Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 49

Editor: Nơ

"Thật sao….? Em nói vậy không phải chỉ vì muốn anh vui đúng không?"

Cận Thời Dược cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, đầu óc trống rỗng, hỏi đi hỏi lại nhằm xác nhận: “Em có biết em đang nói gì không?”

Anh đã phải mất cảm giác an toàn đến nhường nào mới không đủ tự tin và sự chắc chắn sau khi nghe được lời thổ lộ mà chính bản thân cô cũng cho rằng nó đủ chân thành?

Đáy lòng Mạnh Ly dâng lên cảm giác xót xa.

"Tất nhiên là em biết mình đang nói gì rồi."

Mạnh Ly xoay người đối diện với anh, không e dè nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đã từng nói với anh, em chú ý đến Lương Đan bởi vì trên cổ anh ta cũng có một nốt ruồi. Nốt ruồi ấy hoàn toàn không giống với của anh, vị trí cũng khác nhau. Suy cho cùng chỉ là một nốt ruồi mà thôi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, em lại nghĩ đến anh. Kể cả khi gặp một chàng trai khác có nốt ruồi ở cổ hay gần xương quai hàm, thì trong tiềm thức vẫn muốn chú ý đến họ."

Trước đây cô không hiểu định nghĩa của mối tình đầu là gì.

Nhưng bây giờ, dường như đã hiểu rõ.

"Anh không cần để tâm tới bất kỳ ai khác. Bởi vì, anh là người đầu tiên em thích và là người duy nhất em thích cho đến hiện tại."

Câu chuyện quá khứ liên quan tới Lương Đan dường như không biết phải nói thế nào. Họ là bạn cùng bàn, sớm chiều gặp nhau rồi thân thiết. Chẳng qua lúc đó Lương Đan là một người khá tốt, là một chàng trai hiền lành, chăm sóc cô chu đáo về nhiều mặt. Cô cũng mở lòng tiếp xúc với anh ta, ít nhất là không bài xích. Vừa như một người bạn vừa như một tri kỷ.

Thời học sinh ngây ngô căn bản là không có từ ngữ nào có thể giải thích được. Bọn họ cũng chưa xác nhận với nhau là yêu hay không yêu. Chẳng qua các bạn cùng lớp luôn thích trêu chọc.

Về người con trai trong ký ức của cô, cô chỉ nhớ rõ nốt ruồi, hơi thở, sự săn sóc và hành động dịu dàng của anh. Đó là lần đầu trái tim thiếu nữ biết rung động.

Loại tình cảm đơn sơ, kèm theo một chút cảm kích và biết ơn chắc chắn sẽ phai nhạt theo thời gian là điều khó tránh khỏi. Thật ra, cô không quá coi trọng điều đó, bởi vì dù sao đó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn mà thôi.

Trên thực tế, cô không loại trừ khả năng sau này sẽ yêu người đàn ông khác, dù sao cũng không thể sống cả đời với đoạn tình cảm mơ hồ không có phương hướng hay kết quả như vậy được. Cô thậm chí có thể ích kỷ lấy anh làm tiêu chuẩn cho nửa kia. Nếu với anh là không thể, vậy cứ tìm một người giống anh là được rồi.

Cho nên, sau khi biết Cận Thời Dược chính là chàng trai năm đó, cô thực sự vỡ òa.

Cô chắc chắn mình thích Cận Thời Dược, cho dù anh không phải là chàng trai ấy, cô vẫn thích anh.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng cô đã từng thầm mến người ta, người đã từng xuất hiện trong thế giới của cô như một tia sáng, và có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được.

Tuyệt vời thay, "Bạch nguyệt quang” và "Nốt chu sa” đều là cùng một người, làm sao cô có thể không phấn khích cơ chứ.

"Đúng là em luôn muốn anh vui, nhưng hiện tại những gì em nói đều xuất phát từ tận đáy lòng." Mạnh Ly nâng mặt Cận Thời Dược, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói với anh: "Nếu như em không thích anh, sao em có thể bằng lòng kết hôn với anh? Rồi khi tình thế bắt buộc ly hôn với anh, em lại không nỡ?”

