Editor: Nơ
Bản thân Mạnh Tinh cũng không biết phát súng vừa rồi được bắn ra như thế nào.
Cô ta vô cùng hoảng loạn, cầm súng giơ cao quá đầu, giống như muốn thị uy. Rõ ràng bản thân cũng chẳng có kỹ năng, ngón tay run rẩy lên đạn, như thể phải dùng rất nhiều sức lực mới ấn xuống được.
Âm thanh vang lên như tiếng sét đánh giữa trời quang. Những người có mặt đều khom lưng né tránh, la hét chạy tán loạn.
Mạnh Ly sợ hãi co rúm người lại, cơ thể run lên bần bật. Cô bịt tai hét to, lỗ tai ù ù.
Đội ngũ an ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng thuyết phục. Đại loại như là, cô đang phạm tội, có gì cũng nên bình tĩnh giải quyết, đừng làm điều ngu ngốc, v.v.
Mạnh Tinh mắt điếc tai ngơ.
Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy Cận Thời Dược đang chạy thục mạng về phía này với tốc độ nhanh nhất.
Thậm chí còn thấy rõ khi tiếng súng vang lên, Cận Thời Dược đã mấy lần mất thăng bằng, chân tay mềm nhũn suýt nữa ngã khụy xuống đất. Nét lo lắng cùng hoảng sợ vẫn hiện rõ ngay cả khi ở khoảng cách rất xa.
Anh chạy nhanh qua đám đông, từ xa trông thấy Mạnh Ly vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Tinh cứ chăm chú nhìn anh tiến lại gần.
Hiện tại nơi này có rất nhiều người, nhưng Cận Thời Dược vẫn luôn là tâm điểm chú ý. Vẫn luôn là ngôi sao sáng nhất giữa biển người rộng lớn.
Anh bắt mắt đến nỗi không ai có thể với tới.
Giống như năm lớp mười vậy, cô nhìn thấy anh lần đầu tiên trong đám đông, sự ngưỡng mộ cũng từ đó kéo dài suốt nhiều năm qua.
Cô tin chắc rằng sẽ không có ai không bị thu hút bởi chàng trai này. Lúc ấy trên sân bóng rổ, tầm mắt anh lướt qua mọi người và dừng trên người cô.
Cho nên, sau khi trận đấu kết thúc, cô đã hào phóng mời anh uống nước. Anh từ chối, nhưng cô không cảm thấy thất vọng chút nào. Cô vẫn luôn tự tin và kiêu ngạo, tin rằng Cận Thời Dược không có lý do gì không thích mình.
Vào ngày diễn ra cuộc thi âm nhạc.
Sau khi Mạnh Ly hoàn thành tiết mục thay cô, họ lặng lẽ đổi quần áo. Mạnh Ly mặc đồng phục học sinh, cô thay bộ váy mà Mạnh Ly đã mặc trước đó.
Sau cuộc thi, Mạnh Ly lặng lẽ rời khỏi khán phòng. Mạnh Tinh mặc váy dạ hội trở lại hậu trường chờ đợi kết quả. Tiết mục này giành giải nhất, cô quang minh chính đại lên sân khấu nhận giải.
Tiếng vỗ tay phủ kín khán phòng. Từng ánh mắt ngưỡng mộ, từng cái nhìn tôn sùng của mọi người thực sự đã làm thỏa mãn lòng kiêu hãnh trong cô.
Nhưng điều cô không ngờ tới là khi xuống sân khấu với bó hoa và cúp trên tay, cô lại bắt gặp Cận Thời Dược.
Anh đứng ở cửa sau cánh gà, nhìn vào bên trong như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô không khỏi vui mừng, nhấc váy bước tới mà không suy nghĩ nhiều.
"Anh đến xem em thi đấu ạ?" Câu đầu tiên cô hỏi chính là như vậy.
Cận Thời Dược nghe thấy thì chậm rãi liếc sang, ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt thanh tú của người đối diện, thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh thờ ơ nhìn một cái rồi ngó bó hoa với chiếc cúp trên tay cô.
