Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 57

Editor: Nơ

 

Ngay khi Diệp Phàm đọc ra câu hỏi trên tờ giấy phạt, Mạnh Ly đã lập tức có đáp án trong đầu, những cảnh tượng rõ ràng hiện ra trước mắt như một thước phim quay chậm.

 

Cô biết, Cận Thời Dược thích nhất là tư thế này.

 

Bất kể là quỳ hay đứng, anh đều thích ôm eo cô. Mặc dù ngày thường anh đối với cô rất dịu dàng, nhưng vào mỗi thời điểm ân ái, anh luôn bộc lộ bản chất hung hãn nhất. Hận không thể bẻ gãy cô làm đôi, hoặc dập nát cô thành từng mảnh.

 

Anh cũng thích túm tay cô kéo ngược ra sau, buộc cô phải đứng dậy, cơ thể căng ra như một cây cung. Sau đó giữ cằm cô từ phía sau rồi chiếm giữ bờ môi đỏ mọng, ngay cả nụ hôn cũng rất mạnh bạo.

 

Anh là người có tính chiếm hữu cực kỳ cao, điều này được thể hiện rõ ở khía cạnh giường chiếu.

 

Mỗi khi đến khoảnh khắc thăng hoa, bản chất tà ác trong xương cốt dần được bộc phát. Luôn nói ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt, không nói nên lời.

 

Không biết điện thoại của ai đổ chuông.

 

Không biết là tin nhắn gì. Nhưng lúc này, Cận Thời Dược nắm cánh tay cô quàng qua cổ mình, khiến cô hoàn toàn treo trên người anh. Trông chẳng khác gì dây leo bò trên người.

 

Anh cắn tai cô, cùng cô tính sổ.

 

"Khách hàng của chị có biết chị đang làm tình với em trai mình không?"

 

"Có biết em trai chị đang chơi chị không?"

 

"Hửm? Chị gái."

 

"Chị, sao chị không nói lời nào?"

 

Anh quá hư hỏng, một bụng ý nghĩ xấu xa. Không ép cô tới cùng là không buông tha.

 

Mà cô quả thực sắp bị ép đến điên.

 

Cô khổ sở quay đầu, tránh hơi thở nóng bỏng của anh. Bàn tay thì đẩy người phía sau một cách lung tung không chút sức lực, chạm vào múi cơ bụng săn cứng. Cố gắng dùng sức nhưng vẫn vô ích.

 

"Anh đừng..."

 

Ngăn cản cũng vô dụng.

 

Cận Thời Dược nhớ tới chiều nay ở quán cà phê, cô vô tâm đẩy anh cho người khác. Khách hàng muốn chụp ảnh với anh, cô thậm chí còn đề nghị trở thành nhiếp ảnh gia.

 

Anh cố ý giữ khoảng cách, nhưng cô lại rất nhiệt tình nói với khách hàng: "Em gái, em có thể đứng gần hơn một chút. Khoảng cách giữa cả hai xa quá, lên ảnh không đẹp đâu."

 

Khách hàng đỏ mặt nhìn Cận Thời Dược, sau đó hỏi Mạnh Ly: "Thật sự có thể ạ?"

 

"Được chứ!" Mạnh Ly trả lời không do dự.

 

Cô còn ra lệnh cho Cận Thời Dược: "Em trai, cười một cái xem nào. Đẹp trai thế này phải cười nhiều hơn. Đừng trưng biểu cảm lạnh lùng."

 

"...”

 

Nghĩ đến đây, Cận Thời Dược càng dùng thêm sức. Dường như cả bụng đều chứa lửa, càng đâm càng hăng.

 

Mạnh Ly không biết mình có thể sống sót đến sáng mai không.

 

Nước nóng trong bồn tắm làm cô bớt mệt mỏi đôi chút, cô tì người trên mép bồn tắm. Cận Thời Dược đang dội nước lên lưng cô, Mạnh Ly giận dỗi hất mạnh tay anh.

