Chương 438: Nhặt về
"Nếu không, chờ đến khi lão gia tìm tới..."
"... Đừng nói là cái trang tử nhỏ bé này, chính là Hồng Đăng Nương Nương của các ngươi, cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"
"..."
Nhìn ra lão đầu có vẻ xúc động chân thành, Hồ Ma thu hồi xiên, nói: "Hồ ngôn loạn ngữ gì thế? Nếu ngươi thật là quản gia của Hương nha đầu , sao lại lén lút như vậy?"
"Nghe nói nhà ngươi còn xưng phủ gì gì đó, như người ở trong đại hộ, làm việc rề rà, chẳng ra thể thống gì."
"..."
Lão đầu vốn đang xúc động, bị Hồ Ma mắng cho ngẩn người: "Cái gì thoải mái gặp, thoải mái thấy? Chẳng phải ngươi giăng bẫy ta à?"
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này, Chu Đại Đồng cũng đã xông tới, cầm dây thừng trong tay, hỏi Hồ Ma: "Chưởng quỹ, trói ông ta lại không?"
"Đã chuẩn bị nước tiểu đồng tử bên kia xong rồi, trước tiên tạt ông ta một cái cho tỉnh táo?"
"..."
Sau chuyện lần trước, bọn họ đã thành thục hơn nhiều, chuyên dùng nước tiểu đồng tử làm vũ khí. Lời dạy của Hồ Ma cũng có tác dụng, bọn họ biết giang hồ hung hiểm, nên khi gặp người trên giang hồ, không dễ dàng xưng tên, chỉ gọi chưởng quỹ, huynh đệ.
Đương nhiên, hiện ở loại tình huống này kỳ thật vô dụng, lão đầu tử ở chung quanh nghe qua, rất dễ dàng biết tên của Hồ Ma .
Nhưng dù sao họ cũng có ý thức, đó là điều tốt.
Hồ Ma nhìn lão đầu, nói: : "Ta từ một tháng trước đã gởi thư cho nhà các ngươi, để các ngươi cho người tới đón, nhưng sao chỉ có một mình ngươi đến?"
"Nàng hiện tại bị dính tà pháp, có phải do ngươi làm?"
"..."
Lão đầu ngạc nhiên: "Gửi tin? Tin gì?"
Lão quản gia càng thêm hoang mang: "Tiểu thư xác thực bị dính tà pháp, nhưng không phải do các ngươi làm sao?"
"Nói nhảm!"
Chu Đại Đồng đá lão một cước, mắng: "Hương nha đầu là chưởng quỹ nhà chúng ta nhặt về, nếu không phải có hắn, nha đầu này sợ đã bị ném sông cho lão ba ba ăn rồi."
"Sau khi nhặt về, chưởng quỹ còn đối xử với nàng rất tốt, cho nàng sống an nhàn sung sướng, nhiều nhất chỉ quét dọn sân vườn quán rượu, giặt giũ quần áo, chén bát, mua thức ăn lau bàn và nấu cơm..."
"... Chưởng quỹ không bao giờ bắt nàng làm những việc nặng nhọc như quét nhà xí hay gánh nước!"
"..."
"Nhặt về?"
Lão quản gia càng thêm hồ đồ, không theo kịp lời họ, biểu lộ vô cùng hoang mang.
Lúc này, Triệu Trụ bưng một thùng nước tiểu đến, hai tay dâng cao, cách mặt mình xa xa.
Hắn nói: "Nước tiểu đồng tử nguội rồi à? Nên đổi nước nóng."
"Không cần, không cần..."
Lần này, lão quản gia không cần ai nhắc nhở, vội vàng khoát tay, nói: "Các ngươi, không gạt ta chứ?"
Hồ Ma nghe đã hơi mất kiên nhẫn, cũng mơ hồ nhận ra đây là một hiểu lầm, liền nói: "Nửa năm trước, ta nhặt được nha đầu này, muốn đưa nàng về nhà, nhưng nàng mất trí nhớ, không biết nhà ở đâu."
"Mãi đến gần đây, nàng mới nhớ ra quê quán, ta liền tìm người mang thư đến nhà báo tin, để người đến đón. Sao, ngươi không nhận được tin sao?"
"..."
"A..."
Lão quản gia cuối cùng cũng hiểu rõ, nhìn Hồ Ma với vẻ khó tin. Hắn cũng nhìn thấy Triệu Trụ bên cạnh đang cầm thùng nước tiểu nóng hổi, sẵn sàng tưới lên người mình.
.. Rốt cuộc biết mình trách oan người, lão quản gia xúc động rơi nước mắt, đột nhiên cúi đầu xuống, khóc lớn nói: "Ân nhân, là ân nhân a..."
"Không ngờ tiểu thư nhà ta phúc lớn mạng lớn, đúng là gặp phải người tốt..."
"..."
"Mẹ nó..."
Hồ Ma giật mình, vội vàng né sang một bên.
Lại là dập đầu...
Cái bệnh gì thế này, không sợ cái khác, chỉ sợ đầu óc không tốt, mượn dập đầu để ám toán mình.
Loại ám chiêu này không thể không đề phòng, dù sao mình cũng từng gặp một kẻ như vậy.
Tuy nhiên, nhìn ra lão quản gia này tựa hồ không có ác ý, Hồ Ma lắc đầu, nói: "Vào trong nói chuyện cho rõ ràng."
"..."
"Tiểu thư nhà ta tốt số a..."
Vào trong tiệm, lão quản gia mới yên tâm khóc: "Là ta lão hồ đồ, không nên mang tiểu thư đi xem đèn, lại làm lạc mất người."
"Ta không mặt mũi trở về gặp lão gia, chỉ lưu lại phong thư trong nhà, sau đó liều mạng đi tìm. Lão thiên gia có mắt, để ta tìm được đến đây, nhìn thấy các ngươi bắt tiểu thư nhà ta làm nha hoàn, tưởng là các ngươi là kẻ bắt cóc."
"Ta lén lút ở trong tiệm nói chuyện với tiểu thư, nhưng nàng không nhận ra ta, ta biết nàng bị người ta thi pháp, không dám manh động, nên trước hết rời khỏi..."
"Vốn nghĩ thừa dịp ban đêm đến hỏi han, tìm cách cứu nàng, lại không ngờ..."
"..."
"Nói cách khác, ông ta không phải nhận thư của ta mới đến đón người..."
Hồ Ma cũng hiểu ra đây là hiểu lầm, nhíu mày nói: "Vậy nàng như bây giờ, cũng không phải là do ngươi hại?""
Lão quản gia hoảng sợ: "Ta... Ta nào dám hại tiểu thư nhà chúng ta?"
Hồ Ma trầm ngâm, rồi đứng lên nói: "Vậy ngươi đến xem một chút, nàng đến cùng có phải tiểu thư nhà ngươi hay không, và đã xảy ra chuyện gì?"
Lão quản gia náo loạn một trận, đến lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ nha đầu. Vội vàng đi đến bên giường, xem xét phía dưới, lập tức giật mình, hoảng hốt đi quanh giường của Hương nha đầu một vòng, giọng run rẩy:
"Tiểu thư... Tiểu thư nhà ta, đây là bị mang đi a?"