Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 51

Editor: Nơ

 

Sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Tinh khiến Mạnh Ly giật bắn người, suýt nữa không giữ được điện thoại trên tay.

 

Mạnh Tinh trái lại rất thong dong đắc ý, chậm rãi đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh Mạnh Ly, đặt tay lên vai cô, giọng nói dịu dàng khác thường: "Sao nhìn thấy chị mà em ngạc nhiên quá vậy?"

 

Mạnh Tinh nhoẻn miệng cười, một nụ cười tỏa nắng rạng rỡ.

 

Nhưng Mạnh Ly chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê rần vì nụ cười này.

 

"Sao chị xuất hiện ở đây?"

 

Mạnh Tinh vừa đến gần, Mạnh Ly đã  ngay lập tức lùi về sau, hất tay cô ta ra. Cảm giác Mạnh Tinh giờ phút này cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cô vẫn cố nén sự hoảng loạn mà chất vấn: "Đừng tưởng tôi không biết chị là người đã gửi tin nhắn đe dọa. Mạnh Tinh, rốt cuộc chị muốn cái gì?"

 

Trong cơn hốt hoảng, Mạnh Ly dần dần sắp xếp lại suy nghĩ của mình, phản ứng nhanh chóng rồi nói một cách chắc chắn: "Chị đã theo dõi tôi."

 

Mạnh Tinh khoanh tay trước ngực, hờ hững nhịp ngón tay, khóe môi vẫn cong lên.

 

Cô ta không trả lời trực tiếp câu hỏi mà chậm rãi nói: "Mạnh Ly, mày có biết trong khoảng thời gian này tao đã tốn quá nhiều sức lực và tiền bạc vì mày không hả?"

 

Cô ta oán trách như thật, đếm đầu ngón tay liệt kê từng thứ một: "Tìm thám tử tư, mua thú cưng, mua sim điện thoại, mua khung ảnh, và còn có..."

 

Cô ta cố tình dừng lại vài giây hòng tạo cảm giác hồi hộp, rồi từ từ thần bí ghé sát vào tai Mạnh Ly: "Mua… Súng."

 

"Mấy cái kia mua khá dễ dàng."

 

Mạnh Tinh tặc lưỡi: "Mày có biết, để mua một khẩu súng phải khó khăn với tốn kém thế nào không? Mày có biết, tao đã phải săn bao lâu mới mua được một khẩu súng nhỏ như vậy không? Chị gái tao đây quan tâm mày như vậy, vì mày mà trả giá quá nhiều. Là em gái, mày thấy hạnh phúc chứ?”

 

Cô ta dường như chẳng mấy quan tâm đến việc có nhiều người xung quanh. Không ngần ngại nhắc đến từ cấm là "súng".

 

"..."

 

"Tao biết bọn mày nhất định sẽ điều tra ra tao." Mạnh Tinh dõng dạc, "Nếu tao đã dám gửi tin nhắn cho mày tức là tao không sợ gì cả. Chẳng qua, điều tao khá bất ngờ là Cận Thời Dược rất quan trọng cái mạng của mày. Đưa mày theo mọi lúc mọi nơi."

 

Vừa nói cô ta vừa nhún vai, điệu bộ khiêu khích trào phúng: "Nhưng thế thì sao? Tao vẫn tìm được cơ hội đó thôi?"

Cô ta thuê thám tử tư theo dõi Mạnh Ly, nhưng Mạnh Ly gần đây luôn ở bệnh viện, xung quanh lúc nào cũng có người ra vào. Ngay cả sau khi xuất viện, dù là căn hộ tư nhân nhưng người ngoài muốn vào khu biệt thự phía Tây còn khó hơn lên trời.  Cô ta đợi gần một tháng, quá trình chờ đợi thực sự quá gian khổ. Mỗi ngày đều hận không thể xé xác Mạnh Ly thành từng mảnh.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong khoảng thời gian đó có thể làm được rất nhiều chuyện, chuẩn bị đầy đủ trước khi hành động.

