Editor: Nơ
Mạnh Ly đột nhiên phản ứng khá dữ dội, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt vì sợ hãi. Phương Thiến nhận ra có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Ngay khi nhìn thấy tấm ảnh máu me bên trong, Phương Thiến vốn luôn gan dạ đã giật mình hét toáng, hai mắt nhắm tịt.
"Trời ơi!!!"
"Kẻ nào vô nhân tính quá vậy!"
Phương Thiến nhanh tay khóa màn hình điện thoại của Mạnh Ly với tốc độ ánh sáng, vỗ ngực mình trấn an rồi chửi ầm lên: "Cái này có khác đếch gì phần tử khủng bố đâu! Hành hạ động vật tới chết, đúng là biến thái!!!"
Con vật trong tấm hình bị chặt thành nhiều khúc nhỏ, toàn bộ nội tạng bị moi ra cắt nhừ, nát bét đến nỗi khó có thể xác định được chúng thuộc bộ phận nào. Nhiêu đây cũng đủ cho thấy thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn ra sao.
Mà dòng chữ kia… còn làm người ta sởn tóc gáy hơn nữa.
"Ly Ly, là ai thế?" Phương Thiến rất lo lắng, "Rốt cuộc là ai mà có thể đáng sợ như vậy? Ngang nhiên gửi cho cậu loại tin nhắn đe dọa này? Có khi nào cậu gây thù chuốc oán với ai không…?”
Lời còn chưa dứt, Phương Thiến dường như ý thức được một điều, lập tức hít sâu: "Chẳng nhẽ… Là mẹ cậu?"
Mạnh Ly từ trước đến nay đều rất lành tính, phàm là người từng tiếp xúc với cô đều nhận xét như vậy. Cô luôn nỗ lực tiến bộ từng ngày để được công nhận dù trong học tập hay cuộc sống.
Trên người cô dường như có một sức hút vô cùng đặc biệt, không chỉ ngoại hình nổi bật, năng lực vượt trội mà còn cả sự quyến rũ trong tính cách. Phương Thiến vẫn nhớ rõ, thời đại học còn có con gái theo đuổi Mạnh Ly.
Làm sao một cô gái tốt như vậy lại có thể gây thù chuốc oán với người khác?
Nếu phải kể một người ghét Mạnh Ly nhất, thì ngoài mẹ cô còn ai vào đây?
Đặc biệt là sau khi trải qua vụ việc tranh chấp ồn ào trước đó, Mạnh Ly liền nhận được tin nhắn đe dọa.
Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm cầm điện thoại mở khóa lần nữa.
Cô hít thở sâu, lấy tay che tấm ảnh nồng mùi máu tanh phát khiếp kia, đọc kỹ nội dung văn bản.
Số điện thoại này là số lạ từ Nam Thành.
Cô nhấn số gọi.
Theo bản năng nín thở…
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có…”
Số điện thoại không có.
Mạnh Ly nghe được âm thanh này, lỗ chân lông khắp người như nở hết ra, gai ốc dựng đứng, giống như có một cơn gió lạnh buốt xương thổi qua sống lưng.
Lưu Ngọc Cầm quả thật sẽ hận chết cô, nhưng với tình trạng hiện tại của bà ta, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng không thể thì làm sao có thể làm ra mấy chuyện hại người mà chẳng có lợi cho mình.
Chỉ có một người…
"Chắc là… Mạnh Tinh." Mạnh Ly nói.
Có lẽ Mạnh Ly đã đoán được nguyên nhân đại khái vì sao Mạnh Tinh làm thế.
Lần trước, Mạnh Giang Quốc ép chị ta quỳ xuống trước mặt cô, mà Mạnh Tinh kiêu ngạo luôn ngước mặt lên trời, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này.
