Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 1225 - Chương 1225: Thiên Công Vô Tự Ấn (2)

Chương 1225: Thiên Công Vô Tự Ấn (2) Chương 1225: Thiên Công Vô Tự Ấn (2)Chương 1225: Thiên Công Vô Tự Ấn (2)

Hắn ta còn sống, nhìn thấy người mặc áo choàng trắng này, đầu tiên là ánh mắt tràn đây vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó, nỗi sợ hãi kia lại như bị che lấp. Rõ ràng ngũ quan đều đang chảy máu, nhưng hắn ta lại cười quỷ dị, ưỡn ngực, dương dương đắc ý.

Vung roi ngựa về phía trước:

"Điêu dân lớn mật! Ngươi có nhìn thấy Nghiêm lão thái gia đã thành tiên, Nghiêm lão thái gia đăng cơ đại bảo, thành hoàng đế hay không?"

"Ta là người hầu của Nghiêm gia, chính là Bình Loạn đại tướng quân, được phong vương, dưới một người trên vạn người. Đám điêu dân các ngươi dám giết thân vệ của ta, tội không thể tha, nói mau, ngươi muốn chết như thế nào?"

Nam tử mặc áo bào trắng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn ta, lại liếc mắt nhìn đám mây quỷ dị trên không trung của Nghiêm gia đại trạch, nhíu mày: "Thì ra là như vậy?”

"Đám người này phản ứng thật chậm, đến lúc này mới triệu tập người đến. Bất quá, có thể trong lần hội nghị đầu tiên liên lấy thứ này ra, cũng coi như khiến cho hội nghị này có chút ý nghĩa."

Vừa nói, y đi đến trước mặt Thiết Hạm Vương đang ngồi trên lưng ngựa, trong tay là một cây sáo nhọn đầu. Y nhẹ nhàng thổi, đám binh mã Thiết Hạm quân đã chết cứng trong ngõ nhỏ bỗng nhiên sống lại, lộn xộn xông về phía Thiết Hạm Vương.

Nghe tiếng kêu thảm kinh hoảng của Thiết Hạm Vương, thần sắc y tựa hồ có chút bất mãn. Lần thử nghiệm này cuối cùng vẫn chưa hoàn mỹ.

Thế mà còn sót lại một tên, cần chính mình ra tay lần thứ hai sao?

Quả nhiên, pháp môn trên thế gian này, bất kể danh khí vang dội thế nào, đều không có cái nào thật sự hoàn mỹ. Y nhìn lại thứ trên không trung của Nghiêm gia đại trạch kia một lần nữa, đáy mắt rốt cục hiện lên một tia thưởng thức.

Thứ kia, mới có chút ý tứ!

Mà đổi sang một bên, trước miếu phủ quân Qua Châu, nam tử mặc áo bào bạc giày vàng, trên đầu đội mũ miện Chu Quan, cùng nữ tử cả người ẩn trong áo choàng đen, cũng đã hỏi xong lời muốn hỏi từ vị thân miếu phủ quân Qua Châu đang quỳ trên mặt đất.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy trên không Nghiêm gia đại trạch tường vân vạn trượng, tiên khí bồng bềnh. Mà phía dưới, Qua Châu phủ thành lại đang nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, vô số thân hồn thảo mộc, bài vị nhuốm máu, đều bay lên trời cao.

Mà ngay cả nước giếng cũng bốc hơi, phảng phất như đang thiêu đốt. Tường vân trên không càng lúc càng lớn, chiếu rọi lòng người trong suốt, mà thanh âm phía dưới lại càng ngày càng nhỏ, phảng phất như âm thanh đều bị đám mây kia cướp đi.

Ngay cả bọn hắn, giờ khắc này cũng biến sắc, thấp giọng quát: "Quả nhiên vẫn là để bọn hắn nghĩ ra thứ này.'

"Mười Họ che giấu hai mươi năm, rốt cuộc cũng không gạt được, đám người dã tâm bừng bừng này, rốt cuộc cũng nhìn thấy."

".. Tiên

"Vị Hồ gia lão huynh kia, cũng nên tự mình xuất thủ rồi chứ?"