 

Hôm nay, cuối cùng đã có cơ hội, cô ta phải nắm bắt lấy nó.

 

May mắn thay, đến kịp lúc, nếu không cô ta sẽ không thể vào được. Có vẻ như cơ hội sẽ đến với những người có sự chuẩn bị.

 

Mạnh Ly vừa nghe thấy Mạnh Tinh có súng thì không kịp xác nhận lời này là thật hay giả, não bộ phản ứng theo bản năng, liên tục lui về phía sau.

 

Sau đó xoay người chạy thật nhanh.

 

Phía trước là một hàng dài người xếp hàng, mà ở lối vào đang có một số nhân viên an ninh mặc đồng phục tiến hành dò máy kiểm tra.

 

Chỉ có thể chạy thẳng đến đó.

 

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Cô vừa xoay người, chạy được vài bước thì bất ngờ đâm sầm vào một người đi ngang qua. Cú va chạm khá mạnh, mọi thứ tối sầm ngay trước mắt, cả hai loạng choạng suýt ngã.

 

Vết thương của Mạnh Ly bị ảnh hưởng, cô che bụng dưới bên trái, nhíu mày đau đớn.

 

"Con gái con đứa, đi đứng kiểu gì thế hả?" Người bị va trúng là một bà thím, bà ta nhăn mặt nhíu mày than phiền, thái độ không tốt.

 

Mạnh Ly vừa định mở miệng, Mạnh Tinh bên này đã đuổi kịp, nắm lấy cánh tay kéo giật lại. Ngoài mặt thì dịu dàng, lịch sự xin lỗi: "Cháu xin lỗi, cháu thay mặt em cháu xin lỗi cô ạ.”

 

"Tao đùa thôi. Không có súng đâu. Đừng hoảng thế chứ." Cô ta đổi chủ đề, nhìn sang Mạnh Ly rồi dùng giọng điệu trêu chọc.

 

Mạnh Ly sởn da gà khi bị Mạnh Tinh chạm vào. Cô không thể bình tĩnh được nữa, dùng sức đẩy Mạnh Tinh ra: "Mạnh Tinh, chị điên rồi!"

 

"Đây không phải là điều mày muốn hay sao?" Mạnh Tinh buông tay ra, nụ cười càng thêm khoái trá.

 

Mạnh Ly không muốn nói chuyện với kẻ điên thêm một giây nào nữa, xoay người rời đi, nhưng Mạnh Tinh vẫn giữ cô lại.

 

"Chị điên thật rồi!" Dựa vào loạt hành vi điên rồ mà Mạnh Tinh vừa liệt kê, bao gồm cả hiện tại. Nếu nói bình thường về mặt tinh thần thì có ma mới tin.

 

Cô hỏi lần nữa: "Chị muốn cái gì đây hả?"

 

"Tao ra nông nỗi như ngày hôm nay, không phải đều do một tay mày gây nên sao?" Mạnh Tinh không trả lời mà hỏi vặn.

 

Giây sau đó, đột nhiên giơ tay chạm vào khuôn mặt Mạnh Ly.

 

Mạnh Ly hất mạnh tay cô ta.

 

Mạnh Tinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y hệt mình.

 

"Mày có biết tao hận mày nhiều như nào không?" Giọng điệu khinh thường chán ghét, nhưng tốc độ nói thì nhẹ nhàng như đang lẩm bẩm.

 

Mà với Mạnh Ly, nó còn đáng sợ hơn bao giờ hết.

 

Đồng thời, cũng cảm thấy vừa vô lý vừa nực cười.

 

Mạnh Ly cười lạnh hỏi ngược lại: "Mạnh Tinh, chị hận tôi ư? Chị hận tôi cái gì? Tôi có từng lấy của chị cái gì không? Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều cưng chiều chị, giáo viên thiên vị chị, bạn bè ai cũng yêu quý chị. Chị luôn được chào đón, thành tích hay công việc đều hơn hẳn tôi. Chị luôn hơn tôi một bậc. Vậy rốt cuộc chị hận cái gì chứ? Nếu nói hận, người nên hận phải là tôi!”