 

Cô hậm hực đá anh, rõ ràng là dùng rất nhiều sức, nhưng bàn chân lại chẳng có xíu lực nào. Cuối cùng, chỉ giống như mèo con dùng đệm thịt vuốt ve vào người. Không có tác dụng răn đe, ngược lại còn như đang nũng nịu.

 

"Anh tránh ra." Khuôn mặt cô nhăn tít lại. Cổ họng cũng trở nên ấm ách không ra hơi.

 

"Sao vậy? Sao thái độ với anh thế?" Cận Thời Dược cười khó hiểu, nhưng vẫn chưa từ bỏ mà đè cô xuống, ôm cô từ phía sau, thấp giọng gọi: "Chị gái, sao chị lại không vui? Em có làm gì khiến chị không vui sao?"

 

Anh nghiện trò cosplay em trai và chị gái này thật rồi.

 

Nhưng tông giọng khi gọi chị lần này hoàn toàn khác với giọng điệu vừa rồi. Giờ đây giống như chó con ngây thơ, còn vừa rồi chẳng khác gì sói đói hung dữ muốn xé xác cô ra nuốt gọn vào bụng.

 

“Không được gọi vậy nữa!"

 

Mạnh Ly như mèo con xù lông, cào cấu lung tung trên người anh. Sau một lúc, ngực Cận Thời Dược đầy những vết đỏ do móng tay cô để lại.

 

Trông thê thảm không nỡ nhìn. Cận Thờ Dược không bực, cũng không né tránh.

 

Tùy ý để cô quậy, tùy ý để cô trút giận.

 

Anh chỉ đổ người về phía cô, cọ cằm lên bờ vai ướt đẫm. Tiếng cười sung sướng pha lẫn chút trêu chọc: "Không phải người khởi xướng là em sao? Em nói anh là em trai em, nhưng lại không cho anh gọi em là chị? Sao em ngang ngược thế?"

 

"Em nói cái quái gì chứ!" Cô thẹn quá hóa giận.

 

"Này, chị gái, sao chị còn chửi người nữa thế?" Cận Thời Dược hơi nhướng mày, bày ra dáng vẻ sợ hãi vô tội.

 

Mạnh Ly thật sự không chịu nổi nữa, nghe hai chữ "chị gái" từ miệng anh khiến cô nổi hết da gà. Cô đột nhiên xoay người đè anh xuống, Cận Thời Dược cũng không phản kháng, thuận thế ngã xuống, cổ tựa vào gối bồn tắm.

 

Cô che kín miệng anh, không cho nói nữa.

 

"Em không mắng người, em mắng cầm thú!" Tay còn lại của cô giơ lên hòng đấm anh, "Nín! Nín! Nín!"

 

Cận Thời Dược giơ hai tay lên, chớp mắt, gật đầu với cô.

 

Anh làm tư thế đầu hàng.

 

Mạnh Ly trừng mắt, dáng vẻ hung dữ: "Nếu còn dám gọi em sẽ đánh chết anh!"

 

"Oa, chị gái đáng sợ thật đó."

 

Anh nằm trên mép gối, không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của cô. Màu mắt tối sầm ngay tức khắc: "Anh thì khá thích em nói… Chơi chết anh.”

 

Ánh mắt kia, vẫn là cảm giác nguy hiểm quen thuộc.

 

Rõ ràng cả hai đã thân mật từ lâu, thành thật với nhau trong mọi chuyện. Nhưng giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Mạnh Lệ vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

 

Cô muốn buông anh ra, trốn ở đầu bên kia bồn tắm.

 

Nhưng anh đã đi trước một bước, giữ cô lại, không cho cô trốn thoát.

 

"Vậy, lần sau em đã biết giới thiệu anh thế nào chưa?"

 

Nước trong bồn tắm xao động, bàn tay anh vuốt ve cánh tay dính nước của cô.

 

Mạnh Ly cố tình đối nghịch với anh, im lặng lườm nguých.

