Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 313 - Chương 313. Hung Nhân Đáng Sợ

Chương 313. Hung nhân đáng sợ Chương 313. Hung nhân đáng sợ

Chương 313: Hung nhân đáng sợ

Là kẻ diệt môn kia sao?

Hồ Ma nhìn thấy hán tử chất phát kia, lòng không khỏi giật mình.

Lư đại thiếu gia tốn nhiều tâm tư, lùng bắt những kẻ giang hồ này để luyện bảo. Nguyên nhân có hai:

Thứ nhất, những người đi lại trong giang hồ không có liên hệ cùng triều đình, nếu xảy ra chuyện gì, chết vài người, mất tích vài người, cũng không ai báo quan, không náo loạn.

Thứ hai, dù bản lĩnh cao thấp, người trong giang hồ đều mạnh hơn người bình thường. Sau khi bị khống chế, họ luôn dễ sai khiến.

Nhưng Lư đại thiếu gia lại xem nhẹ người này. Nhìn qua tưởng trung thực, thực ra lại là hung nhân. Cho nên y cũng lâm thời quyết định, không cần gã, chỉ mượn khí thế hung ác của gã đối đầu với ác quỷ trong từ đường Mã gia, để bọn chúng lưỡng bại câu thương.

Cho nên y mới cố ý niêm phong cửa, nhốt gã ở bên ngoài từ đường, chính là đánh cược gã có thể cùng đám ác quỷ đồng quy vu tận.

Nhưng ai ngờ, chỉ với nửa thanh đao, một mình gã đối đầu với vô số âm tà trong từ đường Mã gia, thế mà lại chống đỡ được?

Bây giờ nhìn lại, gã chẳng hề hấn gì, chỉ có đáy mắt ẩn chứa hung tính kinh người.

Mà đám ác quỷ vừa mới còn thành đàn ở bên ngoài từ đường , giờ đây lại im lặng, không thấy chút âm phong nào, tạo thành sự khác biệt rõ ràng với khí tức âm lãnh quỷ dị trên người gã.

Hồ Ma không tu luyện tà pháp Hình Hồn môn, không biết bên cạnh gã lúc này có bao nhiêu oan hồn đi theo.

Nhưng chỉ dựa vào trực giác khi nhìn qua, hắn cảm nhận được hung khí âm lãnh trên người gã giờ đây còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lần đầu tiên gặp mặt. Chẳng lẽ, trải qua trận tính toán này, gã lại trở nên đáng sợ hơn trước kia?

Trong lúc nhất thời hô hấp cũng hơi ngừng lại, ba cây trụ mệnh đều cắm vào trong lò hương.

Hắn không biết phải hình dung thế nào. Theo lý thuyết, họ Vương này chỉ là một người bình thường.

Mặc dù gã ta đã từng giết người, bên người cũng có oan hồn, nhưng gã chưa từng học qua võ nghệ, không hiểu về quyền cước binh khí. Gã cũng không biết cách điều khiển oan hồn bên cạnh.

Còn Hồ Ma là Thủ Tuế Nhân, trong tay có đao. Theo lý thuyết, hắn có thể hạ gục họ Vương chỉ bằng một nhát đao. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với họ Vương qua bức tường thấp, lòng hắn lại run rẩy, hoa mắt, tưởng chừng như vô số ác quỷ đang lao về phía mình.

Hắn liếc mắt nhìn sang, thấy Tiểu Hồng Đường đã sợ hãi bỏ chạy ngay khi họ Vương xuất hiện. Nó nhanh chóng trèo qua tường, chỉ thò nửa cái đầu nhỏ ra nhìn hắn.

"Tỉnh táo! Tỉnh táo!"

Hồ Ma gạt đi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu, cố nở một nụ cười trên môi, chắp tay nói với họ Vương: "Vương lão ca, chúng ta đều bị lừa thảm hại..."

"Đông gia đã chạy, chúng ta chỉ là kiếm sống. Chết thì chết, thương thì thương, có mấy người, hồn cũng không biết đã bay đi đâu."