"Sao có thể thoải mái cầm đồ không thuộc về mình rồi đến hỏi tôi một câu như vậy?"
Gương mặt anh vẫn bình thản như thường lệ, giọng điệu lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Câu hỏi của anh quá chí mạng.
Rõ ràng trên mặt không hề bày tỏ thái độ gay gắt, giống như đang thật sự hoài nghi.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Tinh đã hiểu được thế nào là xấu hổ.
Vầng hào quang mà cô tạo ra cho chính mình đã bị anh bất ngờ dập tắt. Lời nói của anh đã đánh trúng trọng tâm và phá hủy toàn bộ lòng tự tôn của cô.
Nói xong, anh chẳng bận tâm mà rời đi, coi người đối diện như là không khí.
Cô không bao giờ nghĩ rằng họ chỉ mới gặp nhau có hai lần và hầu như không giao tiếp gì, nhưng anh thực sự có thể nhận ra người trên sân khấu không phải là cô.
Anh đã quen biết Mạnh Ly lâu rồi sao?
Anh là người đầu tiên có thể phân biệt được Mạnh Tinh và Mạnh Ly chỉ bằng cái nhìn thoáng qua.
Đương nhiên, cuối cùng cô cũng hiểu người mà anh muốn gặp trên sân bóng rổ hôm đó không phải là cô. Cô đoán, anh đã nhận ra cô là Mạnh Tinh chứ không phải Mạnh Ly, vì vậy không chút do dự mà từ chối nước của mình.
Một người hoàn hảo như vậy lại thích Mạnh Ly.
Người mà anh thích chính là Mạnh Ly!
Rõ ràng họ có khuôn mặt giống nhau, tại sao anh lại thích Mạnh Ly? Anh có thể thích bất kỳ ai, tại sao người đó lại là Mạnh Ly?!
Trong vài tháng qua, cô đã chứng kiến cuộc sống của Mạnh Ly thông qua những bức ảnh do thám tử tư gửi đến.
Nó được anh chăm sóc chu đáo, sống trong căn biệt thự đắt tiền nhất và trở thành phu nhân giàu có. Sống cuộc sống mà bấy lâu cô mơ ước.
Còn cô thì sao?
Giống như một kẻ điên, tự hành hạ bản thân trong vô số đêm đen. Sống trong đau khổ, bị mọi người nguyền rủa. Chui lủi chẳng khác gì chuột núp cống.
Tại sao hả?
Dựa vào đâu Mạnh Ly có được cuộc sống tốt như vậy? Cô thua nó ở điểm nào? Tại sao không ai thực sự yêu cô chứ?
Ngay cả quân cờ Lương Đan cũng dám nói cô không bằng Mạnh Ly.
Cô không thể chấp nhận, không thể chịu đựng được.
Cô có thể thua bất kỳ ai nhưng không thể thua Mạnh Ly!
Mạnh Ly là kẻ thù truyền kiếp của cô. Nếu Cận Thời Dược đứng về phía nó, thì anh cũng không khác nó là bao.
"Nhìn kìa, thần hộ mệnh của mày tới rồi."
Mạnh Tinh nắm tóc Mạnh Ly kéo mạnh, ép cô phải ngẩng đầu lên. Cơn đau như xé rách da đầu khiến Mạnh Ly hoàn hồn. Cô cũng nhìn về phía Cận Thời Dược.
Trước khi kịp phản ứng, cô đã nghe Mạnh Tinh nói: "Mày có muốn chị gái kiểm tra giúp mày xem thần hộ mệnh có thực sự yêu mày không? Rốt cuộc là yêu mày nhiều đến mức nào?"
Mạnh Ly chợt có dự cảm không lành: "Chị muốn làm gì?"
Mạnh Tinh nhếch mép, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại nhìn về hướng Cận Thời Dược, cao giọng nói: "Thần hộ mệnh tới rồi sao? Nhanh vậy là muốn giết tôi à?"
Cận Thời Dược chạy tới.
Nhân viên an ninh không cho anh đến gần nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai mà kiên quyết tiến về phía trước.
"Thả cô ấy ra!"
