Chương 212: Làm tốt lắm
Đám người Hồ Ma ngẩn người, mắt thấy Nhị gia giống như một con sư tử đang nổi giận, vọt lên liền muốn đánh người.
Hồ Ma vội vàng lùi về phía sau một bước, Hồ Ma lấy Chu Đại Đồng ra làm bia đỡ đạn, cười nói:
"Không phải bị đuổi về, là về ăn Tết."
"Đúng vậy..."
Chu Đại Đồng không tránh kịp, lãnh trọn một bạt tay, vội vàng nhảy sang bên cạnh, vừa kêu oai oái vừa nói:
"Là thật mà, về ăn Tết..."
"Ta cũng mua cho ngài thuốc lá ngon đấy..."
"..."
"Cái gì ăn Tết?"
Nhị gia vẫn không nguôi giận, chửi mắng:
"Nương nương kia cũng không phải mở thiện đường, mới mấy ngày đã cho các ngươi về ăn Tết? Nhất định là mấy đứa các ngươi không học tốt..."
"Là thật mà..."
Mấy người vội vàng khuyên can, còn châm thuốc cho Nhị gia, chỉ xuống xe ngựa dưới núi cho lão nhìn.
Nhị gia lúc này mới nửa tin nửa ngờ, lại nhìn Hồ Ma một chút:
"Tiểu Hồ, mấy người tiểu tử các ngươi không phải lừa ta đấy chứ?"
"Dĩ nhiên là không phải."
Hồ Ma cười nói: "Qua năm liền phải trở về, bên trên còn chờ chúng ta trở về đó!"
"Người ở Nương Nương Hội thật sự rất tốt..."
Nhị gia rốt cục cũng nguôi giận, nhìn mấy người bọn họ, lại cảm thấy so với trước đây mình đưa đi, khỏe mạnh hơn nhiều. Nện một quyền vào người này, nện một quyền vào người kia, quả nhiên thấy Chu Đại Đồng, Chu Lương, Triệu Trụ đều thể cốt rắn chắc, chịu một quyền của mình mà không hề hấn gì.
Đến lượt Lý Oa tử, Nhị gia chỉ hơi dùng sức, Lý Oa tử đã kít một tiếng bị đánh bay ra ngoài.
"Tiểu tử này sao lại còn yếu hơn trước kia?"
Nhị gia há hốc mồm ngạc nhiên. Hồ Ma vội vàng khuyên nhủ lão, nói trước tiên phải đưa Lý Oa tử về thôn, rồi tính sau.
"Ừ, đúng vậy, về thôi, ta cũng đi theo về."
Nhị gia vui vô cùng, đi theo lên xe ngựa, rút lấy thuốc lá mà bọn thiếu niên hiếu kính cho lão, cảm thấy như đang ở trong mơ.
Rất nhanh, họ đến phía trước thôn. Thôn vẫn như vậy, chỉ có điều phảng phất như xa cách hơn một chút. Lão tộc trưởng dắt con lừa đi đầu, hai bên hông lừa chở hai túi sơn dược trở về.
Xa xa nhìn thấy Nhị gia ngồi trên xe ngựa, bên cạnh là Hồ Ma, Chu Đại Đồng và mấy đứa trẻ trong thôn, lão tộc trưởng sững sờ tại chỗ, chớp mắt mấy cái rồi òa khóc nức nở:
"Không tốt..."
"Mới mấy ngày mà đám tiểu tử các ngươi đã bị đuổi về rồi..."
"Tiếc cho túi Thanh Thái Tuế của ta..."
"..."
"?"
Không chỉ có Hồ Ma, ngay cả Chu Đại Đồng và những người khác đều im lặng. Có phải thôn không tin tưởng họ?
Bọn họ vội vàng đánh xe ngựa chạy tới, rồi nhảy xuống. Nhị gia giúp đỡ và nói chuyện với lão tộc trưởng một hồi mới khiến ông ngừng khóc.