 

"Mày câm miệng! Tao hơn mày là điều dĩ nhiên, đó là vì tao xứng đáng!"

 

Mạnh Tinh giống như bị xoáy vào chỗ đau, vỏ bọc bình tĩnh bị xé toạc hoàn toàn, điên cuồng quát lớn: "Mày còn dám nói không giành đồ của tao? Mày lấy chưa đủ nhiều hả? Mày cướp đi cuộc sống của tao, hào quang của tao, mày đã cướp hết mọi thứ! Một khuôn mặt giống hệt tao, tao ghét đéo chịu được mày biết không hả!”

 

Móng tay của Mạnh Tinh bấu sâu vào cánh tay cô.

 

Từng câu từng chữ đều tràn ngập nỗi hận thù sâu sắc. Hận đến tận xương tủy, hận không thể lột da, moi gân đối phương ra.

 

Mạnh Ly từ nhỏ đã sống ở nông thôn, tuy là chị em sinh đôi nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách với nhau, nước sông không phạm nước giếng.

 

Cô ta hồn nhiên thoải mái làm công chúa, tận hưởng tình yêu thương của ba mẹ, tình cảm quý mến của giáo viên và sự chào đón của các bạn cùng lớp.

 

Nhưng đột nhiên một ngày nọ, Mạnh Ly bất ngờ xông vào thế giới của cô ta. Mọi thứ tốt đẹp cùng trạng thái cân bằng trong nháy mắt bị phá vỡ.

 

Mới đầu, Mạnh Ly chỉ là một đứa nhà quê không hơn không kém, người khác thường so sánh hai chị em với nhau. Sự khác biệt giữa họ rất rõ ràng, cô ta quả thật thoải mái về điều này, nghĩ rằng Mạnh Ly không phải là mối đe dọa lớn.

 

Nhưng theo thời gian, sự thay đổi của Mạnh Ly ngày càng rõ rệt, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Thành tích học tập dần được cải thiện. Nhờ “nước” thành thị khiến lớp "phèn” trên người được gột rửa sạch sẽ, ngoại hình đẫy đà trở nên xinh đẹp và bắt mắt hơn.

 

Bất cứ nơi nào họ đến, mọi người đều sẽ hỏi: "Quao, là song sinh. Trông giống nhau quá. Ai là chị? Ai là em thế?"

 

Ở trường, các bạn cùng lớp đã thay đổi từ "Mạnh Tinh, hóa ra cậu còn có một người em song sinh, sao trước giờ không nghe cậu nhắc đến?", "Cậu giỏi hơn em cậu nhỉ? Rõ ràng là sinh đôi mà sao khác nhau quá?"... Trở thành "Mạnh Tinh, lần này thành tích của em gái cậu tốt hơn rồi, sắp đuổi kịp cậu đó.", "Em gái cậu xinh hơn hẳn lúc mới đến, nếu không mở miệng nói chuyện mình còn không biết ai là ai. Hai người giống nhau lắm. Hóa ra, người đẹp không phải độc nhất vô nhị."

 

Đúng vậy, chỉ cần có Mạnh Ly ở đó, Mạnh Tinh sẽ không là duy nhất.

 

Vì những điều này, cuối cùng cô ta đã cảm nhận được nguy cơ.

 

Thái độ chán ghét và bài xích đối với Mạnh Ly cũng dần được khắc sâu vào tâm trí.

 

Mạnh Ly nói cô ta vĩnh viễn ở thế thượng phong.

 

Nhưng chỉ có Mạnh Tinh biết rõ, cô ta đã trả giá bao nhiêu cho điều này.

 

Ngay từ khi còn nhỏ, cô ta đã nhận thức cực kỳ rõ ràng và sáng suốt. Sở dĩ được ba mẹ, giáo viên thiên vị chỉ là vì thành tích xuất sắc của mình. Nếu một ngày nào đó bị Mạnh Ly vượt mặt, vị trí này nhất định sẽ bị thay thế.