Cô bắt chước những lời anh từng nói.

“Nếu như nói một lần không được, em sẽ tiếp tục nói cho đến khi anh tin mới thôi.”

"Em thích anh! Rất thích anh! Thích anh nhất! Chỉ thích mỗi anh thôi."

"Siêu thích! Thích đến chết đi sống lại vẫn thích! Không thể sống thiếu anh dù chỉ một ngày! Không nhìn thấy anh là ăn không ngon, ngủ không yên!”

"Cận Thời Dược, em thích anh."

Từng câu từng chữ đều rõ ràng và được nhấn mạnh, gõ thẳng vào trái tim anh một cách chuẩn xác.

Cận Thời Dược ngơ ngác nhìn Mạnh Ly, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng mất khống chế mà ôm chầm lấy cô.

Cái ôm thật sự rất chặt.

"Cảm ơn, cảm ơn em..."

Giọng nói nghẹn ngào như nức nở, câu chữ không còn mạch lạc được nữa, anh mừng rỡ nói: “Mạnh Ly, cảm ơn em đã thích anh.”

Mạnh Ly thích Cận Thời Dược.

Đây là điều mà anh có nằm mơ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

-----

Mạnh Ly ở bệnh viện khoảng hai mươi ngày, cuối cùng được xuất viện.

Tưởng Chiêu Anh quả nhiên nói được làm được, nhanh chóng gọi vị thầy kia tới giải hạn đem lại may mắn cho Mạnh Ly.

Qui mô hoành tráng đến mức náo động cả khu.

Bắt đầu từ bệnh viện, đến cổng vườn nhà họ Cận và cuối cùng là đến Phật đường.

Thầy ăn mặc chỉnh chu, rất có phong thái của một đạo sĩ đã đắc đạo thành tiên.

Thầy đã hợp tác nhiều năm với nhà họ Cận. Nghe nói là được mời đến từ Hồng Kông, danh tiếng không phải dạng vừa.

Chỉ có điều, khi Cận Thời Dược nhìn thấy vị đạo sĩ này, tâm trạng của anh khá là vi diệu. 

Rất muốn nói tính toán của ông ta không chuẩn, nhưng khi ngẫm kỹ lại thấy rất chuẩn?

Đây chính xác là điều khiến Cận Thời Dược bức bối không rõ lý do.

Ngay tại thời điểm vị đạo sĩ nhìn thấy nốt ruồi bất ngờ xuất hiện trên cổ Cận Thời Dược, đôi mắt như hạt đậu của ông ta đột nhiên mở to, tâm trạng cũng biến hóa không kém.

Mấy tuần tiếp theo sau khi xuất viện, Cận Thời Dược không vội đi làm mà ở nhà chơi với cô.

Cũng nhờ cả nhà quan tâm, chăm sóc tận tình nên tình trạng của cô hồi phục khá tốt. Tuy nhiên, về mặt sinh hoạt và chế độ ăn uống vẫn cần chú ý nhiều hơn.

Dì Trương cũng ở lại để chăm sóc cho Mạnh Ly.

Bà ấy còn bỏ nhiều công sức chuẩn bị thực đơn dinh dưỡng.

Một-hai ngày đầu thì không sao, nhưng dần dà, hễ Mạnh Ly nhìn thấy mấy món này là muốn nôn.

Thật không thể tin nổi, cô đã ăn thực đơn dinh dưỡng suốt gần một tháng trời và không biết mình sẽ phải dùng nó thêm bao lâu nữa.

Cận Thời Dược đang ngồi trên ghế sofa gọt trái cây cho cô. Lại đến thời gian ăn trái cây.

Đầu của Mạnh Ly sắp phình to tới nơi.

Mấy lời không dám nói với người khác, đều chỉ biết nhõng nhẽo với Cận Thời Dược: “Em thực sự muốn ăn thứ gì đó ngon ngon.”

"Ví dụ như?" Cận Thời Dược ngước mắt lên nhìn cô.

