Chương 431: Hương nha đầu
“Còn tốt không ai nhìn thấy a…”
Hồ Ma cô độc liếc mắt nhìn bên ngoài trang trại náo nhiệt, cũng nhịn không được ho khan một tiếng, quay đầu lại trở về.
Còn tốt không ai nhìn thấy mình.
Đoạn thời gian này không quan tâm, vậy mà nha đầu tóc vàng ở bên trong điền trang lại được hoan nghênh như thế ?
Hắn cũng mơ hồ nghe Chu Đại Đồng đề cập qua vài câu, sau khi được hắn cứu, tạm thời ở lại một quán rượu nhỏ trong thị trấn để phụ giúp.
Nói trắng ra chỉ là nơi tạm trú, theo lý thuyết quán rượu nhỏ không cần tuyển thêm người, vốn dĩ chỉ là một cửa hàng nhỏ, hai vợ chồng chủ quán đã bận rộn không xuể, nhưng vì Hương nha đầu làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn, lại biết chữ và tính sổ sách, nên họ đã giữ lại.
Hiện tại mọi người xung quanh đều quen thuộc, gọi là Hương nha đầu.
Mà trong khoảng thời gian này, Lý Oa Tử bị thứ gì đó cắn trong lúc xử lý tà ma, nằm trên giường mấy ngày, sau đó lại nằm thêm mấy ngày.
Dù sao y cũng nằm cho sướng, nhân viên trong trang trại không có cơm ăn, đành nhờ quán rượu nhỏ đó nấu mỗi ngày, Hương nha đầu đẩy một chiếc xe gỗ nhỏ chở cơm đến, đợi họ ăn xong lại thu dọn chén dĩa về rửa.
Bình thường mà nói, đây đều là đang phá của?
Dù là quán rượu nhỏ đó lấy giá không cao, nhưng mỗi ngày ăn ở nhà hàng bên ngoài, nào có tiện lợi và rẻ như tự nấu ăn?
Bất quá bọn tiểu nhị dù sao trong thời điểm tà ma náo loạn cũng đều vất vả, Hồ Ma cũng không nói, chỉ là để bọn hắn thoải mái một chút.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến cho hiện tại mỗi ngày đến giờ cơm, trang trại náo nhiệt như ăn Tết.
"Hương nha đầu, gần đây còn có lưu manh khi dễ ngươi không?"
"Không có ạ!"
"Bọn lưu manh này thật vô tích sự, đánh một trận là ngoan ngoãn, ta còn muốn qua giúp ngươi dọn dẹp..."
"Tay nghề của Hương nha đầu ngày càng tốt, hơn cả Oa Tử ca..."
"Oa Tử ca chỉ biết ném tất cả vào nồi nấu, giống như cho heo ăn trong thôn..."
"Hương nha đầu nghe nói ngươi trước đó ngất xỉu, giờ đã khỏe chưa?"
"Không có ngất xỉu ạ, chỉ là ngủ một giấc..."
"..."
Mặc cho bên ngoài náo nhiệt, Hồ Ma chỉ ngồi trong phòng uống trà, chờ một lúc, lại nghe tiếng gõ cửa.
Mở cửa, thấy Hương nha đầu cầm một hộp cơm sơn đỏ, rụt rè đứng ngoài sân trong. Hồ Ma bình thường chủ yếu là tu luyện, chuyện ăn cơm, đặt trên bàn trong nhà chính là được, có khi bận việc, đóng cửa phòng, liền để ngoài sân.
Dù sao hiện tại hắn ăn cơm cũng không sợ bị nguội.
Không ngờ lần này Hương nha đầu mang tới, mình lại vừa không tập trung, ngược lại là gặp được.
Khẽ gật đầu, Hương nha đầu lập tức vui vẻ hớn hở, vác hộp cơm đi vào, nói: "Công tử hiện tại ăn cơm sao?"
Hồ Ma khẽ gật đầu, nói: "Ngươi không cần gọi ta công tử, gọi đại ca, hoặc gọi ta chưởng quỹ là được."
"A?"
Hương nha đầu vừa bưng đồ ăn, vừa có chút khó xử, nhỏ giọng nói: "Không được."
"Ta..."
"Ta nếu không gọi công tử, trong trấn không sống được, người ở đây đều đối với ta rất tốt, nhưng ta biết, đó là bởi vì..."
"... Bọn họ kính trọng công tử."
"..."
Hồ Ma nghe vậy, ngược lại là suy nghĩ một chút, mới hiểu được.
Nha đầu này kỳ thật không ngốc, lúc mới cứu về, nàng nhìn xem có chút chậm chạp, đó là bởi vì bị dọa sợ, lại thêm tựa hồ bị những kẻ lừa đảo kia làm gì đó, đầu óc liền không được thông minh như vậy.
Bây giờ tuy làm công việc ở thị trấn, nhưng cũng coi như sắp xếp ổn thỏa, điều dưỡng một thời gian, khuôn mặt trước đây gầy gò hốc hác giờ đã đầy đặn hơn.
Mơ hồ trong đó, lại có vài phần dáng vẻ của một mỹ nhân.
Mà tâm tư ổn định, đầu óc cũng càng lúc càng linh hoạt, nàng kỳ thật biết mình đã gặp được vận may lớn.
Có thể đặt chân tại thị trấn này, hoàn toàn là nhờ vào Hồ Ma.
Mà Hồ Ma cứu nàng, lại không hề đụng chạm đến nàng, nữ hài tử trưởng thành sớm, nàng kỳ thật cũng hiểu rõ đây là một việc vô cùng khó khăn.
Về điểm này, Hồ Ma cũng không nhiều lời, chỉ là một câu xưng hô, tùy theo nàng.
Cầm đũa lên, vừa mới chuẩn bị ăn cơm, liền thấy Hương nha đầu lại thu dọn phòng, nhặt quần áo bẩn của hắn, nhưng vẫn không đi, liền nhìn ra nàng có chuyện muốn nói, quay đầu nói: "Ta quen tự giặt quần áo, ngươi không cần thay ta làm những việc này."
"Nếu có lời muốn nói, cứ nói thẳng đi."
"..."
Hương nha đầu nghe vậy, lúc này mới liên tục gật đầu, hơi có chút chần chờ mà nói: "Công tử, ta... Ta gần đây nhớ tới một số chuyện."
"Nhà ta, nhà ở An Châu, Linh Thọ phủ, hắc động tử lĩnh,.. Ta nhớ trước cửa có hai cây hoa rất lớn."
"..."
"Ừm?"
Nghe được lời này, Hồ Ma ngẩng đầu lên, bất ngờ cười nói: "Vậy thì quá tốt."
"Biết nhà ở chỗ nào, tìm người mang thư đi, có thể để người nhà đến đón."
"..."