Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1195: Kỳ Hạn Thu Mệnh (2)

Chương 1195: Kỳ hạn thu mệnh (2) Chương 1195: Kỳ hạn thu mệnh (2)Chương 1195: Kỳ hạn thu mệnh (2)

"Hắn... hắn đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?"

"Thủ đoạn giết người thân của chủ nhân Trấn Túy Phủ kia, hiện giờ đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi, vậy mà hắn còn dám huênh hoang?"

"Nhưng mà... nhưng mà...ˆ

Ô Nha ngập ngừng một lát, mới nhỏ giọng nói: "Sư phụ, chưởng quỹ đại ca thật sự đã lập một cái đàn ở vườn sau, sau đó có rất nhiều tiểu quỷ với đủ hình dạng chen chúc nhau chui vào, tranh nhau kể cho hắn nghe đủ thứ chuyện..."

"Cái gì?"

Lão Toán Bàn lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin: "Chuyện bệnh Cóc kia, hắn hỏi ra được rồi?"

Ô Nha gật đầu: "Con nghe thấy có tiểu quỷ nói."

Lão Toán Bàn càng thêm khó tin: 'Chuyện đằng sau miếu Thổ địa Xà Thần kia, cũng hỏi ra được rồi?"

Ô Nha nói: "Có rất nhiều tiểu quỷ tranh nhau kể cho chưởng quỹ đại ca nghe, còn có hai con vì tranh giành báo tin trước, mà đánh nhau, nào là móc mắt, nào là giật tóc..."

Lão Toán Bàn nhất thời run cả tay: "Chẳng lẽ chuyện bên trong Nghiêm gia kia, cũng bị hắn hỏi ra rồi sao?"

Ô Nha nghiêm túc gật đầu, nói: "Vâng, sắc mặt chưởng quỹ đại ca lúc nghe xong vô cùng khó coi. Ngay lúc nãy, hắn đã dẹp đàn, câm đao, đóng "tiểu môn", dẫn theo Đại Đồng ca ca, sải bước đi ra khỏi cửa chính."

"Cái này...

Lão Toán Bàn nhíu chặt mày, trong mắt tràn đây vẻ kinh ngạc bất định. Qua hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Không thể nào?"

"ĐỊ"

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ông ta lập tức nhảy dựng lên như bị lửa thiêu, thấp giọng nói: "Hình như ta đã hiểu lý do lão tổ tông nhất định phải để chúng ta ở bên cạnh hắn rồi, mau đi xemli”.......

Cùng lúc đó, tại Thiết Môn Nghiêm gia trong thành Qua Châu, vừa mới chập tối, đã bày tiệc linh đình. Nghe nói hôm nay là ngày sinh nhật của tiểu thiếp thứ ba của Nghiêm lão gia, tuy rằng không phải là chính thất, không cần phải mở tiệc linh đình, nhưng cũng náo nhiệt rực rỡ.

Người ngoài không biết, nhưng người trong môn đạo lại rõ ràng, vị tiểu thiếp thứ ba của Nghiêm lão gia này, chính là một tiểu y tiên trong Tư Mệnh môn đạo, cho nên danh phận tuy không cao quý gì, nhưng địa vị trong môn đạo lại không hề thấp.

Đương nhiên, cũng bởi vì danh phận dù sao cũng chỉ là thiếp, cho nên chỉ mời một số bằng hữu thân thiết đến tụ họp mà thôi.

Lúc này, trong Nghiêm gia đã thắp đèn sáng trưng, bày rượu ngon, bày bảy, tám bàn tiệc trong sân, trước sau đều có khách khứa ngồi đầy ắp. Có tiên sinh họ Liễu ở phía nam thành, Công Dương lão gia của Vị Trang ở ngoại ô, Lệ đại nương của Xảo Thủ Quán, ngay cả Thiết Lao Vương cũng sai người đưa lễ vật đến chúc mừng.

"Mời, mời...'

Vừa mới chập tối, nhóm người này đã bắt đầu nâng chén chúc rượu. Nghiêm lão gia của Nghiêm gia, đương nhiên là ngồi ở vị trí chủ vị, tiểu thiếp của ông ta thì ngồi bên cạnh, liếc mắt đưa tình, hầu hạ ông ta uống rượu, dùng đũa bằng bạch ngọc khảm bạc gắp thức ăn cho ông 1a.