 

Cận Thời Dược liền nắm cánh tay mảnh khảnh, nó gầy gò đến mức tưởng chừng chỉ cần dùng lực nhẹ nhất cũng có thể làm gãy mất. Anh muốn nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại có một ham muốn xấu xa là phá hủy nó.

 

Anh bất ngờ kéo mạnh tay cô, Mạnh Ly không kịp phòng bị nên ngã về phía trước.

 

Nước tràn ra một vũng lớn.

 

"Về sau giới thiệu anh như thế nào?"

 

Anh không chịu bỏ qua, tiếp tục gặng hỏi.

 

Một bên hỏi một bên hôn, vuốt hết mái tóc ướt của cô ra sau lưng bằng tay rồi cuốn lấy đôi môi ẩm ướt.

 

Mạnh Ly bướng bỉnh không chịu nói gì. Cũng không cho anh hôn. Ngoan cố quay đầu trốn tránh.

 

Cận Thời Dược đi theo, nụ hôn rơi lên gò má.

 

Bởi vì ngâm nước quá lâu mà tay cô trở nên trắng bệch. Cận Thời Dược cúi đầu hôn lên đôi tay lạnh giá. Sau đó ôm cô ngồi dậy, bế cô ra khỏi bồn tắm.

 

Anh lau khô nước trên người Mạnh Ly bằng khăn tắm, sấy khô tóc rồi bế cô trở lại phòng ngủ.

 

Lần này cô rất ngoan ngoãn, không giãy dụa nữa. Dù sao chân cũng yếu đến nỗi ngay cả ngón chân cũng run rẩy khi chạm đất.

 

Cuối cùng cũng được nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Mạnh Ly có ảo giác như một thế kỷ đã trôi qua.

 

Cô nhớ điện thoại của mình vừa rồi có đổ chuông nên cầm lên kiểm tra. Nhưng khi cô chạm vào điện thoại, lại sực nhớ đến lời của Cận Thời Dược. Nghịch điện thoại sau một cuộc yêu là quá tàn nhẫn.

 

Khổ nỗi, cô sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng nên chủ động hỏi Cận Thời Dược: "Em xem một chút nha?"

 

Cô vừa cười hì hì với anh vừa lấy điện thoại.

 

Cận Thời Dược đứng bên giường, cầm khăn lau tóc một cách tùy ý. Nhìn cô không nói gì, cũng không ngăn cản.
Mạnh Ly mở điện thoại ra, thấy là tin nhắn của Phương Thiến.

 

Phương Thiến gửi cho cô một đoạn video, đoạn video này được đăng lại từ một ứng dụng video ngắn.

 

[A a a nổi tiếng rồi, quán cà phê của chúng ta nổi tiếng rồi!]

 

[À không, phải nói là chồng cậu nổi tiếng rồi.]

 

Trong video là Cận Thời Dược đang cùng đồng nghiệp xuống xe chuyên dụng đi về phía quán cà phê. Cận Thời Dược bước đến trước mặt Mạnh Ly, yêu chiều véo má cô.

 

Mạnh Ly tìm kiếm trên ứng dụng video ngắn, phát hiện ra cũng có rất nhiều video giống như vậy.

 

Những bình luận của cư dân mạng rất đa dạng:

 

[Không đùa đâu, anh chàng đi đầu kia đẹp trai dữ thần, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy người đẹp vậy đó, đẹp đến mức không còn ngôn từ diễn tả!]

 

[Vai rộng chân dài, hình tam giác ngược, đồng phục đặt may, cộng thêm chiếc nhan sắc đỉnh cao. Nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng chỉ đến thế. Rốt cuộc ai sẽ hẹn hò với một người đàn ông như vậy hả?]

 

[Là hãng hàng không nào đây? Bà đây lập tức mua vé máy bay!]

 

[Nhìn đồng phục, hẳn là của hãng hàng không Nam Thành. Nơi này quả thực có rất nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng tui chưa từng thấy cơ trưởng nào trẻ đẹp cỡ này!]

