Chương 277: Tức giận
Triệu lão gia không cần Hồ Ma nhắc nhở, ông ta đi theo thủ suốt đêm cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Ông ta tức giận đùng đùng vọt lên, đưa tay muốn tát vào mặt của hán tử kia:
"Tên khốn kiếp, ngươi còn chối!"
Triệu lão gia giơ tay định tát, nhưng lại khựng lại. Ông ta đã già, đánh nhau chỉ tổ làm đau tay.
"Ta đêm qua còn sai người đến xem ngươi có rắc vôi hay không. Nhà nào cũng có vôi, sao chỉ nhà ngươi không có?"
Hán tử kia ôm đầu, không dám nói gì. Người phụ nhân ôm con nhỏ bên cạnh run giọng:
"Hắn... hắn đã quét sạch vôi..."
Lời chưa dứt, hán tử kia hung hăng trừng mắt nhìn phụ nhân, khiến phụ nhân kia im bặt.
Triệu lão gia càng tức giận:
"Còn dám cãi?"
Triệu lão gia vốn là một trong những phú hộ trong làng, đâu có dễ bị qua mặt. Nhìn vào ánh mắt lảng tránh của tên hán tử kia, ông đã đoán được phần nào sự thật. Trong lòng ông càng thêm tức giận.
Nện tên hán tử kia hai lần, cảm thấy tay đau, ông ta bèn ngừng lại. Quay sang đám người phía sau, ông ta hét lớn:
"Còn đứng ngây đó làm gì? Tên khốn này muốn hại cả làng chúng ta! Đánh cho ta, đánh cho đến khi hắn khai thật!"
Mọi người nghe Triệu lão gia nói, nhất là khi nghe đến chuyện hại cả làng thì tất cả đều phẫn nộ. Họ xông vào, hung hăng đánh đập tên hán tử kia.
Vùng đất này vốn đã hạn hán nhiều năm, nước càng ngày càng ít. Ngay cả nấu cơm, người ta cũng phải dùng nước bùn pha loãng. Nỗi uất ức trong lòng người dân như ngọn lửa âm ỉ, chỉ chờ một tia lửa để bùng phát. Lần này, lời nói của ông chính là tia lửa làm bùng nổ lên sự giận dữ của mọi người trong làng.
Trước sự phẫn nộ của dân làng, căm phẫn hành động của tên hán tử này, lo sợ cho Hạn Bạt, cho nên họ xông vào đánh đập hắn ta.
Hồ Ma chỉ đứng nhìn từ xa, ra hiệu cho Chu Đại Đồng và những người khác không nên can thiệp.
Là người ngoài, họ phải biết giữ chừng mực. Việc xử lý Hạn Bạt là chuyện của họ, nhưng không nên xen vào chuyện nội bộ của làng.
Bị dân làng xông tới, tên hán tử kia run lẩy bẩy, sợ hãi kêu lên:
"Ta không biết, ta thật không biết..."
"Có lẽ do sư phó các người mời đến làm mất linh. Ta không liên quan!"
"..."
"Còn nói mất linh?"
Triệu lão gia tức giận, dùng chân đạp vào tên hán tử kia:
"Khốn kiếp, mất linh mà dê của nhà ngươi chết như thế nào? Mất linh thì ngươi quét vôi làm gì? Mất linh... ngươi còn nhớ thương mộ phần của Thái gia gia của chúng ta để làm gì?"
"..."
Triệu lão gia vốn là người hiền lành, là người tốt trong làng. Sống cả đời, ông chưa từng để ai nhìn thấy mình làm hại người khác.
Nhưng lần này, vì thể diện và vì cả làng, ông buộc phải ra tay. Đám thanh niên trai tráng càng không khách khí, xông vào đánh đập tên hán tử kia.
Tên hán tử kia biết rằng người trong thôn ra tay có thể đánh chết người, nên y sợ hãi van xin: "Đừng đánh, đừng đánh, ta nói..."
"Đến, tới là... Là đường huynh của ta..."
Người trong thôn lúc này mới dừng tay, nhưng nghe vậy, lại chỉ là hai mặt nhìn nhau.
Nhất là phụ nhân ôm đứa bé, nghe vậy thì cũng ngẩn ngơ, sau đó nhảy dựng lên, nhào vào đánh trên đầu của y.
Triệu lão gia càng là tiến lên quát hỏi, Hồ Ma thì cùng đám người Chu Đại Đồng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, nghe người chung quanh nghị luận ầm ĩ, giờ mới hiểu được.
Hóa ra đường huynh mà y nói đến là người cùng làng. Mấy năm trước, hai huynh đệ cùng nhau vào thành làm ăn, kiếm được một số tiền nhỏ. Người này trung thực, mang tiền về quê, nhưng đường huynh của hắn lại bỏ trốn với Diêu tỷ trong thành.
Nói cách khác, người phụ nhân ở trong nhà không phải là thê tử của y mà là đường tẩu.
Vì nhà không có nam nhân, cuộc sống khó khăn, nên y thường qua chăm sóc, dần dần ở lại luôn.
Việc này không chỉ người trong thôn không nói gì mà cả cha mẹ chồng của đường tẩu cũng không nói gì.
Dù sao, trong ruộng cần có người làm, trong nhà có con nhỏ cần người nuôi. Ở trong thôn, có quy củ "huynh chết đệ kế", đường huynh bỏ trốn cũng không khác gì chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống.
"Nhưng đường huynh nhà ngươi không phải đã cùng Diêu tỷ bỏ trốn rồi sao?"
"Sao lại thế... Làm sao lại trở về trong đêm?"
"..."
Lúc này, Triệu lão gia thở hổn hển, cũng đã thẩm vấn ra sự thật.
Hóa ra chuyện đường huynh cùng Diêu tỷ bỏ trốn là do y bịa ra. Lúc trước hai huynh đệ cùng nhau ra ngoài làm ăn, nói trắng ra cũng không phải công việc đàng hoàng gì, mà là đi ăn trộm.
May mắn là hai người có chút kỹ năng, trộm được một nhà giàu có. Y nổi lòng tham, trên đường về quê đã đánh chết đường huynh rồi vùi xác ở một nơi bí mật.
Y giết chết đường huynh không chỉ vì muốn độc chiếm số tiền kia, mà còn vì ham muốn đường tẩu xinh đẹp trong nhà. Sau khi trở về, y tung tin đồn, sau đó thường xuyên đến đây, lại chịu khó chi tiêu, dần dần chiếm được tình cảm của đường tẩu.
Tuy nhiên, vì lo lắng đường huynh trở về, đường tẩu vẫn chưa chịu chính thức thành thân với y.
Về sau, y cũng thường hối hận, không nên nói đường huynh cùng Diêu tỷ bỏ trốn, mà nên nói là không biết chết ở đâu.