Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1066 - Chương 1066: Nỗi Sợ Của Dương Cung (2)

Chương 1066: Nỗi Sợ Của Dương Cung (2) Chương 1066: Nỗi Sợ Của Dương Cung (2)Chương 1066: Nỗi Sợ Của Dương Cung (2)

Dương Cung mắp máy môi, muốn nói lại thôi. Y đã kể chuyện huynh đệ của mình qua đời, cũng ngỏ lời muốn Hỗ Ma đi theo mình, nhưng trong lòng, rõ ràng còn có nguyên nhân quan trọng hơn.

Hồ Ma cũng nhìn ra, nhưng không hề thúc giục, chỉ lặng lẽ uống rượu cùng y, chờ y tự mình nói ra.

Dương Cung mấy lần định nói, nhưng lại như có điều khó nói, im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt của Hồ Ma, y mới thở dài một tiếng: "Kỳ thật, ta hơi sợ."

Nói ra hai chữ này, y không dám ngẳng đầu lên, có vẻ như cảm thấy mát mặt, nhưng Hồ Ma không hề có biểu hiện gì khác thường, chỉ im lặng nhìn y.

Dương Cung nói chuyện cũng thuận lợi hơn, hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Huynh đệ đi theo ta càng ngày càng đông, ta bảo bọn họ đi đánh ai, bọn họ liền đi đánh người đó, ngược lại khiến ta càng ngày càng không dám tùy tiện nói năng, còn có..."

"Còn có nhạc phụ của ta, những việc ông ấy làm, đôi khi ta cũng không hiểu, còn có, còn có nương tử của ta... Nàng đối xử với ta quá tốt, quá tốt..."

"Cả nhà bọn họ, đều đối xử với ta rất tốt, ta cũng muốn đối xử tốt với bọn họ."

"Nhưng càng như vậy, ta lại càng cảm thấy..."

Dương Cung như không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, ngừng một lát, giọng nói có chút nặng nề, thở dài: "Kỳ thật ta cũng hiểu, với bản thân ta như vậy, sao xứng với đại tiểu thư nhà người ta?"

"Thậm chí lúc mới thành thân, ta còn chẳng biết làm gì, nằm trên giường, cứng đò như khúc gỗ, nhưng nàng, nàng lại không chê bai, còn dịu dàng an ủi ta, còn muốn dùng tay giúp ta..."

nạn

Hồ Ma ngân người, thở dài: "Không cần kẻ chỉ tiết như vậy..."

"Ta sợ ngươi không hiểu..."

Dương Cung có chút sốt ruột nhìn Hồ Ma, nói: "Ta sợ ngươi không biết trong lòng ta cảm kích nàng biết nhường nào..."

"Tóm lại, ta có thể cưới được thê tử như vậy, là phúc phận tám đời, đương nhiên phải khiến nàng vui vẻ, đương nhiên phải nghe lời nhạc phụ, nhưng ta... Ta cũng hiểu, những việc ta đang làm, càng ngày càng nguy hiểm..."

"Nhìn những người ta giết hiện tại là biết..."

"Trước đây trong mắt ta, Hồng Đăng Nương Nương là người lợi hại nhất, nhưng đám người ta đang đối phó bây giờ..."

"Bọn chúng còn lợi hại hơn cả Hồng Đăng Nương Nương!"

"Bọn chúng..."

Y nói đến đây, bỗng nhiên kích động, muốn cao giọng nói, nhưng lại có kìm nén: "Bọn chúng, chỉ trong một đêm, đã giết sạch ba trăm huynh đệ của ta, treo đầu lên cây, chất thành núi."

Y nói đến mức nghẹn ngào: "Ngay cả chúng ta, hôm qua chúng ta đánh thắng một trận, cũng chỉ giết được tên cầm đầu của bọn chúng, những tên còn lại đều chạy tán loạn, nhưng bọn chúng, lại có thể giết sạch ba trăm người, không chừa một ail"

Nói đến cuối cùng, mắt y đã đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, không biết là tức giận hay là sợ hãi.

Hồ Ma chỉ im lặng nhìn y, không ngắt lời, cũng không an ủi.

"Lúc đó, ta chỉ muốn báo thù cho huynh đệ của ta..."

Dương Cung nghiền răng, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng hôm nay, khi ta nhìn thấy người của bọn chúng, ta, ta lại bắt đầu sợ hãi."

"Ta nhìn thấy, bọn chúng có rất nhiều người, chỉ trong một ngày, đã từ khắp nơi kéo đến, bọn chúng, có kẻ càm cờ, có kẻ mặc giáp, ngựa của bọn chúng tốt hơn ngựa của chúng ta, vũ khí trong tay bọn chúng, cũng sáng loáng hơn vũ khí của chúng ta..."

"... Ta... Ta thật sự cảm thấy sợ hãi, không dám dẫn người xông lên, chỉ có thể bảo huynh đệ tạm thời rút vào trong núi, đến tìm ngươi."

"Hô..."

Hồ Ma im lặng nghe y nói xong, mới khẽ thở dài, trong lòng cũng có chút nặng nè.

Dương Cung, quả thực không dễ dàng gì.

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến y đến tìm mình, y thật sự cảm thấy sợ hãi. Người này ngày thường thích ồn ào, hô mưa gọi gió, oai phong lẫãm liệt, nhưng kỳ thực, y vẫn luôn là kẻ nhạy cảm, hay che giấu cảm xúc thật sự trong lòng.

Từ lúc mới quen biết đến nay, thân phận của y đã thay đỏi rất nhiều, nhưng kỳ thực y còn chưa có thời gian để thích nghỉ với những thay đổi đó, đã bị đẩy lên vị trí hiện tại...

Thấy Hồ Ma cũng im lặng, trong lòng Dương Cung càng thêm lo lắng.

Y trải qua nhiều chuyện, trong lòng rối bời, lại không có ai để tâm sự, chỉ tin tưởng mỗi Hồ Ma, cho nên mới mạo hiểm đến đây vào đêm khuya, nhưng y lại sợ, ngay cả Hồ Ma cũng không thể cho y lời khuyên

Như vậy, y thật sự không biết phải làm sao...........

Cùng lúc đó, bên ngoài trang tử Thanh Thạch, trong màn đêm, có những bóng trắng lờ mờ, theo gió đêm, nhẹ nhàng biến mát Bọn chúng bay trong đêm tối, vượt qua quãng đường mấy chục dặm, sau đó cùng nhau tập trung vào trong một chiếc đèn lồng.

Người cầm đèn lồng, là một nha hoàn mặc áo xanh, nàng ta im lặng nhìn những con thiêu thân đang bay lượn trong đèn, lắng nghe một lúc, rồi xoay người trở về bên cạnh chiếc kiệu đen.

Vị Thiên Mệnh tướng quân của Chân Lý Giáo đang đứng bên cạnh kiệu, nhưng nha hoàn kia không hề để ý, chỉ cúi đầu bẳm báo với người trong kiệu: "Lũ tiểu quỷ đã dò la được, tên tướng cướp giữ lương thực kia đã lặng lẽ rời khỏi núi, hiện đang ở trong trang tử ở Thanh Thạch trấn phía trước."
Bình Luận (0)
Comment