Chương 439: Mất hồn
“Bị mang đi?”
Hồ Ma nghe vậy, cảm thấy kỳ quái. Lão quản gia lo lắng, vừa nói vừa muốn tiến đến, nhưng Hồ Ma liếc mắt nhìn ông ta. Hắn không hoàn toàn tin tưởng lão quản gia, không muốn để ông ta đến gần.
Lão quản gia hiểu ý, vội vàng dừng bước, hướng Hồ Ma nói:
"Mời ân nhân trước thử một lần."
“Trước thử xem mạch đập của tiểu thư nhà ta có bình thường hay không? Xin hãy xem lòng bàn tay, cùng các đầu ngón tay, xem có dị thường không?”
“Không cần thử!”
Lang trung chen miệng nói: “Ta đã bắt mạch cho tiểu thư, rất kỳ quái. Bàn tay lạnh buốt, mạch ở cổ tay gần như không có, ngược lại lòng bàn tay ngẫu nhiên khẽ động, hai ngón tay giữa thỉnh thoảng co giật.”
Lang trung muốn nhìn xem Hồ Ma làm sao chữa để học hỏi thêm. Hôm nay trời tối, y không dám trở về. Ycũng sợ tà ma, phải đợi làm xong, có người dẫn theo đèn lồng đưa mình về mới an toàn.
“Đó.. đúng thật là…”
Lão quản gia nghe vậy, càng thêm lo lắng, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, đúng là không biết bị thứ gì mang đi, chỉ là…”
“Ai to gan như vậy, dám mang nàng đi?”
“Mất hồn.”
Lão quản gia nhìn Hương nha đầu hôn mê bất tỉnh trên giường, nói: “Người có tam hồn thất phách, triệu chứng của tiểu thư đây là hồn phách ly thể, không về lại được trong thân thể…”
“Hồn phách của Hương nha đầu ly thể, không phải rất bình thường sao?”
Hồ Ma nghĩ thầm, thậm chí nàng còn có thể ly thể đi theo sinh hồn dẫn đường…
Biết Hương nha đầu có lai lịch khác thường, Hồ Ma không nói gì thêm, chỉ nhìn lão quản gia kia nói: “Đã là mất hồn, vậy mời Tẩu Quỷ Nhân đến giúp đỡ xem sao?”
Bình thường mà nói, gọi hồn mất hồn, đây là thủ đoạn trong môn đạo hình hồn.
Nhưng Tẩu Quỷ Nhân giúp người chẩn bệnh trừ tà, cần đối mặt với nhiều tình huống, nên thủ đoạn cũng hỗn tạp một chút. Dân chúng thường gặp triệu chứng mất hồn đều sẽ mời Tẩu Quỷ Nhân đến xem.
“Không dùng được, không dùng được.”
Hồ Ma đề nghị không có vấn đề, nhưng lão quản gia lại lắc đầu, nói: “Tiểu thư không giống người khác, hồn không trở về cơ thể, nhất định là xảy ra vấn đề.”
“Việc cấp bách nhất là cần phải che chở mệnh môn của tiểu thư, nếu không, qua mười hai canh giờ, người… người sẽ không giữ được.”
Ừm?
Hồ Ma nghe ra lão quản gia có vẻ biết gì đó, im lặng nhìn ông ta một hồi.
Nhưng lão quản gia lại tỏ ra hơi xấu hổ, né tránh ánh mắt của Hồ Ma, chỉ lo lắng nhìn Hương nha đầu, mồ hôi tuôn ra ở trên trán.
"Thảo Tâm Đường."
Lúc này, lang trung luôn đứng ở bên cạnh, muốn xem chuyện gì xảy ra, dường như hiểu được lời lão quản gia nói, vội vàng nói: "Nếu là hồn phách không trở về, đó chính là chứng mất hồn."
"Vậy vào thành, đi tìm người của Thảo Tâm Đường, bọn họ am hiểu nhất trong việc trị nghi nan tạp chứng, bất quá, nơi này quy củ lớn, không cho phép người ngoài tùy tiện vào..."
"..."
"Nơi này cũng có chi nhánh của Thảo Tâm Đường?"
Lão quản gia nghe vậy cũng đột nhiên sững sờ, rồi chợt đại hỉ: "Vậy quá tốt, chỉ có tìm bọn họ mới được."
"Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư Thảo Tâm Đường?"
Hồ Ma cũng hơi hơi ngẩn ra, không chủ động phát biểu ý kiến gì.
Bây giờ hắn đối với tình trạng của Hương nha đầu còn chưa hiểu rõ lắm, lão quản gia này cũng có chút che che lấp lấp, khiến người ta không thích, nhưng dù sao cứu người quan trọng, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này, mọi người lập tức lên xe ngựa, chuẩn bị đi suốt đêm hướng về Minh Châu thành.
Bây giờ thấy Hương nha đầu xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều rất quan tâm, nhưng không thể tất cả đều bỏ trang tử đi vào thành, thế là Hồ Ma chỉ cho Chu Đại Đồng và Triệu Trụ đi theo, Chu Lương lưu lại trông coi trang tử, để tránh xảy ra chuyện gì.
"Đã tìm người đưa thư đến nhà của Hương nha đầu, nhưng Lý gia không có người nào đến đón người, ngược lại là Hương nha đầu bỗng nhiên xảy ra vấn đề..."
"Lão quản gia tìm tới, nhìn một chút liền xác định hồn phách của nàng đã bị mang đi..."
"... Hoặc là bị cái gì lưu lại rồi?"
"Lý gia ở Đại Thạch Đầu Nhai, lại là người nào?"
"Lão quản gia đã sớm nói, chuyện nhà bọn họ, Hồng Đăng Nương Nương không gánh được, là dọa người, hay là thật sự có lực lượng?"
"..."
Trên đường đi, Hồ Ma ngồi ở phía trước lái xe, trong lòng lại nảy sinh nhiều nghi vấn.
Tuy nhiên, nhìn lão quản gia không muốn nói, có lẽ là không tin tưởng hắn, mà hắn cũng không tin tưởng lão quản gia, nên tạm thời không cưỡng ép hỏi. Dù sao, trước tiên phải đến Thảo Tâm Đường, tìm người giúp Hương nha đầu ổn định tình trạng rồi sau hẳn nói.
Vừa nghĩ, Hồ Ma bên cạnh giả bộ ngủ gà ngủ gật, nhưng thực tế cũng giống như là ngủ, bất động thanh sắc, tiến vào mộng đẹp.
Vào linh miếubản mệnh , Hồ Ma đặt tay lên lư hương, thấp giọng kêu gọi vài tiếng.
Mệnh hương nhanh chóng có phản ứng, xuyên qua sương mù màu đỏ sậm, nối liền với Bạch Bồ Đào Tửu tiểu thư. Nàng nghe có chút kinh ngạc, lại có chút vui vẻ:
"Ngươi nhanh như vậy liền luyện thành rồi?"
"..."