Editor: Nơ
Quán cà phê quả thật đã trở nên nổi tiếng.
Trở thành quán cà phê nổi tiếng trên mạng ở Nam Thành, nhưng về cơ bản mọi người đều đến đó vì Cận Thời Dược.
Thật không may, Cận Thời Dược đang bận lái máy bay. Làm sao có thể đến quán mỗi ngày được? Đặc biệt là Tết Nguyên Đán đang đến gần, đây là mùa cao điểm, Cận Thời Dược lại vô cùng bận rộn.
Những khách hàng đó không khỏi thất vọng vì không được nhìn thấy Cận Thời Dược. Vì vậy chuyển toàn bộ sự chú ý sang Mạnh Ly. Tuy nhiên, chủ đề vẫn xoay quanh Cận Thời Dược. Hỏi về mối quan hệ của họ và liệu họ có thực sự là anh em ruột hay không.
Mạnh Ly nghĩ đến vẻ mặt ai oán của anh lần trước, cảm thấy có lỗi không thôi.
Cô buột miệng nói anh là em trai mình, nhưng thực ra ý nghĩ ban đầu chỉ là muốn giữ chân khách hàng, cô không nghĩ nhiều về điều đó.
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô thật sự không nên lợi dụng Cận Thời Dược để thu hút sự chú ý. Việc này với việc bán chồng có gì khác nhau?
Chẳng trách Cận Thời Dược lại tức giận. Trong chuyện này là cô ích kỷ, không quan tâm đến cảm xúc của anh.
Hơn nữa, hậu quả thực sự quá đáng sợ.
Cô chỉ là không thừa nhận quan hệ của bọn họ, tùy tiện nói anh là em trai cô. Anh âm thầm ôm mối hận, đêm qua suýt nữa tra tấn cô đến chết.
Mỗi cuộc tấn công đều được thực hiện một cách tàn bạo.
Nhắc tới là thấy đau âm ỉ ở bụng dưới. Đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn cảm giác có vật lạ ở đó.
Không thể trêu vào.
Cho nên, khi người khác hỏi về mối quan hệ của họ, cô đã thoải mái thừa nhận: "Anh ấy là chồng tôi.”
Đúng như dự đoán, nhóm fangirl kia đã hoàn toàn thất vọng khi nghe tin này. Trái tim thiếu nữ tan vỡ.
Nhưng họ vẫn hóng chuyện, chẳng hạn như:
"Chị ơi, hai người gặp nhau thế nào vậy?"
"Em có thể tìm một người chồng như vậy ở đâu ạ? Cầu xin chị mở lớp đào tạo."
"Có thể kể cho chúng em về chuyện ngày xưa của anh chị không ạ?"
Thế là, mỗi người họ mua một ly cà phê ngồi nghe Mạnh Ly kể chuyện về cô và Cận Thời Dược.
Mạnh Ly suy nghĩ, tất cả những chuyện đã qua đều hiện lên trong đầu như một thước phim tua chậm.
Cuộc gặp gỡ, sự hối tiếc, sự đoàn tụ, và tình yêu của họ.
Được tóm tắt như sau:
"Thực ra câu chuyện rất đơn giản."
"Đại khái chính là, chị đã bắt đầu thích anh ấy vào năm 17 tuổi, sau đó gả cho anh ấy vào năm 26 tuổi."
"Chị từng oán trách số phận của mình, nhưng ông trời vẫn rất công bằng. Người đã gửi một chàng trai tốt nhất đến bên chị. Và, điều may mắn nhất là chàng trai chị thích cũng thích chị."
*
Gần đây Cận Thời Dược rất bận rộn với những chuyến bay, bay đến khắp mọi nơi trên thế giới, hầu hết đều là những chuyến bay dài. Một chuyến bay có thể khiến hai người phải xa nhau một tuần hoặc nửa tháng.
Mạnh Ly cũng đầu tất mặt tối. Gần đây việc kinh doanh của quán cà phê phát triển nhiều hơn. Lúc đầu chỉ có cô và Phương Thiến, một người pha cà phê, một người giao hàng. Nhưng cuối cùng làm không xuể, phải thuê thêm người giao hàng.