Mọi người trên bàn tiệc, trò chuyện rôm rả, hứng thú bừng bừng, thỉnh thoảng lại kể một vài câu chuyện kỳ lạ thú vị để thêm phần sôi nổi. Ban nhạc ở giữa bàn tiệc ra sức tấu nhạc, vũ nữ trên sân khấu, hai tay áo tung bay, múa vô cùng đẹp mắt.

Nhưng kỳ lạ là, tuy rằng bầu không khí nhìn thế nào cũng thấy náo nhiệt, người trên bàn tiệc đều tươi cười rạng rỡ, cố ý nói chuyện lớn tiếng hơn một chút, nhưng không biết tại sao, lại có một bầu không khí ngột ngạt bao trùm, khiến cho ánh đèn lông cũng trở nên ảm đạm.

Thi thoảng, trong lúc cười nói, bọn họ lại nhìn nhau, rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ u ám, lo lắng trong mắt đối phương.

"Ha ha, Xuân Sinh tiên sinh, sao phải chau mày lo lắng như vậy?"

Giữa bầu không khí ngột ngạt này, một nam tử mặc trường bào màu vàng nhạt, khí chất bất phàm, ngồi bên cạnh Nghiêm lão gia cười nói: "Ta biết ngươi vẫn còn lo lắng, nhưng chuyện trên đời này, không gì lớn bằng chữ 'lý"."

"Huống chi hắn cũng chỉ là một tên Chấp Đao nhỏ bé, nghe nói còn chưa Thượng Kiều cho dù là chủ nhân Trấn Túy Phủ kia đích thân đến đây, chẳng lẽ còn có thể coi thường anh hùng thiên hạ này sao?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vị thư sinh áo trắng ngồi bên trái Nghiêm lão gia liền tái nhợt, miễn cưỡng cười cười, không nói gì.

Mà cuối cùng cũng có người nhắc đến vấn đề này, những người đã nhịn cả buổi tối, đều không nhịn được nữa, nhao nhao nói: "Nói phải, ta cũng không cho rằng tên Đại Chấp Đao kia, thật sự có gan dám đến!"

"Ha, cũng thật thú vị, Tẩu Quỷ môn đạo, vậy mà lại tìm một tên Thủ Tuế Nhân làm Chấp Đao, ở đây chúng ta có hộ pháp đại tướng quân dưới trướng Thiết Lao Vương, nếu bàn vê thân phận trong Thủ Tuế môn đạo, có khi tên Chấp Đao kia đến đây, còn phải dập đầu bái kiến vị hộ pháp đại tướng quân này trước...

"Xuân Sinh tiên sinh thật sự không cần phải lo lắng, bậc cửa sắt của Nghiêm phủ, không phải ai cũng bước vào được đâu!"

Một đám người lớn tiếng cười nói, quả nhiên đã xua tan phần nào bầu không khí ngột ngạt vô hình trong này. Mọi người đang định nhân cơ hội này, uống cạn mấy chén, thì bất ngờ, một nam tử mặc trường bào màu bạc, giày thêu hoa, đầu đội mũ miện màu đỏ trong đám người Cười nói:

"Tuy rằng ta nghe nói, Trấn Túy Phủ kia ngay cả thánh chỉ cũng không coi vào đâu, ngay cả tri phủ do hoàng đế đích thân sắc phong cũng bị một gậy đánh chết, nhưng bậc cửa sắt của Nghiêm gia, hắn chắc chắn không bước vào được..."

Lại có một nữ tử trùm kín mít trong áo choàng màu đen, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, trông có vẻ không được tỉnh táo lắm, tiếp lời: "Chủ yếu là người nhà họ Hồ kia đều là những kẻ tàn nhẫn, ngay cả người thân cũng xuống tay được, giết hai người dưng chắc cũng không có gì áp lực..."

Một câu nói khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, mọi người nhìn nhau, vị thư sinh áo trắng ngồi bên cạnh Nghiêm lão gia càng hoảng sợ đến mức làm rơi cả chén rượu trong tay.
Bình Luận (0)
Comment