Hơn nữa, cô còn gửi ảnh chụp và đoạn ghi âm vào email công ty của chị ta, nên đoán chừng ai cũng biết chuyện gian díu này rồi. Mạnh Tinh càng ôm mối hận sâu hơn. Vì vậy, việc trả thù không phải là không có khả năng.
Nhưng Mạnh Ly không ngờ Mạnh Tinh lại hóa điên đến mức này.
"Hả?"
Phương Thiến sửng sốt: "Cậu chắc chứ?"
Tuy rằng không có căn cứ, nhưng trực giác trong cô đã mách bảo như vậy.
"Vậy gần đây cậu phải cẩn thận. Ai biết được chị ta phát điên sẽ làm gì cậu? Tin nhắn đó đã cho thấy tinh thần của ả không còn bình thường nữa. Không ấy cậu báo cảnh sát đi?" Phương Thiến lo lắng.
Mạnh Ly lập tức lắc đầu.
Loại tin nhắn nặc danh này dù có điều tra cũng sẽ khá phiền phức. Huống chi, báo cảnh sát thì Lưu Ngọc Cầm chắc chắn sẽ không tránh khỏi trở thành nghi can. Mẹ con nhà đó liên quan mật thiết với nhau, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ. Vất vả lắm mới giải quyết êm đẹp với Lưu Ngọc Cầm, cô không muốn công sức đổ sông đổ bể.
Nếu không phải rơi vào bước đường cùng, cô sẽ không báo cảnh sát.
Phương Thiến hiểu mối bận tâm của Mạnh Ly, không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò: "Vậy cậu nhất định phải nói chuyện này với chồng cậu, để anh ấy bảo vệ cậu. Đừng ra ngoài một mình."
Mạnh Ly rối rắm, cau mày. Không nói tiếng nào.
Tạm thời cô không muốn nói với Cận Thời Dược.
Sợ anh lo lắng, cũng sợ anh kích động sẽ làm ra chuyện không hay.
Bầu không khí lúc này cực kỳ nghiêm trọng ngột ngạt, Phương Thiến nắm lấy tay Mạnh Ly xoa hai cái, trấn an nói: "Được rồi! Cậu đừng suy nghĩ nữa, loại người như ả điên đó hiện tại chỉ giỏi khua môi múa mép thôi. Cậu càng hoảng loạn ả càng đắc chí."
Phương Thiến vừa nói vừa vuốt lưng cô bạn mình.
Sau đó, cô ấy cầm quả cherry to tròn mọng nước trong đĩa trái cây đưa cho Mạnh Ly: “Mình phải sống mỗi ngày vui vẻ, gia đình hạnh phúc viên mãn. Cho nó ghen tị chết luôn! Loại mặt hàng này, xứng đáng cả đời không ai thương yêu.”
Mạnh Ly cầm lấy, đưa lên môi cắn một miếng.
Tốt nhất là Mạnh Tinh chỉ đang hù dọa.
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.
Dù vậy, Mạnh Ly cũng không hối hận vì đã vạch mặt Mạnh Tinh.
Đây đều là quả báo của Mạnh Tinh.
Hiện tại, cô sẽ giữ một cái đầu lạnh chờ xem liệu ngoài việc gửi tin nhắn đe dọa, Mạnh Tinh còn có thể làm ra những hành động nào khác.
"Không sao."
Cô nhổ hạt cherry trong miệng ra, mỉm cười với Phương Thiến: "Cậu đừng lo, sức chịu đựng của mình không yếu như vậy. Cậu nói rất đúng, Mạnh Tinh chỉ được có vậy thôi."
"Không sai." Phương Thiến khịt mũi, phỉ nhổ: "Loser! Rubbish!"
Mạnh Ly buồn cười trước biểu cảm khoa trương cùng cách phát âm tiếng Anh cường điệu của Phương Thiến.
Cơn sốc vừa rồi dần biến mất, bầu không khí nặng nề cũng lặng lẽ lắng xuống.
Mạnh Ly không xóa tin nhắn đe dọa, cũng không đọc lại.