 

[Gác lại công việc, cần đến hãng hàng không Nam Thành ngay lập tức!]

 

[Thật sự vinh dự khi là một trong số người có mặt tại đó. Tui biết ngay chuyện này sẽ nằm trong top tìm kiếm tối nay mà! Thật sự là mở rộng tầm mắt. Nghe nói cơ trưởng đến ủng hộ quán cà phê do chị gái mình mở. Cảnh tượng thực sự quá mê người. Mọi người hãy nhanh chân đến quán cà phê này để mua cà phê và còn có thể chụp ảnh cùng anh cơ trưởng điển trai nữa nhé!!!]

 

Phía dưới bình luận này có rất nhiều câu trả lời:

 

[Chỉ mỗi bà tin họ là chị em thôi á.]

 

[Đứa trẻ này thật ngây thơ.]

 

[Cái ánh mắt nó tình chảy nước, có ai nhìn chị gái kiểu vậy không???]

 

[Có lẽ về đến nhà mới gọi là chị gái, ai hiểu gì thì hiểu ~]

 

[Nhưng bà chủ cũng thuộc dạng mỹ nhân mà, nếu hai người là một đôi thì tôi thật sự không còn gì để nói!]

 

Nhìn những bình luận này, Mạnh Ly bị sặc nước bọt. Cảnh tượng hai giờ trước chợt hiện lên trong đầu, bên tai văng vẳng giọng nói "chị gái” ma mị của ai đó. Toàn thân cô đỏ bừng, giống như bị nấu chín.

 

Lần trước nằm đầu trang tin là vì vụ án bắt cóc của Mạnh Tinh, nhưng khuôn mặt cả hai đều bị làm mờ. Nhờ sự hỗ trợ của Cận Chính Nguyên nên nhiệt độ giảm nhanh chóng, diện mạo của họ cũng không bị lộ.

 

Lần này, khi chủ đề trở nên nóng hổi, ​​tâm trạng hoàn toàn khác so với lần trước.

 

Tất cả những gì sót lại chỉ là sự đỏ mặt.

 

Cận Thời Dược lau tóc xong thì ném khăn lông với khăn tắm quanh eo lên ghế sofa bên cạnh. Sau đó nằm xuống giường, như thường lệ ôm Mạnh Ly vào lòng.

 

Ngực anh áp vào lưng cô, hơi ấm của anh thấm qua lớp váy ngủ mỏng manh. Bàn tay hư lại bắt đầu xoa xoa chiếc váy ngủ của cô, như thể rất bất mãn.

 

Mỗi khi ở bên cô, anh không bao giờ thích mặc quần áo khi ngủ. Tương tự như vậy, cũng không thích cô mặc nó.

 

"Đây mà là một chút của em hả?" Anh tì cằm lên vai Mạnh Ly, hàm răng cắn dây áo ngủ mỏng manh của cô, giọng điệu càng thêm u oán.

 

Mạnh Ly biết anh đang nói vấn đề gì. Anh phàn nàn về việc cô dành quá nhiều thời gian cho điện thoại.

 

"Em nghĩ chúng ta đã bị phát hiện rồi.” Mạnh Ly đưa điện thoại cho Cận Thời Dược, cho anh xem những bình luận đầy màu sắc trên mạng: "Bọn họ vừa liếc mắt đã nhìn thấu chúng ta."

 

Cận Thời Dược chỉ lướt xem vài cái, rõ ràng không có hứng thú. Anh cúi đầu nhìn cô, dở khóc dở cười: "Sao lời em nói nghe như thể chúng ta đang ngoại tình vậy?"

 

Nói xong, anh lại nảy sinh ý đồ xấu, đôi đồng tử sâu thẳm càng thêm thâm thúy. Anh vòng tay ôm eo cô, len qua lớp ren mỏng rồi thủ thỉ: "Chị ơi, anh rể trở về thấy chúng ta thế này, anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"

 

"Anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi thấy chúng ta khỏa thân nằm trên cùng một giường, còn em thì chạm vào cơ thể chị?" Hơi thở của anh chậm rãi lướt qua gò má cô, yết hầu lăn lộn ngay tầm mắt. Chất giọng trầm ấm đã thành công xoa dịu màng nhĩ và mê hoặc tâm trí cô.