"Bị đuổi về gì chứ, chúng ta về ăn Tết."
"Không những không bị đuổi về, mà gia gia còn không biết, mặt rỗ ca của ta hiện tại còn làm quản sự cửa hàng đấy..."
Lão tộc trưởng tin bọn họ không bị đuổi trở về, nhưng nghe lời này thì vẫn không tin:
"Khoác lác gì thế?"
"Ly Tử ở thôn sát bên, vào làm trong Nương Nương Hội cũng được năm sáu năm rồi, nhưng cũng không có lên được cái chức quản sự kia..."
"..."
"Chuyện này còn không tin?"
Chu Đại Đồng liền hô hào: "Mặt rỗ ca, lấy ra y phục quản sự của ngươi, lấy ra cho gia gia của ta nhìn xem..."
Tiếng ồn ào của họ ở cổng trại đã thu hút sự chú ý của những người trong thôn. Từ xa, mọi người đã ùa đến xem, đặc biệt là Chu Lương, Triệu Trụ và những người lớn trong gia đình, vội vàng chạy ra ngoài thôn.
Nhìn thấy hài tử của mình bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, lại còn khỏe mạnh, họ vô cùng vui mừng, cũng không quan tâm đến đồ đạc trên xe kéo.
Chỉ có nhà Lý Oa tử, như ong vỡ tổ lao qua. Khi nhìn thấy Lý Oa tử gầy yếu, ốm yếu, họ không nhịn được mà bật khóc. Lý Oa Tử thấy cha mẹ mình cũng lập tức khóc lên: "Cha ơi, mẹ ơi, con suýt chết rồi..."
Tiếng khóc của họ khiến những người hàng xóm xung quanh, cả tộc trưởng và Nhị gia đều lo lắng nhìn lại.
Lý Oa Tử khóc không ngừng, trước đây ở điền trang không khóc, nhưng lần này lại khóc nức nở.
"Ta bị bắt nạt, bị ném xuống giếng, ta còn gặp Âm Quỷ..."
Y khóc nức nở: "Là mặt rỗ ca, đêm hôm khuya khoắt, cởi quần áo xuống giếng, từ chỗ âm u đó, vớt ta lên."
"Cha mẹ, lô hỏa của ta không còn vượng nữa..."
"Nếu không phải mặt rỗ ca làm quản sự, an bài cho ta được sống thoải mái, giúp ta nói chuyện với chưởng quỹ thì ta sợ là đã bị chưởng quỹ đuổi về rồi..."
"..."
Y khóc nức nở, nói lảm nhảm, không theo thứ tự, nhưng những người trong thôn dần dần nghe rõ, tiếng ồn ào cũng dần nhỏ lại.
Từng ánh mắt nhìn về phía Hồ Ma, có vui mừng, có cảm khái, có chút phức tạp.
"Ai..."
Sau lưng vang lên tiếng thở dài tiếc nuối, một đôi bàn tay rắn rỏi vỗ vai Hồ Ma, nói: "Làm tốt lắm."
Là Nhị gia.
“Còn lo lắng gì nữa?”
Vào lúc mọi người trong trại đang ồn ào náo động chen chúc nhau ở cổng trại, một câu nói của lão tộc trưởng đã khiến họ lập tức nhận ra việc cấp bách nhất lúc này là gì:
“Đi báo cho mẹ của Đại Đồng, giết gà, luộc rượu, hấp bánh màn thầu…”
“Lũ trẻ đã về rồi, ta muốn bày tiệc linh đình, mọi người cùng đi ăn, cùng đi ăn!”
“…”
Mọi người trong trại reo hò vui mừng, ôm lấy Hồ Ma và những người khác cùng chiếc xe ngựa tiến vào thôn. Sớm có người đã báo tin cho mẹ của Chu Đại Đồng và người cha chất phác của y. Lúc này, họ đã mở toang cửa sân, mượn bàn ghế từ nhà hàng xóm, dựng lều để chuẩn bị bày biện bàn tiệc.