"Ví dụ như món cay..." Mạnh Ly thử nói.

Khuôn miệng vừa mấp máy đã bắt đầu túa nước miếng. 

Mạnh Ly giống như chợt nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng rực, ngồi xuống bên cạnh Cận Thời Dược: "Gói cốt lẩu mà anh mang về lần trước em vẫn chưa nếm thử, chúng ta nấu một ít ăn đi?"

Mạnh Ly nhìn đồng hồ, hai giờ chiều.

Cô không khác gì con cáo nhỏ xảo quyệt: “Dì Trương chắc chắn đã ngủ trưa, sẽ không biết đâu.”

"Trình nêm nếm của em cũng được lắm, không đến mức tệ. Hay anh cũng nếm thử xem?"

Cận Thời Dược gõ nhẹ ngón tay lên cổ mình, sau đó đổ người đến trước mặt Mạnh Ly, đường cong nơi cần cổ mượt mà lộ ra hoàn hảo: "Đây, cắn vào đây."

"...”

Mạnh Ly biết anh có dụng ý gì.

Mặc dù thường ngày Cận Thời Dược rất chiều theo ý của cô. Nhưng vào thời điểm quan trọng, không phải lúc nào anh cũng thuận theo.

Khổ nỗi, bây giờ miệng lưỡi nhạt nhẽo vô cùng, trong lòng bức bối, như có hàng trăm móng vuốt thay nhau cào cấu vậy.

Rất cần một cái gì đó giảm bớt sự rắm rứt này.

"Vậy em hút một điếu thuốc được không?"

Mạnh Ly sợ Cận Thời Dược lại nói "Không được.” nên nhanh chóng cầm điện thoại lên, tìm kiếm trên Baidu với nội dung "Sau khi bị dao đâm có được hút thuốc lá không?”

Kết quả tìm kiếm hiện ra chữ "Có" và nói rằng chỉ kiêng uống rượu bia, đồ ăn cay nóng, ngoài ra có thể hút thuốc một cách hợp lý.

"Anh xem, chắc không sao rồi đúng không?” Mạnh Ly xoay màn hình điện thoại về phía Cận Thời Dược, sợ anh không đồng ý liền nói: "Nếu anh còn lo lắng thì gọi điện thoại hỏi bác sĩ điều trị."

Lúc này, Mạnh Ly đã gấp đến độ không chịu nổi.

Không nhắc thì không sao, nhỡ miệng một cái là cơn thèm lại đến.

Thật ra, cô không có nghiện thuốc lá lắm đâu. Thỉnh thoảng chỉ hút một vài điếu để xả stress và điều chỉnh tâm trạng.

Mặc dù lần trước đã hứa với Cận Thời Dược sẽ bỏ thuốc lá, nhưng một người "trong nghề” nhiều năm như cô không phải nói bỏ là bỏ. Hơn nữa, bây giờ cô thực sự muốn giải tỏa.

Cận Thời Dược trầm ngâm nhìn cô vài giây, hỏi thẳng trọng tâm: “Ăn cay hay hút thuốc đều cần thiết như nhau nhỉ?”

Mạnh Ly nâng cằm lên, rất chi là hùng hồn bướng bỉnh: "Đúng vậy!"

"Được, hút thuốc đúng chứ?"

Cận Thời Dược không cấm cản mà lại dung túng gật đầu, anh đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống, đứng dậy tìm kiếm khắp phòng rồi quay lại hỏi cô: “Thuốc lá của em đâu?”

Mạnh Ly vô cùng phấn khích, lập tức chỉ vào tủ đầu giường nói: “Ngăn tủ thứ hai.”

Thật ra, đã lâu rồi cô không hút thuốc.

Cô kích động đến mức không nhịn được nuốt nước miếng. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đung đưa đôi chân một cách hào hứng.

Không ngờ Cận Thời Dược lại đồng ý.

Cận Thời Dược mở ngăn tủ, nhìn thấy bên trong có mấy hộp thuốc lá nữ chưa khui, tặc lưỡi: “Giỏi nhỉ? Mua nhiều thế này, còn nhiều hơn bao cao su anh mua.”