Hơi thở của Cận Thời Dược rất không ổn định, mồ hôi chảy ròng ròng, tóc tai bù xù. Anh thở gấp, ngực phập phồng lên xuống, giọng nói phát ra không còn trầm tĩnh nữa.
Không biết là vì sợ hay vì vừa rồi chạy quá nhanh.
"Mày yêu nó nhiều vậy sao?"
Mạnh Tinh nheo mắt cười lạnh: "Thế cho hỏi thần hộ mệnh, mày có nguyện ý chết vì nó không?"
"Được, tôi đổi cho cô ấy." Cận Thời Dược không chút do dự.
Mạnh Tinh cảm thấy như vừa nghe được một câu chuyện hài: "Mày nghĩ đơn giản vậy sao?"
Cô ta nhanh chóng lấy ra một con dao găm từ trong túi quần, ném về phía Cận Thời Dược, tiếng cười trở nên méo mó và nham hiểm: "Đâm đi, tự đâm chính mình. Đâm cho đến khi tao bảo dừng lại."
Từ lúc cô ta bắt đầu chuẩn bị mọi thứ, từ lúc cô ta bước vào sân bay, cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống sót bước ra ngoài.
Trên con đường xuống địa ngục, ta phải kéo theo nhiều người mới không bị cô đơn chứ nhỉ?
"..."
Hơi thở của Mạnh Ly trở nên ngưng trệ.
"Nếu không, người phải chết là nó."
Mạnh Tinh chĩa họng súng vào thái dương Mạnh Ly mạnh hơn một chút.
Lời nói của Mạnh Tinh khiến toàn thể đều sửng sốt, mọi người há hốc mồm không dám thở mạnh.
Ngay cả nhân viên an ninh cũng không ngờ Mạnh Tinh lại đưa ra yêu cầu điên rồ như vậy. Một nhân viên an ninh tiến lên kéo Cận Thời Dược, khuyên bảo anh nhanh chóng rời đi, không được đến gần. Còn thấp giọng nhắc nhở cảnh sát sân bay và cảnh sát đặc vụ sẽ đến ngay bây giờ. Cần giữ bình tĩnh không được để mắc bẫy.
Cận Thời Dược không nghe mà đẩy tay nhân viên an ninh, cố gắng bước lên.
Anh nhìn chằm chằm vào Mạnh Ly cùng khẩu súng ngay thái dương của cô, hai tay dần nắm chặt thành nắm đấm. Anh nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, mồ hôi không ngừng túa ra chảy xuống trán.
Khuôn mặt căng thẳng, trầm ngâm. Không đoán được anh đang nghĩ gì vào lúc này.
Đương nhiên, Cận Thời Dược biết đây chỉ là kế sách “một mũi tên trúng hai đích” của Mạnh Tinh. Cho dù anh có tự đâm chết thì cô ta cũng sẽ không bao giờ buông tha Mạnh Ly.
"Đâm nhanh lên, không phải mày rất yêu nó sao? Không phải vì nó mà muốn giết mẹ tao sao? Mày bảo sẵn sàng chết vì nó, nhưng vẫn không dám đâm chính mình à?”
Mạnh Tinh dí họng súng vào thái dương Mạnh Ly, cười châm chọc: "Nhìn đi, đây chính là người đàn ông vẫn luôn nói yêu mày đấy. Nhưng kết quả thì sao? Anh ta thậm chí còn không có can đảm chết vì mày. Mạnh Ly, mày cũng giống tao thôi, không ai thật lòng yêu thương mày đâu!”
Nòng súng kim loại nặng nề và lạnh lẽo liên tục đập vào thái dương Mạnh Ly. Rất đau, rất đáng sợ.
"Nếu anh ta đã không muốn… Vậy Mạnh Ly, mày đi chết đi."
Mạnh Tinh lên đạn lần nữa.
"Đừng nổ súng!"
Cùng lúc đó, Cận Thời Dược quát lớn: "Tôi sẽ làm theo lời cô nói, đừng động vào cô ấy! Đừng động vào cô ấy!"
