Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 279 - Chương 279. Cùng Nghề

Chương 279. Cùng nghề Chương 279. Cùng nghề

Chương 279: Cùng nghề

Tà ma không phải là người thân hay bạn bè thân thiết của chúng ta, mà vốn là một chuyện đơn giản lại trở nên phức tạp như vậy, độ khó và rủi ro cũng theo đó tăng lên. Do đó, nếu muốn ta tiếp tục giúp giải quyết chuyện này, tiền thù lao cũng phải tăng lên.

Hồ Ma không hề trả giá mà nói một cách chân thành.

Ngay cả Triệu lão gia cũng hiểu rõ điều này, nhưng khi nghe đến việc phải thêm tiền, lòng ông không khỏi có chút khó chịu.

Trước đây, ông đã nói chuyện với các làng phú hộ xung quanh rằng, bất kể cuối cùng điều tra ra thứ này từ làng nào, ba trăm lượng tiền thù lao sẽ được chia đều cho mọi người.

Nhưng bây giờ, xác định hung thủ là từ làng của mình, lại còn yêu cầu thêm tiền, e rằng các làng phú hộ xung quanh sẽ không nỡ.

Chẳng lẽ ông phải tự bỏ tiền túi ra sao?

Về lý thuyết, gia chủ là người nên trả tiền, nhưng ông cũng biết rõ rằng gia chủ như ông là không đủ khả năng trả nổi món tiền kia.

Hồ Ma không ép buộc ông ta, chỉ nói với Triệu lão gia: "Oan nghiệt từ trong đất chui lên hại người, trước tiên sẽ bắt đầu từ nhà mình. Nó hại càng nhiều người thì càng lợi hại. Hôm nay nó ăn gia súc, ngày mai sẽ muốn hại người thân trong gia đình nhà ngươi. Ngươi đoán ngày thứ ba nó sẽ làm gì?"

Triệu lão gia giật mình: "Hại... Hại người trong làng?"

"Không chỉ là hại người trong làng."

Hồ Ma kết hợp nội dung trong Trấn Tuế Thư và lời đồn Nhị gia kể cho mình nghe, nói: "Nó còn sẽ phát tán độc khí, dẫn phát ôn dịch. Lời đồn trước đây nói rằng sau hạn hán sẽ có đại dịch, chính là vì lý do này."

"Về phần ta, không kiếm được tiền thì không được, ngài cũng thấy đấy, vì chuyện này ta đã thức trắng đêm, nhưng không thể chịu đựng được việc làng này xảy ra chuyện không hay."

"Còn ngài, cần phải suy nghĩ kỹ."

Triệu lão gia nghe vậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Bị người ngoài nói chuyện không hay trong làng, ông ta cũng không thể nhịn được.

Nhưng vì chuyện này, ông ta không tiện nói gì, chỉ cố gắng chống đỡ nói: "Đại sư đã tốn nhiều tâm trí, ta sẽ nghĩ cách lo liệu tiền thù lao."

Tiếng cười lạnh vang lên từ đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hồ Ma quay đầu nhìn, thì thấy một lão già rách rưới, trên vai của lão có một con khỉ đang ngồi xổm, lão rít thuốc tẩu và nhìn về phía họ.

Hồ Ma phớt lờ lão già, hướng Triệu lão gia nói: "Việc này tùy ngài quyết định, ta chỉ nói lời thật."

"Hiện tại thừa dịp bình minh, vẫn là trước phái người đi tìm một chút đi, nếu là có thể tìm được, đốt một mồi lửa thì việc này cũng coi như xong."

"Nếu như tìm không thấy, buổi tối hôm nay còn phải bận rộn một trận."

"Ta đêm qua canh giữ cả một đêm, đêm nay thức khuya sợ là không kiên trì nổi, ta về trước nghỉ ngơi một chút."

"..."

"Vâng, vâng, vâng..."

Triệu lão gia liên tục đáp lời, sai người đưa đại sư phó và các vị tiểu sư phó đi nghỉ ngơi.

Hồ Ma cũng đưa ra an bài: Chu Đại Đồng và Triệu Trụ sẽ nghỉ ngơi cùng mình, còn Chu Lương sẽ vất vả hơn một chút.

Y làm việc cẩn thận, ban ngày sẽ cùng Triệu lão gia an bài người đi tìm kiếm thứ đó. Nếu không tìm thấy, tối đến ba người họ, gồm Hồ Ma, Chu Đại Đồng và Triệu Trụ sẽ phụ trách đối phó với tà ma. Chu Lương sẽ nghỉ ngơi vào ban đêm.

Việc này cũng là để mọi chuyện được xử lý ổn thỏa. Nếu họ tìm thấy và đốt thứ đó vào ban ngày, mà đám người của Hồ Ma không có ai tham gia, không chừng thôn này sẽ quỵt nợ.

Rửa mặt bằng khăn nóng, Hồ Ma lên giường ngủ.

Tỉnh dậy đã là xế chiều. Trong nhà lớn của Triệu gia, mọi người đang bận rộn chuẩn bị cơm tối cho họ. Biết rằng tối nay có việc quan trọng, họ ăn cơm sớm để có sức khỏe canh gác và chuẩn bị cho một đêm dài.

Hồ Ma rửa mặt xong bước ra khỏi phòng. Vừa hay nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở cổng.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn tò mò hỏi Chu Lương. Chu Lương cau mày, nói:

"Tìm con tà ma kia cả nửa ngày mà không thấy, lúc quay về thôn thì gặp lão già mang khỉ này.

"Lão ta nói nghe tin của mấy người hành thương nên đến giải quyết vấn đề. Nhưng người trong thôn không ai để ý đến lão, cho nên lão muốn cùng chúng ta ăn bữa cơm. Mọi người chỉ muốn cho một người một khỉ ít bánh ngô để ăn.

"Nhưng lão không chịu, nhất quyết đòi vào ăn cùng.

"..."

"Lại là người cùng nghề sao?"

Hồ Ma tò mò suy nghĩ một lát rồi nói:

"Đều là khách giang hồ, chỉ một bữa cơm cũng không sao. Gọi lão ta vào đi!"

"..."

Chu Lương nghe vậy liền đi nói với gia đinh, để lão già kia vào.

Hồ Ma quan sát lão già ăn mày với mái tóc bù xù, một con mắt đục ngầu và nụ cười hở hai hàm răng. Trên vai lão là một con khỉ rõ ràng đã được thuần hóa.

Dù không thể nhìn thấu lão già, Hồ Ma không muốn đắc tội nhưng cũng không muốn dây dưa. Hắn chỉ im lặng ngồi xuống.

Triệu lão gia thì thầm với Hồ Ma, nói rằng ông đã vất vả thuyết phục dân làng cùng góp sức. Sau khi diệt trừ con tà ma kia, họ sẽ thưởng thêm cho Hồ Ma một trăm lạng bạc ròng nữa. Hỏi Hồ Ma hài lòng hay không.

Hai trăm lạng bạc ròng cho một nhiệm vụ, quả là không tồi.

Hồ Ma gật đầu đồng ý và cầm đũa lên ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment