Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 55

Editor: Nơ

 

Chính vì lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và tràn ngập yêu thương, lại được chứng kiến ​​tình yêu từ ba mẹ nên Cận Thời Dược cho rằng tình yêu của mình cũng nên như thế.

 

Một nửa kia của anh, phải là người anh yêu.

 

Trong tình yêu, nếu một bên không yêu thì tình yêu chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh cũng nói rằng anh không thể yêu thêm một ai khác, và anh đã nhận định rõ điều này từ rất lâu. Vì vậy, anh chọn cách không đấu tranh thoát khỏi mà để bản thân chìm sâu hơn nữa. Nếu không thể có được người mình yêu, vậy cứ sống cô đơn hết quãng đời còn lại.

 

Khi Mạnh Ly nghe được tiếng lòng của anh, vẻ mặt cô trở nên phức tạp trong chốc lát, không biết nên trả lời thế nào.

 

Thấy biểu cảm không đúng trên mặt cô, Cận Thời Dược vội vàng đi tới. Bởi vì trên tay có mùi thịt bò nên anh không dám chạm vào Mạnh Ly, chỉ cúi người thơm lên đỉnh đầu cô.

 

Một lúc lâu sau, Mạnh Ly mới nói: "Anh quá ngốc."

 

Cận Thời Dược không đồng ý, nhún vai: "Ngốc gì chứ? Chẳng nhẽ nhất định phải tìm bừa một người hay sao? Như vậy chỉ khiến anh thêm đau khổ, đối với ai mà nói cũng không công bằng. Không nói đến những thứ khác, kết quả tốt nhất vẫn là sống một mình. Anh vẫn có thể chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng nghỉ ngơi xả stress, ăn cơm với bạn bè, dành thời gian đi du lịch, tìm một số sở thích mà anh hứng thú. Kỳ thực, cũng không khác cuộc sống trước kia là bao."

 

Nói xong, anh nhìn cô: "Nhưng nếu cứ mãi như vậy, thì tương lai có lẽ sẽ không còn hy vọng nữa."

 

Những ngày như thế rồi cũng sẽ trôi qua một cách vô vị.

 

Mạnh Ly lại hỏi: "Nếu như em lấy người đàn ông khác thì sao?"

 

Câu hỏi này khiến vẻ mặt của Cận Thời Dược thay đổi, chỉ cần nghĩ đến một xíu thôi cũng giống như gặp ác mộng vậy. Anh nhíu mày, trong mắt lộ ra nét bi thương vô hạn: "Vậy thì vào ngày thành hôn của em, sẽ có một trận mưa lớn chưa từng có. Nhấn chìm toàn bộ thế giới."

 

Rõ ràng đó chỉ là lời nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc.

 

Mạnh Ly phì cười: "Mưa trên trời là nước mắt của anh đúng không?"

 

Cận Thời Dược ngẩng cằm lên, không phủ nhận. Thay vào đó, anh bĩu môi, hai tay áp vào má, giả vờ sắp khóc.

 

"...”

 

Còn biết tỏ vẻ dễ thương sao!

 

Chủ đề này dường như đang dần đi theo hướng nghiêm túc, Cận Thời Dược lại thơm má cô một cái rồi cười: "Nhưng may mắn thay, ước mơ của anh đã thành hiện thực, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi."

 

Tuy nhiên, Mạnh Ly thì khó mà cười được.

 

Cô cảm thấy hổ thẹn.

 

So với quan điểm sống và tình yêu của Cận Thời Dược, một khi đã quyết tâm theo đuổi một người thì người đó sẽ là duy nhất. Mà cô hình như khá thực tế. Bởi vì cô không có khái niệm gì về hôn nhân và tình yêu, cô đã nghĩ đến việc không yêu hoặc không kết hôn. Cô cũng từng nghĩ rằng, nếu cô gặp được một người phù hợp về mọi mặt, có lẽ sẽ không khó để cố gắng ở bên nhau hoặc lập gia đình.

 

Cô thực sự thích chàng trai trong ký ức của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ độc thân cả đời vì anh. Cô nghĩ điều đó không thực tế, người ta sẽ không thể sống cả đời khi bám víu vào thứ tình cảm ảo tưởng này.

 

Nhưng Cận Thời Dược đã đạt tới trình độ mà phần lớn người thường không thể làm được.

 

Đây không ngốc thì là gì?

 

Mạnh Ly đột nhiên cảm thấy tim nhói đau, cô không nhịn được nhảy xuống  ghế cao trước bếp đảo, đi vào trong bếp.

 

Cận Thời Dược đang nhào bột. Anh là người rất có trách nhiệm. Nếu đã bắt tay vào làm thì sẽ cố gắng hết sức hoàn thành, đảm bảo Mạnh Ly có trải nghiệm ẩm thực tốt nhất. Anh không dùng mì làm sẵn mà tự tay nhào, để mì dai và ngon.

 

Có một câu nói thế này, muốn giữ trái tim một người, trước tiên phải giữ được dạ dày của họ.

 

Cho nên mỗi lần Cận Thời Dược nấu ăn cho Mạnh Ly, anh đều rất cẩn thận, cẩn thận hơn lúc đi thi gấp trăm lần.

 

Lúc này, Mạnh Ly đột nhiên ôm chặt anh từ phía sau.

 

Bởi vì nhào bột nên tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, cánh tay co lại rồi căng ra theo chuyển động. Có một ít bột dính ở cánh tay, nhưng nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp toàn thể.

 

"Sao vậy?" Cận Thời Dược quay đầu nhìn cô, cười nói: "Sao tự nhiên bám anh thế?"

 

Mạnh Ly tì cằm vào lưng anh, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô che giấu cảm xúc của mình, chỉ mỉm cười ngọt ngào: “Thì là em muốn thôi."

 

Một lời cảm thán phát ra từ đáy lòng: "Em luôn gặp xui xẻo, nhưng có thể cưới được anh là may mắn lớn nhất của em."

 

Phải biết, Mạnh Ly là người ít khi nói lời ngọt ngào.

 

Thực ra, câu nói này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng khi lọt vào tai Cận Thời Dược, nó lại trở nên rất tình cảm và đẹp đẽ.

 

Tim anh đập thình thịch.

 

Anh nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộn, giọng nói khàn đi khác thường, đột nhiên hỏi: "Em không muốn ăn mì sao?"

 

Mạnh Ly không hiểu: "Dạ?"

 

Cận Thời Dược hơi nghiêng người sang một bên, cằm kề sát cô. Cô vừa ngước mắt liền nhìn thấy yết hầu nổi rõ, đường nét quai hàm hấp dẫn cùng nốt ruồi xanh lơ.

 

Sau đó, cô cũng nhìn thấy khóe môi anh dần cong lên, đôi mắt đào hoa nhuốm màu dục vọng xấu xa, khẽ thủ thỉ: "Có phải là muốn… Ăn anh trước?"

 

"..." Quả nhiên, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này.

 

Mạnh Ly không nói nên lời, đẩy anh ra: "Đen tối."

 

Cận Thời Dược phì cười thành tiếng.

 

*

 

Cận Thời Dược được nghỉ ngơi vài ngày sau một chuyến bay quốc tế. Trước đây anh cày ngày cày đêm, nhưng giờ đã có gia đình nên bớt chút nào hay chút đó.

 

Mục đích chính là để ở bên vợ.

 

Cho dù vợ anh có bận rộn đến mấy thì cũng không ảnh hưởng đến sự dính vợ của anh.

 

Khi vợ anh đi học, anh cũng đi. Cho dù không làm gì, chỉ ngồi trong quán cà phê, anh vẫn có thể nhìn thấy vợ mình cả ngày, thỉnh thoảng còn tiến lên giúp đỡ. Chị chủ nói rằng, lần này chị ấy thực sự đã kiếm được một khoản tiền kha khá.

 

Mạnh Ly ngày nào cũng pha nhiều loại cà phê khác nhau rồi dùng Cận Thời Dược làm chuột bạch.

 

Cận Thời Dược không thích uống cà phê, thế mà bị Mạnh Ly đào tạo trở thành chuyên gia trong nghề. Anh có thể biết được loại hạt nào được sử dụng chỉ bằng cách ngửi và nếm.

 

Quán cà phê của họ được trang hoàng rất nhanh. Phong cách đơn giản, tập trung vào sự mềm mại, mang chút nữ tính và mơ mộng. Họ đã mua rất nhiều đồ trang trí thiếu nữ dễ thương.

 

Cả hai được đào tạo ở quán cà phê trong gần hai tháng. Sau một thời gian, họ đã có giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận phát hiện formaldehyde của quán mới. Tất cả đều đạt tiêu chuẩn, vì vậy chính thức bắt đầu chuẩn bị cho việc khai trương.

 

Tên của quán cà phê là: Go to Dream Cafe.

 

Phương Thiến là người đề xuất cái tên này, Mạnh Ly cảm thấy như vậy không công bằng đối với cô ấy. Dù sao họ cũng là đối tác trong kinh doanh.

 

Nhưng Phương Thiến lại nói cái tên nghe hay. Họ là chị em với nhau, không cần rạch ròi quá mức.

 

Quán cà phê không nằm ở trung tâm thành phố nhưng cũng không cách quá xa. Nằm cạnh một trung tâm thương mại sắp mở. Gần bệnh viện và trường trung học phổ thông. Không gian của quán không lớn, dạng có tầng lầu.

 

Họ thật sự đã nuôi hai bé mèo con.

 

Những ngày trước khai trương, Mạnh Ly vô cùng bận rộn.

 

Trùng hợp thế nào, ngày đầu tiên Mạnh Ly khai trương thì Cận Thời Dược cũng có chuyến bay. May mắn chỉ là chuyến khứ hồi, khởi hành vào sáng sớm và trở về vào buổi chiều.

 

Bốn giờ chiều, Cận Thời Dược đã hạ cánh xuống Nam Thành.

 

Việc đầu tiên anh làm sau khi hạ cánh là mở điện thoại và gửi tin nhắn video cho Mạnh Ly. Lúc đầu anh không hy vọng nhiều, bởi vì kể từ khi Mạnh Ly bận rộn với công việc kinh doanh quán cà phê, sự hiện diện của một người chồng như anh là rất thấp. Cô thường không trả lời tin nhắn của anh, còn anh không thể liên lạc với cô cũng là chuyện thường.

 

Nhưng anh vẫn chủ động gọi điện, nhắn tin và trò chuyện video với cô như một thói quen. Báo cáo hành trình của mình.

 

Không ngờ lần này Mạnh Ly lại nghe máy.

 

Lúc này cô đang ngồi trong quán cà phê, mặc đồng phục màu hồng của quán. Trên tay bế con mèo chân ngắn màu trắng, thỉnh thoảng vuốt ve bộ lông của nó. Mèo con kêu gừ gừ một cách thoải mái.

 

Đây hẳn là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng sắc mặt của Mạnh Ly lại không được tốt lắm, có thể nói là sầu não vô cùng.

 

"Sao vậy em?" Cận Thời Dược lo lắng hỏi: "Em không vui?"

 

Câu hỏi này khiến Mạnh Ly càng thêm u sầu. Cô dựa lưng vào ghế, thở dài, không vội trả lời mà chuyển camera trước sang chế độ camera sau, chụp quang cảnh quán cà phê trang trí màu hồng phấn: "Anh nhìn này, như này vui được sao?”

 

Quán cà phê có không gian tuyệt vời, yên tĩnh và thoải mái.

 

Quả thực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có hai bà chủ và hai con mèo.

 

Phương Thiến nằm dài trên ghế sofa lướt xem video trên điện thoại, trông chẳng bận lòng chút nào.

 

Một con mèo khác đang ngủ dưới gầm bàn.

 

Đã biết Mạnh Ly không vui vì điều gì.

 

"Số lượng đơn hàng bán ra cả ngày hôm nay đếm trên đầu ngón tay." Mạnh Ly buồn rầu nói, "Sao nó khác hoàn toàn với tưởng tượng của em?"

 

Không biết là sai ở bước nào.

 

Cà phê của quán tệ vậy sao?

 

Mạnh Ly nằm bò trên bàn, ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ kiểu Pháp chiếu lên người cô. Những sợi lông tơ trên mặt hiện rõ mồn một. Còn cô thì vẫn đau khổ, than thở: "Ông trời ơi, xin hãy để quán cà phê của con được lấp đầy ngay lập tức!"

 

Nói xong, cô lại trò chuyện với Cận Thời Dược thêm một lúc nữa. Rồi đột nhiên ngồi bật dậy như được tiêm máu gà: "Không được, em không thể cứ ngồi đây chờ chết được."

 

Cô tự ép mình phải có động lực, sau đó tắt video rồi đi phát tờ rơi.

 

Video kết thúc, xe chuyên dụng của phi hành đoàn vừa khéo cũng đến công ty.