Cận Thời Dược vội vàng khom người nhặt con dao găm nhỏ trước mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cảnh sát sân bay và cảnh sát đặc vụ đang lặng lẽ tiếp cận Mạnh Tinh từ phía sau.
Anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đứng dậy, giơ tay lên một nửa, hạ thấp tư thế: "Cô đừng kích động. Tôi sẽ làm theo lời cô nói. Đừng làm tổn thương cô ấy. Tôi có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần cô đừng nổ súng.”
"Bắt đầu đi!"
Mạnh Tinh không ngờ anh thật sự đồng ý, lửa giận không nhịn được mà bùng phát, gào lên.
Cận Thời Dược từ từ mở con dao găm ra. Cố gắng trì hoãn được phút nào hay phút đó.
Mà phía bên này, sau khi Mạnh Ly chứng kiến toàn bộ cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức, cô hét lớn: "Cận Thời Dược, đừng!"
"Nhanh lên!"
Mạnh Tinh cũng gầm lên thúc giục: "Nếu mày chậm trễ một giây, tao sẽ nổ súng ngay lập tức."
Mạnh Ly thấy Cận Thời Dược thật sự cầm dao lên, mũi dao sắc nhọn hướng thẳng về phía anh. Cô không nghĩ ngợi được gì nữa mà nắm chặt họng súng, dùng giọng điệu cực kỳ uy hiếp quát Cận Thời Dược: "Cận Thời Dược, nếu anh dám làm vậy, em chết ngay cho anh xem!"
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt của Mạnh Tinh, họng súng đen kịt áp vào trán cô, gần như không còn khoảng cách. Ấy thế mà, đôi mắt không hiểu sao lại sáng tỏ và kiên định vô cùng, không hề có một chút sợ hãi nào.
"Mạnh Tinh, chị điên đủ chưa?"
Mạnh Ly nói thẳng trọng tâm, tư duy logic rõ ràng: "Chị nói tôi hủy hoại chị? Nực cười. Nếu chị giữ mình trong sạch, đạo đức tốt đẹp thì không ai có thể nắm được nhược điểm của chị. Nếu không phải tôi, cũng sẽ có người khác làm như vậy! Không ai có thể hủy hoại chị, tất cả đều do chị tự đạp đổ."
"Chị nói đúng, chị giỏi giang hơn tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn mơ ước vượt qua chị, nhưng cuối cùng vẫn thua chị một khoảng cách xa. Nếu chị không đi đường ngang ngõ tắt, chị sẽ có rất nhiều con đường tươi sáng để đi. Do tâm địa chị bất chính, bị dục vọng che mờ mắt. Chính chị không muốn làm mà đòi một bước lên mây! Chính tay chị đã hủy hoại cuộc đời và tiền đồ của mình! Chị không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai ngoài chính bản thân! Một ván bài tốt đã bị chị đánh thua thảm hại!"
"Cận Thời Dượi có yêu tôi hay không không đến lượt chị phán, chị không có tư cách!"
Mạnh Ly nói: "Chị nói không có ai thật lòng yêu chị? Loại người ích kỷ như chị, một chút chân thành cũng không có làm sao có thể trông mong người khác chân thành với mình? Chị đang ảo tưởng cái gì chứ?"
"Chị nói chị hận tôi? Nói tôi cướp đồ của chị? Chuyện này còn buồn cười gấp trăm lần chuyện hài chị biết không? Từ nhỏ đến lớn đều là chị giành đồ của tôi. Có cần tôi liệt kê những chuyện bẩn thỉu chưa được phơi bày hay không? Chị luôn coi tôi là kẻ thù trong sự ảo tưởng. Nếu chị muốn cuộc sống tốt hơn tôi, vậy dùng năng lực thực sự của mình đi. Đừng cứ suốt ngày mưu hèn kế bẩn. Đừng nghĩ cả thế giới đều có lỗi với chị. Mạnh Ly tôi đây lại càng không!"