Hôm nay là Giáng sinh nhưng Cận Thời Dược không có ở nhà. Hai vợ chồng không cùng nhau đón mừng ngày lễ.
Mạnh Ly cũng không có thời gian để ăn lễ. Cô cùng Phương Thiến trang trí quán cà phê, dựng cây thông Noel với tuần lộc, lên kế hoạch cho các hoạt động Giáng sinh.
Không khí Giáng sinh rất nồng nhiệt. Đồ trang trí Giáng sinh và những bài hát Giáng sinh kinh điển có thể được nghe và nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Dòng người đông đúc.
Nhưng điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là không có tuyết.
Phương Nam không thường xuyên có tuyết rơi nên điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau lễ Giáng sinh là sẽ tới đếm ngược năm mới.
Đối với người Trung Quốc, đếm ngược năm mới đáng nhớ hơn lễ Giáng sinh. Nhưng Cận Thời Dược vẫn vắng mặt.
Vào buổi trưa đêm đếm ngược năm mới, Mạnh Ly dành chút thời gian rảnh rỗi ngồi trên ghế dài bên ngoài quán cà phê tắm nắng.
Ánh nắng mùa đông ấm áp và dịu nhẹ. Cảm giác khá dễ chịu khi chiếu vào cơ thể.
Lũ mèo con cũng chạy ra tắm nắng, một con nhảy vào lòng Mạnh Ly, một con khác cũng chạy tới nhảy vào lòng cô, tranh giành sự cưng chiều của cô. Mèo con ăn rất tốt, tăng cân đều đều trong một thời gian ngắn.
Hai đứa nhảy tới nhảy lui trên người Mạnh Ly, cô gần như không chịu nổi, dẫm đến phát đau.
Nhưng cô không đuổi chúng đi, mà đưa tay vuốt ve bộ lông của chúng từng con một. Tất cả chúng đều kêu gừ gừ, híp mắt buồn ngủ.
Cô cầm điện thoại lên lướt xem.
Bận rộn suốt buổi sáng, lúc này mới có có thời gian chạm vào điện thoại.
Vừa nhìn đã thấy tin nhắn của Cận Thời Dược gửi tới.
Vào lúc hai giờ sáng và sáu giờ sáng.
Một tấm là hình ảnh bầu trời đầy sao vào lúc hai giờ sáng.
Một tấm là bình minh chụp lúc sáu giờ sáng.
Quả nhiên, buồng lái là văn phòng tốt nhất, quang cảnh đẹp nào cũng có thể bắt trọn.
Bầu trời đầy sao sáng bao la vô tận, gần đến nỗi tưởng chừng có thể chạm vào dải ngân hà chỉ bằng một cái duỗi tay.
Cảnh bình minh cũng kinh diễm không kém. Những áng mây có màu vàng nhạt, trải dài liên tục, có thể nhìn thấy rõ đường viền của mặt trời.
Mặt trời lẽ ra phải nóng bỏng và chói chang, nhưng lúc này lại đặc biệt dịu nhẹ. Cảnh tượng giống như biển trên mặt đất.
Mỗi lần ngồi trên chuyến bay, Cận Thời Dược đều sẽ chụp cảnh đẹp rồi gửi cho cô.
Chẳng hạn như: Cực quang, sông băng, núi non, đại dương, bầu trời sao, bình minh và hoàng hôn.
Cô rất vui mỗi khi nhận được tin nhắn từ anh.
Và đồng thời cũng thích thói quen chia sẻ này của anh. Chính niềm hạnh phúc quá đỗi giản dị đã khiến con người ta nhớ mãi không quên. Những cảm xúc lâu dài dần dần thấm sâu vào máu.
Hôm nay, không giống những lần trước.
Anh còn gửi một tấm ảnh trong buồng lái.
Tấm ảnh của cô được treo bên cạnh cần điều khiển. Nó đã chuyển sang màu vàng ố. Có thể nhận ra đã lâu năm lắm rồi.
Trong ảnh, cô gái mặc một chiếc váy trắng ngồi trước đàn piano, cúi đầu chơi đùa với phím đàn.
