Chương 156: Tiếp cận
Hiện tại mặc dù Hồ Ma không còn ở trong phòng lớn nữa, nhưng cũng răn dạy qua bọn họ, từng người phải sạch sẽ một chút, đừng để cho toàn thân đầy đất, trên cổ áo dính dày một lớp cáu bẩn, mùi hôi nồng nặc của đồng nam hun Tiểu Hồng Đường thậm chí còn phải đi vòng qua phòng của bọn hắn.
Tắm rửa, không thực tế.
Cần thay quần áo, đối với những người hỏa kế này, cũng không thực tế.
Vậy tối thiểu các ngươi phải rửa chân chứ?
Mỗi lần nghe thấy những lời này, bọn hắn đều làm như là không nghe thấy, những loại chuyện này bọn hắn đều lười nhác không chịu động tay, vô thức cho rằng đây là chuyện tự do của mình, không liên quan đến quản sự. Nhưng bây giờ, Hồ Ma vừa nói, những người này lập tức trở nên sạch sẽ, chỉnh tề...
Không chỉ thích rửa mặt, mà còn thích tắm rửa ngoài phòng.
Thời tiết đã bắt đầu vào mùa đông a...
Tuy nhiên, cũng có vấn đề phát sinh. Trước đây, mọi người đều tranh nhau làm việc tuần đêm, nhưng giờ đây bỗng nhiên không còn ai muốn làm nữa.
Lý do rất đơn giản, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, sư muội kia lại có khả năng ra khỏi phòng và đi dạo trong nội viện.
Nói là "có khả năng" vì nàng không phải ngày nào cũng ra ngoài.
Nhưng chỉ vì khả năng nhỏ bé này, bọn tiểu nhị đều hận không thể ba chân bốn cẳng chạy đi chờ đợi.
Hồ Ma cảm thấy việc đốt lò là một tệ nạn, nhưng cũng phải nhập gia tùy tục. Hắn suy nghĩ một hồi rồi tiện tay chỉ vào một người, nói:
"Đi dọn nhà xí đi, đều sắp đầy rồi. Dọn sạch sẽ và thay bằng đất mới cùng tro bếp.
Mang những thứ khác đến làng bên trong bán cho nhà Lý trưởng, có thể đổi được ba đồng tiền. . . Tiền đồng ngươi giữ lại, trên đường có thể mua mấy cái bánh nướng vàng khô ăn. . .
Trước kia việc này thật sự là không người nào nguyện ý làm.
Mặc dù không dám không nghe lời Hồ Ma, nhưng ai cũng nhìn ra được bọn họ không vui vẻ gì.
Nhưng bây giờ, Hồ Ma lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của họ, lại nói:
"Làm xong việc trở về, vào nội viện đưa cho chưởng quỹ một số đồ vật.
"Tất nhiên, phải thay quần áo mới đi!"
"..."
Ngay lập tức, bọn tiểu nhị bỗng dưng hăng hái, như muốn bay lên.
Họ nhìn nữ nhi của chưởng quỹ, bây giờ nhìn lại, nào có dáng vẻ bị thương nặng như trong truyền thuyết?
Hiện tại, tất cả hỏa kế trong ngoại viện đều bị nàng mê mẩn, Hồ Ma cũng có chút ý muốn tránh nàng. Hắn thực sự cảm thấy nhìn không thấu nàng. Trước đây, nàng ở trong phòng suốt thời gian dài, không ra ngoài, nhưng bây giờ lại thỉnh thoảng xuất hiện rạng rỡ.
Điều quan trọng nhất là, không biết có phải nàng biết Hồ Ma đang cố ý trốn tránh hay không, mà thậm chí có một lần, nàng trực tiếp chạy đến căn phòng nhỏ của Hồ Ma.
Bình thường vì luyện cách sống, Hồ Ma không cho phép ngay cả Chu Đại Đồng và những người khác vào, có việc cũng chỉ gọi mình ở ngoài cửa.
