Chương 210: Giao tình
Dằn xuống những mơ mộng trong lòng, Hồ Ma chọn một ngày sáng sớm, mang theo Chu Đại Đồng cùng tiền lương, lương thực, cùng nhau tiến vào thành. Họ mua một số trò chơi mới, câu đối liễn, pháo hoa, sau đó đến chỗ cho thuê ngựa, dùng hai lượng bạc thuê một chiếc xe lớn.
Họ hẹn hai ngày sau, chiếc xe ngựa sẽ đến trang trại đón người chở về thôn Đại Dương.
Chu Đại Đồng và những người khác chưa từng có kinh nghiệm chi tiêu tiền bạc như vậy. Nhìn thấy những thứ mới mẻ rực rỡ trên phố, họ hoa cả mắt. Có người mua mũ hổ đội đầu, có người mua diều ngũ sắc, lược và các vật dụng khác cho muội muội của mình.
Hồ Ma cũng mặc kệ họ, chỉ dặn dò không nên vội vàng đi chui hẻm, đồng thời hứa hẹn với họ: "Chờ huynh đệ chúng ta kiếm thêm tiền, sang năm sẽ đưa các ngươi đi nghe hát ở nhà thổ!
Có sao nói vậy, thế giới này vật tư thiếu thốn, dù trong thành náo nhiệt cũng chẳng có nhiều thứ để mua.
Đương nhiên, niềm vui chiến thắng trở về là điều không thể phủ nhận.
Giữa trưa, họ dừng lại tại một quán bánh bao và ăn no nê. Sau đó, Hồ Ma đến khu bán thịt trong thành mua hai lồng gà, nhờ Chu Lương và Triệu Trụ khiêng. Chu Đại Đồng thấy vậy tò mò hỏi:
"Mua heo mua dê thì tốt hơn, mua nhiều gà như vậy để làm gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng của ta."
Hồ Ma không nói nhiều, chỉ mang họ về và đặt hai lồng gà lên xe nhỏ.
Trước đây, những thứ này đều được Tiểu Hồng Đường mang đi, nhưng giờ đây hai lồng gà quá nặng, Tiểu Hồng Đường không thể cầm được, nên Hồ Ma quyết định tự mình mang đi.
Trước khi đi, Hồ Ma suy nghĩ một hồi rồi quyết định mang theo Lý Oa Tử.
Lý Oa Tử vừa kích động vừa hưng phấn. Mặc dù Hồ Ma đối xử tốt với y, nhưng y vẫn không thể hòa nhập với mọi người. Hiện tại được đi theo Hồ Ma, y không biết mình sẽ làm gì.
Hồ Ma nhìn thấy vẻ lo lắng của Lý Oa Tử, liền cười nói:
"Đi theo ta, không có nguy hiểm gì đâu."
Lý Oa Tử ưỡn ngực lên, nói:
"Đi theo mặt rỗ ca, ta cái gì cũng không sợ."
Tuy nhiên, sắc mặt y có chút trắng bệch, cho thấy y vẫn đang sợ hãi.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, y hiện tại đừng nói là lô hỏa bị phế, coi như không có phế, thì cũng không vượng dậy nổi. Lá gan cũng bị dọa cho nát.
Hồ Ma cùng Lý Oa tử, nhân lúc hoàng hôn buông xuống mà ra khỏi cửa. không lâu sau, Tiểu Hồng Đường đi phía trước dẫn đường, kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ, đến bên một tảng đá lớn trong hoang dã. Hồ Ma dừng lại, cho Lý Oa tử ngồi sang một bên, hai người nghỉ ngơi.
Dần dần, bóng đêm buông xuống, tiếng gà trong lồng vang lên ồn ào. Hồ Ma ngẩng đầu, biết rằng khách nhân đã đến.
"Ai nha..."
Một luồng Âm Phong thổi qua, hắn nghe tiếng của Lý Oa tử the thé, sắc lạnh.
