Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 53

Editor: Nơ

 

Mạnh Tinh tự tử.

 

Tin tức này được luật sư thông báo vào ba ngày sau đó.

 

Vào trước ngày xảy ra vụ việc, sau khi Cận Thời Dược được xử lý vết thương tại bệnh viện, Cận Chính Nguyên đã đích thân lái xe đưa Cận Thời Dược và Mạnh Ly về nhà.

 

Xe của Cận Chính Nguyên là xe thương vụ nên không gian khá rộng rãi. Cận Thời Dược ngồi một bên với Mạnh Ly. Chặng đường từ bệnh viện về nhà không xa, nhưng có vẻ như Cận Thời Dược không “gượng” nổi.

 

Hai cái ghế chỉ cách nhau khoảng nửa thước, nhưng anh luôn đưa tay ra nắm tay Mạnh Ly, nắm rất chặt.

 

"Đau lắm hả anh? Có chỗ nào khó chịu sao?"

 

Thời điểm này, Mạnh Ly cực kỳ nhạy cảm. Chỉ cần anh cử động một chút là cô sẽ căng thẳng: "Hay mình ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày?"

 

Nghe thấy Mạnh Ly hỏi, Tưởng Chiêu Anh đang ngồi ở ghế phụ cũng vội vàng quay đầu lại, đồng ý với đề xuất của Mạnh Ly: "Đúng đó con trai, chúng ta cứ ở bệnh viện thêm vài ngày đi, sẽ an tâm hơn."

 

Bệnh viện yêu cầu anh ở lại theo dõi cho đến khi bình phục, nhưng Cận Thời Dược đã từ chối. Sống chết không chịu. Anh nói chẳng phải gãy xương nặng gì nên không cần nhập viện. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không chết vì chút vết thương này.

 

Cận Chính Nguyên nhìn gương chiếu hậu, cũng tỏ vẻ tán thành.

 

Cận Thời Dược lắc đầu.

 

Cả người như không xương dựa vào lưng ghế. Vết thương ở giữa lưng trái nên trọng tâm của anh ở bên phải. Anh không dám nghiêng quá mạnh. Mạnh Ly vừa khéo ngồi bên phải anh. Cận Thời Dược tì vào tay vịn, dễ dàng nắm được tay Mạnh Ly bằng cánh tay khỏe mạnh của mình.

 

Năm ngón tay to lớn đan vào tay cô, như đang trêu đùa thưởng thức. Giọng nói của người đàn ông rất thấp, hơi thở nhẹ nhàng lạ thường, như đang làm nũng: "Con muốn ngồi với vợ con thôi."

 

"...”

 

"Đến đây, ngồi chỗ này."

 

Anh vỗ nhẹ vào chân mình: "Để anh ôm em."

 

"..."

 

Mạnh Ly nhắc nhở: "Anh vẫn đang bị thương đấy."

 

Cận Thời Dược nghiêm túc nhấn mạnh: "Không phải chân bị thương."

 

"...”

 

Cận Chính Nguyên biết tình cảm của Cận Thời Dược dành cho Mạnh Ly đã gần đạt đến mức cuồng si. Suốt chục năm qua chưa thấy nó vì ai mà làm ra một loạt hành động điên rồ như vậy: Đánh giảng viên, chắn đạn, thậm chí còn hy sinh mạng sống của mình.

 

Ông ấy hiểu tình yêu của Cận Thời Dược. Nếu đổi lại Tưởng Chiêu Anh cũng rơi vào hoàn cảnh đó, ông ấy cũng sẽ lựa chọn giống con trai mình.

 

Cận Chính Nguyên thấy con trai bị thương nên cũng giữ chút thể diện, chỉ cứng nhắc khuyên bảo: "Chúng ta sắp đến nhà rồi. Con... cố chịu đựng một lát."

 

Một người luôn giữ hình tượng nghiêm chỉnh và quyết đoán, hiện tại lại như một người cha hiền từ đang dỗ dành đứa con cáu kỉnh.

 

"Nhưng mà..."

 

Mạnh Ly cảm thấy anh lúc này dính người quá mức, chẳng nhẽ là do bị thương sao?

 

Thật sự không đành lòng, nhưng lý trí vẫn đánh bại con tim. Cô chỉ có thể kiên quyết từ chối. Ngặt nỗi, cuối cùng vẫn không nỡ nên chớp mắt nhìn anh, gãi lòng bàn tay anh vài cái như muốn an ủi.

 

Cận Thời Dược thở dài chán nản, nghiêng đầu nhìn cô, lông mi rũ xuống, đôi mắt sáng bỗng chốc ỉu xìu đáng thương, chẳng khác chó con bị bỏ rơi là bao.

 

Nhưng anh không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

 

Thậm chí còn giận dỗi lấy áo khoác đồng phục trùm lên đầu.

 

Rất giận.

 

Mạnh Ly không biết nên cười hay nên khóc.

 

Cuối cùng họ cũng trở về biệt thự phía Tây.

 

Những gì xảy ra hôm nay chắc chắn đã trở thành tiêu đề nóng dẫn đầu trên các trang tin tức lớn và có hàng chục từ khóa tìm kiếm.

 

Dì Trương hiển nhiên cũng biết được chuyện lớn này. Lúc nhìn thấy Cận Thời Dược đỡ đạn cho Mạnh Ly, dì ấy gần như sợ chết khiếp. Nhưng sau khi nghe Tưởng Chiêu Anh nói không sao thì tảng đá trong lòng mới biến mất.

 

Vừa thấy Cận Thời Dược trở về, dì Trương liền vây quanh anh, kiểm tra từ đầu đến chân, kiểm tra tới đâu căng thẳng tới đó. Vừa nói vừa khóc.

 

Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên ngồi chơi một lúc rồi rời đi. Dặn dò vợ chồng Cận Thời Dược đi ngủ sớm.

 

Thời gian không còn sớm nữa.

 

Dì Trương cũng đã nghỉ ngơi, sau khi cả hai lên lầu thì chỉ còn lại mình cô ở bên cạnh Cận Thời Dược.

 

Vết thương của anh không thể tiếp xúc với nước nên không thể tắm rửa. Vì vậy, Mạnh Ly dùng khăn lau người cho anh, giúp anh thay quần áo. Đỡ anh mọi lúc mọi nơi.

 

Cận Thời Dược cho rằng cô đang làm quá mọi thứ, nhưng cô mặc kệ.

 

Trong phút nhất thời, vị trí của họ dường như đã bị đảo ngược. Cô bắt đầu làm những chuyện mà Cận Thời Dược thường làm khi chăm sóc cô.

 

Cô bận rộn cả đêm, Cận Thời Dược nhìn thấy mà xót. Thế là, anh không chịu được nữa nắm cánh tay cô, kéo cô vào lòng. Mạnh Ly vẫn luôn nghĩ cho vết thương của anh, cô phản ứng rất nhanh, vừa đến gần liền phanh gấp.

 

"Đừng," Mạnh Ly lo lắng, "Cẩn thận vết thương của anh."

 

"Để anh ôm em một cái." Cận Thời Dược vẫn ghì cô vào lòng ôm chặt, ép sát cơ thể vào người cô. Giống như một người đang trong thời tiết giá lạnh cần một chút hơi ấm, "Để anh ôm em, nhé?"

 

"Anh thực sự rất sợ."

 

Anh gục đầu vào hõm vai cô, âm thanh phát ra vừa trầm vừa khàn, lẩm bẩm: "May là em không sao. May là em không sao."

 

Chỉ có anh mới biết mình đã sợ đến nhường nào, sợ viên đạn kia sẽ thực sự bắn trúng cô.

 

Anh vùi mặt vào cổ cô hít hà một hơi thật sâu. Mùi hương khiến anh cảm thấy thoải mái, mọi nỗi sợ hãi còn sót lại đều biến mất không thấy dấu vết.

 

Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô. Cuối cùng, cũng cảm nhận được cảm giác an toàn.

 

Câu nói này lại một lần nữa chạm đến cảm xúc của Mạnh Ly, đôi mắt cô lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Anh có biết nếu súng này là hàng thật, anh sẽ thực sự chết không? Đừng làm thế nữa, Cận Thời Dược, anh đừng làm vậy nữa."

 

Cô nhắm mắt, không còn mặt mũi đối diện với anh: "Làm ơn, ích kỷ một chút đi."

 

"Mạnh Ly.”

 

Anh gọi tên cô, vẫn nhẹ nhàng là thế.

 

Đôi mắt đen láy, sáng tỏ nhìn thẳng vào cô, kiên định nhưng cũng rất chân thành, như thể đang tuyên thệ, "Đây chính là ý nghĩa tồn tại của anh. Bất kể khi nào, bất kể chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ đứng trước mặt em. Ngay cả khi trời sập xuống, vẫn có anh gánh thay em. Nếu lúc ấy anh không nhanh hơn em, chẳng phải em cũng định đỡ cho anh sao? Tại sao em làm được, mà anh thì không thể?"

 

"Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được thì anh là loại đàn ông gì chứ?" Cận Thời Dược nói, "Anh còn chỗ nào xứng đáng để em thích? Xứng đáng để em phó thác cả đời?"

 

Mạnh Ly cảm động đến mức không nói nên lời. Nước mắt cứ rơi.

 

Cận Thời Dược cẩn thận lau giúp cô mà không phiền hà. Nước mắt làm ướt cả ngón tay của anh. Để lại sự mềm mại và ấm áp.

 

"Về sau sẽ không sao nữa, tất cả đều đã qua rồi." Cận Thời Dược an ủi, "Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta không nghĩ nữa, nha em."

 

Mạnh Ly hít mũi, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt trong veo sáng ngời, lông mi dài ướt át, khóe mắt với chóp mũi ửng đỏ.

 

"Cận Thời Dược."

 

"Em yêu anh."

 

Anh nói, nếu đổi “ Em xin lỗi.” thành "Em yêu anh.”, anh sẽ rất vui.

 

"Em yêu anh. Em yêu anh." Cô nức nở lặp lại, "Em yêu anh. Em yêu anh..."

 

Không ai hiểu rõ hơn Cận Thời Dược về sức nặng của ba chữ này.

 

Đồng tử của anh hết co lại rồi giãn ra, đôi mắt đen dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù trong suốt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

 

Anh nhếch khóe môi cười thành tiếng, rồi áp trán mình vào trán cô, cánh môi run rẩy.

 

"Mạnh Ly, anh yêu em nhiều hơn."

 

*

 

Ngày hôm sau, cảnh sát liên lạc với Cận Thời Dược và Mạnh Ly đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

 

Cả hai đã thuật lại đúng toàn bộ sự việc, bao gồm cả tin nhắn đe dọa mà Mạnh Ly nhận được trước đó cũng được nộp làm bằng chứng. Vừa khéo, thám tử của Cận Thời Dược cũng điều tra được, kết quả xác thực tên thật của số điện thoại này đúng là Mạnh Tinh.

 

Sau khi hoàn tất lời khai, họ về nhà.

 

Mạnh Tinh hiện tại đã bị bắt giữ, Mạnh Ly không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến Mạnh Tinh nữa.
Thậm chí, phán quyết cuối cùng sẽ như thế nào, cô cũng không đặt nặng trong lòng.

 

Nhưng sự thật chứng minh, tội ác mà Mạnh Tinh gây ra lần này quá nghiêm trọng. Trong hai ngày qua, cảnh sát đã liên lạc với Mạnh Ly và Cận Thời Dược nhiều lần để lấy lời khai. Và thông qua quá trình điều tra của cảnh sát, Mạnh Ly mơ hồ cảm thấy mọi việc có vẻ không đơn giản. Cô hỏi cảnh sát chuyện gì đang xảy ra, cảnh sát trả lời rằng họ không thể tiết lộ nội dung khẩu cung của nghi phạm.

 

Phải đến ngày thứ ba, cô mới không nhịn được mà gọi điện cho luật sư để hỏi thăm tình hình, quá trình xét xử đã đến giai đoạn nào và mức án dành cho Mạnh Tinh có thể là bao nhiêu.

 

Không ngờ, luật sư lại nói: "Mạnh Tinh tự tử. Tôi vừa nhận được tin sáng nay."

 

Mạnh Ly ngây người hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Không phải chị ta đang ở trại tạm giam sao? Sao tự tử được chứ?"

 

Luật sư cho biết: "Cô ta lén mài cán bàn chải đánh răng rồi đâm vào cổ họng. Trước mắt đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chưa biết kết quả thế nào.”

 

"..."

 

"Tôi đã đọc biên bản lời khai của cô ta. Cô ta đã thú nhận mọi tội ác và giải thích chi tiết toàn bộ quá trình." Luật sư do dự hai giây rồi nói, "Tôi nghĩ… Cần phải nói cho cô biết."

 

"Chị ta… Nói gì vậy?" Mạnh Ly hỏi.

 

Cảnh sát đã tìm thấy ngôi nhà có sân ở vùng ngoại ô mà Mạnh Tinh nhắc đến trong lời khai.

 

Vừa mở cửa, một mùi hôi thối từ sân sộc thẳng vào mũi. Xác của nhiều loài động vật nheo nhúc giòi. Trong nhà treo đầy những bức ảnh đen trắng của Mạnh Ly. Theo như lời khai là di ảnh.

 

Thậm chí, một số loại ma túy và hóa chất cũng được tìm thấy.

 

Theo như lời khai của Mạnh Tinh, cô ta đã thử chế tạo thuốc nổ nhưng thất bại nhiều lần. Cho nên, cô ta mới tìm kiếm nhiều kênh khác nhau và cuối cùng mua được một khẩu súng lục có sức công phá nhỏ nhất. Nhưng điều cô ta không ngờ đến là, người bán đã ăn xén bớt nguyên liệu.

 

Mạnh Tinh bắt đầu tiếp xúc với ma túy từ khá lâu. Cô ta đã nghiện nó trong một buổi tụ tập xã giao với sếp của mình tại một quán bar.

 

Kế hoạch ban đầu của cô ta không phải là để lộ súng ở sân bay. Cô ta đã mua ma túy trên chợ đen rồi mang theo vào ngày hôm đó. Ban đầu, cô ta muốn đưa Mạnh Ly đi rồi tiêm thuốc vào người cô. Cô ta muốn khiến Mạnh Ly nghiện ma túy, từ đó hủy hoại cô, từ từ tra tấn cô. Cuối cùng, đồng quy vô tận.

 

Cô ta đã sa vào vũng lầy rồi, có chết cũng phải kéo Mạnh Ly xuống địa ngục.

 

Nhưng lúc đó, Mạnh Ly đang trò chuyện video với Cận Thời Dược. Cộng thêm bị anh đe dọa sẽ giết nếu cô ta dám động vào Mạnh Ly. Cô ta bị câu nói này kích thích. Mấy ngày nay cô ta sống trong cảnh tối tăm khốn khổ, giống như một con chuột hôi thối chạy ngang qua đường mà ai cũng muốn đuổi đánh. Trong khi Mạnh Ly, con đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại được bảo vệ.

 

Cũng vì lẽ đó nên kế hoạch bị xáo trộn, trở thành cuộc tranh cãi nảy lửa với Mạnh Ly tại sân bay.