Bây giờ gặp nàng trực tiếp xông vào, Hồ Ma không khỏi hơi kinh ngạc:
"Sư muội, có việc gì sao?"
Ngô Hòa muội muội đứng ở ngưỡng cửa, cười tủm tỉm nhìn Hồ Ma, nói:
"Không có việc thì không thể đến đây sao?"
Hồ Ma thầm nghĩ một câu trêu chọc, nhưng lại nuốt trở vào, miễn cưỡng cười nói:
"Còn tưởng rằng sư muội có chuyện muốn phân phó."
Ngô Hòa muội muội nói:
"Nói gì phân phó hay không phân phó chứ? Cha ta là chưởng quỹ, còn ngươi là quản sự, đều giống nhau, gọi thế nào là phân phó?"
Nàng cười nói:
"Nhưng ta thực sự có việc. Ngươi đã đáp ứng giúp ta mua son phấn, phấn nước rồi mà?"
Hồ Ma có chút xấu hổ, nói:
"Gần đây không thấy có hàng rong nào đi qua, ta cũng không có cơ hội đi vào thành."
"Vậy được rồi, ta ghi nhớ."
Ngô Hòa muội muội nói, tiến về phía trước hai bước. Hồ Ma chỉ ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng từ người nàng.
Lần này, trong phòng chỉ có hai người họ. Mà khoảng cách giữa nàng và Hồ Ma còn gần hơn so với lần trước ở nội viện, khiến cho mùi hôi thối càng rõ ràng hơn. Hồ Ma trong lòng hơi lạnh, vô thức lùi lại.
Lại đột nhiên nhận ra, hành động này có thể khiến đối phương bất mãn.
Quả nhiên, Ngô Hòa muội muội không biết là Hồ Ma có phát hiện hay không, hay chính nàng ý thức được, một nam một nữ ở trong căn phòng nhỏ này, đứng gần nhau như vậy nói chuyện không ra thể thống gì, nên lui về sau một chút, nói:
"Ta thực ra còn chuyện khác."
"Ngươi bây giờ. . ."
". . ."
Nàng hơi chần chờ, cắn môi, như hạ quyết tâm, nói:
"Pháp môn Thủ tuế ngươi luyện đến đâu rồi?"
"Ừm?"
Hồ Ma trong lòng hơi kinh ngạc, nàng hỏi cái này làm gì?
Nghĩ lại thì pháp môn này đối với nàng mà nói, hẳn là cũng không tính là bí mật gì, liền từ từ đáp lời:
"Vừa có chút tiến triển, tu luyện không dễ dàng."
"Ta mới tiếp xúc, luyện rất cẩn thận, sợ sai sót. Với lại tu luyện pháp môn này, đều cần nhờ có huyết thực hỗ trợ. . ."
". . ."
Bản thân đã luyện sống tay trái, đang do dự có nên luyện sống đùi phải hay không, nhưng không thể nói cho nàng biết.
Nhân cơ hội này, đưa ra hai chữ "huyết thực", âm thầm quan sát phản ứng của nàng.
"Tốt a. . ."
Nghe thấy Hồ Ma nói tiến cảnh không nhanh, nàng có vẻ hơi thất lạc, phảng phất không muốn nghe đến điều đó, cũng nhường một bước:
"Vậy ngươi có thể cố gắng thêm một chút. . ."
". . ."
Với vẻ không cam lòng, nàng đi đến ngưỡng cửa, lại như nhớ ra gì, bỗng quay đầu nói với Hồ Ma:
"Hồ Ma đại ca, cẩn thận không sao, luyện pháp môn này, ai cũng sợ đi nhầm. . ."
"Ta có một bản bút ký, ghi chép lại những tâm đắc của cha ta khi tu luyện hàng ngày. Cha ta rất trân trọng nó và không cho ai xem."
"Ta đưa cho ngươi, có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn được không?"
". . ."
"A?"
Hồ Ma không khỏi giật mình. Nàng rốt cuộc muốn làm gì?