 

Vì vậy, cô ta vùi đầu học ngày học đêm, quên ăn quên ngủ. Đôi khi mệt mỏi đến mức ngã quỵ nhưng vẫn không dám lười biếng.

 

Lúc nào cũng khích lệ rồi tự nhủ với bản thân rằng nếu không muốn bị cướp mất mọi thứ thì phải nỗ lực hơn Mạnh Ly gấp trăm ngàn lần.

 

Bao gồm các mối quan hệ xã hội hay cá nhân. Tạo cho mình một lớp ngụy trang từ rất sớm, xây dựng một hình tượng mà mọi người đều yêu thích. Một hình tượng nhân vật trong sáng, thánh thiện, hoạt bát và hào phóng.

 

Cô ta nhằm vào Mạnh Ly mọi lúc mọi nơi, hòng ngán chân.

 

Lý do rất đơn giản: Cô ta ghét Mạnh Ly. Mạnh Ly là cái đinh trong mắt cô ta, là gai nhọn ghim sâu vào da thịt. Vĩnh viễn là kẻ thù.

 

Cô ta âm thầm đặt ra mục tiêu cho mình.

 

Chỉ cần là thứ Mạnh Ly thích, cô ta sẽ tìm mọi cách cướp lấy. Mạnh Ly đã cướp đi cuộc sống của cô ta, vậy cũng đừng mong có được một cuộc sống dễ dàng.

 

Vì vậy, khi biết Mạnh Ly muốn học piano, cô ta cũng nói với Lưu Ngọc Cầm rằng mình muốn học.

 

Mạnh Ly thích hộp nhạc, cô ta ngay lập tức âm thầm trộm nó. Chẳng phải mọi người đều không phân biệt được họ sao? Tốt thôi, cô ta sẽ dùng cơ hội này hắt nước bẩn vào Mạnh Ly.

 

Trước kia Mạnh Ly rất thân thiết với Lương Đan. Đó là lần đầu tiên Mạnh Tinh thấy Mạnh Ly gần gũi với một người như vậy, mà người kia còn là con trai.

 

Cô ta nghĩ, Mạnh Ly chắc chắn thích Lương Đan.

 

Bình thường giành vài món đồ linh tinh đã khiến nó bất mãn cỡ này rồi. Nếu cướp mất người nó thích thì sao? Liệu nó có phát điên không nhỉ?

 

Nhận thức này khiến Mạnh Tinh vô cùng hưng phấn, gấp đến độ không thể đợi nổi. Cô ta lên kế hoạch từng bước một, cố gắng tạo cơ hội tình cờ gặp được Lương Đan. Lần đầu tiên gặp Lương Đan ở trường, Lương Đan không nhận ra cô ta là Mạnh Tinh. Hắn chủ động bắt chuyện rồi hỏi thăm: "Cậu đi chấm bài giúp thầy mà? Sao lại xuất hiện ở đây?”

 

Cô ta cố tình hỏi: "Chấm bài ai? Của cậu à?”

 

Lương Đan tỏ vẻ nghi ngờ.

 

Cô ta cố tình bước đến gần hơn, đứng trước mặt hắn mỉm cười. Rất biết cách phải cười như thế nào mới gây thương nhớ cho đối phương.

 

Mạnh Tinh nhìn thẳng vào mắt hắn, cười thẹn thùng, không e dè nói: "Cậu tên gì? Lần sau giúp thầy chấm bài thì tớ sẽ tìm tên cậu trước."

 

Khi đó Lương Đan là một cậu bé rất nhát gái, ngay lập tức nhận ra đối phương không phải là Mạnh Ly nên xấu hổ xin lỗi.

 

Mặc dù Lương Đan được mọi người nhận xét là chàng trai trung thực, giản dị và đơn thuần. Nhưng chỉ qua vài lần tiếp xúc, Mạnh Tinh đã phát hiện ra một khía cạnh chưa từng được biết đến của Lương Đan. Chính là, Lương Đan cũng giống như bao thằng đàn ông khác, đều có thói hư tật xấu.