Cô nhìn thời gian, đã hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi Cận Thời Dược đi khỏi. Không biết anh làm gì nữa, đi lâu vậy mà không gửi tin nhắn cho cô.
Cô vô thức bấm vào Tiểu Hồng Thư, xem bài viết mình đã cập nhật trước đó.
Nào ngờ, trông thấy bình luận của Cận Thời Dược trong bài viết gửi tặng trà sữa cho đàn anh khóa trên.
[Chồng ghen, mong em xóa ngay lập tức.]
Mạnh Ly phì cười thành tiếng.
Sao anh có thể trẻ con như vậy chứ?
Trẻ con…. nhưng đáng yêu.
Đôi khi cô có cảm giác anh thực sự giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo đòi kẹo vậy.
Nếu đã là một đứa trẻ, vậy còn có thể làm gì khác được?
Chịu thôi.
Vì thế, Mạnh Ly ngoan ngoãn xóa bài viết.
Sau đó cô lướt xuống bài viết bên dưới.
Dòng trạng thái cô chia sẻ bức ảnh hoàng hôn ở New York.
Khi ấy, anh nói với cô rằng anh cũng đang ở New York, cũng ở trên cầu Brooklyn.
Nếu họ gặp nhau trên cầu Brooklyn vào thời điểm đó, có phải mọi chuyện sẽ đến sớm hơn không?
"Hời ơi, bắt đầu ôn lại kỷ niệm ngọt ngào rồi đó hả?”
Phương Thiến sấn đến gần, ngó màn hình điện thoại của Mạnh Ly rồi xoa tay phấn khích: "Có thể nào cho mình chiêm ngưỡng xíu quá trình yêu đương thầm kín không? Mình muốn xem những bình luận chồng cậu dành cho cậu, được không? Ly Ly."
Giữa bạn thân là không có bí mật. Chuyện có thể nói đều chia sẻ với nhau.
Hơn nữa, những bình luận của Cận Thời Dược không có gì phải giấu người khác.
Vì vậy, Mạnh Ly liền hào phóng đưa điện thoại cho Phương Thiến.
Phương Thiến thích thú lướt xem, xem xét cẩn thận từng bài đăng một.
Vừa xem vừa nháy mắt làm mặt quỷ với Mạnh Ly, không thì phát ra vài tiếng "chậc chậc” kỳ lạ.
Rõ ràng đã cân nhắc trước khi đưa điện thoại, nhưng Mạnh Ly vẫn bị Phương Thiến làm cho ngại đến nỗi mặt mũi nóng bừng.
Cô ho khan một tiếng, giật lấy điện thoại: "Thôi đừng xem nữa, cậu bình thường xíu được không?"
Phương Thiến không giằng lại, cười tủm tỉm rồi cảm thán: “Nói thật, chồng cậu xem như là yêu thầm đúng "nóc nhà” mình còn gì. Người đàn ông này thực sự quá tuyệt vời.”
Mạnh Ly mím môi, không tỏ ý kiến.
Cô lại nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn sáu giờ tối rồi.
Không biết anh đang làm gì nhỉ?
Cô không nhịn được nhắn tin cho anh: [Anh đâu rồi?]
Đúng lúc này, Phương Thiến cầm điện đột nhiên vỗ vai Mạnh Ly, hưng phấn nói: "Này! Cậu mau vào Weibo đi. Nghe nói đêm nay có sao băng đó! Toàn bộ sự kiện sẽ được phát sóng trực tiếp!"
Phương Thiến nhìn ra ngoài ban công phòng bệnh: "Tối nay thời tiết không tồi, nói không chừng có thể thấy được một trận mưa sao băng!"
Mạnh Ly thoát khỏi WeChat, mở Weibo xem hot search. Quả thực đều là tin tức về trận mưa sao băng tối nay.