 

Luật sư cho biết thêm, khi Mạnh Tinh ghi lời khai, cô ta không hề tỏ ra hối hận và không cảm thấy những chuyện mình làm là sai trái. Ngược lại, còn cảm thấy hối hận vì không bắn chết Mạnh Ly ngay lập tức. Tất nhiên, cô ta cũng rất hợp tác với cảnh sát, trả lời mọi câu hỏi và cung cấp nguồn mua súng và ma túy. Đồng thời, cô ta cũng tiết lộ những nơi tụ tập nghiện ngập mà cấp trên thường lui đến, bao gồm tất cả những chuyện nội bộ, những hành vi vi phạm pháp luật của công ty này. Mục đích chính là tiễn càng nhiều người càng tốt.

 

Cảnh sát cũng đã yêu cầu bác sĩ tiến hành đánh giá tâm thần đối với Mạnh Tinh và vẫn đang chờ kết quả.

 

Sau khi nghe luật sư nói, Mạnh Ly nổi hết cả da gà, một luồng gió lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

 

Không cần phải đánh giá về mặt tinh thần làm gì.

 

Mạnh Tinh đã hoàn toàn điên rồi, không thể điên hơn được nữa.

 

Mạnh Ly vẫn còn bàng hoàng, thậm chí không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu Mạnh Tinh thực sự làm theo kế hoạch ban đầu.

 

Nếu cô thực sự nghiện ma túy, ngay cả khi được giải cứu, cuộc sống của cô cũng sẽ thối nát hoàn toàn. Cô tin chắc mình sẽ không sống nổi với bộ dạng đó.

 

Thì ra, kết quả ở sân bay ngày hôm đó chính là kết quả tốt nhất của âm mưu này.

 

Cận Thời Dược ngồi bên cạnh lắng nghe, không khỏi cảm thấy kinh sợ. Anh ôm chặt lấy vai Mạnh Ly, cả người cô đang phát run.

 

Sắc mặt của Cận Thời Dược đanh lại, trầm giọng hỏi: "Nhiều nhất có thể tuyên án bao nhiêu năm tù?"

 

Luật sư cho biết: "Đối với tội tàng trữ vũ khí và đạn dược trái phép, tội cố ý gây thương tích, và nhiều tội danh cùng một lúc, mức án có thể lên tới hơn mười năm tù hoặc tù chung thân, không có tình trạng án treo. Nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại của cô ta vẫn chưa xác định.”

 

Nào ngờ.

 

Hai ngày sau, luật sư lại gọi điện đến.

 

Mạnh Tinh đã mất.

 

Cô ta vừa tỉnh dậy thì tự rút ống thở chính mình.

 

Bản thân cô ta cũng không muốn sống nữa.

 

Có lẽ, Mạnh Ly biết tại sao cô ta đưa ra lựa chọn như vậy.

 

Đúng vậy, Mạnh Tinh là người có tự trọng cao, sao có thể để mình thối rữa trong ngục tù như một tên tội phạm suốt đời được? Vậy thì, tốt nhất là nên để lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng. Tự kết liễu cuộc đời.

 

Nội tâm của Mạnh Ly khi nghe được tin tức này khá phức tạp.

 

Có một câu nói thực ra không hề sai.

 

Mạnh Tinh là một người ưu tú, thành công rực rỡ trong cả học tập và sự nghiệp. Nếu cô ta làm đến nơi đến chốn, cô ta có thể tiến xa hơn, nhiều con đường tươi sáng hơn để lựa chọn.

 

Tuy nhiên, bản tính không vượt qua được cám dỗ.

 

*

 

Vụ án bắt cóc có súng rất được quan tâm, nhưng lại ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Mạnh Ly. Cận Thời Dược đã nhờ Cận Chính Nguyên giúp xóa bỏ tiêu đề tìm kiếm đứng đầu, giảm nhiệt độ.

 

Theo thời gian, sự việc dần chìm vào quên lãng, chỉ thỉnh thoảng sau bữa tối, mọi người mới nhắc lại sự việc chấn động cả thành phố này.

 

Mạnh Ly không biết Lưu Ngọc Cầm sẽ phản ứng thế nào khi biết tin đứa con gái lớn mà bà ta yêu quý đã qua đời.

 

Nghĩ đến Mạnh Tinh nói hận mình, Mạnh Ly sao có thể không hận chứ?

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, ai mới là người đáng bị lên án?

 

Nếu thực sự phải tìm ra thủ phạm, có lẽ đó chính là bậc cha mẹ.

 

Nếu ngay từ đầu đối xử bình đẳng với cả hai bên thì đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.

 

Cha mẹ không chỉ là cha mẹ, mà còn là người hướng dẫn và là giáo viên tốt nhất cho con cái của mình.

 

Thật không may, đã có một sự lệch lạc trong bài học đầu đời của hai chị em, điều này đã gieo mầm cho ngày hôm nay.

 

Mạnh Ly vẫn chưa biết tình hình hiện tại của đám người Lưu Ngọc Cầm. Bọn họ đã ký hiệp ước, cam kết không liên lạc với nhau cho đến khi chết. Vậy thì mọi chuyện của nhà họ Mạnh đều không liên quan đến cô.

 

Cuộc sống cuối cùng đã trở lại bình thường.

 

Như thường lệ, Tưởng Chiêu Anh mời
“Thầy” đến thực hiện nghi lễ mang lại may mắn cho Mạnh Ly và Cận Thời Dược.

 

Nó vẫn hoành tráng và long trọng như ngày nào.