Cận Thời Dược nói, anh có ảnh của cô.
Trong suốt những năm tháng không liên lạc với nhau, anh luôn giữ tấm ảnh này để bày tỏ tình yêu của mình với cô. Anh cũng sẽ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh lúc nửa đêm, rồi tự thỏa mãn ham muốn bằng đôi tay của mình.
Anh còn nhắn lại: [Em là ngọn hải đăng chỉ đường của anh.]
Ngọn hải đăng giúp anh đi đúng hướng. Dù có xa đến đâu, anh vẫn luôn có thể tìm được đường về nhà.
Đây chỉ là những lời đơn giản nhưng lại chạm đến trái tim cô.
Mấy tin nhắn này được Cận Thời Dược gửi sau khi anh hạ cánh.
Nhưng mà, cô đều không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức. Bây giờ cô đã có việc làm, anh sẽ không giống như trước đây, suy nghĩ quá nhiều và cảm thấy bất an khi cô không trả lời. Anh biết cô đang bận, vì vậy anh rất hiểu chuyện mà không làm phiền cô.
Lúc này, Mạnh Ly đang rảnh nên lập tức trả lời tin nhắn của anh: [Anh đang làm gì đó?]
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi video của Cận Thời Dược đã đến. Mạnh Ly trả lời cuộc gọi, cô thấy Cận Thời Dược đang nằm trên giường trong khách sạn. Anh mặc đồ ở nhà rộng rãi, là đồ đôi với cô. Chiếc chăn chỉ phủ một nửa.
"Anh đang ngủ ạ?" Mạnh Ly hỏi.
"Ừm." Cận Thời Dược chớp mắt, giọng nói khàn khàn, trông vừa lười biếng vừa thong dong, "Anh định ngủ trưa."
"Vậy anh ngủ đi." Mạnh Ly không muốn làm phiền anh.
"Không ngủ." Vẻ buồn ngủ trong mắt Cận Thời Dược nhanh chóng biến mất, chỉ còn ánh sáng trong trẻo sâu thẳm, tràn đầy năng lượng. "Anh muốn gặp em."
"Buổi chiều anh còn phải bay tiếp mà." Mạnh Ly nhắc nhở.
"Mạnh Ly, em mãi mãi là sự lựa chọn số một của anh." Cận Thời Dược nghiêm túc đáp.
Ban đầu, anh chọn ngủ để giết thời gian vì cô không để ý đến anh. Bây giờ vợ anh đã rảnh, anh ngủ chính là lãng phí cuộc đời!
Cận Thời Dược thích nói những lời ngọt ngào, thỉnh thoảng anh sẽ nói một câu.
Theo lý mà nói, cô hẳn phải miễn nhiễm với điều đó. Nhưng ngược lại, mỗi lần nghe được, cô đều cảm thấy như mình bị ngâm trong hũ mật.
"Em đang nằm phơi nắng."
Mạnh Ly cuộn mình trên ghế. Cô giơ cao điện thoại lên, vỗ vào chính mình rồi vỗ vào con mèo vẫn đang rên gừ gừ trong ngực.
Cận Thời Dược thở dài, tự giễu nói: "Thế mà có một ngày anh thật sự ghen tị với con mèo. Nó được nằm trong lòng em."
Mạnh Ly mỉm cười.
Anh lại hỏi: "Em định đón năm mới thế nào?"
Mạnh Ly đáp: "Anh không ở đây thì cứ vậy thôi. Em với Thiến Thiến sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó ra quảng trường ngồi đếm ngược năm mới.”
Nghe vậy, Cận Thời Dược đột nhiên im lặng.
Mạnh Ly sờ mèo con, còn tưởng anh ngủ rồi.
Tuy nhiên, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, không nói một lời một lúc lâu, không biết anh đang nghĩ gì.
"Sao anh không nói chuyện?" Mạnh Ly tò mò hỏi.
Cận Thời Dược vẫn im lặng, nằm nghiêng không nhúc nhích, nửa mặt chôn ở gối. Rèm cửa khách sạn đóng chặt, ánh sáng từ điện thoại hắt vào mặt anh, mí mắt phủ một tầng phản chiếu đen kịt.
