Chương 1194: Kỳ hạn thu mệnh (1)
Chương 1194: Kỳ hạn thu mệnh (1)Chương 1194: Kỳ hạn thu mệnh (1)
"Đã đưa tiền chuộc mạng rồi, thì trong vòng bảy ngày, phải lấy được mạng người ta."
"Ngươi không lấy được, chính là mất mặt."
"Nếu là người thường thì còn đỡ, mất mặt mũi này, cùng lắm thì rút khỏi giang hô, mấy năm sau đổi danh tính rồi quay lại, nhưng ngươi thì không được!"
"Ngươi là lấy thân phận Chấp Đao nhân mà đưa tiền chuộc mạng, nếu không lấy được mạng, thì mất mặt chính là Hồ gia các ngươi, là Trấn Túy Phủ, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?"
"Thế mà bây giờ thời hạn sắp đến, ngươi lại chẳng làm gì, chỉ mài đao?"
Lão Toán Bàn thực sự không thể chịu đựng được nữa. Từ lúc đến Qua Châu thành này, tính ra thời gian đưa tiên chuộc mạng cũng đã qua năm ngày rưỡi rồi, một ngày rưỡi còn lại, không biết còn bao nhiêu việc phải làm, vậy mà Hồ Ma lại cứ như rảnh rỗi.
Đi dạo trong vườn, mài đao, ngoài ra chẳng làm gì cả, khiến ông ta sốt ruột đi qua đi lại. Đến cả Ô Nha cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, nói: "Sư phụ, người cứ lẩm bẩm cái gì ở đây vậy? Sao không đi nói với chưởng quỹ đại ca?"
"Không đi”
Lão Toán Bàn tức giận nói: "Tên nhóc này lúc cần đến ta thì dẻo miệng, đến lúc đã có chủ ý trong lòng thì tự mình giữ lấy, chỉ để ta sốt ruột. Lần trước ở trấn Thạch Mã cũng vậy, hắn đã tính toán xong xuôi cả rồi, chỉ lừa ta lo lắng thay hắn ta."
Ô Nha càng cảm thấy kỳ quái, nói: "Nếu chưởng quỹ đại ca đã có chủ ý rồi, vậy chúng ta cứ chờ xem là được chứ saol"
"Vậy cũng không được...
Lão Toán Bàn thở dài, nói: "Còn không phải tại lão tổ tông nhà chúng ta vô dụng, cả đời không được ăn tam sinh, nói chuyện cứ úp úp mở mở, không cho hai thầy trò chúng ta đi, nhưng cũng không nói rõ ràng cho chúng ta biết..."
Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn nói với Ô Nha: "Đồ nhi ngoan, ta không mặt mũi nào mà đi hỏi, hay là con đến chỗ tên nhóc đó dò hỏi thử xem?"
Ô Nha cảm thấy kỳ lạ: "Sư phụ, chẳng phải người nói con mệnh mỏng, không được phép hỏi sao?"
Lão Toán Bàn mặt mày cứng đờ, vội vàng nói: "Thật ra, mấy ngày nay ta đã nghĩ thông rồi, mệnh mỏng hay mệnh dày, dù sao cũng không trốn thoát được. Con nghĩ mà xem, những người có thể bái sư tổ chúng ta làm thầy, đều là những kẻ mệnh mỏng, tại sao? Vì mệnh mỏng mới có thể tránh được tai ương!"
"Nhưng con xem ta đây? Sinh ra đã là kẻ bần hèn, có chuyện gì mà trốn tránh được chứ?” Đối với Hồ Ma, Ô Nha vừa kính trọng vừa biết ơn như ân nhân, không hề nghi ngờ hắn. Nhưng nghe Lão Toán Bàn nói vậy, cũng bưng trà lên, đi đến khu vườn phía sau, tìm được Hồ Ma. Chỉ thấy hắn đang sai bảo quản gia mở cửa sau.
Bởi vì hiện giờ, những nốt sần trên người tiểu thiếu gia đã dân biến mất, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên người trong phủ vẫn rất kính trọng mấy vị "cao nhân" bọn họ, nói gì cũng không dám cãi lời, bảo mở cửa liền mở cửa, bảo bày hương án liền bày hương án.
Ô Nha nhìn thấy vậy, liền tò mò hỏi: "Chưởng quỹ đại ca đang làm gì vậy?"
"Sư phụ ngươi sai ngươi đến à?"
Thấy Ô Nha đến, Hồ Ma nhận lấy chén trà, uống một ngụm, cười hỏi.
Nhìn nụ cười của Hồ Ma, Ô Nha bỗng cảm thấy thân thiết, phải chăng là vì vị chưởng quỹ này, thỉnh thoảng lại toát ra khí chất giống với Ô Tụng ca ca? Đương nhiên, nói kỹ ra thì cũng không giống lắm, khí chất trên người Ô Tụng ca ca thần bí hơn.
Nàng cũng không giấu diếm Hồ Ma, cười nói: "Sư phụ đang lo lắng ở đằng trước kìa, nói Hồ Ma ca không làm việc đàng hoàng, chỉ biết lừa gạt ông ấy."
"Có thể lo lắng cho ta như vậy, xem ra Toán Bàn lão ca rất có lòng với chúng ta, hai trăm cân huyết thực ta hứa với ông ấy, quả nhiên không uổng phí."
Hồ Ma cười nói: "Nhưng ngươi hãy nói với ông ấy đừng lo lắng, ta cũng không phải thật sự không làm việc đàng hoàng. Ô Nha, ngươi có biết, tuy rằng ta đi theo con đường Thủ Tuế Nhân, nhưng lại là người của Tẩu Quỷ môn đạo không?"
"Tẩu Quỷ môn đạo chúng ta, rất thân thiết với quỷ thần, bất kể trong thành này có chuyện mờ ám gì, có thể giấu được người sống, nhưng không thể nào giấu được quỷ thần. Nếu đi điều tra, sẽ rất phiên phức, chi bằng chúng ta không điều tra nữa, trực tiếp lập đàn hỏi quỷ thần là được."
"Ngoài ra, ngươi cũng hãy chuyển lời cho ông ấy!"
Vừa nói, Hồ Ma vừa thở dài, nói: 'Vị kia của Trấn Túy Phủ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không màng tình riêng, chính là vì muốn thu phục lòng người trong thiên hạ."
"Nói cái gì mà trong thành không có người của chúng ta? Theo ta thấy, trong thành này toàn là người của chúng ta."
"Bây giờ ta muốn lập đàn ở nhà họ Triệu này, mở "tiểu môn" này, là vì muốn cho quỷ thần ra vào thuận tiện, cũng không làm tổn hại đến phúc trạch của nhà họ Triệu. Nói với sư phụ ngươi, ta tin tưởng chỉ cần ta lập đàn này, tự khắc sẽ có quỷ thân đến, muốn kêu oan có kêu oan, muốn nói chuyện có nói chuyện."
"Nếu ông ấy hỏi ta lấy đâu ra tự tin như vậy, thì nói với ông ấy..."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi châm nến trên bàn thờ, tiện tay bốc một nắm tro hương, rắc thẳng về phía trước bàn thờ, ánh mắt kiên định, trâm giọng nói: "Bởi vì ta tin vào công lý trên đời này!" "Phụt..."
Ô Nha nghe Hồ Ma nói xong, trong lòng vô cùng chấn động, hai mắt sùng bái nhìn hắn. Nhưng sau khi quay về thuật lại cho Lão Toán Bàn nghe, lại khiến Lão Toán Bàn kinh ngạc đến mức phun cả trà trong miệng ra ngoài.