 

Mạnh Ly và Cận Thời Dược đến Phật đường quỳ lạy cầu nguyện.

 

Chỉ khác là lần này, khi "Thầy” nhìn thấy nốt ruồi trên cổ Cận Thời Dược, ông ta mỉm cười hài lòng rồi nói: "Chúc mừng hai vị, mây đen cuối cùng cũng nhường chỗ cho mặt trời chiếu sáng. Có lòng đợi mây tan, ắt sẽ nhìn thấy trăng sáng.”

 

Thuyền con đã vượt muôn trùng núi non.

 

*

 

Cận Thời Dược nghỉ ngơi ở nhà gần nửa tháng, sau khi cắt chỉ, đợi vết thương lành hẳn mới tiếp tục đi làm. Bắt đầu bay vòng quanh thế giới một lần nữa.

 

Kế hoạch kinh doanh của Mạnh Ly và Phương Thiến cuối cùng đã đạt được tiến triển đáng kể.

 

Họ đã lựa chọn sản phẩm, quyết định hướng phát triển và địa chỉ mở quán cà phê. Trả tiền thuê mặt bằng và bắt đầu trang hoàng chính thức.

 

Trong giai đoạn này, Mạnh Ly và Phương Thiến tìm đến một quán cà phê khác để “học nghề”. Mặc dù trước đây cô đã từng làm việc ở một quán cà phê, nhưng đó là khi còn là sinh viên. Hiện tại đã qua nhiều năm nên đã sớm lục nghề.

 

Thật trùng hợp, quán cà phê họ đang học là nơi xem mắt của cô và Cận Thời Dược.

 

Hôm nay là ngày đào tạo đầu tiên.

 

Mạnh Ly và Phương Tiền đến quán cà phê sớm để báo danh. Chủ quán và vợ của chủ quán là một cặp đôi trẻ. Trong quán cà phê còn có một con mèo và một con chó Samoyed, có thể nói là đặc trưng của quán. Đa số khách đến quán đều là vì hai em chó mèo này.

 

Mạnh Ly cũng bàn bạc với Phương Thiến, có lẽ họ cũng sẽ nuôi chó mèo trong quán.

 

Phương Thiến đồng ý.

 

Quán cà phê này làm ăn rất tốt. Bận rộn cả ngày, chạy tới chạy lui ở quầy nước như một con thoi. Đến tối, cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Bà chủ đã chuẩn bị bữa tối cho họ.

 

Bé mèo rất tình cảm, chỉ trong một ngày đã trở nên quen thuộc với Mạnh Ly, vừa cọ vào chân Mạnh Ly vừa kêu meo meo bằng giọng non nớt.

 

Mạnh Ly ôm chặt nó vào lòng, không muốn buông ra.

 

Cho đến khoảnh khắc tiếp theo, tiếng "Ding-ling-ling" vang lên từ phía cửa chính.

 

Mạnh Ly theo bản năng chào to: "Hoan nghênh quý khách!"

 

Nhưng khi quay đầu lại, âm cuối dần dần nhỏ xuống nhường chỗ cho nụ cười bất ngờ rạng rỡ.

 

"Sao anh lại đến đây?"

 

Cận Thời Dược đẩy cửa bước vào. Thân hình anh quá cao, mặc dù đã tránh được, nhưng chuông gió treo trên cửa vẫn bị đụng trúng, đung đưa uyển chuyển.

 

Hiện tại đang vào mùa đông, áo khoác đồng phục của anh đã trở thành áo khoác măng tô. Vẫn là kiểu tối màu, dài đến đầu gối, với những đường nét gọn gàng thẳng tắp. Dáng người đàn ông rắn chắn với bờ vai rộng và đôi chân dài.

 

Mới chạng vạng, mặt trời vẫn chưa lặn. Anh bước đi trong ánh chiều tà, toàn thân được vây kín bởi những tia sáng vụn vỡ. Nhưng đôi mắt trìu mến của anh chỉ nhìn mỗi cô, ý cười trên môi.

 

Mạnh Ly ngẩn ngơ.

 

Cảnh tượng này làm cô nhớ đến hôm xem mắt của họ. Cũng chính tại nơi đây, anh lướt qua cô, ngồi xuống đối diện cô, đưa tay ra với cô: "Xin tự giới thiệu, chồng tương lai của em, Cận Thời Dược."

 

Cô cũng nhớ cái đêm Mạnh Tinh vu oan cho mình ăn cắp chiếc nhẫn. Cô chạy ra khỏi nhà và ngồi trong xe với trạng thái thất thần. Anh giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống. Cũng là bước vào thế giới của cô trong sự phản chiếu của ánh sáng, cứu rỗi cô khỏi tình cảnh khốn khổ.

 

"Trước khi trở về, anh đã gọi điện thoại và nhắn tin cho em.” Cận Thời Dược giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhướn mày vờ như nghiêm túc, nói với giọng điệu oán trách tủi thân: "Nhưng vợ anh ấy à, cô ấy đã không quan tâm anh mười tiếng đồng hồ rồi."

 

Mạnh Ly theo bản năng cầm điện thoại, nó đang ở chế độ im lặng.

 

Quả nhiên, có vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Cận Thời Dược.