Một lát sau, anh lên tiếng: "Chúng ta xa thì nhiều mà gần thì ít. Anh không thể ở bên em trong nhiều ngày lễ quan trọng. Em có buồn không?"
Cô không hề tỏ ra buồn bã, nhưng khuôn mặt anh lại lộ rõ vẻ không vui.
Anh mới là người buồn lòng nhất.
"Không sao, đây là bản chất công việc của anh." Mạnh Ly nhẹ nhàng nói, "Anh không cần phải có gánh nặng tâm lý. Em ổn mà. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ngày nào cũng là ngày lễ."
Hai người không thể cùng nhau trải qua những ngày lễ quan trọng, Mạnh Ly ít nhiều cũng sẽ không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng cô không cảm thấy không vui.
Cô hiểu công việc của Cận Thời Dược.
Không phải là anh bỏ mặc cô hay đi chơi một mình. Anh cũng rất mệt mỏi, rất vất vả. Ngày nào cũng bôn ba khắp nơi. Sao cô có thể trách anh được chứ?
Cận Thời Dược vẫn thở dài, ánh mắt chán nản cụp xuống: "Giá như anh có siêu năng lực. Mỗi khi nhớ em, anh đều có thể trở về bên em."
Những ý niệm hoang đường của anh thật sự quá trẻ con và đáng yêu.
Mạnh Ly không nhịn được cười.
"Anh đừng nghĩ nhiều."
Mạnh Ly an ủi anh. Cô đưa mặt đến trước màn hình rồi hôn lên đó.
"Mạnh Ly." Anh cau mày, không biết thứ gì đã chạm vào điểm nhạy cảm trong anh, anh phàn nàn, "Sao trông em giống như không nhớ anh vậy?"
"Em nào có?" Cô chân thành nói: "Làm sao em không nhớ anh được? Em nhớ anh nhiều lắm."
Làm sao có thể không nhớ anh đây?
Cô nghĩ về anh mỗi ngày. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều nhớ anh.
Chỉ là, trời sinh tính cô khá vụng về khi nói lời yêu, không biết cách biểu đạt nó như thế nào.
"Còn tạm chấp nhận." Những lời này cuối cùng cũng khiến lông mày của Cận Thời Dược giãn ra, khóe môi đong đầy ý cười.
Đúng lúc đó, âm thanh của đơn đặt hàng mới vang lên.
Cận Thời Dược hiển nhiên biết lúc nào nên dừng lại, lúc nào nên bám dính, lúc nào nên lý trí: "Vậy em đi làm việc đi. Khi nào rảnh nhớ liên lạc với anh."
Mạnh Ly không dám chậm trễ, hôn anh một cái: "Dạ em hiểu rồi. Anh tranh thủ nghỉ ngơi đi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay chiều nay."
Trước khi cúp máy, Mạnh Ly nghĩ đến lời “buộc tội” của anh. Cô giơ điện thoại lên ngang mặt mình, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói từng chữ: "Cận Thời Dược, em yêu anh."
Nói xong, cô cúi xuống hôn màn hình lần nữa trước khi cúp máy. Rồi chạy đi pha cà phê.
Khi công việc bận rộn, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Buổi chiều rất nhanh đã đến.
Đến hai giờ chiều, Cận Thời Dược vẫn như thường lệ báo cáo hành trình của mình với cô.
Đợi đến khi cô kiểm tra điện thoại thì đã là giờ đóng cửa.
Dọn dẹp xong quán cà phê, cô với Phương Thiến muốn tìm một nhà hàng để ăn tối. Nhưng đêm nay thật sự quá khủng khiếp, đường phố đông nghẹt người, hầu như nhà hàng nào cũng chật kín, ngay cả trước cửa ra vào cũng đầy người đang chờ số.
Đặc biệt bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, nên tình trạng chen chúc phải nói là kinh khủng.
Trong cơn tuyệt vọng, họ đành phải gọi đồ ăn mang về.
Ngay cả tốc độ giao hàng cũng chậm gấp đôi so với bình thường. Nhưng họ không vội. Cả hai nhàn nhã chơi với mèo, chơi game và xem video. Thời gian cứ thế trôi qua.