"...”

Mặt cô nóng bừng thôi rồi. Cách nói chuyện của anh ngày càng bạo mà.

Anh lấy một hộp thuốc lá mở ra, thuận tay cầm chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo.

Mạnh Ly tự giác chìa tay nhận.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy Cận Thời Dược rút điếu thuốc rồi đi ra ngoài ban công.

Gió thổi phần phật sau lưng người đàn ông. Anh chậm rãi mở bật lửa, chụm lòng bàn tay che chắn ngọn lửa yếu ớt. Đầu thuốc lá vừa tiếp xúc đã lóe lên vô số chấm đỏ cam. Anh rít hai hơi, màu sắc càng trở nên sáng rực.

Qua làn khói trắng lượn lờ, anh ngước mắt nhìn cô.

Cặp mắt ấy sắc bén ẩn chứa sự nguy hiểm khó dò. Như một con sói già đời đang thong thả vờn miếng mồi mình nhắm tới.

Mạnh Ly ngẩn người.


Anh tính làm gì?

Cô muốn hút thuốc mà, sao lại trở thành anh rồi? Loại chuyện này còn có thể thay thế được sao?

Đang lúc liệt kê muôn vàn câu hỏi không có đáp án, Mạnh Ly trông thấy Cận Thời Dược dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp điếu thuốc lá nữ rít vài hơi bên môi.

Hành động tiếp theo còn khó hiểu hơn nữa, anh dập đầu thuốc, vứt vào sọt rác ngoài ban công.

Khói trắng liên tục được phả ra từ miệng và mũi.

Không thể không nói…

Khi Cận Thời Dược hút thuốc trông rất đẹp trai, phong thái lịch lãm tao nhã kèm theo chút "dân chơi”. 

Nói chung là quyến rũ chết người.

Cận Thời Dược vứt điếu thuốc đang hút dở đi, phả sạch khói rồi thông thả bước vào phòng ngủ.

Đi đến trước mặt Mạnh Ly.

Lúc này Mạnh Ly đang ngồi trên ghế sofa, anh từ từ cúi xuống, chống hai tay ở bên người cô.

Khoảnh khắc anh đổ người về phía cô, mùi thuốc lá thoang thoảng vẫn chưa bay khỏi cơ thể xộc thẳng vào mũi, như bóp nghẹt hơi thở cô, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh.

"Không phải em muốn hút thuốc sao?"

Anh vừa nói vừa nhướng mày, khóe môi nở nụ cười lưu manh ngả ngớn: “Hiện tại anh chính là điếu thuốc.”

Ngay giây tiếp theo, anh cúi đầu thưởng thức môi cô.

Nụ hôn này ngay từ đầu đã mất kiểm soát, không hề có sự chuẩn bị, cũng không có bước dạo đầu. Tất cả những gì còn lại là sự hung hăng cùng tính chiếm hữu mạnh mẽ của anh.

Đầu lưỡi ướt át nóng bỏng như quân thần tốc cuốn lấy lưỡi cô.

Vị nicotine men theo đó hòa lẫn giữa môi và lưỡi.

Cơ thể cô không tài nào chống cự được, chỉ biết yếu ớt trốn tránh. Nhưng anh không cho phép đối phương lùi lại dù là nửa bước, bàn tay dứt khoát ôm lấy gáy cô, ghì vào lòng.

Cướp đi hơi thở của cô, chiếm đoạt lãnh địa thuộc về cô.

Từng âm thanh mút miết đều lộ ra những suy nghĩ thèm khát dang dở.

Mãi đến khi Mạnh Ly không thở nổi mà quay mặt đi, nụ hôn của anh mới luyến tiếc rơi xuống những phần da thịt còn lại.

“Đỡ thèm chưa?” Anh khàn giọng hỏi.

