Editor: Nơ
Quả thực là đông khách.
Thậm chí còn không có chỗ để ngồi.
Quán cà phê ban đầu trống trải và vắng vẻ giờ đây đông nghẹt người, mọi chỗ ngồi đều được lấp kín. Cả căn phòng tràn ngập trai xinh-gái đẹp mặc đồng phục.
Mạnh Ly với Phương Thiến đang bận rộn ở quầy nước, chạy tới lui như chong chóng. Nhưng dù bận rộn đến đâu vẫn không giấu được nụ cười trên môi.
Cận Thời Dược hiển nhiên trở thành bồi bàn miễn phí, Mạnh Ly vừa pha xong một ly, anh liền đặt trên khay bưng đi.
Quán cà phê rất náo nhiệt. Các tiếp viên hàng không đang chụp ảnh tự sướng, trong khi các phi công thì trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng còn đóng vai trò là gậy tự sướng cho các tiếp viên hàng không nữ.
Cảnh tượng họ bước xuống xe buýt vừa rồi đã thu hút vô số người tới xem.
Lúc này, một quán đầy "hoa” không thể nghi ngờ là một cảnh đẹp trên phố. Rất nhiều người tò mò đến xem, sau đó thuận tiện mua một món đồ uống.
Quầy nước nằm gần cửa ra vào, hướng ngoài mặt tiền. Cận Thời Dược đứng trước quầy phụ giúp Mạnh Ly. Hiện tại là giờ cao điểm tan làm, tan học. Sau khi nhìn thấy Cận Thời Dược, có khá đông người đi bộ và học sinh đều say mê anh, tranh thủ giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Điều này mang đến cho Mạnh Ly một cách mới để thu hút khách hàng.
Cô cầm một xấp tờ rơi đưa cho Cận Thời Dược: "Anh ra cửa phát tờ rơi nha. Trong quán cứ để em với Thiến Thiến."
Anh tuân theo chỉ dẫn của Mạnh Ly một cách vô điều kiện, làm bất cứ điều gì cô yêu cầu.
"Được." Cận Thời Dược cầm xấp tờ rơi, rất ngoan ngoãn nghe lời.
Mạnh Ly chỉ vào nội dung trên tờ rơi: "Anh phải giới thiệu là quán mới mở bán vào hôm nay. Nếu mua thẻ thành viên tháng thì có thể nhận được 50 tệ cho mỗi đơn 300 tệ, cộng thêm một ly Americano đá. Nếu khách hàng chia sẻ trên vòng bạn bè WeChat, cốc thứ hai sẽ được giảm một nửa giá..."
Sau khi dặn dò đến cuối cùng, cô cảm thấy nói nhiều như vậy có phần thừa thãi. Bởi vì, đoán chừng chỉ cần Cận Thời Dược xuất hiện bên ngoài thôi sẽ có rất nhiều người lao tới.
Trái lại, Cận Thời Dược lắng nghe một cách nghiêm túc: "Được, anh hiểu rồi.”
Tuy hiện tại bận rộn, nhưng nhìn thấy Cận Thời Dược chiều mình vô điều kiện, trong lòng Mạnh Ly như được sưởi ấm.
Mặc dù đang mặc đồng phục nghiêm chỉnh, nhưng biểu cảm của anh thì ngoan ngoãn nghe theo lời cô nói, mỗi câu một đều nghiêm túc gật đầu.
Sự tương phản này thực sự khiến cô không thể chịu nổi mà.
Mạnh Ly không đỡ được, lặng lẽ ngoắc ngón tay về phía anh. Cận Thời Dược thuận thế cúi người.
Cô nhón chân, ôm cổ anh thì thầm: "Cố lên, tối về em thưởng.”
Nói xong, cô hôn phớt lên nốt ruồi xanh lơ trên cổ anh.
Hơi thở như có như không lướt qua làn da, cơ thể Cận Thời Dược dường như phản ứng ngay lập tức, máu huyết trong người sôi sục, anh hít một hơi thật sâu.
Thành công bị cô kích thích, nâng cao tinh thần chiến đấu.
Anh hôn mạnh vào môi cô. Chào cô theo kiểu quân đội một cách trang trọng.
"Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng sau khi nói xong, anh liền nhướng mày lưu manh.
Hai người họ đang tán tỉnh nhau, những người khác chú ý, bắt đầu xì xào.
Mạnh Ly cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục pha cà phê.
Một phi công đến hỏi anh đi đâu.
Anh không ngoảnh lại mà tiếp tục bước ra ngoài, lười biếng giơ cánh tay lên, lắc xấp tờ rơi trên tay.
Những người còn lại trong quán cảm thán không thôi.
Trong mắt mọi người, Cận Thời Dược là người rất lễ phép lịch sự, có văn hóa. Dù sinh ra trong gia đình quyền quý nhưng không ngạo mạn, sẵn sàng giúp đỡ người khác nhưng đồng thời cũng có khoảng cách mà người ngoài không thể vượt qua, không tiếp xúc quá nhiều với người không quen biết. Thế mà hôm nay, anh chủ động bước đến, khiêm tốn nói: "Quán cà phê của vợ tôi hôm nay khai trương, mong mọi người dành chút thời gian ghé qua nhé?"
Một người giống như trăng sáng treo trên trời cao, không thể với tới. Lại sẽ hạ thấp mình nhờ vả vì vợ. Ngay cả người được sinh ra từ vạch đích, cũng chỉ là một người bình thường và có thể làm bất cứ điều gì vì người mình yêu.
Cận Thời Dược thực sự đã phát tờ rơi trên đường phố.
Anh đưa tờ rơi cho bất kỳ ai đi ngang qua, lặp lại hành động giới thiệu mà Mạnh Ly vừa mới dặn dò.
Nhóm tiếp viên hàng không và phi công đều cầm điện thoại lên để ghi lại khoảnh khắc này, cảm thấy vô cùng phấn khích.
Mạnh Ly cũng nhìn ra bên ngoài.
Đúng như cô dự đoán, Cận Thời Dược vừa mới xuất hiện, người qua đường đã tự giác vây quanh mà không cần anh chủ động. Chưa được bao lâu đã bu kín đường đi.
Đa phần là học sinh phổ thông còn mặc đồng phục và một số cô gái có lẽ vừa mới tan làm. Họ đều còn trẻ. Vừa nhìn thấy Cận Thời Dược, mặt cô nào cô nấy ửng đỏ.
"Anh là phi công thật sao?"
"Phải."
"Cầu vai bốn vạch! Là cơ trưởng ạ?!"
"Phải."
"Oa!!! Anh giỏi quá đi! Lần đầu tiên em thấy cơ trưởng trẻ tuổi vậy đó!!"
"Cảm ơn em." Cận Thời Dược quay về chủ đề chính, đưa tờ rơi: “Em có muốn uống cà phê không? Quán đang có sự kiện trong thời gian khai trương."
Cô gái nhỏ trước mặt cầm từng tờ rơi một, nhưng không trả lời chủ đề uống cà phê, si mê không chút kiêng dè: "Trời ạ, anh cơ trưởng, anh đẹp trai lắm luôn! Khuôn mặt này thật sự tồn tại sao?"
"Sao anh lại phát tờ rơi vậy ạ? Đây là quán cà phê của anh sao?"
"Anh có bạn gái chưa?"
"Em vào uống cà phê có được thêm WeChat với anh không á?”
"Em có thể chụp ảnh với anh được không?"
Mấy cô nàng mồm năm miệng mười thay nhau hỏi vô số câu hỏi, nhưng mục đích chung cuối cùng của họ đều là muốn "bắp cóc” Cận Thời Dược.
"Cái đệch, cơ trưởng Cận đang gặp nguy hiểm."
"Quả nhiên, một người đàn ông có sức hấp dẫn nhất định phải biết cách tự bảo vệ mình khi ra ngoài."
"Con gái thời nay bạo dạn quá."
Một số tiếp viên hàng không trong quán cà phê chứng kiến cảnh này thì không khỏi tấm tắc.
Sau đó, đồng loạt nhìn về phía bà chủ một cách đầy ẩn ý.
Lúc này, vẻ mặt của bà chủ trầm tư, ánh mắt sắc bén. Có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giây tiếp theo, trước khi Cận Thời Dược kịp mở miệng nói "Tôi đã kết hôn rồi.", bà chủ ngay lập tức lao ra ngoài.
Mọi người đều rướn cổ nhìn theo, vểnh tai hóng hớt thật kỹ.
Cho rằng tình tiết tiếp theo sẽ là bà chủ khẳng định chủ quyền.
Ai mà biết được, điều họ nghe thấy là:
"Không có! Không có! Không có!"
Mạnh Ly chạy tới giành trả lời trước, hăng hái nói: "Không có bạn gái! Anh chàng cơ trưởng cao to đẹp trai này vẫn chưa có bạn gái!"
"..."
Lời này vừa được thốt ra, ánh mắt của nhóm fangirl sáng quắc như đèn pha ô tô, nhìn chằm chằm vào Cận Thời Dược.
Sắc mặt của Cận Thời Dược tối sầm lại, không biểu lộ cảm xúc gì. Ánh mắt thì kinh ngạc kèm theo chút giá lạnh.
Mạnh Ly ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô cười tươi nói: "Chị là chủ quán cà phê này. Chị là... Chị gái của cậu ấy!
Em trai chị vẫn chưa có bạn gái. Nhưng nó rất chu đáo. Biết hôm nay chị khai trương nên đã dẫn đồng nghiệp đến ủng hộ chị."
"Các em có thể vào quán xem thử, bên trong có rất nhiều anh em phi công khác." Mạnh Ly nắm lấy cánh tay của Cận Thời Dược: "Em trai chị có thể đích thân phục vụ các em, cũng có thể chụp ảnh chung nữa."
“...”
Ngay sau đó, đám đông như ong vỡ tổ chạy ù vào quán cà phê.
Mạnh Ly bận bịu đến mức đầu bù tóc rối. Mặc dù Cận Thời Dược rất bất mãn, nhưng vì công việc kinh doanh của vợ, anh vẫn bán vẻ ngoài của mình, đích thân tiếp đãi khách hàng. Cuối cùng, những cô gái đó kéo anh lại chụp ảnh trước khi rời đi.
Cho tới khi họ đề nghị thêm WeChat, Cận Thời Dược nhìn Mạnh Ly bằng ánh mắt cầu cứu đầy oán giận. Mạnh Ly không thể lờ được nữa, cô đưa WeChat công việc của quán cà phê. Nhóm fangirl dù thất vọng nhưng vẫn thêm.
Mạnh Ly tiễn khách ra cửa: "Hoan nghênh lần sau đến thăm. Em trai chị có thời rảnh là sẽ đến đây!!!"
"Chị ơi, chúng em nhất định sẽ quay lại ạ!" Bọn họ rất tự giác gọi Mạnh Ly là “Chị”.
"...”
Sau khi tiễn đoàn khách cuối cùng.
Đã đến giờ đóng cửa. Mạnh Ly ra ngoài cửa quán dọn dẹp ghế.
Cận Thời Dược cũng đi theo ra ngoài, không nói một lời kéo Mạnh Ly sang một bên, sau đó một mình dọn dẹp tất cả ghế.
Mạnh Ly thấy sắc mặt buồn bực của anh nên bước tới, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh giận ạ?"
Cận Thời Dược lườm nhìn cô. Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại như có thể nói thành lời, sự ai oán cùng ấm ức sắp tràn cả ra ngoài.
Mạnh Ly nhịn không được cười, nâng mặt anh lên, kiễng chân hôn anh, dỗ dành: "Thôi mà, mình phải biết cách tận dụng ưu thế chứ."
Mạnh Ly đánh tráo khái niệm: "Hơn nữa, anh không có bạn gái. Anh có vợ. Em nói toàn là sự thật mà."
Mạnh Ly vừa nói vừa bụm miệng cười.
Cận Thời Dược hừ lạnh một tiếng: "Em không quan tâm anh?"
"Em có quan tâm anh!" Mạnh Lệ rất kiên định.
"Em đẩy anh cho người khác." Cận Thời Dược tiếp tục lên án.
"Sao có thể!" Mạnh Ly nắm ngón tay anh.
Cận Thời Dược cắn môi cô thay cho lời trừng phạt. Bất ngờ một tiếng kinh hô gây mất hứng truyền đến từ bên cạnh, vô cùng khoa trương: "Xin lỗi nha. Ngại quá, tôi đến không đúng lúc."
Diệp Phàm đi tới, chắp tay trước ngực cười trừ: "Xin lỗi nhé."
"Sao bây giờ anh mới tới?" Mạnh Ly nói đùa, "Trễ xíu nữa là đóng cửa rồi."
