Editor: Nơ
Tạm thời chắc chắn không thể đi Los Angeles vào lúc này được.
Mạnh Ly bận rộn khởi nghiệp, Cận Thời Dược cũng bận rộn đi làm.
Có khi bay qua đêm hoặc bay quốc tế, mười ngày hoặc nửa tháng mới về một lần.
Mạnh Ly tất bật với công việc kinh doanh quán cà phê của mình, thậm chí không có thời gian kiểm tra điện thoại, chứ đừng nói đến việc trả lời tin nhắn của anh.
Giống như lần này, Cận Thời Dược bay một chặng bay dài sang châu Âu, xa nhà gần mười ngày. Hai người chênh lệch múi giờ, vừa bay là điện thoại anh tắt máy. Đợi khi có thời gian thì cô không thể liên lạc với anh nữa. Mấy ngày nay Cận Thời Dược bị bỏ bê đến mất ngủ, đau khổ vô cùng. Ngày nào anh cũng chỉ mong có thể nghỉ việc để về nhà với vợ.
Bây giờ cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau, tất nhiên anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian xa cách rồi.
Bầu không khí lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Anh không muốn di chuyển dù chỉ một bước, trân trọng từng phút từng giây của thời gian. Giai điệu du dương của hộp nhạc vẫn đang phát ra chậm rãi và đều đặn. Nhưng Cận Thời Dược không muốn đi từng bước nữa. Anh đột nhiên ôm chặt eo Mạnh Ly, lòng bàn tay ấm áp ủi phẳng làn da non mềm của cô qua lớp vải mỏng.
Gót giày giẫm mạnh xuống nền gạch, liên tục bị anh đẩy về phía sau.
Eo cô đụng vào đàn piano, tạo ra âm thanh trong chớp mắt. Mạnh Ly nhanh chóng đứng thẳng dậy, đặt tay lên ngực anh. Anh vẫn chưa cởi áo khoác đồng phục, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi khỏe khoắn bên dưới lớp vải dày.
Cận Thời Dược là điển hình của kiểu người mặc đồ vào thì gầy mà cởi đồ trông rất cơ bắp. Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh không đều đặn. Anh tập thể dục không chỉ để duy trì vóc dáng mà còn để tăng cường sức mạnh cho cơ thể. Điều này thực sự mang đến cho Mạnh Ly một “bữa tiệc” thị giác thịnh soạn.
"Anh sao thế?"
Những chiếc cúc áo khoác đồng phục của anh được cài rất chặt, cô luồn ngón tay qua khe hở, như có như không xoa ngực anh hòng đùa giỡn: "Nôn nóng vậy sao?"
Cận Thời Dược không vội trả lời mà vén váy cô lên, như muốn thăm dò.
"Em không mặc?"
Anh không quá ngạc nhiên mà còn tỏ ra thích thú. Sau đó duỗi ngón tay thon dài ra, trong tầm mắt có thể thấy rõ sợi nước lấp lánh trên đầu ngón tay anh: "Nhiều nước thế này, em không vội?"
Anh lưu manh lướt ngón tay qua môi cô.
Mạnh Ly ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi dưới.
Không đợi cô lên tiếng, anh cúi đầu hôn lên, liếm chúng bằng chiếc lưỡi ẩm ướt của mình, chia sẻ hương vị dục vọng.
Mạnh Ly không chịu thua kém, cô vòng tay qua cổ anh, chủ động tiến về phía trước.
Sau nhiều lần phối hợp nhịp nhàng, cơ thể đã đạt đến một sự đồng bộ chung.
Dì Trương đã về, dì ấy rất tự giác, không quấy rầy thế giới riêng của đôi vợ chồng son.
Điều này ngược lại giúp cho cả hai thuận tiện hơn khi làm bất cứ điều gì mình muốn.
Từ lúc nụ hôn bắt đầu, nó đã mất kiểm soát. Mạnh Ly phải kiễng chân để hôn anh ngay cả khi đã mang giày cao gót. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, thế giới quay cuồng, anh đột nhiên ngồi xuống ghế đàn piano.