Mạnh Ly nhắm mắt, mím môi. Mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn chưa phai đi. Tựa như hiện tượng sủi bọt khí của nước uống có ga khi bị tác động kịch liệt. Dopamine và hormone được tiết ra một cách dữ dội, xộc thẳng lên não bộ chiếm lĩnh mọi dây thần kinh.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Cô không bao giờ ngờ rằng Cận Thời Dược sẽ sử dụng phương pháp này.

Quá là... Lưu manh!

Đáng giận!

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Giọng dì Trương vang lên: “Thời Dược, mẹ cháu tới rồi.”

Mạnh Ly vội vàng đứng dậy đáp: "Bọn cháu xuống ngay ạ!!"

Nói xong, cô vọt ra khỏi phòng.

Sau lưng là tiếng cười của Cận Thời Dược, thậm chí còn nghiêm túc nhắc nhở: "Em đừng chạy! Đi chậm thôi, cẩn thận vết thương!"

Mạnh Ly rất nghe lời, lập tức chạy chậm: "Em biết rồi."

Mạnh Ly đi xuống lầu trước, Tưởng Chiêu Anh đang ở trong phòng khách. Nhìn thấy Mạnh Ly thì mỉm cười nói: "Hây da, đúng là kết hôn có khác, cuối cùng nơi đây cũng có cái gọi là hơi ấm gia đình."

Hiện tại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, ngôi nhà này không còn là một ngôi nhà lạnh lẽo hiu quạnh nữa.

Giống như… Được ban cho một linh hồn vậy.

“Mẹ ạ.”

Mạnh Ly thưa hỏi.

"Ngoan, mau lại đây ngồi." Tưởng Chiêu Anh đi tới nắm tay Mạnh Ly, "Thời Dược đâu con?"

Từ khi Cận Thời Dược không cho phép Tưởng Chiêu Ảnh gọi nhũ danh "Dược Dược”, bà ấy thật sự không nhắc nữa. Dù sao, người ta cũng bảo rằng chỉ có vợ mới được gọi như thế.

"Anh ấy... xuống ngay ạ." Cô nhất thời không tìm được lý do.

“Gần đây con thế nào rồi?” Tưởng Chiêu Anh cũng không gặng hỏi, ngược lại quan tâm đến vết thương của cô.

"Khá hơn nhiều ạ, cảm giác như đã khỏi hẳn."

Mạnh Ly nhìn Tưởng Chiêu Anh, sau một lúc do dự thì mở miệng: "Mẹ, con nghĩ hiện tại con có thể ăn uống..."

Hai chữ "bình thường" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì Cận Thời Dược đã từ trên lầu đi xuống. Anh thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi hơn.

Cô đành nuốt xuống ý định “mua chuộc” mẹ chồng.

"Ba đâu mẹ?" Cận Thời Dược vừa đi xuống cầu thang vừa hỏi.

Trên tay cầm theo đĩa trái cây, có một quả đang bị cắt dở một nửa.

"Ba con đi nơi khác họp rồi." Tưởng Chiêu Anh đáp.

Cận Thời Dược không tò mò, vốn dĩ chỉ hỏi theo đúng quy trình thôi.

Anh cầm đĩa trái cây ngồi xuống cạnh Mạnh Ly.

Tưởng Chiêu Anh cũng đang ngồi kế bên Mạnh Ly, cách Cận Thời Dược không xa. Nên khi Cận Thời Dược vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất.

"Này."

Tưởng Chiêu Anh kinh ngạc: “Con hút thuốc đấy à?”

Mạnh Ly lập tức căng thẳng nhìn Cận Thời Dược, dùng ánh mắt cảnh cáo trừng anh.

Cận Thời Dược nhận được tín hiệu của cô, nét mặt lo lắng và thấp thỏm thoáng hiện rõ trước mắt anh, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị giáo viên bắt gặp.

Không thể không cười.

"Dạ, có chút." Cận Thời Dược tiếp tục gọt trái cây.

Tưởng Chiêu Anh dạy dỗ con trai: “Mạnh Ly còn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, muốn hút thuốc thì phải tránh xa con bé ra, con không biết sao?”