Nhắc đến cái này, Diệp Phàm bĩu môi nhìn Cận Thời Dược, trong mắt có chút oán trách: "Chồng em có gọi anh đến đâu. Nếu như không phải anh xem được đoạn video nó phát tờ rơi để thu hút khách hàng trên vòng bạn bè thì cũng chẳng biết chuyện lạ có thật này đâu."
Mạnh Ly hiểu ra vấn đề, hỏi Cận Thời Dược: "Sao không anh gọi anh ấy?"
Tâm trạng của Cận Thời Dược không tốt, đáp: "Không muốn."
Trên thực tế, Diệp Phàm với Cận Thời Dược không cùng một chuyến bay. Anh ta vừa hạ cánh, mở điện thoại ra kiểm tra vòng bạn bè mới biết, cho nên mới thành “không mời mà đến”. Vừa rồi anh ta chỉ nói đùa thôi, giữa anh em thân thiết không cần so đo mấy chuyện nhỏ vậy.
"Nghe nói hai người chơi trò “chị em”, còn bán cả nhan sắc nữa?" Diệp Phàm nói lời đê tiện, "Chuyện này lan truyền như điên trên WeChat rồi!"
Sắc mặt của Cận Thời Dược càng trở nên lạnh lẽo, nhìn xuống Diệp Phàm bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
Mạnh Ly lập tức mở to mắt, biểu cảm khoa trương lắc đầu với Diệp Phàm, ngón trỏ đặt trên môi, ra hiệu không được nhắc đến chuyện “thương tâm” này.
Sau đó, cô thân mật nắm lấy cánh tay của Cận Thời Dược, tay còn lại vuốt lưng anh: "Đừng tức giận. Đừng tức giận."
Đến giờ ăn tối.
Lợi nhuận tăng vọt. Chắc chắn là không thể thiếu sự đóng góp to lớn của Cận Thời Dược, và đương nhiên cũng rất biết ơn sự ủng hộ nhiệt tình của các đồng nghiệp của anh.
Vì vậy, Mạnh Ly và Phương Thiến quyết định khao mọi người một bữa thật chu đáo, cũng có thể coi đây là một khởi đầu tốt đẹp.
Cuối cùng, tất cả nhất trí sẽ gọi đồ ăn mang về quán cà phê, không gian ở đây tự do và thoải mái hơn.
Hai cô nàng đã gọi rất nhiều loại đồ ăn ngon khác nhau, đủ cho khoảng hai mươi người.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi. Quán cà phê tràn ngập tiếng cười, bầu không khí phải nói là sống động.
Ăn được nửa bữa, Diệp Phàm đề nghị chơi trò chơi.
Vẫn là trò chơi "Hỏi một đằng, trả lời một nẻo” mà họ đã chơi lần trước ở Giang Thành.
Mạnh Ly rất kỵ trò chơi này. Bởi vì lần trước cô luôn thua, cho nên ham muốn chiến thắng đã ngay lập tức trỗi dậy.
Tuy nhiên, luật chơi đã thay đổi. Nhiều tờ giấy phạt đã được viết ra và người thua cuộc có thể rút ngẫu nhiên một tờ để chấp nhận hình phạt.
Trò chơi này, không hề có lợi cho Cận Thời Dược.
Nếu có người muốn thấy anh bị phạt, họ chỉ cần hỏi "Anh yêu ai nhất?" Bất kể thế nào, anh vẫn sẽ trả lời một cách trung thực: Tôi yêu Mạnh Ly nhất.
Cho nên, Cận Thời Dược đành phải chấp nhận hình phạt.
Anh rút một tờ giấy phạt mở ra xem, ánh mắt tối lại, trầm tư vài giây, cuối cùng thấp giọng: "Đổi tờ khác đi."
"Hình phạt gì đấy? Khó thực hiện vậy sao?" Diệp Phàm tò mò, rướn cổ nhìn thử, vừa thấy đã hô to: "Đm, ai viết câu này chắc não đen lắm rồi."
"Là gì thế?" Có người hỏi.
Diệp Phàm ho khan: "Tư thế làm tình yêu thích nhất?"
"..."
Toàn thể khán giả cười ầm cả lên.
Diệp Phàm nói xong, mọi người đều hứng thú nhìn Cận Thời Dược và Mạnh Ly.