Đôi chân dài dang rộng, đường vải của quần âu được ủi phẳng phiu. Khi anh ngồi xuống, một vài nếp gấp xuất hiện ở đầu gối, vải như bị kéo căng đến hết cỡ.
Anh vội vã cởi cúc áo khoác đặt lên đàn piano, cũng gấp gáp nới lỏng cà vạt, nhưng giọng điệu lại ung dung và điềm đạm. Anh ngẩng cằm ra hiệu cho cô: "Đến đây."
Mạnh Ly giả vờ không hiểu: “Đến làm gì?"
"Ngồi lên anh." Anh đáp một cách thô thiển.
Mạnh Ly lại giả vờ ngượng ngùng: "Anh làm ơn đừng nói thế có được không..."
"Vậy…" Anh híp mắt, thay đổi cách diễn đạt, "Cưỡi anh?"
"...”
Mạnh Ly mím môi nín cười.
Nào ngờ, bị anh kéo mạnh vào lòng không cho phản kháng.
Tà váy của cô giống như loài thực vật thủy sinh trôi nổi trong nước, mềm mại mượt mà, che đi vài thứ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mạnh Ly ôm chặt cổ Cận Thời Dược, nhíu mày đau đớn không chịu nổi. Giống như không biết phải bám víu vào đâu, cô vội giữ lấy gáy anh, dưới lòng bàn tay là thứ tóc mềm ngắn cũn.
Cận Thời Dược cọ cằm vào tai cô, hít một hơi thật dài: "Anh nhớ em, nhớ em chết mất. Mỗi ngày đều muốn làm em như vậy."
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, các thớ cơ trên cánh tay anh không ngừng co rút, khiến nó căng ra tưởng chừng như sắp nổ tung.
"... Sao anh chỉ nghĩ tới mỗi chuyện này thôi vậy?"
"Hiện tại anh còn đang nghĩ..."
"Nghĩ gì?"
Đầu óc Mạnh Ly rối bời, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại. Thậm chí còn không biết mình đã đứng dậy như thế nào.
Cô đứng trước đàn piano, đôi tay chống xuống phím đàn, âm thanh tạo ra vô cùng hỗn loạn. Cơ thể bị ép không chống đỡ nổi mà trực tiếp nằm rạp trên đàn piano.
"Anh đang nghĩ…" Cận Thời Dược nhìn mái tóc búi cao đang cật lực đung đưa không vững của cô, "Đến lượt anh cưỡi em rồi."
Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy dái tai đỏ ửng của cô.
Mỗi khi cô cúi đầu, mỗi khi cô cong lưng, hay mỗi khi cô cố gắng dùng tay giữ thăng bằng. Thỉnh thoảng cô sẽ khó khăn ngẩng đầu lên, lộ ra hõm cổ quyến rũ. Thiết kế của chiếc váy làm lộ phân nửa phần lưng của cô, tôn lên rãnh sống lưng sâu hút và xương cánh bướm nổi bật.
Anh cúi đầu mơn trớn. Đôi môi thấm đẫm mồ hôi của cô.
Phần gót nhọn của giày cao gót thỉnh thoảng cọ xát với sàn nhà, phát ra tiếng kêu lộc cộc khó chịu.
Mạnh Ly có chút bực bội, bảo anh không được làm mạnh.
Anh chỉ hỏi: "Đau à em?"
Mạnh Ly không biết nên hình dung thế nào, mịt mờ lắc đầu, muốn nói nhưng chỉ có thể há miệng rên rỉ. Nhận được câu trả lời thỏa đáng, anh càng thêm kiêu ngạo.
"Vậy tại sao không?"
"...”
Trở về phòng, anh ném áo sơ mi với quần dài xuống sàn.