"Đương nhiên con biết." Cận Thời Dược dùng ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa liếc nhìn Mạnh Ly, "Con tuyệt đối sẽ không để em ấy hút thuốc lá."

Mà là… chỉ "hút” con thôi.

Như thể có khả năng đọc được suy nghĩ, Mạnh Ly bỗng chốc ho khan khi nghe thấy những lời "hư hỏng” trong lòng ai kia.

Mặt mũi ửng đỏ.

Tưởng Chiêu Anh vỗ lưng cô: "Sao vậy con?"

Cận Thời Dược đưa nước cho cô: “Cẩn thận chứ vợ.”

Mạnh Ly cầm lấy hớp một ngụm, lắc đầu, vẻ mặt ngây ngốc: “Con bị sặc nước bọt.”

Cận Thời Dược bật cười, nghe như kiểu rất vui vẻ.

"Còn cười được hả!"

Tưởng Chiêu Anh vòng tay qua người Mạnh Ly, dùng sức chọc mạnh vào vai Cận Thời Dược.

Rồi chợt nghĩ ra chuyện gì đó, bà ấy hào hứng nói với Mạnh Ly: "Hay là mẹ kể chuyện cười cho con nghe nhé, liên quan đến chồng con.”

Câu này thành công khơi dậy sự tò mò của Mạnh Ly: “Chuyện gì ạ?”

Cận Thời Dược khó hiểu. Anh thì có chuyện cười gì?

Tưởng Chiêu Anh chưa kể chuyện đã cười không ngừng.

“Chồng con hồi trước có biết hút thuốc lá là gì đâu. Vậy mà không biết chuyện gì xảy ra, cách đây một thời gian, trước khi hai đứa kết hôn, nó đột nhiên tập hút thuốc. Có lần mẹ đến thăm nó, thấy nó đang cầm điện thoại học theo người ta trên video. Nghiêm túc như thể đang nghiên cứu học thuật nào đó. Mà khi được hỏi tại sao muốn học hút thuốc, nó không trả lời mà hỏi ngược lại một câu…"

Tưởng Chiêu Anh cố tình bắt chước giọng điệu của Cận Thời Dược khi đó.

"Lúc này trông con nam tính chứ?"

Giọng điệu và biểu cảm của "ông giời con” trông vô cùng ngây thơ. Chẳng khác nào một đứa trẻ đang nghiêm túc bắt chước người lớn.

Làm Tưởng Chiêu Anh phì cười không thôi.

"..."

Lời này vừa nói ra, phòng khách im lặng vài giây, sau đó cười vang. Ngay cả dì Trương cũng cười đến mức đứng không vững.

Mạnh Ly vừa cười vừa cẩn thận che vết thương. Điều đau khổ nhất chính là, muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn xuống.

Cận Thời Dược vốn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại lộ rõ ​​vẻ bối rối, hai tai đỏ bừng.

Anh ngượng ngùng ho khan, gãi gãi sau ót.

"Thôi vậy."

Anh nhìn Mạnh Ly, cuối cùng chỉ biết thở dài lắc đầu nhận thua: "Cười đi, miễn em vui là được."

Mạnh Ly chạm vào tay anh, ánh mắt càng thêm xao động.

Tất nhiên cô biết nguyên nhân anh học hút thuốc lá.

Nhất định là do cái hôm ở Los Angeles, cô đã nói với anh: Đàn ông không hút thuốc lá sẽ thiếu đi sự nam tính.

Cô thật sự chỉ thuận miệng nói bừa mà thôi, nhưng anh lại coi đó là nghiêm túc.

Cận Thời Dược thật tình…

Ngốc thế!

*

Bầu không khí trở nên sống động không ít, căn phòng tràn ngập tiếng cười.

Tưởng Chiêu Anh cũng nhân cơ hội kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của Cận Thời Dược.

Cho đến khi điện thoại của Mạnh Ly vang lên.

Cô nhìn, thấy là số lạ, không nghĩ ngợi nhiều mà đứng dậy nghe máy, đi đến ban công tầng một: "Alo?"

Giọng nói của cô vẫn mang theo ý cười thoải mái.