 

"...”

 

Đỉnh đầu của Mạnh Ly như có một luồng điện đánh vào, toàn thân run lên.

 

"Anh…”

 

Mạnh Ly nhất thời cứng họng, nhìn anh hồi lâu không nói thêm được lời nào. Mà anh thì tỏ ra hài lòng, nhướng mày khiêu khích nhìn cô.

 

Cô phát hiện ra, con người Cận Thời Dược quá biến thái.

 

Có nhiều tư thế cầu kỳ đến nỗi cô thực sự không biết anh học chúng ở đâu.

 

Trái tim cô giờ đây sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Không thể phủ nhận, những lời này quá mức cấm kỵ, kích thích sâu sắc thần kinh của cô. Một loại hưng phấn không thể lý giải dâng lên trong đầu.

 

Cô nuốt nước bọt, như bị ma xui quỷ khiến mà trở mình đối diện với anh. Hai tay vòng qua cổ anh, phối hợp diễn xuất: “Mặc kệ anh ta, anh ta muốn phản ứng thế nào cũng được. Nhưng em trai này, em có biết em lợi hại hơn anh rể em nhiều không?"

 

Mạnh Ly mỉm cười gợi tình: "Chị gái thích làm với em hơn..."

 

"Thật sao? Nghe chị nói vậy, em thực sự rất vui." Cận Thời Dược mừng ra mặt, giống như đứa trẻ được cho kẹo. Và cũng vì muốn chứng minh bản thân, anh không tiếc công sức lấy lòng chị gái.

 

Môi lưỡi quấn quít, anh đưa tay nắm tay cô, mười ngón đan chặt.

 

"Chị thích kiểu nào?"

 

Cho dù đầu óc Mạnh Ly đang loạn tình nhưng cô vẫn biết anh cái hỏi gì. Cô như bị thôi miên mà thành thật trả lời: "Nằm trên.”

 

Có ai lại không thích kiểm soát tình thế cơ chứ? Ai mà không muốn làm chủ cuộc chơi đâu?

 

Mạnh Ly cũng không phải ngoại lệ.

 

Mặc dù Cận Thời Dược là người có ham muốn khống chế mãnh liệt, nhưng cũng tuyệt đối tôn trọng ý nguyện của Mạnh Ly, lập tức đồng ý: "Được."

 

Giây tiếp theo, Mạnh Ly cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô được Cận Thời Dược đỡ ngồi dậy, nhìn anh từ trên xuống.

 

"Nào, vào việc thôi."

 

Cận Thời Dược hơi nâng cằm, giống như kẻ hầu phục tùng cô: "Chị gái, mời ngồi."

 

"...”

 

Cô ngẩng đầu lên thở dốc, yếu ớt ngã ra phía sau, cũng may bàn tay đỡ được đầu gối anh.

 

*

 

Tắm rửa chập hai.

 

Mạnh Ly thực sự không còn tí sức lực nào nữa.

 

Cổ họng khô cằn sắp nứt ra, Cận Thời Dược rót cho cô một cốc sữa ấm. Cô uống một hơi hết sạch, lúc này mới tỉnh táo đôi chút.

 

Tiếp theo, anh lại ôm cô đi đánh răng.

 

"Em kiệt sức rồi." Mạnh Ly nằm trên người Cận Thời Dược, "Em đứng không vững nữa."

 

Cận Thời Dược bế cô đến bồn rửa mặt, đặt cô ngồi xuống, cô vẫn vòng tay ôm cổ anh như một con gấu túi.

 

Cận Thời Dược tháo bàn chải điện ra, bóp kem đánh răng lên.

 

"Mở miệng."

 

Cô nghe lời làm theo.