 

"Hây da, em bận quá nên không kiểm tra điện thoại." Cô mỉm cười xin lỗi rồi chắp tay trước ngực, "Em xin lỗi, mong được thứ lỗi ạ."

 

"Anh không muốn thứ lỗi, anh chỉ muốn gặp vợ anh thôi." Cận Thời Dược tiến tới ôm Mạnh Ly, "Đã hai ngày không gặp, phải ôm để nạp năng lượng chứ hả?”

 

Anh ôm chặt cô như thể xung quanh không có ai, hận không thể hòa làm một với cô.

 

Hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc trên mái tóc dài. Cúi đầu hôn từng chút.

 

Anh thở phào thoải mái: "Cuối cùng cũng sống lại rồi."

 

Phương Thiến đứng ở một bên, rũ bỏ da gà trên người, bất mãn nói: "Ê ê, vợ chồng mấy người cũng phải biết ở đây vẫn có người ngồi chứ? Khinh thường chó độc thân vui lắm sao?"

 

"Vậy cậu cũng nên nhanh chóng yêu đi." Mạnh Ly không hề e ngại, thậm chí còn cố ý rúc vào lòng Cận Thời Dược, làm mặt xấu với Phương Thiến.

 

Ánh mắt của Phương Thiến gần như trợn ngược lên trời.

 

Lúc này, chị chủ đi ra, Mạnh Ly thoải mái giới thiệu: "Đây là chồng em."

 

Khi chị chủ nhìn thấy Cận Thời Dược thì sửng sờ một lát, sau đó vỗ đùi nói: “Anh chàng đẹp trai, là cậu à!"

 

Cận Thời Dược khiêm tốn gật đầu, mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của chị."

 

Mạnh Ly nhìn Cận Thời Dược với vẻ mặt khó hiểu: "Giúp gì vậy anh?"

 

Chị chủ lại nhìn Mạnh Ly với ánh mắt "nhìn thấu hồng trần”.

 

Sau đó cười giải thích: "Lần trước, anh chàng đẹp trai này đến cửa hàng của chị, nói muốn theo đuổi một cô gái. Cô gái đó thích bài hát có tên là "City Of Stars", rồi hỏi chị liệu có thể phát bài này cho cô gái nghe khi mình xuất hiện hay không."

 

"Cậu ấy muốn trả tiền cho chị, nhưng chị từ chối. Chỉ là một bài hát mà thôi. Nếu có thể se lương duyên thì quá tốt. Vì vậy, cả chiều hôm đó chị cứ nhìn chằm chằm cửa quán, cậu ấy xuất hiện là lên nhạc.”

 

"Không ngờ em chính là cô gái đó. Hôm nay bận quá nên chị không để ý.” Chị chủ nói một cách tự hào, "Ái chà, cuối cùng hai em cũng tu thành chín quả. Chị cảm giác mình đã lập được đại công."

 

Mạnh Ly hoàn toàn bị sốc.

 

Cô vẫn nhớ rõ hôm xem mắt đó, quán cà phê đã phát bài "City Of Stars", và anh cũng trùng hợp xuất hiện trước mắt cô. Bầu không khí cùng cảm giác duyên số đạt đến mức cao nhất.

 

Cô nghĩ tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng không ngờ đã được anh lên kế hoạch từ trước.

 

Mạnh Ly khó tin nhìn anh, còn anh có vẻ ngượng ngùng mà nắm chặt tay, che miệng ho khan, nhưng không hề phủ nhận.

 

Mạnh Ly không biết nên cười hay nên khóc, cô chọt vai anh nói đùa: "Anh phạm quy nhé, còn biết tạo nhạc nền cho mình nữa?"

 

Phương Thiến rót thêm: "Chồng cậu chắc đã nghĩ thầm: Tôi là nam chính, nam chính xuất hiện phải hoành tráng chứ? Làm sao có thể thiếu nhạc nền được!"

 

Ai nấy có mặt trong quán cà phê cũng bật cười thành tiếng.

 

Tai của Cận Thời Dược đỏ lên vì bị hai cô gái trêu ghẹo. Anh liếm môi nuốt nước bọt, nhìn qua trông rất vô tội.

 

Ai có thể ngờ rằng một khuôn mặt lãng tử đa tình lại có thể có một biểu cảm nai tơ, ngoan ngoãn vậy đâu.

 

Mạnh Ly không nhịn được véo má anh.

 

Cận Thời Dược cũng không trốn tránh mà ôm Mạnh Ly vào lòng, nhéo yêu eo cô vài cái, sau đó đổi chủ đề: "Em làm xong chưa? Mình về nhà?"

"Chỗ này cũng không còn việc gì nữa, các em về trước đi." Chị chủ vẫy tay, làm động tác cổ vũ, "Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại tiếp tục chiến đấu."

 

Mạnh Ly nhìn thời gian.

 

Đúng là đã quá giờ. Thời gian đào tạo của họ là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều.

 

Mạnh Ly thay đồng phục ra rồi cầm túi xách, trước khi đi không quên vuốt ve mèo con dễ thương. Mèo con nịnh đến nỗi bám chặt cô không chịu buông, nên cô liền nửa đùa nửa thật hỏi chị chủ: "Em có thể mang bé đi được không ạ?"

 

Chị chủ đưa ra điều kiện: "Được, đổi lấy chồng em."

