Chương 1224: Thiên Công Vô Tự Ấn (1)
Chương 1224: Thiên Công Vô Tự Ấn (1)Chương 1224: Thiên Công Vô Tự Ấn (1)
“Thành tiên, thành tiên?”
Trên không Nghiêm gia đại trạch, lâu các cung điện hư ảo, tiên khí bồng bềnh, tiên nhạc du dương như có thể khiến người ta quên hết mọi phiền não, hận không thể đuổi theo Nghiêm lão thái gia phi thăng. Thế nhưng Hồ Ma lại chỉ cảm thấy từng đợt khủng hoảng vô hình ập đến.
Nghiêm lão gia này đích xác đã thành tiên”.
Lão ta cùng những hậu bối đã giam cầm lão trong Hóa Long Tỉnh kia, chỉ muốn để lão ta sống đến lúc thành hoàng đế, trở thành thiên hạ đệ nhị đại tự tại.
Nhưng để duy trì sinh mạng cho Nghiêm lão thái gia, bọn họ lại dùng cả cáp mô cốt để luyện tiên khí. Dần dần, đối với Nghiêm lão gia, hoàng vị không còn quan trọng nữa, mà là sự tự tại tuyệt đối.
Ban đầu, tiên khí này chỉ giúp Nghiêm lão thái gia kéo dài mạng sống, bị nhốt trong Hóa Long Tỉnh, dù có tiên khí cũng chỉ có thể chịu đựng tra tấn.
Giờ đây, đám người chuyển sinh kia ra tay, hủy đi nhục thân, cũng giải thoát cho sinh mệnh lê lết hơn hai mươi năm của Nghiêm lão thái gia. Mệnh hoàng đế sụp đổ, thần hồn được tự do, thoát khỏi cơ thể, mượn tiên khí để thành tiên?
Nói một cách chuyên nghiệp, lão già này đã mượn tay đám người chuyển sinh để "binh giải phi thăng 2
Trong nháy mắt, Hồ Ma hiểu ra mấu chốt, ánh mắt quét qua chung quanh, thấy Tẩu Quỷ Tiểu Chấp Đao và những người khác đều mang vẻ mặt kinh ngạc, không ai cười nổi.
Điện Thần Phụ Linh đã thu dù từ sớm, nhìn về phía tiên vân trên đỉnh đầu, trên mặt toàn là vẻ kinh hãi. Thậm chí có thể nhìn thấy, chiếc dù trong tay y vốn đang tỏa ra thần quang sáng chói, giờ đây lại ảm đạm bởi bị tiên khí làm ô uế.
Thiêu Đao Tử vốn mang trong mình thiên tính hiếu chiến, lúc này lại siết chặt thanh đao trong tay, dường như muốn chém xuống nhưng lại bất lực đến tột độ.
Nghiêm lão thái gia đã thành tiên kia đang ở ngay trên đỉnh đầu, gần trong tâm tay, có thể cảm nhận được tiên khí tỏa ra, mang đến niềm vui sướng, có thể nghe thấy tiên âm du dương như hiện như ẩn. Nhưng trong lòng họ lại tràn đây vẻ kiêng ky, thậm chí không còn sức khí để ra tay.
Đám mây kia ngay trên đỉnh đầu, nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí cảm nhận được, nhưng lại như thuộc về hai thế giới khác biệt, không thể nào đối phó nổi.
“Thành tiên, đây chính là thành tiên sao?”
Chứng kiến cảnh tượng này không chỉ có những người bên trong Nghiêm gia đại trạch. Bên ngoài, Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư đang lạnh lùng nhìn đại chưởng quỹ Nhất Mệnh quán quỳ gối trước mặt. Hai người dường như vừa trải qua một trận đại chiến khốc liệt. Xung quanh đầy đèn lồng bị đá vỡ, ngay cả ống tay áo của Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư cũng dính một vệt máu. Cuối cùng, người quỳ gối trong con hẻm nhỏ với cây kim bạc gắn trên đầu lại chính là đại chưởng quỹ Nhất Mệnh quán.
Vừa ép hỏi được phương thuốc, lại chứng kiến Nghiêm lão thái gia tự tại phi thăng trên không trung, trong lòng Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả: "Thì ra là thế, cái gọi là tiên khí, lại là thứ này..."
"Thành tiên, đám người này phải điên đến mức nào mới có thể nghĩ đến chuyện thành tiên?"
"Xem ra đây là một thí nghiệm không thành công lắm."
Bên ngoài Nghiêm gia đại trạch, giữa con hẻm nhỏ, nam tử mặc áo choàng trắng, mái tóc rối bời quay lại. Giữa hai hàng lông mày dường như ẩn chứa một tia lo lắng.
Ngoài thành, Thiết Hạm Vương tự mình suất lĩnh 2000 mặc giáp thân binh tiến vào, gạt bỏ lệnh giới nghiêm, bao vây từng nhà, vì tìm ra bị đám giang hồ thuật sĩ kia giấu đi Nghiêm gia đại trạch. Hắn ta đại khai sát giới, đạp đổ nhà cửa, thẳng tay chém giết, máu tươi nhuộm đỏ binh khí của đám thủ hạ.
Mà bây giờ, 2000 thân binh này, đã không có một ai có thể cản đường. Vị nam nhân mặc áo choàng màu trắng này, cũng là đến lúc này, mới chậm rãi cất bước, đi vê phía trước.
Theo hắn ta đi vào, đầu ngõ hẻm này sương mù quỷ dị dũng mãnh chung quanh mới rốt cục chậm rãi tản ra, lộ ra từng thân ảnh. Bọn hắn là những binh sĩ mặc giáp, bị đao thương kiếm kích, nằm yên vị trên con đường đầy tường đổ, lít nha lít nhít, xác chết như núi, trên mặt đều mang theo vẻ điên cuồng.
Binh khí của bọn hắn lẫn nhau đâm vào thể nội của đối phương, gắt gao đâm chặt lấy nhau. Có kẻ thậm chí trong miệng còn ngậm lấy huyết nhục đối phương, trong đôi mắt đã ảm đạm cũng tràn đầy cừu hận và điên cuồng dành cho nhau.
Người này nói không sai, y không quá thích giết người, dù sao y cũng không biết đây có phải là người hay không, cho nên y chỉ là để bọn hắn tàn sát lẫn nhau, chính mình không ra tay.
Chỉ là, kết quả này lại rõ ràng không khiến y vui vẻ. Y chậm rãi tiến vào ngõ nhỏ, liền nhìn thấy một nam tử ngồi trên lưng ngựa. Hắn ta khoác hắc giáp, đầu đội mũ sắt, thân cao ngựa lớn, uy phong lẫm liệt, chính là uy chấn Qua Châu thành - Thiết Hạm Vương.