Đến mười giờ tối, đồ ăn mang về cuối cùng cũng tới.
Họ gọi một ít xiên nướng và một nồi súp nóng.
Mạnh Ly chụp ảnh gửi cho Cận Thời Dược, hỏi anh hiện tại đang làm gì? Đã hạ cánh chưa?
Cận Thời Dược không trả lời.
Mạnh Ly cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Anh cho cô xem nhiệm vụ bay của mình. Anh sẽ bay đến Bắc Kinh vào buổi chiều. Lúc này, anh hẳn đã hạ cánh từ lâu rồi.
Chẳng nhẽ chuyến bay bị hoãn?
Mạnh Ly không nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng Cận Thời Dược trăm phần trăm.
Cô cất điện thoại đi, cùng Phương Thiến thưởng thức bữa tối. Hai chị em vừa ăn vừa trò chuyện, đến khoảng mười một giờ thì kết thúc bữa tối.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tàn cục, họ có thể ra quảng trường để đón mừng năm mới.
Quảng trường nằm ở trung tâm của con phố thương mại sầm uất nhất phía Nam thành phố, và là nơi nhộn nhịp nhất trước thềm năm mới.
Nhưng biển người bên ngoài tấp nập, đã sớm đông đen như nêm cối.
Căn bản là không thể lái xe. Tàu điện ngầm đông đúc đến mức không có chỗ cho mọi người di chuyển. Cũng may là Mạnh Ly và Phương Thiến đã quét mã trước chiếc xe đạp đôi.
Phải mất khoảng hai mươi phút để đạp xe từ quán cà phê đến quảng trường, tương đương một bài tập thể dục.
Vì có quá nhiều người trên đường nên mất khá nhiều thời gian, phải đến gần 11 giờ 40 phút họ mới đến nơi.
Phố thương mại đông người qua kẻ lại. Gần như không thể tiến lên được nữa.
Tất cả các biển quảng cáo trên phố thương mại đều được thắp sáng. Có rất nhiều cảnh sát giao thông đang giữ trật tự.
Phương Thiến nắm chặt tay Mạnh Ly. Nếu lúc này không cẩn thận, họ sẽ lạc nhau. Cả hai chậm rãi chen vào đám đông, hướng về phía trung tâm quảng trường.
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng đến được trung tâm quảng trường.
Có một màn hình lớn ở giữa quảng trường. Phía sau màn hình là một tháp đồng hồ với chiếc đồng hồ lớn khảm trên đỉnh. Kim giờ chỉ cách số không hai phút.
Pháo hoa hiện đã bị cấm, vì vậy mọi người sẽ cầm một quả bóng bay hydro trên tay và thả ra vào đúng 0 giờ 0 phút.
Phương Thiến với Mạnh Ly cũng không ngoại lệ, họ cũng mua bóng bay hydro.
Mạnh Ly giơ điện thoại lên, mở camera, cố gắng tìm kiếm hình ảnh của mình trên màn hình chiếu rồi phóng to ra. Sau đó, cô giơ quả bóng bay hydro trong tay rồi chụp một tấm ảnh gửi cho Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược vẫn không trả lời.
Chuyện gì thế này?
Sự hoài nghi trong lòng ngày một lớn hơn. Bởi vì điều này thực sự quá bất thường.
Cô không thể không bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Có phải đã xảy ra chuyện gì đó với Cận Thời Dược rồi không?
Thời gian trôi qua thật nhanh, từng giây từng phút.
Mọi người càng ngày càng trở nên hồi hộp.
Cho đến khi những con số bắt đầu xuất hiện trên tòa nhà cao tầng gần đó, mọi người trong quảng trường đều hét lớn theo những con số: "10, 9, 8, 7, 6, 5…"
Chỉ có Mạnh Ly là hoàn toàn mất hết hứng thú. Cô lo lắng, sự an toàn của Cận Thời Dược đã chiếm hết tâm trí cô.
Lúc này, cô cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Mạnh Ly nhìn xuống, thấy tin nhắn của Cận Thời Dược.
Là tin nhắn thoại.
