Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 432 - Chương 432. Đại Ân Nhân

Chương 432. Đại ân nhân Chương 432. Đại ân nhân

Chương 432: Đại ân nhân

Trước đây, đầu óc Hương nha đầu không được rõ ràng, trí nhớ mơ hồ, chỉ nhớ nhà mình ở sườn núi đại thạch đầu nào đó, không rõ ràng châu nào phủ nào.

Hồ Ma cũng nhờ Từ quản sự giúp đỡ hỏi thăm, ông ta quen mặt, bạn bè nhiều, nhưng hỏi tới hỏi lui, ai cũng không biết sườn núi đại thạch đầu này là nơi nào, dần dần việc này bị bỏ qua.

Thậm chí cảm thấy tìm cũng không tìm ra, không có ý nghĩa gì.

Chỉ là một nha đầu thuận taynhặt được , giữ lại bên người, với thân phận chưởng quỹ, còn nuôi không nổi sao.

Không ngờ, nàng lại dần dần nhớ ra địa chỉ nhà.

Hồ Ma có chút vui mừng ngoài ý muốn, nhìn nàng nói: "Còn nhớ những gì khác không? Tên người lớn trong nhà, có mấy người, còn nhớ không?"

Hương nha đầu nghe vậy, có chút buồn rầu, đưa tay gõ gõ đầu mình, nói: "Cái kia thật không nhớ..."

"Ta nhớ được, trước đây mẹ nuôi dùng đinh nện vào đầu ta, hiện tại khi nhớ đến chuyện nhà, liền cảm thấy cái đinh này đâm vào đầu đau, nhớ lại một chút, thì lập tức liền cảm thấy mơ hồ..."

"Nhưng gần đây, cảm giác có người thổi vào đầu, đầu lạnh buốt, ngược lại bắt đầu dần dần nhớ lại..."

"..."

"Thổi vào đầu sao?"

Hồ Ma lại nao nao, là lúc ác quỷ Thanh Y náo loạn sao?

Lúc ấy thanh y ác quỷ quấy nhiễu nơi này, không chỉ tà ma náo loạn, mà người cũng bị ảnh hưởng cũng không ít.

Nhưng lời Hương nha đầu nói lại khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đóng đinh vào đầu?

Hắn vội vàng nói: "Lại đây, ta xem một chút."

"Ừm."

Hương nha đầu nghe vậy, đến trước mặt Hồ Ma, đưa đầu qua.

Nhưng Hồ Ma lật tóc của nàng, liếc mắt nhìn, lại phát hiện không có lỗ đinh hay vết sẹo gì, có chút kỳ quái.

Hương nha đầu lui lại nửa bước, đỏ mặt nói: "Chính ta cũng sờ qua, có thể nhớ trong đầu bị đóng đinh, thậm chí cảm giác được cái đinh, nhưng lại không có vết thương."

Có lẽ đây cũng là một loại tà thuật của bọn bắt cóc?

Hồ Ma thầm nghĩ, cũng mơ hồ đoán được phần nào.

Trước đây hắn đã nghĩ, Hương nha đầu hẳn là đã bị bọn bắt cóc dùng tà thuật, nên mới không nhớ gì về chuyện nhà, dù nhìn tuổi tác, ít nhất cũng mười ba mười bốn, không lý nào trí nhớ lại mơ hồ đến vậy.

Có lẽ sau khi bắt cóc nàng, bọn bắt cóc cũng biết chút tà thuật, vì nàng đã lớn tuổi, sợ nàng nhớ chuyện nhà, nên đã dùng đinh đóng vào đầu nàng.

Tuy nhiên, tà thuật mà nàng trúng, lại vô tình bị luồng khí do ác quỷ Thanh Y thổi vào làm cho nới lỏng, nên mới dần dần nhớ lại một số chi tiết cụ thể về nhà mình.

"Dù sao, nhớ lại là tốt rồi."

