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người, dắt ngựa nhanh chóng bước vào, sau đó đóng sập cửa lại. Người nọ dáng người gầy gò, người đầy bụi đát.

Quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hồ Ma đang ngồi bên cạnh bàn bát tiên, nhìn mình chằm chằm dưới ánh đèn lồng đỏ, người nọ bỗng nhiên thấy cay sống mũi, im lặng dắt ngựa buộc vào gốc cây trước cửa, cúi đầu bước về phía Hồ Ma.

"Hồ huynh đệ..." Người đến chính là Dương Cung, y thậm chí còn chưa hỏi Hồ Ma bày tiệc rượu này là để tiếp đón ai, đã vội vàng lên tiếng: "Huynh đệ của ta chết rồi, chính là Tràm Bỏng Tử, ngươi từng gặp hắn rồi đáy..."

"Là hắn?"

Nghe vậy, trong lòng Hồ Ma cũng khẽ chấn động, quả thực hắn từng gặp người huynh đệ bên cạnh Dương Cung này.

Hôm qua hắn đã nhìn ra, người của Dương Cung tuy đông, nhưng lại sơ hở đầy rẫy, cũng chẳng biết sẽ gặp chuyện ở đâu, muốn nhắc nhở cũng không biết bắt đầu từ đâu, không ngờ hôm nay đã xảy ra chuyện, hơn nữa người gặp chuyện lại chính là người quen từng ở Hồng Đăng Hội với hắn.

"Ngồi xuống trước đã." Hồ Ma khẽ thở dài, càm ấm trà trên bàn lên, nói: "Uống ngụm trà đã."

Dương Cung hít sâu một hơi, nói: "Ta muốn uống rượu."

Hồ Ma gật đầu, rót rượu vào bát cho y, Dương Cung bưng bát rượu lên, hắt xuống đát một nửa, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Thấy y uống xong, Hồ Ma lại rót thêm một bát nữa, rồi mới lên tiếng: "Huynh đệ, ta biết trong lòng ngươi khó chịu, cũng đoán được ngươi sẽ đến tìm ta, nhưng ngươi đã sai rồi."

"Chuyện ngươi đang làm, ta biết, ngươi vì dân trừ hại, là việc đúng đắn, nhưng đã có nhiều huynh đệ theo ngươi như vậy, bán mạng cho ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với bọn họ."

"Giờ tình hình đang căng thẳng như vậy, ngươi lại bỏ mặc bọn họ, một mình chạy đến đây, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?"

"Nếu bọn chúng đánh úp tới thì sao?"

"Nếu trên đường đến đây, ngươi bị bọn chúng phát hiện thì sao?"

"Chuyện này..."

Dương Cung ngẳng đầu nhìn Hồ Ma, cảm thấy đôi mắt bình tĩnh của hắn như nhìn thấu tất cả, trong lòng vốn có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng muốn giải thích, chỉ cười khổ một tiếng: "Ta cũng biết là mình sai, nhưng không thể không đến."

"Chuyện đó..."

Y do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói, như đang giải thích: "Trước khi đến đây, ta đã cho người đưa tát cả mọi người rút vào trong núi rồi, bố trí người canh gác cẩn thận, nghĩ là một đêm, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Nói với bọn họ là ta đến đây để dò la tin tức..."

"Phải rồi, trước đó ngươi từng để tiểu sử quỷ nhắc nhở ta, nói rằng bọn chúng muốn đến cướp lương thực, cho nên ta đến tìm ngươi để hỏi thăm tin tức..."

Nói đến đây, giọng y nhỏ dần "Cũng hợp lý mà, đúng không?"

Hồ Ma suy nghĩ một lúc, cười nói: "Một mình một ngựa, xông pha vào hang cọp, dò la tin tức, lời này nghe cũng xuôi tai đấy, xem như ngươi biết bịa chuyện."

Thấy Hồ Ma cười, Dương Cung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quan hệ giữa hắn và Hỗ Ma luôn là huynh đệ bình đẳng, không phân biệt cao thấp, chỉ là trước mặt Hồ Ma, Hồ Ma làm việc luôn trằm ổn, còn y lại lỗ mãng, cho nên mỗi lần làm chuyện gì vọng động là lại sợ Hồ Ma biết được. Giờ thấy hắn cười, Dương Cung thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Cũng không chỉ là dò la tin tức, kỳ thật ta còn muốn..."

Y dừng lại một chút, thành khẩn nhìn Hồ Ma, nói: "Hay là ngươi đi theo ta cùng ta xông pha giang hồ? Có ngươi bên cạnh, ta thấy yên tâm hơn."

Hồ Ma thở dài, nói: "Ta biết ngươi đang làm việc lớn, nhưng ta không hứng thú với những chuyện này, chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn. Gần đây tuy có dính líu đến một số chuyện, nhưng đó cũng là bị kẻ thù ép buộc, bất đắc dĩ mới phải ra tay."

"Ngay cả bây giờ, ta cũng đang gặp rắc rối lớn, nếu đi theo ngươi, e là không giúp được gì, ngược lại còn liên lụy đến ngươi."

"Kẻ thù?"

Dương Cung ngắn người, sau đó trừng mắt, nói: "Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến? Kẻ thù của ngươi là ai, ta đi xử lý hắn cho ngươi."

"Nhớ kỹ câu này của ngươi đáy."

Hồ Ma liếc hắn một cái, nói: "Sẽ có cơ hội thực hiện."

Nói xong, hắn lại rót rượu cho Dương Cung, nói: "Vậy, tối nay ngươi đến đây, chỉ là muốn nói với ta những chuyện này sao?"

"Ta..."
Bình Luận (0)
Comment