Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 314 - Chương 314. Ma Cọp Vồ

Chương 314. Ma cọp vồ Chương 314. Ma cọp vồ

Chương 314: Ma cọp vồ

"Hồ Ma ca ca..."

Chờ người kia khuất bóng, Hồ Ma định quay đầu đi thì nghe bên cạnh vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Chỉ thấy Tiểu Hồng Đường đã quay lại, trợn to mắt nhìn con đường xuống núi, vẻ mặt sợ hãi, tay nhỏ nắm vào vạt áo của Hồ Ma.

"Hắn ta rốt cuộc là... là gì?"

Hồ Ma vô thức hỏi, không nghĩ rằng Tiểu Hồng Đường lại biết.

Tiểu Hồng Đường có thể nhìn thấy những thứ xung quanh người kia, nhưng cụ thể thì không rõ ràng, chỉ là áp lực trong lòng quá lớn nên muốn hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng không ngờ, Tiểu Hồng Đường lại vô thức trả lời: "Ma cọp vồ."

"Ừm?"

Hồ Ma ngơ ngác nhìn Tiểu Hồng Đường: "Cái gì là ma cọp vồ?"

Tiểu Hồng Đường nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm con đường xuống núi, chỉ nói: "Chính là ma cọp vồ..."

"Ma cọp vồ... giống như ma cọp vồ của lão hổ sao?"

Hồ Ma đột nhiên nhớ ra, lúc ở thôn, Nhị gia đã nói qua, hổ nếu ăn người, thì bên cạnh nó sẽ có ma cọp vồ. Ma cọp vồ sẽ thay hổ dẫn người sống đến để cho hổ ăn.

Những con quỷ ở bên cạnh hán tử họ Vương này, chính là ma cọp vồ?

Nhưng gã rõ ràng là người, mà bên cạnh con người cũng có ma cọp vồ vây quanh sao?

Nhất thời cảm thấy sinh nghi, nhưng hỏi lại Tiểu Hồng Đường thì nàng cũng nói không rõ ràng, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ vấn đề này, giữ lại tương lai tìm người hiểu biết để hỏi một chút.

Xác định người kia đã đi xa, hắn cũng thầm cảm khái, dắt con lừa đến bên cạnh, mặc yên ngựa cho nó , vắt dây cương, kiểm kê đồ đạc trên xe rồi từng bước một rời khỏi từ đường, đi xuống sườn núi.

Hắn biết Địa Qua Thiêu bây giờ đi đâu. Nàng đang ở một nơi khác trong từ đường Mã , nơi sư phụ bọn họ chôn giấu bảo vật.

Nói đúng ra, trận đấu pháp giữa hai sư huynh muội này vẫn chưa kết thúc.

Muốn lấy được bảo bối kia, cần phá giải pháp môn mà sư phụ bọn họ lưu lại. Bây giờ Địa Qua Thiêu còn thiếu một đạo pháp môn cuối cùng, cần hướng về phía vị sư huynh này để phá giải.

Chỉ khi hai người đến cỗ mộ của Mã gia, phá giải pháp môn và lấy được bảo bối, chuyện này mới thực sự viên mãn.

Nhưng trách nhiệm của mình đã làm xong, chuyện nơi đó, không cần mình quản.

Không những không thể đi giúp gì được, nếu thật gặp phải còn phải đánh một trận.

Mặc dù lần này là mình cùng Địa Qua Thiêu hợp tác, nhưng đối với bên ngoài, thì hai người lại không hề liên quan, thậm chí còn có thể xem như có thù.

Bây giờ mình, chỉ có thể ôm hận trở về, cố gắng diễn tốt vai diễn trong vở tuồng vui này.

Đương nhiên, dù cho không diễn, theo lý thuyết chuyện lần này được che giấy, khả năng tiết lộ ra bên ngoài cũng không lớn, nhưng dù sao mình cũng là "Tiền bối" của Địa Qua Thiêu, cân nhắc sự tình, đương nhiên phải so với nàng càng thêm chu toàn hơn một chút.

Ở từ đường Mã gia, trời đã tối mịt, không nhìn thấy gì. Nhưng khi xuống núi, hắn mới phát hiện trời chưa hoàn toàn tối đen, chân núi vẫn còn một tia nắng le lói.

Hồ Ma rời khỏi nơi âm khí u ám đó, được ánh nắng chiếu vào, cảm thấy cơ thể ấm áp hơn một chút. Hắn thở dài một hơi, cảm giác như được đầu thai làm người.

Hắn ngồi trên xe lừa, vừa kiểm tra đồ đạc vừa chậm rãi về trấn Ngô Đồng.

Hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào chiếc xe lớn này. Trên xe có không ít đồ cũ, đối với người khác mà nói có thể không đáng tiền, thậm chí bẩn thỉu.

Nhưng đối với Hồ Ma, người đang tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế Trấn Tuế Thư, thì đây đều là những món đồ quý giá.

Ví dụ như chiếc chậu than mà Lư đại thiếu gia dùng để đốt người giấy trước đây, thứ đồ như vậy, mình coi như kiếm được bạc, thì còn phải đi khắp nơi để tìm, mà mức giá cũng rất cao mới có thể mua được. Bây giờ có được trực tiếp, cũng coi như kiếm được một món hời.

Mà trên chiếc xe lừa này, hẳn là cũng có không ít đồ tương tự. Sau khi về khách điếm, hắn sẽ kiểm tra lại kỹ lưỡng, có lẽ còn có thứ khác có thể cần dùng đến.

Cái gì không thích hợp hoặc không an toàn, thì quay đầu đốt đi là được.

Đến trấn Ngô Đồng, bóng đêm đã buông xuống, trong khách điếm đều đóng cửa. Hồ Ma dùng sức đập cửa, tiểu nhị cầm đèn ra nhìn thấy hắn, đầu tiên là giật mình, vội vàng giơ cao đèn, chiếu về phía Hồ Ma, nhìn phía sau hắn xem có bóng ma hay không.

Tiểu nhị này là sợ Hồ Ma đã chết bên ngoài, bây giờ trở về là cô hồn dã quỷ còn luyến tiếc hành lý.

"Chiếu cái gì mà chiếu?"

Hồ Ma trừng mắt liếc y một cái, tức giận nói: "Dắt con lừa và xe của ta vào hậu viện, cẩn thận cất giữ."

"Gọi nước nóng cho ta rửa mặt, mang thức ăn lên."

Bình Luận (0)
Comment