"Chị có thành tích, trình độ học vấn, công việc tốt hơn tôi. Hằng ngày diện đồ hiệu, ăn ngon mặc đẹp. Trong mắt người thân và bạn bè, chị luôn là một người phụ nữ thành đạt. Mọi người đều so sánh chúng ta, nhưng tôi nói thẳng luôn cho chị biết, tôi chưa bao giờ thấy mình tệ hơn chị! Chí ít thì mọi thứ tôi đạt được đều là kết quả của quá trình nỗ lực! Và hôm nay, những gì chị làm đã đủ chứng minh chị là cặn bã của xã hội!
"Cho dù hôm nay chị thật sự giết tôi, tôi vẫn mạnh hơn chị. Người ta vẫn sẽ nói Mạnh Tinh là kẻ giết người máu lạnh! Nỗi nhục này sẽ theo chị cho tới chết."
"Nếu chị coi tôi là kẻ thù thì được thôi, tôi nói cho chị biết."
"Mạnh Tinh, thừa nhận đi! Mạnh Ly tôi đã hoàn toàn đánh bại chị!"
Rõ ràng Mạnh Ly chẳng có vũ khí nào trong tay, nhưng vào lúc này, mỗi lời cô nói ra đều là vũ khí lợi hại có sức sát thương mạnh nhất.
Từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào điểm chí mạng của Mạnh Tinh một cách chuẩn xác và tàn nhẫn.
Mạnh Tinh phẫn nộ đến mức toàn thân phát run, mắt trừng to, khóe miệng co rút, thậm chí còn có vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Tất nhiên, đó không phải vì ăn năn mà là vì cơn giận dữ tột độ.
Thực sự nổi điên.
Một tiếng thét đau đớn xé lòng.
"Mày là cái bóng của tao! Là cái bóng của Mạnh Tinh!" Cô ta không biết đang nói với chính mình hay là với Mạnh Ly.
"Mạnh Ly, tao giết mày! Tao phải giết mày!"
Mạnh Ly giữ họng súng rồi giơ lên cao quá đầu, cố gắng giật lấy khẩu súng từ tay cô ta.
Lại một tiếng "Đoàng” nữa vang lên, không ai biết viên đạn đã bay đi đâu.
Hai người giằng co kịch liệt, Cận Thời Dược cùng cảnh sát đặc vụ nhân cơ hội này nhanh chóng tiếp cận.
Cảnh sát đặc vụ lao tới, túm lấy vai Mạnh Tinh ấn người xuống đất. Mạnh Ly cũng được Cận Thời Dược kéo đi, di chuyển sang một bên.
Mạnh Tinh hét lớn, giãy dụa dữ dội, biểu cảm méo mó khó nhìn.
Cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô ta giơ súng lên bắn bừa về phía này.
Đám đông xung quanh đã được sơ tán.
Cận Thời Dược nắm chặt vai Mạnh Ly, bảo vệ cô ở bên cạnh mình.
Tiếng súng phía sau lưng ngày một gần hơn.
Anh quay đầu nhìn lại.
Trong khi cảnh sát đặc vụ đang cố gắng tịch thu súng của Mạnh Tinh, cô ta đã kịp bắn được phát súng cuối cùng.
Mạnh Ly dường như cảm nhận được điều gì đó nên cũng quay đầu.
Vừa lúc trông thấy hành động của Mạnh Tinh, cô kinh hãi bắt lấy cánh tay Cận Thời Dược, muốn đứng trước mặt che chắn cho anh. Nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước, kéo cô vào lòng rồi ôm chặt.
"Đoàng!"
Khoảnh khắc tiếp theo, bởi vì va chạm mạnh nên cơ thể anh dường như đập vào ngực cô.
Cô ngây người mở to mắt. Giây phút hoàng hồn, cô đưa tay sờ lung tung sau lưng anh. Cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp có chút kết dính.
Tay cô run rẩy, không dám nhìn.
Nước mắt làm nhòe đôi mắt: "...Cận Thời Dược..."
Cận Thời Dược vẫn ôm cô, hai tay nâng mặt cô lên, chầm chậm hôn lên đôi mắt ngấn lệ, dịu dàng an ủi: "Không sao, anh không đau."