Phương Thiến quỳ gối trên ghế sofa, chắp hai tay trước ngực than thở: "Nếu thật sự có sao băng, vậy con có một điều ước. Cầu xin ông trời ban cho con một người đàn ông như chồng của Mạnh Ly!”
Mạnh Ly lại phụt cười.
"Hây da, mình đùa thôi. Có thể nói người như chồng cậu đã sớm tuyệt chủng rồi. Nhìn người khác yêu nhau mới là thú vui tao nhã nhất." Phương Thiến bò đến bên cạnh Mạnh Ly, “Đêm nay cậu có thể cùng chồng cậu chứng kiến khoảnh khắc lãng mạn này á! Tiếp đó nữa là một nụ hôn sâu siêu ngọt ngào!”
Phương Thiến bày ra biểu cảm si mê.
Mạnh Ly phản bác: "Dự báo thời tiết không phải là tuyệt đối đâu. Việc dự đoán mưa sao băng chỉ nên tin một nửa thôi.”
Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Cận Thời Dược đến. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà nói: [Anh về ngay.]
Phương Thiến nhìn tin nhắn của Cận Thời Dược, rồi thấy thời gian không còn sớm nữa, trời bên ngoài sập tối:“Chồng cậu sắp về rồi, mình chuồn đây. Không quấy rầy thế giới của hai người nữa, bằng không vị huynh đài kia của cậu sẽ hận mình mất.”
Phương Thiến rất biết điều, cô nàng cầm túi xách, trước khi về còn ăn vội vài miếng trái cây “tình yêu” mà Cận Thời Dược bày trí trên dĩa.
Phương Thiến rời đi không bao lâu, Cận Thời Dược liền trở lại.
Trên tay anh cầm theo một hộp giữ nhiệt.
Trong thời gian nằm viện, dì Trương luôn đều đặn gửi một ngày ba bữa đến bệnh viện.
Xem ra Cận Thời Dược đã về nhà lấy cơm tối.
"Bạn em về rồi sao?" Cận Thời Dược bước vào.
“Dạ, vừa mới đi.” Mạnh Ly đặt điện thoại xuống.
Cận Thời Dược cầm hộp cơm cách nhiệt đi tới, nhìn thấy trái cây trong đĩa hầu như không hề vơi.
“Sao em không ăn trái cây?”
“Em quên mất.” Mạnh Ly duỗi tay ra, “Giờ em ăn…”
“Để ngoài không khí lâu rồi, không nên.” Những miếng táo cắt sẵn đã bị oxy hóa, anh cầm đĩa trái cây đặt sang một bên, sau đó đặt hộp cơm cách nhiệt lên bàn, “Đã đến giờ ăn tối rồi vợ à.”
Mấy ngày qua Cận Thời Dược khoa trương đến mức phải tự tay đút cho cô ăn mới chịu. Lần này Mạnh Ly rất tự giác rời khỏi giường, nhanh nhẹn đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Anh mở nắp hộp cơm, bày biện các món ra bàn. Đầy đủ dinh dưỡng, mỗi ngày mỗi khác không trùng món nào.
Cận Thời Dược đặt bát đũa trước mặt cô.
"Em cảm ơn…”
Chưa hết câu, cô vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên chú ý tới cổ của Cận Thời Dược.
“Anh đừng cử động.” Cô đột nhiên nắm lấy tay anh.
Cận Thời Dược hợp tác đứng yên, rất ngoan ngoãn.
Anh đã biết cô nhìn thấy gì, ngược lại còn chủ động cúi xuống để cô có thể nhìn kỹ hơn.
Khi anh đến gần, Mạnh Ly ngay lập tức thấy rõ nốt ruồi màu xanh ở một bên cổ anh.
Là cùng một vị trí với nốt ruồi trước đây.
Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào nốt ruồi: "Anh... Cái này..."
Cô sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại: "Anh đi xăm?"
"Ừ." Cận Thời Dược gật đầu.