 

Bàn chải điện rung lên “ong ong” trong khoang miệng cô. Kem đánh răng có hương hoa nhài, rất thơm. Với Mạnh Ly mà nói, việc đánh răng mỗi lần đều là một loại hưởng thụ, giống như được đang ăn hoa nhài vậy.

 

Cái này là do Cận Thời Dược mua.

 

Cận Thời Dược biết cô thích hoa nhài, nên mỗi lần nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hoa nhài, anh đều mua ngay.

 

Anh cực kỳ tỉ mỉ và nghiêm túc trong mọi việc mình làm, ngay cả khi đánh răng cho cô.

 

Anh đang tập trung, đôi mắt chăm chú.

 

Đúng lúc này, cô đột nhiên rít lên, một tiếng rít nhẹ. Nếu không lắng nghe cẩn thận thì sẽ không thể nghe thấy gì cả, gần như không thể nghe thấy giữa tiếng rung của bàn chải điện.

 

Nhưng Cận Thời Dược vẫn phát hiện ra, anh lập tức dừng lại: "Đau sao?"

 

Miệng Mạnh Ly đầy bọt kem đánh răng, cô thè lưỡi ra, chỉ thấy một khối màu trắng.

 

Âm thanh phát ra không rõ ràng: "Rách rồi."

 

Nói xong, cô lại chỉ trích thêm lần nữa: "Anh làm rách lưỡi em rồi."

 

Trong suốt quá trình “mây mưa”, cả hai đều mất kiểm soát. Nên không thể tránh khỏi những va chạm tạo thành vết thương nhỏ. Chỉ là khi nghe Mạnh Ly than trách, anh vẫn không khống chế được cảm giác tội lỗi của mình.

 

"Xin lỗi, anh sai rồi.” Cận Thời Dược nhéo má cô an ủi, anh hứa: "Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."

 

Mạnh Ly khịt mũi hừ lạnh.

 

Có lẽ Cận Thời Dược thực sự mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

 

Bình thường cô chỉ đánh răng nhiều nhất là một phút, nhưng Cận Thời Dược lại kiên trì đánh răng hơn một phút, khiến miệng cô tê rần.

 

"Được rồi! Đủ rồi!"

 

Mạnh Ly không chịu nổi nữa, cố gắng đẩy tay anh ra.

 

Cận Thời Dược ôm chặt cô: "Phải chải cẩn thận."

 

"Nếu còn chải nữa răng em sẽ rụng hết mất."

 

Mạnh Ly bắt đầu thấy phiền, chân tay phản kháng dùng hết sức lực, liên tục đấm đá anh: "Đừng chải nữa!"

 

"Được. Được. Được."

 

Cuối cùng Cận Thời Dược cũng chịu thỏa hiệp.

 

Anh đưa cho cô một cốc nước để súc miệng. Cô nhổ bọt trong miệng ra rồi dùng khăn mặt lau sạch.

 

Cô nằm trên vai Cận Thời Dược suốt quá trình, ngắm nhìn yết hầu nhô ra của anh từ khoảng cách gần.

 

Cổ họng của người này sao lại gợi cảm vậy nhỉ? Mỗi lần nuốt nước bọt, mỗi lần chuyển động khi nói chuyện đều là một sự cám dỗ không thể chối từ.

 

Cô cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy.

 

Đột nhiên, một ham muốn trả thù trỗi dậy.

 

"Cho em cắn một cái."

 

Cô đột nhiên nói một câu như vậy.

 

Cận Thời Dược rửa sạch bàn chải đánh răng, nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Cắn cái gì?"

 

Mạnh Ly thổi khí vào yết hầu của anh.

 

Một làn gió mát lạnh thổi qua.

 

Cận Thời Dược rụt cổ.

 

"Anh cắn rách lưỡi em, em muốn cắn trả." Cô tự tin nói.

 

Cận Thời Dược vốn luôn nghe lời cô trong mọi việc, lần này lại im lặng, nhìn cô với vẻ suy tư. Thỉnh thoảng chỉ chớp mắt như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

"Sao? Không muốn à?"

