Dạ, dạ..."
Điếm tiểu nhị vội vàng đáp ứng, không dám hỏi thêm câu nào.
Trước đây, họ đã gặp qua một số người giang hồ không rõ lai lịch, rồi đột nhiên biến mất.
Kỳ thật, những người trong thị trấn, nhất là những người mở tiệm như họ, tin tức linh thông, có nhãn lực, cũng mơ hồ đoán được Hồ Ma có liên quan đến Lư đại thiếu gia. Nhưng ai sẽ đi hỏi chuyện này?
Dân bản xứ không quan tâm đến việc người giang hồ biến mất, ngược lại là những vụ án mạng xảy ra trước đây trong thị trấn khiến họ rất hoang mang.
Bây giờ cũng vậy, họ vốn cho rằng Hồ Ma cũng sẽ đi và không bao giờ quay lại, hoặc là khi xuất hiện lại sẽ trở thành tùy tùng của Lư đại thiếu gia. Nhưng họ không ngờ rằng hắn lại trở về, còn mang theo vẻ mặt phẫn uất.
Họ không dám trêu chọc hắn lúc này, vội vàng cho hắn vào, dặn người nấu nước, dọn dẹp.
Trong lòng họ lại cảm thấy may mắn, vì không vội vã mang hành lý của hắn đi phân chia khi màn đêm buông xuống. Bằng không, người ta nhất định sẽ nói họ là hắc điếm, nói không chừng còn muốn ầm ĩ ầm ĩ lên.
"Tiểu Hồng Đường, trong khách điếm của chúng ta có một gian phòng ở cuối lầu ba, ngươi đi vào tìm xem, đem bạc chuyển đến đây."
Lên lầu, Hồ Ma chờ tiểu nhị mang nước nóng đến, rửa mặt, ăn một chén lớn thịt mỡ xào rau cải, lại nuốt một viên huyết thực hoàn để bù đắp cho sự hao hụt một đêm qua. Sau đó, hắn lập tức dặn dò Tiểu Hồng Đường.
Mấy vị đồng hành cùng hắn đều nhận được một khoản tiền, nhưng bây giờ họ đã mất mạng, số tiền này chính là của hắn.
Đây cũng là điều hắn đã nói với Địa Qua Thiêu trước đây, coi như là một phần thù lao của hắn.
Vì vậy, trước đây hắn đã dặn Tiểu Hồng Đường chú ý đến nơi ở của những người đó. Bây giờ việc bên kia đã xong, số tiền của những người này trở thành vật vô chủ, hắn đương nhiên phải nhanh chóng thu hồi.
Đương nhiên, trừ kẻ hung hãn họ Vương kia ra, hắn không dám để Tiểu Hồng Đường đến đó.
"Bà bà trước đây có nói qua rằng lấy bạc của người khác không tốt lắm?"
Tiểu Hồng Đường cũng mơ mơ màng màng, nhưng nghe nói nơi đó không ai trông coi, không cần lo lắng bị nhìn thấy, nên vẫn quyết định tin tưởng Hồ Ma ca ca.
Dù sao bà bà cũng đã nói, để sau này mình nghe theo Hồ Ma ca ca, thế là gật đầu nhẹ, một trận gió thổi qua, xuyên qua góc cửa sổ, biến mất không thấy gì nữa.
Hồ Ma đốt hương trong phòng, kiên nhẫn chờ Tiểu Hồng Đường trở về.
Không lâu sau, Tiểu Hồng Đường mang theo một cái bao tải, lạch cạch lạch cạch từ cửa sổ chạy vào, ném xuống đất vang lên môt loạt tiếng loảng xoảng leng keng .
"Còn có nhà không người ở trong trấn, cũng có..."
Hồ Ma lại chỉ thị một nơi khác, đưa cho Tiểu Hồng Đường một khối lớn Thanh Thái tuế, nhìn thấy nàng vui mừng hớn hở đi.
Sau một canh giờ, Hồ Ma rửa mặt bằng nước nóng, lại gọi tiệm ăn nấu một chén lớn mì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này sau lưng hắn đã chồng ba bốn cái bao, trong mỗi cái bao đều là bạc mà Lư đại thiếu đưa ra trước kia.
Lư đại thiếu gia cũng là người khôn ngoan, y cố ý cho mỗi người đều là một số lượng bạc nặng trĩu. Nhưng kỳ thực là y đã khẳng định những người giang hồ này không có khả năng trong thời gian ngắn đem bạc mang đi.
Chờ chuyện của y thành công thì những số bạc này vẫn là có thể lại thu về.
Nếu như y cho ngân phiếu, hoặc là châu báu, huyết thực, ngược lại có khả năng sẽ bị giấu đi, muốn tìm cũng không dễ để tìm.
Đương nhiên, bây giờ lại tiện nghi cho Hồ Ma.
"Cộng lại hắn thu được bảy tám trăm lạng bạc ròng, lại có những lão vật này, chuyến đi này có thể nói là không có uổng phí hắn đã vất vả."
Bạc nhét vào dưới giường, nghĩ đến ngày mai chuyển lên trên xe ngựa, Hồ Ma cũng yên lặng lập ra kế hoạch , trong lòng cũng vô cùng hưng phấn. Đương nhiên, đây còn không phải là tất cả, còn có số tiền công mà mình giúp Địa Qua Thiêu nữa, còn phải nhìn xem vị lão đệ. . . Lão muội làm sao cảm tạ mình.
Ăn uống no đủ, cũng cho Tiểu Hồng Đường ăn được thỏa mãn, Hồ Ma mới nằm lên giường, vừa hành công vừa kiên nhẫn chờ
"Lão Bạch Kiền huynh đệ, có ở đó hay không?"
Đúng như dự đoán, sau khi ngủ, ước chừng đến sau nửa đêm, thanh âm Địa Qua Thiêu mới vang lên.
Hồ Ma trầm giọng trả lời: "Ta vẫn luôn chờ đợi."
"Ha ha, lão huynh, ngươi thực sự là quá lợi hại..."
Vừa nghe được giọng của Hồ Ma, Địa Qua Thiêu liền phá lên cười, không còn che giấu giọng điệu, tràn đầy hưng phấn: "Nếu không phải ngươi, ta cũng không có nắm chắc đối phó với vị sư huynh kia của ta."
"Cái môn phái này của chúng ta không giỏi chém giết, ngay cả lão khất cái mà sư huynh ta mời đến trợ lực, ta cũng không giải quyết được, ngược lại ngươi chỉ với một đao đã giải quyết gọn gàng dứt khoát..."
"Chỉ là ngươi hạ thủ quá nặng, tay ta suýt chút nữa là bị phế bỏ."
Hồ Ma nghe vậy cũng cười, nói: "Kỳ thật ta không dùng sức, nhưng quên trên đao bị mẻ, nên kéo xuống một miếng thịt."
Địa Qua Thiêu than thở: "Đao của ngươi như cưa, làm sao mà dùng được?"
Hồ Ma nói: "Giết người nhiều, quen tay thôi."
Địa Qua Thiêu ngây ra một chút, thầm nghĩ: "Tiền bối này rảnh rỗi lại đi giết người chơi sao?"
"Cũng không phải."