Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 278 - Chương 278. Cọc Người Sống

Chương 278. Cọc người sống Chương 278. Cọc người sống

Chương 278: Cọc người sống

...

"Khó trách."

Lúc này, người trong thôn, ai cũng im lặng, không nói gì. Hồ Ma cũng rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện.

Chả trách không tìm ra Hạn Bạt ở đâu!

Căn bản nó cũng không có mộ phần, mà bị y chôn vùi ở một nơi nào đó không ai biết. Hơn nữa, khi đường huynh của y chết có oán khí, lại thêm nơi chôn giấu thi thể không đúng phong thủy, nên dần dần biến thành tà ma?

Mà tên này trong lòng có quỷ, cho nên không muốn bị mình tìm ra. Do đó, y đã lén lút quét sạch vôi vào đêm hôm qua. Thậm chí, lúc sáng y vung cuốc lên đánh mình...

... Không phải là bị dọa sợ, mà thật ra y là muốn đánh chết mình.

"Sư phó" như mình chết rồi, thì không ai tiếp tục quản việc này, mới có thể che đậy mọi chuyện?

Chuyện này cũng thực sự là...

Mình đến đây để giúp người ta giải quyết vấn đề, không ngờ suýt chút nữa là bị người ta hại.

"Được rồi, những chuyện này là việc của các người trong thôn, còn chưa đến lúc nói. Trước tiên, để cho y dẫn bọn ta đi xem thi thể kia ở đâu đi!"

Chờ bên kia thẩm vấn xong, Hồ Ma mới đi lên phía trước, hướng Triệu lão gia nói:

"Nếu là y tự tay chôn, vậy tất nhiên là y biết ở nơi nào. Thừa dịp hiện tại trời đã sáng, đào thi thể ra, phơi thi thể dưới ánh nắng mặt trời, như vậy thì việc này cũng đã xong."

Triệu lão gia tức giận toàn thân run rẩy, nghe xong lời này, mới phản ứng được.

Oán hận đá vào mặt tên hán tử đang nằm trên mặt đất:

"Còn không đi?"

"Đi, đi..."

Tên hán tử lề mề mãi mới bò dậy, cúi đầu, chỉ thấy ánh mắt hận thù của người dân trong thôn xung quanh. Y không dám nhìn ai, chỉ giả vờ đi ra ngoài. Khi đi qua đám người, y bất ngờ xông ra khỏi đám người sau đó vọt ra ngoài.

Y biết rõ rằng việc này bại lộ, người trong thôn sẽ không tha cho mình. Chắc chắn y sẽ bị treo cổ trên cây, nên y không còn tâm trí nào đi tìm thi thể mà chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng y không ngờ rằng bên ngoài cửa cũng có dân làng. Khi y vội vã chạy ra, có người vội vàng lao đến chặn y lại.

Y vừa mới bị dọa sợ suýt mất mạng trong đêm, lại bị thanh niên trai tráng trong thôn vây quanh đá và đạp liên tục, chân tay của y đã không còn linh hoạt, lại bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó vô hình, khiến cho y té ngã, cằm bị cắm vào trong cái cuốc, bị đâm xuyên qua.

Mọi người hoảng hốt tản ra, rồi đột nhiên nhớ tới, xông tới hỏi y chôn thi thể ở đâu.

Nhưng miệng của y ngập ngừng, không nói được lời nào, ánh mắt dần dần ảm đạm.

Mới vừa rồi còn náo nhiệt ồn ào, giờ đây lại trở nên im lặng.

Mọi người nhìn nhau, vẻ phẫn nộ trên mặt dần biến thành hoang mang.

Kẻ duy nhất biết nơi chôn thi thể đã chết đột ngột, vậy vấn đề phải giải quyết thế nào?

Ai cũng bó tay, không biết phải làm gì.

Tất cả ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Hồ Ma.

Hồ Ma tiến đến trước mặt tên hán tử kia, nhìn vào cằm hắn bị cắm sâu vào cái cuốc, lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng chỉ cần theo dấu chân kia, tìm ra thi thể phơi nắng là xong chuyện...

Giải quyết con tà ma này không khó, nhưng vì liên quan đến mạng người nên trở nên khó giải quyết.

Hắn suy nghĩ một hồi, đành phải đi đến chỗ người phụ nhân đang khóc nức nở, giọng trầm thấp nói:

"Chuyện đã đến nước này, không còn cách nào khác."

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi bước đến chỗ người phụ nhân đang khóc nức nở trong phòng, sắp ngất đi, thấp giọng nói: "Chỉ có cách thừa dịp ban ngày đi tìm, đến những nơi vắng vẻ tìm kiếm, xem có thể tìm thấy nó hay không. Nếu không tìm được…” "... Thì phải dùng cọc người sống."

"..."

"A?"

Triệu lão gia và mọi người xung quanh đều kinh hãi, vội hỏi cọc người sống là gì.

Hồ Ma lúc này thật ra cũng chỉ là kẻ học nửa vời, hiểu biết về Hạn Bạt chỉ là nghe Nhị gia kể lại, đọc được một chút giải thích ở trên Trần Tuế Thư, cùng với những câu chuyện phiếm về đạo lý huyền môn lúc nghe được từ chỗ của Ngô Hòa muội tử và Ngô Hồng chưởng quỹ trước đây

Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt kinh sợ và hoảng hốt của dân làng, hắn biết điều đáng sợ nhất lúc này là gây ra khủng hoảng, nên chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn đứa bé ở trong tay của người phụ nhân ở trong phòng, chậm rãi nói:

"Người chết rồi, sẽ không biết gì nữa. Tà ma tối hôm qua quay về hại gia súc, tối nay nhất định sẽ quay về hại người

"Lúc còn sống, tất nhiên sẽ lấy người thân làm trọng, nhớ đến huyết thống gia tộc, nhưng người chết rồi, biến thành tà ma, lại bắt đầu hại người thân trước tiên, oan gia trái chủ chính là nói như vậy.”

"Hiện giờ, đứa bé này là người thân cận nhất của nó ở trên đời, cho nên tối nay nó sẽ quay về, người đầu tiên muốn hại chết chính là đứa bé này.”

"Hơn nữa, vào ban đêm, ai cũng không dám đảm bảo có thể bảo vệ đứa bé này chu toàn trong lúc chiến đấu với tà ma hay không, chỉ có thể dùng bát tự của nó, lấy một chút tinh huyết để làm thế thân.”

"Thừa dịp thế thân thu hút sự chú ý của nó, tập hợp nhân thủ tiêu diệt nó mới có thể giải trừ nạn hạn hán cho thôn làng này.”

"Chỉ có điều..."

"..."

Hắn nói rồi nhìn về phía Triệu lão gia. Triệu lão gia cũng đang bị lời nói của hắn khiến cho tim nhảy lên tận cổ họng, vô thức hỏi:

"Làm sao?"

"..."

Hồ Ma thở dài một hơi, nói: "Phải thêm tiền!"

Bình Luận (0)
Comment