Trái tim đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Mạnh Ly theo bản năng nhấn vào, nhanh chóng nhận ra trong môi trường ồn ào thế này, cô chắc chắn sẽ không nghe được những gì anh nói. Vì vậy, cô chuyển đổi giọng nói thành văn bản rồi nhấn phát.
Khi giọng nói được chuyển đổi, tiếng hét trong tai cô đã nhảy từ giây thứ 5 xuống giây thứ "1", tiếp theo là "0", và mọi người đều hô to hết cỡ: "Chúc mừng năm mới!"
Quảng trường nhộn nhịp và ồn ào, tiếng la hét chói tai.
Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào văn bản đã chuyển đổi.
Cận Thời Dược nói: Em còn nhớ những lời anh nói với em hôm nay không? Anh đã nói sẽ thật tuyệt nếu anh có siêu năng lực, vì anh có thể xuất hiện trước mặt em mỗi khi anh nhớ em…
Ngay lúc cô đang lặng lẽ đọc văn bản đã chuyển đổi thành công, cô không ngờ nửa câu sau của anh đột nhiên xuất hiện bên tai cô, át đi mọi tiếng hò hét trên quảng trường.
"Anh chẳng có siêu năng lực, nhưng anh có tình yêu. Dù em ở bất cứ nơi nào, anh đều sẽ nghĩ cách chạy đến gặp em."
"Cho nên, quý cô Mạnh Ly, vợ tôi, mong em ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.”
Giọng nói của người đàn ông xuất hiện ở điểm cao nhất của tháp chuông.
"Nhìn kìa! Có một chiếc trực thăng!!!"
Cùng lúc đó, một số người bên cạnh cô cũng reo lên vì ngạc nhiên.
Mạnh Ly máy móc ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn của các loại biển quảng cáo, Mạnh Ly mơ hồ nhìn thấy hai người ngồi trong khoang. Một người là phi công trực thăng, người kia mặc vest đen đứng ở cửa khoang.
Cô nhìn thoáng qua đã nhận ra anh, chính là Cận Thời Dược.
Mạnh Ly ngốc thật rồi, ngơ ngác nhìn chiếc trực thăng đang bay vòng trên tầng cao nhất của một tòa nhà rồi từ từ hạ xuống.
"A a a! Ly Ly, nhìn kìa!!!"
Phương Thiến hưng phấn kéo tay cô.
Mạnh Ly nhìn theo hướng Phương Thiến chỉ, vẻ mặt hoang mang, đồng tử đột nhiên co lại.
Toàn bộ biển quảng cáo đều có ảnh giấy chứng nhận kết hôn nền đỏ của cô và Cận Thời Dược.
Vài dòng chữ quen thuộc hiện lên trên những tòa nhà cao tầng với ánh đèn nhấp nháy: "Tháng Mười đi vào mộng tưởng. Cận Thời Dược cưới Mạnh Ly."
Tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác.
Không biết bắt đầu từ khi nào, giai điệu của bài hát "City Of Stars” đã vang vọng khắp quảng trường.
City Of Stars
(Thành phố của ngàn sao)
Are You Shining Just For Me
(Phải chăng người sẽ chỉ tỏa sáng với mỗi anh thôi?)
…
Cause All That I Need This Crazy Feeling
(Bởi thứ ta cần bây giờ chính là cảm xúc điên dại này)
A rat-tat-tat my heart…
(Là thứ tình yêu đã khiến trái tim anh thổn thức)
Think I Want It To Stay
(Anh mong cảm xúc ấy sẽ luôn ngự trị nơi trái tim em)
Trái tim Mạnh Ly như bị đánh một đòn mạnh.
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại.
Cận Thời Dược đã đến.
Đám đông ngày một nhiều hơn, nơi này trở nên cực kỳ đông đúc.
Cô vội vã chạy ra phía ngoài, chạy về phía tòa nhà nơi chiếc trực thăng hạ cánh, vừa chạy vừa xin lỗi. Mọi người nhận ra cô chính là nữ chính trong giấy kết hôn nên nhường đường cho cô.