Hồ Ma cũng không hiểu rõ về chuyện này, chỉ an ủi nàng: "Dù sao cũng đã nhớ ra nơi chốn, sau này ngươi viết một lá thư, ta vào thành tìm người cẩn thận, giúp ngươi gửi đi, đợi người nhà đến đón, những chuyện khác cũng sẽ dần nhớ lại."

"Công tử..."

Hương nha đầu nghe lời Hồ Ma nói, nhất thời run rẩy: "Thật sự cho phép ta trở về sao?"

Hồ Ma cười nhìn nàng, nói: "Sao vậy, ngươi còn muốn ở lại thị trấn này cả đời sao?"

"Ta..."

Hương nha đầu nói, mắt đã đỏ hoe, giơ mu bàn tay lau đi, giọng run run: "Công tử, là đại ân nhân..."

Bản thân mình không thể coi là đại ân nhân, tuy rằng gần đây ở khu vực này, danh tiếng của mình có vẻ tốt thật.

Hồ Ma chỉ cười cười, nhìn nàng nói: "Đừng khóc, giúp ngươi tìm được nhà, cũng là một việc làm phúc của ta."

"Hiện giờ ngươi đã nhớ ra, vậy thì viết một lá thư, ta tìm người cẩn thận, cho người mang thư về cho gia đình ngươi, người lớn đến đón, mọi chuyện cũng sẽ ổn thỏa."

"..."

Thấy Hồ Ma không chỉ nói suông, còn cho phép mình viết thư, Hương nha đầu càng biết hắn là nghiêm túc, cảm động nước mắt tuôn trào, bất chợt quỳ xuống đất, định dập đầu lạy Hồ Ma, may được hắn kịp thời đỡ dậy.

Mọi người ở đây sao thế nhỉ, động một cái là quỳ lạy...

... Bản thân hắn không phải là người cổ hũ, chủ yếu là thời buổi này tà đạo nhiều, nhận lễ của người khác sợ có vấn đề.

Dù đã hứa không quỳ lạy ta nữa, nhưng Hương nha đầu vẫn tỏ ra vô cùng biết ơn, một bên mắt đỏ hoe, tiếp tục giúp hắn thu dọn quần áo và nhà cửa.

Hồ Ma đã nói không cần , nhưng nàng ta không chịu nghe, cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của nàng ta, Hồ Ma cũng không nói gì nữa, dù sao đây cũng là lúc hắn vừa muốn dừng lại, nghỉ ngơi một chút, nếu đúng lúc đang tu luyện, hắn sẽ đuổi nàng về.

Vừa xem sổ sách gần đây, vừa ăn xong cơm, không nói chuyện gì với nàng ta nữa.

Ăn xong cơm, vừa định dọn dẹp mang ra ngoài, đột nhiên phát hiện sau lưng không còn tiếng động, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Hương nha đầu đang ngồi trong căn phòng vốn là của Ngô Hòa muội muội ở, dựa vào bệ cửa sổ, nhắm mắt, đúng là ngủ thiếp đi.

Trên tay còn cầm một bộ quần áo của hắn, miệng ngậm chỉ, dường như là muốn vá áo cho hắn, kết quả vá vá vá, lại ngủ thiếp đi như vậy.

"Đây là phải mệt mỏi đến mức nào..."

Hồ Ma muốn đi qua gọi nha đầu này dậy, lại nhìn thấy những vết chai trên tay của tiểu nha đầu, sau đó khẽ dừng bước.

Nha đầu này dạo này cũng rất vất vả, nghe nàng kể về tình hình gia đình trước đây, nghĩ cũng là một đại hộ nhân gia có thể nuôi nổi quản gia, ước tính không cần làm những việc vặt vãnh này.

Nhưng đến thị trấn này, trong lòng không có cảm giác an toàn, liền luôn siêng năng làm cái này cái kia, mang theo chút lấy lòng, thân thể sao có thể không mệt mỏi?

Chỉ là, nha đầu này có phải là tâm hồn quá rộng mở, cứ thế ngủ trước mặt một đại nam nhân như ta?

Coi ta còn giống như trước kia sao?

Bình Luận (0)
Comment