Mạnh Ly vẫn mặc chiếc váy bị anh nhàu nát, giống như cá mắc cạn đang trên bờ vực cái chết, hết bị vùi dập rồi lại được tái sinh. Cô hé miệng nỉ non thành tiếng.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên người cô, cánh tay nặng nề đặt trước bầu ngực đầy đặn. Dù khá khó thở, nhưng cô không đẩy anh ra.
Những ngón tay anh đùa giỡn với mái tóc đen tuyền mềm mại. Thỉnh thoảng hôn xuống bả vai và gò má cô.
Khi hai người ở bên nhau, anh ngoại trừ hôn cô thì vẫn là hôn cô. Giống như thân mật bao nhiêu vẫn không đủ.
Xong trận, Mạnh Ly liếm môi khô khốc, vẫn không nhịn được xoay người, duỗi tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra gói thuốc lá và bật lửa.
Cô chống nửa người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lấy ra một điếu thuốc. Bật lửa phát ra âm thanh “lạch cạch”, đốm lửa đỏ cam bùng lên ở đầu điếu thuốc.
Cận Thời Dược lười biếng mở mắt nhìn cô.
Cô ngồi, còn anh nằm. Cơ ngực phập phồng theo hơi thở, vừa tà mị vừa gợi cảm.
Mạnh Ly cầm điếu thuốc, rít một hơi rồi tinh nghịch cúi xuống thổi khói vào mặt anh.
Qua làn khó trắng mờ ảo, đôi mắt trìu mến tự nhiên của anh dường như trở nên sâu thẳm khác thường, dòng chảy ngầm đang dần dâng trào.
"Anh không hút một điếu sao?" Ánh mắt cô xảo quyệt.
Anh không nói gì, chỉ dùng tay chống đỡ cơ thể, cơ bắp căng ra.
Anh kẹp thuốc lá giữa ngón cái và ngón trỏ, giật nó khỏi miệng cô, chuyển cánh tay rồi đưa lên môi mình.
Khói thuốc được phả ra, anh nhếch môi nói: "Ai quy định làm tình xong phải hút thuốc?"
Hư hỏng thôi rồi.
Trước khi Mạnh Ly kịp phản ứng, gấu váy của cô lại bị kéo lên.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô. Từng đường cong, đường gân xanh đều gãi đúng chỗ ngứa. Kiệt tác của tạo hóa.
Anh híp mắt, môi ngậm điếu thuốc. Khi tàn thuốc sắp rơi, anh giơ tay cầm điếu thuốc gạt vào gạt tàn.
Anh có thể mãnh liệt, cũng có thể nhẹ nhàng. Có thể lười biếng, hoặc cũng có thể hung tàn.
Mạnh Ly sắp bị anh làm cho điên đảo thần hồn thật rồi, cô không cam lòng mà đứng dậy, muốn giật lấy điếu thuốc trên tay anh. Không được, phải lấy lại điếu thuốc vốn thuộc về cô.
Ai mà ngờ được, anh bình tĩnh xử lý, lật úp người cô lại, túm lấy cổ cô rồi dứt khoát đâm sâu, khiến váy cô đung đưa dội hơn cả lần trước.
Tay còn lại của anh từ từ dập điếu thuốc đang cháy dở trong gạt tàn.
Anh giữ cằm cô rồi ngậm đôi môi.
Lần nữa trở thành điếu thuốc của cô.
*
Sau khi tắm xong, cơ thể lập tức thấm mệt, nhưng không buồn ngủ. Mạnh Ly muốn xem điện thoại một lúc nữa, nhưng bị trách rằng sau một cuộc tình thăng hoa thì lúc này là khoảnh khắc của sự gắn kết. Cô mà nghịch điện thoại thì quá vô tình.
Khi nói ra mấy lời này, anh lại trở về hình ảnh chó con ấm ức làm nũng. Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt rưng nước. Chẳng có dấu vết nào của sự lưu manh vừa rồi.
"Được rồi, được rồi." Mạnh Ly không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Không xem nữa."