 

"...”

 

Mặc dù biết là nói đùa, nhưng Cận Thời Dược vẫn quay đầu nhìn cô không chớp mắt, tạo áp lực cho cô, muốn nghe xem cô trả lời thế nào.

 

Mạnh Ly vẫn còn lương tâm, cô nhanh chóng buông mèo con ra, ôm chặt cánh tay Cận Thời Dược: "Không được, em có thể đổi tất cả mọi thứ, ngoại trừ chồng em."

 

Nụ cười hiện rõ trên môi Cận Thời Dược, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, cả người sướng rơn.

 

Rõ ràng đối với người khác đều duy trì trạng thái lãnh đạm. Nhưng chỉ với mỗi cô là nguyện cúi đầu phục tùng, sẵn sàng phối hợp.

 

Anh cúi đầu, hơi hé môi kêu “meo meo” vào tai cô một cách rất chuyên nghiệp: "Vậy anh làm mèo cho vợ."

 

Âm thanh đó lẽ ra phải mềm mại, nhưng vì giọng nói trầm quyến rũ của anh, nó biến chất trở thành gợi cảm.

 

"Mẹ kiếp, thật sự chịu không nổi mà!"

 

Phương Thiến gào thét: "Hai người đừng rải cơm chó nữa!"

 

Cô ấy vội vã chạy ra ngoài như phát điên.

 

Hôm nay Mạnh Ly đi xe của Phương Thiến đến đây, cô không lái xe vì xe đã được đưa đi kiểm tra.

 

Vừa khéo có thể về nhà cùng Cận Thời Dược.

 

Mỗi lần đi công tác trở về, Cận Thời Dược đều mang rất nhiều đặc sản địa phương và quà tặng cho cô.

 

Lần này cũng không ngoại lệ, cô ngồi trên xe, lấy những món đặc sản từ vali của anh. Hai mắt sáng rực, nước bọt gần như chảy khỏi miệng. Cô không thể chờ đợi được nữa muốn mở ra ăn.

 

Trong xe anh chỗ nào cũng có đồ đạc của cô, bao gồm son môi, đệm hơi, đồ ăn nhẹ và mặt dây chuyền bình an mà cô tự may cho anh.

 

Khi về đến nhà, trong gói đồ chỉ còn lại một ít đặc sản địa phương, là do ăn không nổi nữa. Cô đặt nó vào khoảng trống trên bảng điều khiển trung tâm, và Cận Thời Dược sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp tàn cuộc giúp cô.

 

Vào nhà, dì Trương đang lau chùi đàn piano lớn được đặt trước cửa kính sát trần.

 

Cô định lên lầu, nhưng bị anh kéo giật lại. Anh nắm tay cô để cô xoay một vòng, cuối cùng ngã vào vòng tay anh. Cảm nhận hormone ẩn sâu qua lớp quần áo.

 

"Em quên đã hứa với anh chuyện gì rồi sao?"Cận Thời Dược đột nhiên hỏi.

 

Mạnh Ly ngơ ngác: "Cái gì?"

 

Cận Thời Dược hất cằm chỉ: "Đàn cho anh nghe."

 

Anh ôm eo cô, chậm rãi dẫn cô bước đi như đang thực hiện một điệu Waltz:  "Hứa cũng lâu rồi, em không định thực hiện sao?"

 

Mạnh Ly chợt hiểu ra.

 

Hình như đúng là có hứa như vậy.

 

Ngày hôm sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, anh đưa cô trở về biệt thự phía Tây. Lần đầu tiên nhìn thấy cây đàn piano, cô không kìm được mà chạm vào. Lần đó, anh bảo cô đàn piano cho anh nghe. Trước kia ở Los Angeles, anh cũng đã yêu cầu như vậy.

 

Lâu quá rồi nên cô quên mất. Bị trì hoãn bởi quá nhiều chuyện. Nếu hôm nay anh đã nhắc đến chuyện này, mà cô cũng đang rảnh thì quả thật nên thực hiện lời hứa của mình.

 

Cô kiễng chân hôn lên môi anh, đôi mắt long lanh, mang theo chút xảo quyệt và thần bí: "Đợi em một chút."

 

Nói xong, cô vội vã chạy lên lầu.

 

Chưa được vài phút thì xuất hiện.

 

Cô đã thay quần áo.

 

Giờ đây trên người là một chiếc váy dài màu trắng, tóc búi cao, dưới chân mang thêm giày cao gót.

 

Làn da trắng nõn mịn màng không tì vết, bắp chân lộ ra ngoài vừa dài vừa thon. Cô chậm rãi nắm tay vịn cầu thang đi xuống, khóe môi mỉm cười quyến rũ, đẹp không tả nổi.

 

Cận Thời Dược đứng bên cạnh đàn piano, đưa tay về phía cô.

 

Cô bước đến gần rồi đặt tay lên tay anh. Anh như một quý ông lịch lãm, nắm tay cô dắt đến bên đàn piano ngồi xuống.

 

Cô thẳng lưng, đường cong nối dài giữa vai và cổ lộ ra một cách hoàn hảo. Cô nắm chặt tay giả làm micro, giới thiệu bằng giọng nói trong trẻo rõ ràng: "Bản nhạc tiếp theo sẽ là "City of Stars", dành tặng cho người đàn ông bên cạnh tôi lúc này. Anh Cận Thời Dược, chồng tôi."