Anh từng nói với Mạnh Ly rằng, bởi vì năm đó anh bệnh nặng nên Tưởng Chiêu Anh đã tìm thầy về giải hạn.
Mà nguyên nhân thật sự là vào ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh đã dầm mưa rất lâu khi tận mắt chứng kiến hình ảnh cô cùng Lương Đan sánh đôi bên nhau. Thể trạng của anh luôn rất tốt, nhưng có lẽ do tâm trạng suy sụp, khiến anh ngã bệnh phải nói là nặng nhất trong 18 năm qua. Nó nghiêm trọng đến mức như muốn đoạt lấy nửa cái mạng của anh, cả ngày hôn mê, bệnh tình không thuyên giảm.
Cận Chính Nguyên và Tưởng Chiêu Anh bị dọa sợ không nhẹ, còn tưởng anh trúng tà, cho nên vội vàng mời thầy về xua đuổi.
Thầy phán rất bài bản rõ ràng, nốt ruồi này ảnh hưởng cực lớn tới cuộc đời của anh, nhưng là họa hay phúc thì không biết được.
Tưởng Chiêu Anh là người mê tín nên cực kỳ coi trọng.
Ngay lập tức tìm người xóa nốt ruồi cho Cận Thời Dược.
Mà khi đó, Cận Thời Dược cũng chẳng còn tâm trạng để ý mấy chuyện này. Anh không quan tâm, cùng lắm chỉ là một nốt ruồi mà thôi.
Nếu có thể làm cho Tưởng Chiêu Anh yên lòng, vậy được rồi.
Chỉ là ngàn lần không nghĩ tới…
Nốt ruồi này là hồi ức duy nhất cô nhớ về anh. Đó là mối liên kết duy nhất giữa họ.
Khi biết được đại khái mọi chuyện, anh thực sự vừa vui vừa giận, trách số phận quá biết trêu người, ông trời đúng là muốn đùa chết anh.
Nhưng than trách cũng vô ích, chỉ có thể vượt qua "bài kiểm tra” của ông trời:
Chứng minh rằng, tình yêu đòi hỏi sự chân thành và một cái giá nhất định.
"Anh ra ngoài chỉ để xăm cái này?"
Mạnh Ly vẫn còn kinh ngạc.
Cận Thời Dược lại gật đầu.
Ánh mắt Mạnh Ly nóng lên: "Đau không anh?"
Vùng da xung quanh nốt ruồi ửng đỏ.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, vừa xót vừa thương.
Cận Thời Dược nhướng mày cười, vẻ mặt cực kỳ bất cần đời: "Chỉ là một hạt vừng bé xíu, sao đau được."
Lòng bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy cô, hơi kéo mạnh về phía trước. Đồng thời anh cũng nâng cổ mình lên, làm cho các đường nét trở nên sắc sảo, lộ ra nốt ruồi mới rõ ràng trước mắt cô. Anh nhướng mày nói: "Bây giờ nó không chỉ tồn tại trong ký ức của em, mà về sau em còn có thể nhìn thấy nó hàng ngày."
“Mạnh Ly, anh muốn bù đắp tất cả khoảng trống cùng những nuối tiếc trong chín năm qua.”
"Cũng coi như là bù đắp cho bản thân anh."
*
Ăn tối xong, Cận Thời Dược đảm nhận việc rửa bát đĩa, đũa và bình giữ nhiệt.
Trở lại phòng, anh thấy Mạnh Ly đang đứng ngoài ban công, bám vào lan can nhìn lên bầu trời đêm.
Cô chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng. Bây giờ đã là cuối tháng 10, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm khá lớn. Cộng thêm phòng VIP ở trên tầng cao, gió thổi mỗi lúc một mạnh.
Bộ đồ bệnh nhân rộng rãi bị gió thổi phồng, mái tóc dài sau lưng cũng không chịu được sức gió mà tung bay.