Hồng quan nam tử không khỏi hoạt động tay chân, tựa hồ toàn thân không được tự nhiên, thấp giọng nói: "Hắn e là đã sớm thăm dò được nội tình Nghiêm gia, cho nên mới diễn một màn này, còn chạy đến trước mặt chúng ta."

Trân A Bảo cả người ẩn trong áo choàng đen bỗng nhiên nói: "Vạn nhất hắn không ra tay thì sao?"

Hồng quan nam tử lập tức kinh hãi: "Không. Không thể nào?"

“Nhanh, nhanh!"

Bên trong Nghiêm gia đại trạch, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng bởi đám mây đen kia, càng gần thì ảnh hưởng càng lớn. Lão bàn tính uốn người trong đám người, cơ hồ ôm lấy đầu, chỉ biết nhanh chóng lẩm bẩm: "Xuất giản, xuất giản, lúc này xuất giản, đối với ai cũng tốt!"

Giữa khung cảnh hỗn loạn, trong nhà, ngay phía dưới đám mây đen, đám người chuyển sinh đều trâm mặc, ánh mắt giao nhau, đều có ý tứ lui bước.

Tường vân vừa xuất hiện, động tĩnh cực lớn, nhưng bọn hắn tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Trong thần hồn tuy có cảm giác nhẹ nhàng, nhưng lại có thứ gì đó đè nén, không đến mức bị nó dẫn đi.

Bây giờ rút lui, ngược lại là không sao.

Nhưng giữa sự im lặng này, bên cạnh, Hồ Ma bỗng thở dốc nặng nề.

Ngay từ lúc nhìn thấy Nghiêm lão thái gia thành tiên, hắn đã chuẩn bị tế ra Trấn Túy Kích Kim Giản. Nhưng cũng chính lúc này, trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm ứng. Cảm ứng này xuất hiện từ lần đầu tiên hắn gặp Nghiêm lão thái gia.

Đại Uy Thiên Công Tướng Quân Ấn, lấy ấn đặt tên, nhưng lại tu luyện pháp tướng. Nhưng nếu đã nói là ấn, vậy thì nhất định có ấn.

Tại căn nhà cũ ở trấn Thạch Mã kia có ba kiện dị bảo được treo trên cây, trong đó có một món đồ rơi vào tay Hồ Ma đầu tiên, nhưng cho đến ngày nay vẫn chưa từng sử dụng, chính là một phương ấn.

Trên ấn không có chữ, là Vô Tự Ấn.

Mà giờ khắc này, khi Nghiêm lão thái gia thành tiên, toàn bộ Qua Châu bắt đầu trở nên nhẹ bãng, tựa hồ muốn cùng phi thăng, Hồ Ma bỗng cảm nhận được một loại khát vọng mãnh liệt.

Lúc này, hắn có thể mời lực sĩ mặc kim giáp mang đến Trấn Túy Kích Kim Giản, nhưng chính cảm xúc này lại khiến hắn nảy sinh ra ý nghĩ khác, thậm chí trong nhất thời tâm thần hắn cũng không thể khống chế nổi sự kích động: "Quan khiếu của Đại Uy Thiên Công Tướng Quân Ấn, thì ra là ở đây?"

"Chư vị, tạm thời lui lại, để ta đến."

Giữa lòng người hoang mang, toàn thành quỷ quái hoành hành, hắn lại đột nhiên thấp giọng lên tiếng, khiến cho vô số người chuyển sinh xung quanh kinh hãi, ánh mắt lóe lên vẻ không hiểu, vừa kinh ngạc vừa nhanh chóng tránh sang một bên, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Ngay sau đó, Hồ Ma bỗng nhiên sải bước về phía trước, trong miệng quát lớn: "Phụng mệnh Trấn Túy phủ, Nghiêm gia làm điều ác, luyện thuốc hại người, giả mạo thành tiên, mê hoặc cả thành, tội chết không thể tha thứ!"

"Gan to bằng trời, thiên lý khó dung, giết!"

Bình Luận (0)
Comment