Chỉ thấy Lý Oa tử đã nhảy dựng lên, khom người ngồi bên cạnh chiếc lồng, reo lên vui mừng: "Nhiều như vậy sao?"
Hồ Ma cười nói: "Ta đã hứa với các ngươi mười con mà?"
"Tiểu quản sự đúng là người biết giữ lời..."
Ven đường, trong đám cỏ hoang, những bóng hình màu vàng nâu nhanh chóng chạy tới chạy lui, tiếng kêu gấp gáp vang lên. Bị tiếng động hù dọa, đàn gà trong lồng nháo nhác bay nhảy, mười phần bất an.
"Một con, hai con, ba con, một con, hai con..."
Lý Oa tử đang đếm từng con gà trong chiếc lồng, nhưng dường như không thể đếm xuể.
"Đủ số rồi."
Hồ Ma cười nói: "Nhưng ta phải nói với các bằng hữu hàng xóm một tiếng. Ta cũng phải về thôn ăn Tết. Trong khoảng thời gian này, các ngươi không nên quá hung hăng, đừng làm hại người dân hay xông vào nhà dân."
"Hơn nữa, dạo này không có người tuần tra ban đêm, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận. Tốt nhất là không nên đến gần trang trại. Chưởng quỹ của chúng ta đang ở trong trang trại. Nếu để lão nhìn thấy các ngươi, đoán chừng sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."
"Lão chỉ là một chưởng quỹ, sợ lão làm gì?"
Lý Oa Tử ngoảnh đầu, ngẩng cao đầu, đắc ý nói: "Bọn ta có giao tình với Hồng Đăng Nương Nương!"
"Cái gì?"
Hồ Ma giật mình: "Lúc nào các ngươi lại có giao tình với vị kia?"
"Mới mấy ngày trước..."
Lý Oa Tử nói: "Lúc ngươi cầm đèn lồng đi qua, tiểu tam nhà ta còn giúp Hồng Đăng Nương Nương chỉ đường..."
"Là chuyện này sao?"
Hồ Ma nghe xong thì giật mình: "Tiểu tử kia trở về đã khoác lác gì vậy?"
Rõ ràng lúc ấy thiếu chút nữa thì mạng nhỏ không còn, hiện tại vẫn còn cảm thấy mình lại có quan hệ với Hồng Đăng Nương Nương?
Có chút buồn cười, nhưng Hoàng Tiên gia này cũng quen kiêu ngạo, ngạo mạn, một hang ổ hỗn hào không coi ai ra gì, chắc chắn sẽ không nghe mình.
Mình cũng chỉ có thể nhắc nhở một chút.
Đưa xong đồ vật, liền đẩy xe đẩy nhỏ, mang Lý Oa Tử cùng Tiểu Hồng Đường rời khỏi. Lý Oa Tử đi được vài chục trượng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy sau lưng tiếng gà bay chó sủa, tiếng gà bị cắn xé và tiếng lông gà bay lả tả, trong đêm khuya vắng lại càng khiến người ta sợ hãi. Vội vã đuổi theo Hồ Ma.
"Chưởng quỹ, chúng ta lên đường, qua năm mới, ngày 15 ta mới trở lại."
Đến trang trại, để Chu Đại Đồng và những người khác thu dọn đồ đạc, Hồ Ma vẫn vào nội viện một chuyến, hướng lão chưởng quỹ bẩm báo: "Gạo và mì ở dưới bếp, ta đều đã mài xong, trong làng cũng đã nói xong, khi nào giết heo, sẽ đưa nửa con đến đây."
"Nếu như có phân phó khác, ta trước khi đi cũng sẽ an trí thỏa đáng."
". . ."
"Không có."
Lão chưởng quỹ im lặng một lát, mới lên tiếng: "Chỉ là đừng tới ngày 15 mới quay lại, đi sớm về sớm!
"Đầu xuân còn có rất nhiều việc, ta muốn giao phó cho ngươi."
". . ."
"Hồ Ma đồng ý!"