Chương 211: Bị đuổi về?
Sáng sớm ngày thứ ba, cùng Chu Đại Đồng và những người khác, Hồ Ma lên chiếc xe ngựa thuê. Người đánh xe là một nam tử lão luyện, dày dặn kinh nghiệm đi lại Nam Bắc, bằng không cũng không dám nhận việc đưa người sống vào Lão Âm Sơn.
Tuy vậy, nam tử lão luyện này vẫn thỏa thuận trước với Hồ Ma có tuổi tác không lớn cùng hào phóng này, theo lời của y nói, mỗi ngày chỉ đi đường vào ban ngày, ban đêm và ngày mưa dầm nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi.
Hồ Ma không cần y dặn dò, lúc trước đi cùng Nhị gia đã học được quy củ này.
Hắn hiểu rõ Lão Âm Sơn không bằng Nhị gia, thậm chí còn không bằng nam tử lão luyện này, nhưng cẩn thận một chút thì không bao giờ là sai.
Cũng chính vì sợ xảy ra chuyện trên đường, hắn thậm chí không mang theo Thanh Thái Tuế, vì sợ thu hút tà ma.
Cứ như vậy, buổi sáng đi buối tối nghỉ ngơi, dần dần xâm nhập vào địa giới của Lão Âm Sơn, những thiếu niên đều cảm nhận được hơi thở của quê hương.
Điều họ không ngờ là khi đi qua một khu rừng, họ lại gặp người quen.
"Khách quan đi qua, hãy phát lòng thiện tâm, làng chúng ta gặp phải tai ương, ngay cả năm nay cũng không qua nổi..."
"..."
Nhìn thấy một tốp người cầm cuốc, xiên phân, côn bổng cùng tảng đá chặn đường, mấy thanh niên ở trên xe đều nhìn nhau, xa phu vội vàng kéo dừng lại xe ngựa, quay đầu nhìn về phía Hồ Ma.
Y đã nói trước, gặp cản đường cướp bóc hay lưu dân đều do Hồ Ma giải quyết, y chỉ là phụ trách đánh xe, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến y.
"Nhị gia lúc trước vừa xuống xe đã khóc?"
Hồ Ma nhớ lại cách làm của Nhị gia lúc ấy, cảm thấy có chút khó xử, khóc không được a.
Vì vậy, hắn vừa xuống xe, liền nở nụ cười, hướng về phía những người cản đường chắp tay: "Mọi người năm mới phát tài nha!"
"Có lẽ các vị quý nhân hay quên, mấy tháng trước, chúng ta cùng đại nhân trong nhà đi qua đây, nhờ các vị chỉ đường, tránh được tà ma. Nghĩ đến việc có thể gặp lại các vị ở đây, chúng ta đã sớm chuẩn bị chút quà Tết, mong các vị giúp đỡ chuyển một chút!"
Nói xong, hắn liền bảo Chu Đại Đồng lấy xuống một túi gạo lứt và một tảng thịt heo nặng bảy, tám cân đã chuẩn bị sẵn.
Nhóm người này thấy Hồ Ma mặt non trẻ, nhưng nói chuyện lại không hề lúng túng, cũng nhìn nhau.
Hồ Ma thấy vậy, trực tiếp một tay cầm lấy túi gạo lức, đầu ngón tay khẽ nhấc, lại nhấc lên tảng thịt heo, lập tức tiến về phía trước, mỉm cười ra hiệu cho bọn họ nhận lấy.
Tên đầu lĩnh thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng ném cuốc xuống, chắp tay:
"Được, được, đa tạ các người vẫn còn nhớ..."
Y muốn bảo người bên cạnh nhận lấy, nhưng lại có người liếc mắt nhìn lên xe, thấy còn có không ít vải vóc, lương thực, liền có chút ý động.
Lặng lẽ tiến đến, ghé vào tai y nói nhỏ.