Cận Thời Dược vẫn đang chăm chú nhìn Mạnh Ly, khóe môi dường như ẩn chứa ý cười. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thứ Mạnh Ly cảm nhận được lại là dục vọng mãnh liệt đang âm thầm dâng trào, đốt cháy hoàn toàn mọi suy nghĩ.
Cô không thể chịu nổi, vô số cảnh tượng 18+ triền miên dai dẳng hiện lên trong tâm trí cô.
Mạnh Ly nuốt nước bọt, biểu cảm mất tự nhiên mà uống một hớp nước.
Chỉ có cô mới biết, đôi chân dưới gầm bàn lặng lẽ khép chặt mà không phát ra tiếng động.
"Là đầu óc đen tối nào viết vậy?" Diệp Phàm cầm tờ giấy xé nát: "Thôi. Nơi này nhiều người, hỏi những chuyện riêng tư như vậy không tốt đâu. Đổi đi."
Bữa tiệc kết thúc vào lúc mười giờ tối.
Dọn dẹp quán xá sạch sẽ, Mạnh Ly với Cận Thời Dược trở về nhà. Sau khi tắm rửa xong, cô ngã xuống giường, gào lên: "Giường thoải mái quá!"
Cận Thời Dược cũng đã tắm xong, hiện tại đang mặc quần áo ở nhà. Tóc anh sấy khô một nửa, những sợi tóc mềm mại buông xuống trán, trông đặc biệt lười biếng và tùy tiện.
Anh bước tới, ngồi xuống bên giường, đặt hai chân Mạnh Ly lên chân mình, bắt đầu xoa bóp theo hình tròn.
"Mạnh hơn nữa."
Anh làm theo.
"Mạnh nữa."
Anh dùng thêm sức.
"Hướng lên trên một chút."
Anh men theo bắp chân di chuyển lên trên.
Mạnh Ly nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của anh. Cô thở ra thỏa mãn, khích lệ nói: "Đúng rồi, chính là chỗ đó."
"Em cảm giác mình có thể đi được mười ngàn bước trong quán nữa cơ." Giọng nói của Mạnh Ly rất nhẹ, nghe như mệt lả muốn nhắm mắt ngủ, "Có chồng thật tốt..."
Trước khi cô nói hết câu, giọng điệu của vài âm cuối đã thay đổi, liên tục tăng cao, biến thành từng đợt rên rỉ vụn vỡ.
Cô khép chân lại mở mắt nhìn anh.
Cận Thời Dược đã ngồi quỳ ở hai bên người cô, cơ thể cứng rắn như núi lớn đè xuống, bao bọc chặt chẽ khiến cô không thể nào cử động được.
"Em có muốn lên cao hơn không?"
Anh cúi xuống hôn môi cô, ngực áp vào ngực cô: "Vậy đủ chưa?"
Cô nheo mắt ngẩng đầu lên, cắn môi dưới.
Tấm ga trải giường trở nên nhăn nheo vì bị đầu gối đè nén, phải chịu một sức nặng mà đáng ra nó không nên phải chịu.
Mạnh Ly cong eo, chôn mặt vào gối, liên tục cọ xát mặt.
Anh kéo một cánh tay của cô ra sau rồi giữ chặt, đan mười ngón tay vào nhau.
Vòng eo bị kéo căng đến nỗi tưởng chừng sắp đứt lìa. Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh, nóng như lửa đốt.
"Mạnh nữa không em?"
Anh hỏi lại yêu cầu mát xa của cô một lần nữa.
Mạnh Ly giờ phút này không cách nào trả lời được, thậm chí nói chuyện còn khó khăn. Trong phút nhất thời, cô như thể đã mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có thể lẩm bẩm nỉ non một cách bất lực.
Cô không biết mình đã mụ mị bao lâu. Chỉ biết, Cận Thời Dược giữ bàn tay còn lại đang chống vào đầu giường của cô, buộc cơ thể cô phải đứng dậy.
Cận Thời Dược vòng cánh tay rắn chắc của mình qua vai cô rồi giữ chặt. Lưng cô áp vào ngực anh.
Một nụ hôn rơi xuống gáy.
"Hiện tại anh sẽ trả lời câu hỏi kia."
Giọng anh khàn đi: "Đây là tư thế yêu thích của anh."
Anh vừa nói vừa cắn vào dái tai cô, gọi một tiếng: "... Chị gái.”