 

Mà thói hư tật xấu này là, thích sự mới mẻ và kích thích.

 

So với đám con gái điệu đà, thời thượng, Mạnh Ly chỉ là một đứa nhạt nhẽo và nhàm chán, còn Mạnh Tinh thì hoàn toàn trái ngược. Lần nào hắn cũng bị trêu đỏ mặt.

 

Thật sự rất thú vị.

 

Vì vậy, vào hôm tốt nghiệp cấp ba, cô ta không tiếc nụ hôn đầu mà cố tình thân mật với Lương Đan trước mặt Mạnh Ly ngay cửa phòng vệ sinh của quán karaoke.

 

Lương Đan say khướt, chỉ cần thả mồi là dính câu.

 

Cô ta nhớ rất rõ biểu cảm ngỡ ngàng của Mạnh Ly khi bắt gặp họ hôn nhau. Và phản ứng kịch liệt thế nào khi nghe Lương Đan giải thích rằng cô ta chính là Mạnh Ly.

 

Cô ta lại chiến thắng. Lại thêm một thứ Mạnh Ly yêu thích bị hủy hoại dưới tay cô ta.

 

Nhưng, ngay khi cô ta nghĩ rằng bản thân sẽ luôn là người chiến thắng.

 

Mạnh Ly lại dễ dàng phá hủy đi hết thảy.

 

"Mạnh Ly, tao đã bị mày hủy hoại hoàn toàn! Mày vui chứ? Hài lòng không?”

 

Hôn nhân, tôn nghiêm, tự tôn và sự nghiệp của cô ta.

 

Mọi nỗ lực trong nhiều năm qua đã bị thổi bay chỉ trong chớp mắt, trở thành hư vô. Cô ta hoàn toàn mất đi ánh hào quang, bị người đời chỉ trích và nguyền rủa.

 

Cô ta vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh Mạnh Giang Quốc bắt cô ta quỳ xin lỗi trước mặt Mạnh Ly. Nhớ rõ ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong công ty dành cho cô ta. Nhớ rõ từng lời mắng nhiếc, từng cái tát như trời giáng của “chính thất” dành cho mình trước mặt nhân viên công ty. Người đàn ông quan hệ bất chính với cô ta chỉ biết đứng nhìn từ xa, không dám nói một lời.

 

Cô ta sẽ luôn nhớ rõ những sỉ nhục này.

 

Toàn bộ, tất cả đều nhờ Mạnh Ly ban tặng.

 

"Mạnh Tinh, cô mẹ nó đừng có động vào cô ấy!”

 

Lúc này, tiếng gầm giận dữ của Cận Thời Dược đột nhiên truyền đến từ điện thoại của Mạnh Ly. Cuộc gọi video vẫn chưa tắt.

 

Từ lúc nhìn thấy Mạnh Tinh, Cận Thời Dược đã phản ứng theo bản năng, anh cầm điện thoại, bất chấp mọi thứ chạy xuống khỏi máy bay. Trước khi rời đi, còn đặc biệt dặn dò cơ phó phải liên lạc ngay với cảnh sát sân bay.

 

Không may, máy bay đỗ quá xa, sân đỗ quá rộng và sân bay thì quá lớn. Trong khoảng thời gian liều mạng chạy tới, anh đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Mạnh Ly và Mạnh Tinh.

 

Đúng như lời Mạnh Ly nói, tâm lý của Mạnh Tinh đã trở nên vặn vẹo, biến thái.

 

Hoàn toàn phát điên.

 

Không ai có thể đoán trước được cô ta sẽ làm gì tiếp theo.

 

"Tao còn chưa làm gì mà mày đã kích động vậy rồi sao?" Mạnh Tinh hờ hững cười nhạo.

 

"Nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết cô ngay lập tức!"