Nhưng tên đầu lĩnh này hất tay ra: "Nói gì vậy, đây là hàng xóm láng giềng có giao tình!"
"Chúng ta muốn ăn tết, còn người ta không muốn ăn tết hay sao?"
Người bên cạnh vội vàng thiên ân vạn tạ tiếp nhận, còn bảo đảm sẽ ghi nhớ Hồ Ma, khi gặp lại cũng sẽ không lấy đồ vật nữa.
Khách khí qua cửa này, ngay cả người đánh xe cũng có chút bội phục Hồ Ma. Một đoàn người như thế bình an vô sự tiến vào rừng, lại càng ngày càng thanh tĩnh, người cũng càng ngày càng ít.
Nói trắng ra, cản đường cướp bóc chỉ xảy ra khi đến gần biên giới Lão Âm Sơn, tiến vào Lão Âm Sơn, chủ nhân trong rừng này không phải người, tất cả mọi người cẩn thận sống qua, lòng tràn đầy kính sợ.
So với các địa phương khác, Lão Âm Sơn có đặc điểm chính là tà ma nhiều, nhưng nhân họa lại ít.
Vì Lão Âm Sơn quá mức thần bí, thanh danh bên ngoài không tốt. Người ngoài lần đầu vào đây, tất nhiên sẽ nghi thần nghi quỷ, lo lắng bất an.
Nhưng đối với những thiếu niên xuất thân từ thôn Đại Dương, đây chính là trở về nhà, trong lòng họ càng thêm hưng phấn.
Lại đi thêm hai ngày, họ đã đến trước thôn Đại Dương. Con đường nhỏ bị cỏ hoang che lấp, chia thành hai nhánh. Một nhánh thông trực tiếp vào thôn, nhánh còn lại đi đến nhà Nhị gia. Hồ Ma không chút do dự chọn nhánh thứ hai.
Khó khăn trở về một chuyến, đương nhiên phải gặp thân nhân trước.
Các thiếu niên đều không nói lời nào, nghĩ đến việc sắp gặp được Nhị gia, nụ cười nở rộ trên môi.
Kít kẹt kẹt, vào đầu buổi trưa, họ nhìn thấy ở phía xa xa, trang tử của Nhị gia nằm trên ngọn núi nhỏ. Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, Hồ Ma cùng Chu Đại Đồng và những người khác nhảy xuống xe, cùng nhau hướng về phía trang tử đi đến.
Xa xa chỉ nghe tiếng Nhị gia đang kéo cổ họng chửi mắng trong trang:
"Chịu khó! Chịu khó các ngươi hiểu không? Lúc này không chịu khổ cực, đầu xuân làm sao kiếm tiền?"
"Hồ Ma ở trong thôn, các ngươi không biết? Chu Đại Đồng các ngươi biết không?"
"Hai người đó đã vào bên trong Hồng Đăng Nương Nương hội, đi kiếm tiền lương, lúc người ta cùng học với ta, chính là người chịu khó nhất!"
"Hả?"
Hồ Ma và Chu Đại Đồng nghe vậy, đều ngẩn người ra.
Đối mặt với lời khen bất ngờ này, hai người cũng có chút ngượng ngùng.
Hồ Ma lấy hết can đảm, tiến lên đẩy mở cánh cửa khép hờ, đứng ở ngoài cửa, hướng Nhị gia cười nói:
"Nhị gia, vẫn còn bận rộn?"
Nhị gia quay đầu nhìn lại, ngơ ngác một chút, dụi dụi mắt.
Cán thuốc lá trong tay lão chậm rãi hạ xuống.
Đợi khi nhận rõ đúng là hai người bọn họ, sau lưng còn có Chu Lương, Triệu Trụ cùng Lý Oa Tử thò đầu ra nhìn, tròng mắt Nhị gia liền trừng lớn:
"Mẹ của ta ơi, mới mấy ngày mà các ngươi đã bị đuổi trở về rồi à?"