*
Cuối cùng Mạnh Ly cũng hiểu được cảm giác của Cận Thời Dược bên ngoài phòng cấp cứu ngày hôm đó.
Có vẻ như mọi cảm xúc tiêu cực đều hội tụ vào lúc này.
Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên cũng có mặt.
Tưởng Chiêu Anh dựa vào ngực Cận Chính Nguyên, khóc không ngừng. Suýt chút nữa ngất đi.
Mạnh Ly càng cảm thấy tội lỗi đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.
"Con xin lỗi." Cô nghẹn ngào không nói nên lời. "Con thực sự xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của con. Con xin lỗi..."
Tưởng Chiêu Anh rời khỏi ngực của Cận Chính Nguyên. Mặc dù còn khóc, nhưng vẫn đi đến bên Mạnh Ly ôm chặt cô: "Con đừng tự trách nữa, đây không phải lỗi của con."
Lớp phòng thủ cuối cùng của Mạnh Ly đã sụp đổ hoàn toàn. Nếu lúc này ba mẹ mắng cô vài câu, có lẽ cô sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hết lần này đến lần khác, mọi chuyện đều xuất phát từ gia đình xấu xí của cô. Khi nào mới có thể kết thúc đây?
"Là con hại anh ấy… Là con làm anh ấy bị thương..." Mạnh Ly òa khóc che mặt, "Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi. Con chỉ toàn gây ra rắc rối cho anh ấy. Chỉ biết liên lụy anh ấy..."
"Mạnh Ly, anh không muốn nghe em nói xin lỗi."
Giọng nói của Cận Thời Dược bất ngờ vang lên.
Mạnh Ly với Tưởng Chiêu Anh đều sửng sốt, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Bầu không khí im lặng trong vài giây, Mạnh Ly ngẩng đầu lên một cách máy móc.
Cận Thời Dược đang đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Trên tay anh cầm chiếc áo khoác đồng phục loang lổ máu, áo sơ mi trên người cũng không sạch sẽ là bao. Cả người lôi thôi lếch thếch, sắc mặt hơi tái nhợt. Nhưng khi nhìn Mạnh Ly, khóe môi lại yêu chiều cong lên.
Anh tỏ vẻ lười biếng, ngả ngớn nhướng mày: "Nếu lúc này em đổi "Em xin lỗi.' thành “Em yêu anh.” anh sẽ rất vui."
Nước mắt của Mạnh Ly vẫn thi nhau chảy.
Cận Thời Dược chủ động đi tới, nhưng mới sải bước, vết thương trên lưng vừa được băng bó liền bị kéo căng. Anh cố chịu đựng, đi tới trước mặt Mạnh Ly.
"Anh... Anh không sao chứ?" Mạnh Ly thận trọng hỏi.
"Thời Dược, con thật sự không sao chứ?" Tưởng Chiêu Anh cũng khó tin.
Bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, giải thích: "Đúng là vết thương do đạn gây ra, nhưng không sâu và không làm tổn thương các cơ quan nội tạng. Rất may, đây là loại đạn không có vỏ, hơn nữa không phải bắn ở cự ly gần. Vì vậy không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Bác sĩ cũng thấy may mắn: "Mặc dù khẩu súng được mua bất hợp pháp, nhưng viên đạn không có đầu đạn. Người bán súng đã cắt xén nguyên liệu nên chỉ có một lượng nhỏ thuốc súng. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Sau đó nhắc nhở: "Nhưng vết thương vẫn cần khâu vài mũi. Về nhà đừng chạm vào nước. Một tuần nữa sẽ cắt chỉ. Trong thời gian này, gia đình chú ý cho người bệnh ăn uống thanh đạm."
Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Ly khóc càng to hơn.
"Sao anh đứng trước mặt em rồi mà em vẫn khóc thế?" Cận Thời Dược cười bất lực, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, "Ngoan nào, đừng khóc nữa."
Cận Thời Dược trìu mến ôm Mạnh Ly vào lòng, hôn lên trán cô.
"Anh đã nói rồi, không đau."
"Nếu viên đạn này nằm trên người em, anh mới thực sự chết vì đau đớn.”