Tuy nhiên, đáp lại là sự im lặng của đầu dây bên kia.

Cô lại "Alo?” thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Mạnh Ly nghi ngờ nhìn màn hình điện thoại, vẫn đang trong cuộc gọi.

"Alo? Xin chào? Cho hỏi ai vậy?"

Hỏi nhiều lần không ai đáp lời nên cô đành cúp máy.

Có thể là ai đó đã gọi nhầm.

Cô xoay người, định bước ra khỏi ban công thì nghe thấy hai tiếng “Ting ting".

Âm thanh của tin nhắn văn bản.

Mạnh Ly vô thức nhấn vào đọc.

Đồng tử ngay lập tức co lại, cơ thể mất thăng bằng đập vào cửa kính ban công.

Cận Thời Dược là người đầu tiên phát hiện ra động tĩnh trên này nên lập tức chạy tới. Phát hiện Mạnh Ly đang co ro ở mép ban công, khuôn mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

"Sao vậy em?"

Anh lo lắng ôm cô vào lòng, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô. Cũng may không bị rách.

"Nói anh nghe xảy ra chuyện gì?" Anh vuốt lưng cô như thể trấn an.

Mạnh Ly ngước đôi mắt khiếp đảm nhìn anh, thở gấp.

Mặc dù lần trước có ý định giấu Cận Thời Dược.

Nhưng bây giờ… Nó quá đáng sợ.

"Cận Thời Dược, em nói cho anh biết một chuyện." Cô nắm chặt cánh tay anh, hít một hơi thật sâu, tiêm cho anh một mũi dự phòng, "Hứa với em, sau khi nhìn thấy sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, được không?"

Vẻ mặt của Cận Thời Dược trở nên nghiêm túc, không trả lời mà hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mạnh Ly mím môi, đấu tranh tâm lý rồi run rẩy đưa nội dung tin nhắn ra trước mặt anh.

Sắc mặt của Cận Thời Dược đột nhiên tối sầm, đôi mắt híp lại.

Nội dung của tin nhắn vẫn là một tấm hình kèm theo văn bản.

Tấm ảnh là một khung ảnh có chân dung đen trắng của Mạnh Ly bên trong.

Lời văn như sau: [Mày cười vui quá nhỉ? Cứ cười tiếp đi, cố gắng hưởng thụ chuỗi ngày hạnh phúc cuối đời của mày nhé. Tao đã chuẩn bị trước di ảnh cho mày rồi, mày có hài lòng không? Tao thì khá hài lòng đấy.]

Cận Thời Dược giật lấy điện thoại trên tay cô.

Sau đó gọi trực tiếp đến số máy này. Vẫn giống lần trước, số điện thoại không có và hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Cận Thời Dược lại gọi bằng điện thoại của mình nhưng cũng nhận được kết quả tương tự.

Anh cầm điện thoại của cô kiểm tra thật kỹ lần nữa, tìm thấy tin nhắn đe dọa mà người kia đã gửi lần trước.

Sắp hơn một tuần.

Không cùng một dãy số.

Anh nghiến răng, chửi thề. Cơ nhai hai bên hàm căng ra, đôi mắt và lông mày đều hiện rõ sự thù địch hung ác.

Cận Thời Dược nhanh chóng tìm một số liên lạc trong danh bạ rồi nhấn gọi, nói ngắn gọn: "Giúp tôi kiểm tra hai số máy này, càng sớm càng tốt."

Sau khi cúp máy, anh gửi số điện thoại.

"Anh gọi ai vậy…?”

"Cho dù đó là mẹ em, chị gái em hay bất kỳ ai khác…"

Cô chưa nói hết câu, Cận Thời Dược đã nghiến răng nghiến lợi: “Anh nhất định sẽ không bỏ qua. Bất kể là ai đi nữa."

Tim Mạnh Ly đập thình thịch.

Sắc mặt anh thâm trầm: "Còn em, Mạnh Ly, sao đến bây giờ em mới nói cho anh biết?”
Bình Luận (0)
Comment