"Cũng không tính là lừa gạt..."

Họ Vương lúc đầu chỉ nhìn Hồ Ma với vẻ mặt chất phác, không nói gì. Khi nghe Hồ Ma cười bất đắc dĩ, gã mới xác định rằng Hồ Ma là đồng minh. Nụ cười thật thà dần dần hiện lên trên khuôn mặt gã.

Gã quan sát những người giang hồ dán giấy vàng trên mặt, liếc nhìn Lão hầu tử đã chết trên mặt đất, lúng túng nói với Hồ Ma: "Ít nhất cũng đã cầm hai trăm lạng bạc."

"Tiếc là không ai trả số tiền còn lại."

...

Nói xong, gã chậm rãi xoay người, dường như muốn đi.

Hồ Ma cũng hơi xoắn xuýt, nhìn bóng lưng của người này, lấy hết can đảm, bỗng nhiên nói: "Chờ chút."

Hán tử chất phác quay đầu lại, vẫn nở nụ cười ngốc nghếch, nhìn Hồ Ma không hiểu. Hồ Ma thở dài, lấy nửa thanh đao gãy từ trên xe lừa ném qua, nói: "Đưa cho ngươi."

"Đây là vật dụng tốt mà Lư đại thiếu gia tìm được, hẳn là hữu ích với ngươi. Ngươi nung hai đoạn lại với nhau, thanh đao này sẽ có giá trị, cũng có thể bù đắp cho tiền thừa."

...

Tên hán tử chất phác nhìn nửa thanh đao gãy rơi dưới chân, lại nhìn thanh đao của mình, mới hiểu ý Hồ Ma.

Nụ cười rạng rỡ dần hiện trên khuôn mặt gã, hướng Hồ Ma nói: "Cảm ơn ngươi!"

"Trước kia ngươi giúp chúng ta nói chuyện, giờ đây lại nghĩ đến tiền bạc cho ta, có thể thấy được ngươi thật sự là một người tốt..."

...

Gã nhặt nửa thanh đao gãy trên mặt đất, ôm vào lòng, tay kia vẫn cầm nửa thanh còn lại. Gã cười với Hồ Ma rồi xuống núi.

Hồ Ma nghe vậy cũng giật mình, không nhớ ra mình đã giúp gã nói chuyện khi nào.

Nghĩ ngợi một chút, hắn mới bỗng nhiên hiểu ra. Lúc đầu khi cùng bọn họ gặp Lư đại thiếu gia, Lư đại thiếu gia đã đối xử với những người này rất không khách khí. Hồ Ma vì ra mặt nên đã nói Lư đại thiếu gia hai câu, tạo ấn tượng tốt với người này.

Hắn vốn muốn gọi người này lại, lưu lại tên để kết giao, nhưng sau một hồi do dự, hắn vẫn nhịn xuống.

Đây là một nhân vật kỳ lạ, có lẽ sau này sẽ có việc cần dùng đến.

Nhưng Hồ Ma cũng có chút sợ gã, nên từ đó về sau không liên lạc nữa.

Hắn quay đầu nhìn hán tử chất phát đi xuống núi, sau lưng có những quỷ ảnh lờ mờ, không biết có bao nhiêu âm vật đi cùng gã. Có lẽ không thua kém gì Lão Hỏa Đường Tử trong thôn Đại Dương. Trong lòng của Hồ Ma cũng hồi lâu mới chầm chậm thở ra một hơi.

Thế giới này thực sự quá bất an. Không chừng chỉ vô tình đụng phải một nhân vật lợi hại. Hơn nữa, dù thế giới này không bị tin tức bạo tạc tẩy lễ, nhưng cũng đều lộ ra một cỗ lão luyện tàn nhẫn và khôn khéo.

Tựa như vị Lư gia đại thiếu này, nếu không phải là mình sớm biết rõ ngọn nguồn, cuối cùng ai hố ai còn không biết đâu!

Lại như vị hung nhân này, xem ra cũng không học qua bản sự, nhưng ai biết lại đáng sợ như vậy?

Bình Luận (0)
Comment