 

Cận Thời Dược xách vali xuống xe. Mạnh Ly tâm trạng không tốt, anh cũng không vui nổi.

 

Anh lên văn phòng với trạng thái nặng nề.

 

Khi đi ngang qua máy bán hàng tự động, có hai phi công và một tiếp viên hàng không đang trò chuyện cười đùa trước máy bán hàng.

 

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, lon đồ uống rơi xuống.

 

Cận Thời Dược đột nhiên dừng bước, suy tư quan sát.

 

Anh nhịp ngón tay trên tay cầm vali, lông mày nhướng lên, trong đôi mắt đen ẩn hiện tia sáng.

 

*

 

Trung tâm thương mại vẫn chưa khánh thành, lưu lượng giao thông chủ yếu đến từ trường học và bệnh viện. Lúc này cũng là thời gian cao điểm để mọi người tan học và tan làm.

 

Mạnh Ly với Phương Thiến mỗi người cầm một chồng tờ rơi to phát ở trước cửa quán cà phê.

 

Tuy nhiên, phản hồi phổ biến nhất mà họ nhận được là nhiều học sinh trung học chỉ chụp vài bức ảnh ở cửa quán rồi rời đi.

 

Tình trạng này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi nữa. Trên cơ bản đều sẽ nói: “Oa, quán cà phê này xinh quá.”, sau đó chụp vài tấm ảnh ở cửa quán và rời đi. Thật tàn nhẫn.

 

Mạnh Ly không có động lực để phát tờ rơi nữa.

 

Cô chán nản bước đến chiếc ghế ở cửa ngồi xuống, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Cận Thời Dược.

 

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng xung quanh đột nhiên trở nên náo loạn dữ dội.

 

"Trời mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

 

"A a a! Đẹp trai quá!"

 

"Đây là đang đóng phim điện ảnh sao?"

 

"Điên mất thôi! Đẹp trai vãi nồi! Nhất là cái anh đi ở phía trước! A a a!"

 

Mạnh Ly hoàn toàn chìm đắm trong phiền muộn của mình, không hề để ý đến tiếng la hét phấn khích của những người khác cho đến khi Phương Thiến chạy đến vỗ vai cô, hét lớn: “Con mẹ nó!!! Mạnh Ly, chồng cậu đến rồi!!!"

 

Mạnh Ly phản ứng hơi chậm: "Hả?"

 

Khi ngẩng đầu lên, đồng tử của Mạnh Ly lập tức nở to, cơ hàm muốn rớt xuống đất.

 

Chỉ thấy.

 

Một chiếc xe chuyên dụng chở phi hành đoàn đỗ đối diện quán cà phê.

 

Hơn chục phi công và tiếp viên hàng không lần lượt bước ra khỏi xe.

 

Cận Thời Dược đi đầu, dẫn đầu đi về phía quán cà phê. Các phi công và tiếp viên hàng không khác lần lượt đi theo sau Cận Thời Dược.

 

Họ vẫn còn mặc đồng phục. Đi bộ một cách có trật tự.

 

Nhưng người gây chú ý nhất chính là Cận Thời Dược.

 

Thân hình cao ráo đĩnh đạc, nổi bật giữa đám đông.

 

Anh bước đi với tư thế chuẩn, không nhanh không chậm. Lớp vải trên áo đồng phục được may cẩn thận, các góc áo hơi chuyển động mỗi khi anh bước đi.

 

Mạnh Ly nhất thời ngẩn người, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh ở sân bay.

 

Anh cũng mặc đồng phục, dẫn đầu phi hành đoàn di chuyển qua đám đông một cách trật tự dưới sự theo dõi của mọi người. Trang trọng và chuẩn mực.

 

Nhưng lần này lại khác lần trước, họ đối mặt nhau.

 

Mặc dù ở giữa có khoảng cách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh.

 

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Cận Thời Dược khẽ cong môi, nụ cười cực kỳ đốn tim.

 

Cảnh này thực sự giống như cốt truyện của một bộ phim.

 

Khiến mọi người xung quanh liên tục la hét.

 

Cho đến khi anh đi đến trước mặt cô, Mạnh Ly vẫn ngơ ngác nhìn anh.

 

Cận Thời Dược giơ tay lên, cưng chiều véo má cô bằng đầu ngón tay ấm áp, thản nhiên nói: "Quán cà phê của em chắc hẳn đông khách lắm đây."

Bình Luận (0)
Comment