 

Cận Thời Dược rất phối hợp, khẽ gật đầu, lễ phép khiêm tốn nói: "Vinh dự của anh."

 

Cô chỉnh trang tà váy, ngón tay trắng trẻo như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve những phím đàn piano. Đôi tay của cô rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Mặc dù vẫn còn vết lõm do bị nắp đàn piano đè lên, nhưng vẫn không thể che giấu được nét đẹp mỹ miều của nó.

 

Không phải là khuyết điểm, mà là điểm nhấn.

 

Mười ngón tay của cô đang nhảy múa tự do trên phím đàn. Cô nhắm mắt, cơ thể thả lỏng phiêu theo giai điệu, đắm chìm vào đó.

 

Cận Thời Dược nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nâng niu.

 

Cảm giác như được quay trở lại năm cuối cấp 3, tại giảng đường của Trường Trung học phổ thông số 6.

 

Anh ở dưới khán đài, còn cô ở trên sân khấu

 

Cô tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu giống như bây giờ.

 

Lúc đó, anh cảm thấy khoảng cách xa nhất giữa họ cũng chỉ đến vậy.

 

Và giờ đây, chín năm sau, cô vẫn ngồi bên cây đàn piano. Mà anh, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

 

Nghĩ sao làm vậy, anh thật sự đã chạm vào.

 

Anh đến gần hơn, chạm vào gò má cô, ôm cô thật chặt.

 

Anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.

 

Mạnh Ly dừng lại quay đầu nhìn anh. Anh liền thuận thế cúi xuống hôn môi cô.

 

Dường như một nụ hôn vẫn không đủ, anh vuốt ve môi cô, rồi như thể nhớ ra điều gì đó, thì thầm, "Có phải em chưa mở cái mở cái tủ đằng kia ra không?"

 

Mạnh Ly nhìn theo hướng anh chỉ, lắc đầu: "Dạ chưa."

 

"Mở ra xem thử, bên trong có thứ em thích."

 

Cận Thời Dược cố ý nói một nửa, làm thành công khơi dậy sự tò mò của Mạnh Ly. Cô vui vẻ nhấc váy chạy tới.

 

Trong tủ có một cái hộp được đóng gói tinh xảo, cô tưởng bên trong sẽ có đồ ăn ngon. Nhưng nào ngờ, khi mở ra, lại phát hiện bên trong là một hộp nhạc.

 

Cây đàn piano lớn màu trắng với một bé gái mặc váy ba lê đứng trên đó.

 

Cô phản ứng ngay lập tức.

 

"Đây là hộp nhạc em nhìn thấy ở Los Angeles." Mạnh Ly ngạc nhiên. "Anh mua? Anh mua ở cửa hàng kia sao?"

 

Cô cầm hộp nhạc chạy sang.

 

"Ừ." Cận Thời Dược lười biếng dựa vào đàn piano, nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

 

"Trời, sao anh biết em thích cái này?"

 

"Ai bảo anh là chồng em?" Cận Thời Dược nắm lấy cổ tay cô, kéo người cô sát gần hơn.

 

Anh mở rộng chân ra, cô đổ người về phía trước, hoàn toàn bị anh vây lấy: “Đương nhiên sẽ tâm linh tương thông với vợ anh rồi."

 

Mạnh Ly đặt hộp nhạc lên đàn piano, ấn chốt mở, giai điệu du dương vang lên, cô bé cũng chậm rãi xoay người một cách uyển chuyển.

 

Cô nhào vào ngực anh, vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn chụt vài cái: "Cảm ơn anh, em thích lắm."

 

"Mong vợ hãy đổi từ "Cảm ơn." thành "Em yêu anh." đi." Anh hôn trả lại.

 

Mạnh Ly rất nghe lời: "Em yêu anh."

 

Cận Thời Dược đặt tay lên vòng eo thon gọn của cô, chúng nhỏ đến nỗi một tay có thể ôm gọn vào lòng. Hai người nhẹ nhàng bước đi theo giai điệu của hộp nhạc. Cô tựa mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

 

Cô lẳng lặng nhìn hộp nhạc.

 

Nhớ từng chuyện đã xảy ra ở Los Angeles.

 

Bỏ mặc mọi thứ mà nổi loạn.

 

"Em muốn đi Los Angeles lần nữa." Mạnh Ly ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải đôi mắt sâu thẳm say đắm của đối phương, "Cùng anh."

 

Mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ cơ thể cô tỏa ra, quanh quẩn khắp khoang mũi.

 

Cô không cần phải làm gì cả, cũng đủ khiến anh đắm chìm không sao thoát ra được.

 

Giống như ngày hôm đó trên bãi biển Los Angeles, họ hôn nhau không kiểm soát khi thủy triều dâng cao. Anh nếm được mùi hoa nhài khó quên trên người cô.

 

"Được, chúng ta cùng trở về."

 

Trở về nơi dũng khí của cô bắt đầu, trở về nơi giấc mơ của anh đã thành hiện thực.

 

Cũng quay trở về, nơi mà họ đã yêu nhau.

 

Trở về Utopia.

Bình Luận (0)
Comment