 

Cận Thời Dược rõ ràng đã mất hết lý trí, có thể nghe thấy bước chân bên kia chạy rất nhanh. Âm thanh duy nhất phát ra từ điện thoại chỉ là tiếng nghiến răng cảnh báo và những bước chân vội vã. Tiếng gió thổi cũng rất chói tai.

 

Bà thím lúc nãy đứng gần đó vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba người, vẻ mặt ngay lập tức trở nên kinh hãi.

 

Bà thím vừa thận trọng vừa cảnh giác lùi về sau, nhưng sự tò mò mãnh liệt thôi thúc khiến đôi chân chậm chạp không chịu rời đi.

 

Cho đến giây tiếp theo, tận mắt chứng kiến ​​người vừa mới tự nhận là chị gái đã vén gấu áo lên, nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục nhỏ từ sau lưng quần, chĩa thẳng vào cô em. Như thể bị điều gì đó kích thích, biểu cảm dữ tợn cảnh cáo: "Cận Thời Dược, nếu mày dám nói thêm một lời nào nữa, tao sẽ cho nó đi chầu diêm vương ngay lập tức. Để tao xem, liệu mày giết tao nhanh, hay khẩu súng của tao nhanh!"

 

Là súng thật đạn thật. Ngay tại khoảnh khắc nó được lấy ra, thậm chí còn phản chiếu một luồng ánh sáng cơ học lạnh lẽo.

 

Bà thím trợn mắt há mồm, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, ngã khụy xuống đất, điên cuồng bò về phía sau, gào to: "Giết người! Giết người! Có súng! Có súng!"

 

Bà thím bên này kêu la, dòng người qua lại xung quanh cùng những người đang xếp hàng đều lập tức nhìn sang.

 

Khi mọi người trong thấy khẩu súng trong tay Mạnh Tinh, lối vào sân bay tràn ngập tiếng la hét hoảng loạn. Hiện trường như ong vỡ tổ, ai nấy đều tránh xa, không dám đến gần.

 

Vừa rồi Mạnh Tinh bảo mình không có súng, Mạnh Ly vẫn còn hy vọng. Cho rằng Mạnh Tinh chỉ muốn đe dọa, không ngờ cô ta thật sự chuẩn bị súng.

 

Một khẩu súng mà cô chỉ được nhìn thấy trên TV.

 

Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mắt Mạnh Ly.

 

Cô nín thở trong giây lát, như thể nhịp tim cũng ngừng đập, toàn thân cứng đờ không thể cử động.

 

Chiếc điện thoại hoàn toàn mất thăng bằng mà rơi xuống đất, phát ra âm thanh "lạch cạch".

 

Mạnh Ly không dám nhúc nhích, đầu óc trống rỗng.

 

Mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương.

 

Nhân viên an ninh tại lối vào sân bay nhận thấy sự hỗn loạn, vừa duy trì trật tự vừa nhanh chóng liên lạc với cảnh sát sân bay bằng bộ đàm nội bộ.

 

Nhân viên an ninh không được quyền mang súng nên đã giơ dùi cui điện trên tay lên, nói: "Bỏ súng xuống ngay!"

 

Mạnh Tinh cũng phản ứng rất nhanh, dí họng súng vào trán Mạnh Ly, quát: "Đừng xen vào chuyện của người khác! Cút!"

 

Cô ta chuyển mình bước ra sau lưng Mạnh Ly, giữ cánh tay cô di chuyển ra ngoài.

 

*

 

Cận Thời Dược chạy từ đường băng đến sảnh chờ nơi Mạnh Ly đang đứng.

 

Cuộc gọi vẫn được nối máy, anh đã nghe toàn bộ quá trình. Nhưng sau đó, điện thoại tràn ngập đủ loại tiếng ồn, đủ để chứng minh mọi thứ đang dần mất bình tĩnh đến mức nào.

 

Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là chạy thật nhanh, mỗi lúc một nhanh.

 

Nhưng cuối cùng khi anh chạy đến nơi.

 

Đột nhiên một tiếng súng rõ ràng vang lên từ phía xa.

 

Đinh tai nhức óc…

Bình Luận (0)
Comment