Thân hình nhỏ nhắn trông càng thêm mỏng manh.
Cận Thời Dược vội vàng đi lấy áo khoác, mặc vào người cô, cau mày nghiêm túc nói: “Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Giống như một ông bố dịu dàng đang chăm sóc đứa con, anh cẩn thận và kiên nhẫn nắm lấy cánh tay cô, nhét vào tay áo. Sau khi mặc xong áo khoác, anh kéo khóa kín.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cô. Tiếp đến, rất tự nhiên cúi đầu hôn lên chóp mũi rồi xuống môi cô một cách trìu mến.
Mạnh Ly không trốn tránh, nhìn thẳng vào anh. Hôn xong, người đàn ông giống như vẫn chưa đã thèm mà liếm môi.
Im lặng mấy giây, cô nhẹ giọng nói: "Cận Thời Dược, đêm nay có sao băng."
Cận Thời Dược sờ mặt cô, nghe vậy cũng ngước mắt nhìn lên không trung. Ngôi sao đúng là khá nhiều, nhưng sao băng lại không thấy đâu cả: “Có thấy đâu em.”
"Vẫn chưa xuất hiện." Mạnh Ly nói.
Cô nắm tay anh đung đưa, điệu bộ như một đứa trẻ làm nũng: “Anh đợi sao băng với em đi?”
Cô cảm thấy bản thân rất là tiêu chuẩn kép.
Mới giây trước còn khinh bỉ Phương Thiến, giây sau đã muốn chứng kiến mưa sao băng với Cận Thời Dược rồi.
Dù biết rằng xác suất thấp nhưng vẫn muốn cùng anh trải qua, bởi vì nó có vẻ khá lãng mạn.
Cô muốn làm tất cả mọi điều lãng mạn trên thế giới này với anh.
"Được." Anh sẽ luôn đồng ý mọi yêu cầu của cô vô điều kiện.
Thế mà, anh lại gọt một đĩa trái cây khác mang ra ban công, Mạnh Ly chống cự yếu ớt: “Em thực sự không muốn ăn.”
"Buổi chiều em không ăn rồi, nhất định phải bổ sung vitamin mỗi ngày." Cận Thời Dược xoa đầu cô như đang dỗ dành con nít, "Dù sao cũng nên ăn một ít, sau bữa cơm ăn chút hoa quả sẽ dễ tiêu hơn. "
Mạnh Ly thỏa hiệp: "Dạ."
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha ngoài ban công, Cận Thời Dược ôm cô vào lòng, còn cô chậm rãi ăn trái cây.
Thay vì thưởng thức màn đêm dày sao tuyệt đẹp lúc này, cô lại quay sang nhìn anh.
Nốt ruồi trên cổ anh ở ngay trước mắt.
Chỉ một khoảng cách như vậy thôi cũng đủ khiến cô hoảng hốt trong vài giây.
Giống như quay về ngày mưa năm 17 tuổi. Anh bế cô lên xe, trong cơn mê man, cô chỉ có thể nhìn thấy nốt ruồi ấy.
Hiện tại, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh sẽ ngay lập tức hiện rõ trước mắt cô.
Cô nhìn chăm chú.
Cận Thời Dược cảm nhận được cái nhìn của cô nên cũng cụp mắt xuống.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, một cảm giác ngại ngùng bỗng chốc vây lấy một cách khó hiểu. Như thể bị bắt tại trận, làm cô vừa bối rối vừa hoảng loạn quay mặt đi.
Mạnh Ly cúi đầu ăn trái cây, chuyển tầm mắt sang nhìn bầu trời rộng lớn.
Nào ngờ, giây tiếp theo, một luồng sáng trắng cực nhanh xẹt qua.
Mạnh Ly giật mình, lập tức chỉ lên trời: "Anh nhìn kìa, có sao băng!"
Cận Thời Dược nhìn theo.
