Chương 155: Vị gì?
"Hồ Ma đại ca nhìn tuy trẻ tuổi, nhưng làm việc lại cực kỳ ổn trọng."
Lúc Hồ Ma trong lòng thoáng nghi ngờ, vị cô nương tên Ngô Hòa kia cũng giương mắt nhìn lại hắn.
Thế giới này, nữ tử đa phần đều e thẹn, ngay cả trong thôn quả phụ nhìn nam nhân cũng chỉ dám nhìn lén, nhưng nàng lại có vẻ rất táo bạo.
Ánh mắt nàng cẩn thận đảo qua khuôn mặt của Hồ Ma, quan sát vô cùng tỉ mỉ, dường như muốn quan sát toàn bộ hắn, sau đó mỉm cười đẩy chén trà lên trước mặt Hồ Ma, cũng nhấp môi, cười nói: "Ta thường xuyên nhìn thấy."
"Còn có chuyện ngươi trước đó giúp đỡ điền trang xử lý tà ma, phụ thân cũng kể cho ta nghe, ta vô cùng bội phục!"
"...!"
"Quả nhiên là nàng..."
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Hồ Ma lần nữa được xác nhận.
Nàng đích thực chính là người ngày thường hay lén lút trốn trong phòng quan sát mình, thậm chí lời nói của nàng cũng không hề che giấu.
Cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, Hồ Ma liếc nhìn nàng một chút, nhưng vì chưởng quỹ ở bên cạnh nên hắn không tiện nhìn nhiều.
Vừa đứng dậy tiếp trà, vừa cười nói:
"Thật sự là không có gì, ta mới đến đây nên cũng chẳng hiểu gì cả, toàn bộ nhờ chưởng quỹ chỉ điểm."
"Hồ Ma đại ca quá khách khí."
Ngô Hòa muội muội nói: "Nhưng về sau ta cũng sẽ không khách khí với Hồ Ma đại ca, thân thể của ta không tốt, đi ra ngoài không tiện, về sau có chút kim chỉ, son phấn, đồ trang điểm các loại, mong phiền phức Hồ Ma đại ca từ bên ngoài trang tử mang vào cho ta..."
Hồ Ma vội nói: "Đây đều là chuyện nên làm."
Nói rồi hắn nhận lấy trà, nhưng vô tình ngón tay đụng phải gì đó, cúi đầu nhìn lại, tay của nàng đã nhanh chóng rụt về.
Hồ Ma hít mũi một cái, cau mày, không nói gì, chỉ là khách khí cùng chưởng quỹ nói chuyện.
Vốn cho rằng một ngày này, nữ nhân từ trước đến nay trốn trong phòng rốt cục hiện thân, sẽ có chuyện gì xảy ra, kết quả lại chẳng có gì, chưởng quỹ chỉ là mang nữ nhi này ra sân uống trà, nói vài chuyện nhà, rồi trở về phòng.
Mắt thấy trời đã muộn, Hồ Ma cũng đi ra nội viện, tiếp tục an bài bọn tiểu nhị tuần tra ban đêm và nuôi ngựa.
Bọn tiểu nhị tuy không muốn, nhưng nhìn tiểu sư muội đã tránh vào trong nhà, liền cùng nhau rên rỉ một tiếng, vẫn chưa thỏa mãn mà đi làm việc.
Hồ Ma không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lúc sai sử bọn tiểu nhị làm việc, hắn luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
Trước đây chưa từng gặp qua muội muội này, trong lòng đã có chút bất an, bây giờ cảm giác này lại càng nặng nề.
Trong lòng Hồ Ma không dám khinh thường, dứt khoát đi theo hỏa kế đi ra trang tử.
Chỉ cảm thấy người sư muội này nhìn thì thấy xinh đẹp, nhưng lại có chút cổ quái nói không nên lời. Nữ nhân ở đây khác với kiếp trước, nữ nhân khuê tú vốn không ra khỏi cửa.
Chưởng quỹ lại cưng chiều nữ nhi như vậy, không chỉ nhìn mình táo bạo, mà khi bị những hỏa kế nhìn, cũng chỉ cười nhẹ nhàng, không hề ngần ngại.
Cổ quái, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy cổ quái!
Nhưng những hỏa kế khác không có sự cảnh giác như Hồ Ma, vẫn đắm chìm trong việc nhìn lén nàng, trên mặt từng người đều mang theo nụ cười ngốc nghếch, đắm chìm trong hồi ức, không cách nào tự kềm chế.
Chờ ra khỏi trang tử, Chu Đại Đồng hưng phấn, liên tục hỏi: "Hồ Ma ca, Hồ Ma ca, nói một chút, vị gì?"
"Vị?"
Hồ Ma kinh ngạc nhìn y, cùng mấy tên thèm đến chảy nước miếng bên cạnh, mới hiểu ra.
Có chút bất đắc dĩ, hắn nói: "Không có vị gì cả..."
Chu Đại Đồng, thậm chí Chu Lương, Triệu Trụ bên cạnh, đều là vẻ mặt không tin.
Nhìn bộ dáng của bọn họ, Hồ Ma đoán chừng mình cắt xén bọn họ nửa cân huyết thực, bọn họ cũng sẽ không tỏ ra vẻ mặt bất mãn như thế.
"Thật không có vị gì cả."
Hồ Ma nghĩ nghĩ, ngược lại đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, duỗi ra ngón tay, hít hà chóp mũi, nói: "Nhưng nói thật, ngược lại có vẻ như có mùi thối nhàn nhạt, chỉ là bị mùi thảo dược che giấu..."
"Mùi thối?"
Chu Đại Đồng đều sửng sốt một chút, chợt quả quyết nói: "Không thể nào!"
"Ta vừa rồi cách xa mười trượng, đã ngửi thấy mùi thơm kia, chỉ là không có cách nào đến gần, không biết mùi thơm nồng nàn đến mức nào..."
"."
"Ừm ừm!"
Hai tên Chu Lương cùng Triệu Trụ trung thực thế mà cũng gật đầu, rất là tán thành: "Nhị gia cũng từng nói, nữ nhân trên người, có mùi thơm như màn thầu..."
"Nhị gia tựa như là nói màn thầu trên người của nữ nhân rất thơm..."
Trong lòng của Hồ Ma suy nghĩ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba người bọn họ thì hắn liền đem ý định uốn nắn bọn họ nuốt vào trong bụng.
Mình còn có thể nói cái gì đây?
Vũ trụ thiết luật, mùi hương hay hôi thối là phải nhìn xem khuôn mặt!
..."
Theo Hồ Ma ngồi vững vị trí quản sự, bên trong điền trang, hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo buồn tẻ và quy củ, nhưng theo người sư muội này xuất hiện, thế mà lập tức tất cả mọi người trở nên linh hoạt.
Bình thường Hồ Ma chi tiền, mời bọn họ uống rượu thịt, cũng không cách nào để bọn họ hưng phấn như vậy, mỗi người dường như đều bước đi nhẹ nhàng, như có cảm giác như đang bay. Thậm chí khi đi vào nhà vệ sinh, bọn họ cũng không nhịn được mà hát những giai điệu nhỏ..
Còn có vấn đề vệ sinh.