 

Cô gắt lên, bá đạo ra lệnh: “Không muốn cũng phải muốn."

 

Nói xong, cô thò đầu lại gần, đặt răng xuống.

 

Nhưng trước khi cắn, cô còn không chịu thua mà liếm láp bằng đầu lưỡi, như thể đang nếm một món ăn ngon nào đó.

 

Mạnh Ly mở miệng, hàm răng lướt qua chỗ lồi lõm và phần rìa của yết hầu, cố gắng kiểm soát sức mạnh xuống mức thấp nhất.

 

Có thể nghe thấy tiếng thở của Cận Thời Dược dần trở nên dồn dập và không đều. Anh liên tục nuốt nước bọt, yết hầu cũng không ngừng cuộn lên cuộn xuống.

 

Anh mất khống chế hôn cô: "Em có biết là không được phép chạm vào yết hầu của đàn ông không?"

 

Về lý do tại sao không thể chạm vào và hậu quả sẽ ra sao nếu chạm vào thì không cần phải nói cũng biết.

 

Bởi vì, cô có thể cảm nhận rõ ràng ngọn lửa mà anh đã vất vả dập tắt lại dễ dàng được cô thổi bùng lên.

 

Trước khi cô kịp né tránh, Cận Thời Dược đã nhấc chân cô lên, quấn quanh eo mình.

 

"Anh…”

 

"Là em chọc nó."

 

Cận Thời Dược không dừng lại.

 

Rốt cuộc cũng thật sự nằm xuống giường, Mạnh Ly đã hoàn toàn trở thành cá chết, ngay cả lật người cũng lười.

 

"Tránh xa em ra."

 

Mạnh Ly đang dần nạp năng lượng. Thấy anh tới gần, trong lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo, sợ hãi trốn sang một bên: “Trong em một giọt cũng không còn đâu!"

 

Cận Thời Dược sửng sốt, sau đó phì cười. Ngực cũng rung lên.

 

"Được, anh không tới." Cận Thời Dược biết lúc nào nên dừng lại, đêm nay anh quả thực đã vượt quá mức rồi, "Anh chỉ ôm em thôi, không làm gì khác. Đảm bảo."

 

Anh làm động tác thề, ngữ điệu và biểu cảm vô cùng thành tâm.

 

Mạnh Ly đề cao cảnh giác, lông mày nhíu chặt.

 

"Nếu anh còn dám... Em sẽ cầm thanh kiếm dài 50 mét." Cô giơ tay lên, nhìn "thằng em” của người đàn ông đầy ẩn ý, ​​hung hăng đe dọa, “Chém đứt nó!"

 

Cô vừa nói vừa khua tay múa chân minh họa, giống hệt trò chơi cắt trái cây mà cô từng chơi.

 

"Nếu thật vậy, nửa đời sau của chị gái phải làm sao?” Vẻ mặt của Cận Thời Dược vô cùng nghiêm trọng.

 

"Nửa đời sau tôi có chồng tôi, không cần em trai nhọc lòng!" Mạnh Ly khịt mũi, sau đó đổi lời: "Chồng tôi giỏi hơn cậu nhiều! Cậu chỉ là đồ chơi tạm thời của tôi thôi! Đời này tôi chỉ yêu chồng tôi!"

 

Cận Thời Dược lộ vẻ tổn thương sâu sắc, giống như chó con bị hắt hủi: "Chị thật quá đáng, dùng xong liền vứt bỏ người ta."

 

Sau đó anh quay đầu đi, thở dài thườn thượt.

 

Rồi cũng rất nhanh quay đầu lại, mím môi, nói một cách rõ ràng: "Được rồi, trò chơi kết thúc."

 

"Vợ à.” Cận Thời Dược cúi người, ôm chặt Mạnh Ly, hôn lên má cô, "Đời này anh cũng chỉ yêu mình em thôi.”

Bình Luận (0)
Comment