Giờ phút này, ngập trong đêm đen là vô số vệt sáng lướt qua, quả thật có xuất hiện mưa sao băng.
Cô kích động nói không ngừng: “Không ngờ thật sự sẽ có mưa sao băng!”
"Ước đi! Ước nhanh đi anh!"
Mạnh Ly vỗ vai Cận Thời Dược, nhắc nhở vội vàng. Sau đó, cô chắp hai tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.
Cận Thời Dược mỉm cười cưng chiều, học theo hành động của cô.
Gần mười giây trôi qua, Mạnh Ly mở mắt, mưa sao băng đã biến mất.
Cô quay lại nhìn Cận Thời Dược, đúng lúc anh vừa mở mắt ra, ánh mắt họ lại giao nhau.
Mạnh Ly tò mò hỏi: “Anh đã ước điều gì thế?”
Ánh trăng sáng tỏ, sao trời lộng lẫy cũng không thể lấn át được đôi mắt hút hồn kia.
Anh vẫn luôn thẳng thắn và trực tiếp như vậy, nhìn cô thật lâu rồi thấp giọng: “Nếu có thể, anh hy vọng điều em nói vào đêm Los Angeles là sự thật.”
Mạnh Ly nghệch mặt: "Điều nào ạ? Đêm đó em đã nói rất nhiều."
Cận Thời Dược không vòng vo: “Thích anh.”
"...”
Chiếc hộp ký ức ngay lập tức bị mở toang một cách bất thình lình.
Cô nhớ lại đêm đó ở Los Angeles, họ trốn khỏi taxi và chạy vội dưới màn mưa. Anh nói: “Nếu lúc này tôi nói tôi thích em, em có tin không?”
Cô ở một bên cười nhạo lời nói của anh, cố ý hỏi vặn lại: “Vậy nếu tôi nói tôi thích anh, anh có tin không?”
Một câu đáp trả sặc mùi mỉa mai, châm chọc.
Thế mà anh lại biến nó thành điều ước.
Cận Thời Dược không hề nói dối, đây quả thực là điều ước vừa rồi của anh.
Có lẽ, lòng tham của con người là vô đáy.
Trước đây chỉ muốn ở bên cạnh Mạnh Ly, dù trong lòng cô có người khác cũng không sao. Nhưng khi biết Mạnh Li vẫn nhớ rõ và thậm chí còn tương tư chàng trai đã từng giúp đỡ cô, anh càng trở nên tham lam.
Mạnh Ly chỉ nói, cô thích anh năm 17 tuổi.
Vậy hiện tại thì sao, liệu có thể tiếp tục thích anh không?
Nhưng khi những lời này vừa muốn thoát ra khỏi miệng, bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng.
Mạnh Ly nhai trái cây trong miệng, cúi đầu lẩm bẩm: "... Điều ước này, không tính."
Những ngón tay của Cận Thời Dược cứng đờ, trái tim cũng theo đó chùng xuống.
Cô đang… từ chối có phải không?
Thất vọng chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Nhưng nghĩ lại, là do bản thân anh “được voi đòi tiên” nên chẳng biết nói gì hơn, không thể trách móc khiến cô khó xử.
Anh nheo mắt, buồn bã giấu đi sự ảm đạm, mím môi định nói “Không sao.” thì nghe cô nói: "Điều ước đã được thực hiện, sao có thể ước thêm lần nữa?”
Mạnh Ly lấy hết can đảm ngẩng đầu, cong môi cười rạng rỡ: "Anh có biết không? Thật ra em rất vui, cũng cảm thấy rất may mắn khi người đó là anh."
"Em thích anh. Bất kể năm mười bảy tuổi hay sắp hai mươi bảy tuổi, em chỉ thích anh."
Cô trịnh trọng nói, gằn từng chữ một: "Cận Thời Dược, anh là mối tình đầu của em, cũng là quãng đời còn lại của em."