Cô khóa điện thoại, ném sang một bên, nhắm mắt rúc vào trong lòng Cận Thời Dược, thỉnh thoảng dụi vào cằm anh.
Bụng cô đột nhiên kêu lên.
Đồ ăn hồi chiều đã được tiêu hóa hết, không còn sót lại gì.
Cận Thời Dược rất tỉnh táo: "Em muốn ăn gì?"
Mạnh Ly ngẫm nghĩ: "Mì bò."
"Được." Anh nói là làm, lập tức đứng dậy thay đồ ngủ rồi xuống lầu. "Em nghỉ ngơi đi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Mạnh Ly vẫn mặc quần áo lon ton xuống lầu.
Thân hình cao lớn của Cận Thời Dược đang bận rộn trong bếp. Anh lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, thực hiện thao tác một cách có trật tự.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nói: “Không phải bảo em nằm nghỉ sao? Làm xong anh mang lên cho em.”
"Em muốn nhìn anh." Mạnh Ly ngồi xuống trước bàn đảo, "Không được sao?"
"Được, tất nhiên là được." Cận Thời Dược sung sướng bật cười, "Anh rất vui khi em nhìn anh, trong mắt chỉ có mỗi anh."
Mạnh Ly nhìn anh thái thịt bò.
Vẫn là đôi bàn tay sống trong nhung lụa, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc. Vì cô mà xuống bếp, vì cô mà thấm đẫm hương vị cuộc sống đời thường.
Cô cũng nhớ tới, anh đã đích thân xuống bếp thái gừng, nấu cháo đường nâu cho cô ở căn nhà thuê đơn sơ. Lúc đó cô ngốc nghếch hỏi anh: "Anh chu đáo như vậy, bạn gái cũ của anh chắc hẳn đã rất hạnh phúc.”
Bây giờ ngồi ngẫm, hóa ra lúc đó cô đã ghen rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, được trở thành một nửa của anh quả thực rất hạnh phúc.
Tâm trí của Mạnh Ly không khỏi xao động, đột nhiên hỏi anh: "Nếu chúng ta không gặp lại nhau, không xảy ra những chuyện sau này. Liệu một ngày nào đó anh có kết hôn với người phụ nữ khác không?"
Cận Thời Dược không chút do dự đáp: "Sẽ không."
Mạnh Ly im lặng.
Cận Thời Dược dừng động tác trên tay, quay đầu đối diện với ánh mắt thăm dò của cô, trả lời lần nữa: "Sẽ không."
"Anh định sống độc thân suốt đời sao?" Mạnh Ly hỏi.
"Để anh cho em một ví dụ nhé." Cận Thời Dược bình thản nói, "Thời cha mẹ anh, họ được tự do yêu đương, không có hôn nhân thương mại. Ba anh đã yêu mẹ anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và ba đã theo đuổi mẹ rất lâu mới có thể cưới được mẹ. Từ khi họ yêu nhau đến khi họ kết hôn, mối quan hệ luôn tốt đẹp. Ba thường ngày nghiêm khắc lắm, kể cả anh cũng không thoát được. Nhưng ba chưa bao giờ nói nặng một lời với mẹ."
"Mạnh Ly, anh chỉ muốn nói cho em biết." Cận Thời Dược quay đầu nhìn cô, không chớp mắt, "Anh đã được chứng kiến tình yêu có dáng vẻ như thế nào, cho nên anh không thể chịu được một cuộc hôn nhân không có tình yêu."
"Nếu anh không thể cưới em làm vợ, vậy anh có sống một mình suốt quãng đời còn lại cũng chẳng sao.”
Chiếc tủ lạnh mới bên cạnh được dán đủ loại nam châm và giấy nhắn. Mỗi ngày đều sẽ đổi một câu khác nhau, ví dụ như nhắc nhở cô nhớ uống sữa, hoặc sẽ viết một câu thường lệ…
"Cận Thời Dược yêu Mạnh Ly."