Con đường bằng phẳng và thông thoáng. Cuối cùng cô cũng chen được qua đám đông nhộn nhịp, chạy đến lối vào tòa nhà.
Cận Thời Dược đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Anh mặc một bộ vest màu đen, trên tay là bó hoa nhài.
Đi về phía cô.
Cận Thời Dược bước đến trước mặt Mạnh Ly, cong môi: "Cái Tết đầu tiên của chúng ta, sao anh có thể vắng mặt được chứ?"
"Anh..." Mạnh Ly hít thở không thông.
"Anh vẫn luôn nợ em hai thứ." Cận Thời Dược nói.
Không đợi Mạnh Ly nói hết câu, thân hình cao lớn của Cận Thời Dược đã quỳ một chân xuống.
Đưa hộp nhẫn đến trước mặt cô.
Chiếc nhẫn bên trong là hình một bông hoa nhài, toàn bộ cánh hoa đều được khảm kim cương lấp lánh.
Anh nói:
"Một chiếc nhẫn, một lời cầu hôn long trọng."
"Anh muốn cả thế giới biết rằng, anh đã bước vào mộng tưởng, anh đã kết hôn với Mạnh Ly."
Vô số chấm li ti màu trắng từ trên trời rơi xuống.
Trận tuyết đầu tiên của năm ở Nam Thành đã rơi vào giây phút này.
Chúng nhẹ nhàng đáp xuống lông mi cô, chầm chậm vỗ về bả vai anh.
Đây là năm đầu tiên của họ.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
----------------
Nơ: Cảm ơn các tình yêu vẫn luôn đợi mình nha. Ngoại truyện sẽ được edit và đăng tải trong tuần sau <3
Quán cà phê quả thật đã trở nên nổi tiếng.
Trở thành quán cà phê nổi tiếng trên mạng ở Nam Thành, nhưng về cơ bản mọi người đều đến đó vì Cận Thời Dược.
Thật không may, Cận Thời Dược đang bận lái máy bay. Làm sao có thể đến quán mỗi ngày được? Đặc biệt là Tết Nguyên Đán đang đến gần, đây là mùa cao điểm, Cận Thời Dược lại vô cùng bận rộn.
Những khách hàng đó không khỏi thất vọng vì không được nhìn thấy Cận Thời Dược. Vì vậy chuyển toàn bộ sự chú ý sang Mạnh Ly. Tuy nhiên, chủ đề vẫn xoay quanh Cận Thời Dược. Hỏi về mối quan hệ của họ và liệu họ có thực sự là anh em ruột hay không.
Mạnh Ly nghĩ đến vẻ mặt ai oán của anh lần trước, cảm thấy có lỗi không thôi.
Cô buột miệng nói anh là em trai mình, nhưng thực ra ý nghĩ ban đầu chỉ là muốn giữ chân khách hàng, cô không nghĩ nhiều về điều đó.
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô thật sự không nên lợi dụng Cận Thời Dược để thu hút sự chú ý. Việc này với việc bán chồng có gì khác nhau?
Chẳng trách Cận Thời Dược lại tức giận. Trong chuyện này là cô ích kỷ, không quan tâm đến cảm xúc của anh.
Hơn nữa, hậu quả thực sự quá đáng sợ.
Cô chỉ là không thừa nhận quan hệ của bọn họ, tùy tiện nói anh là em trai cô. Anh âm thầm ôm mối hận, đêm qua suýt nữa tra tấn cô đến chết.
Mỗi cuộc tấn công đều được thực hiện một cách tàn bạo.
Nhắc tới là thấy đau âm ỉ ở bụng dưới. Đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn cảm giác có vật lạ ở đó.
Không thể trêu vào.
Cho nên, khi người khác hỏi về mối quan hệ của họ, cô đã thoải mái thừa nhận: "Anh ấy là chồng tôi.”
Đúng như dự đoán, nhóm fangirl kia đã hoàn toàn thất vọng khi nghe tin này. Trái tim thiếu nữ tan vỡ.
Nhưng họ vẫn hóng chuyện, chẳng hạn như:
"Chị ơi, hai người gặp nhau thế nào vậy?"
"Em có thể tìm một người chồng như vậy ở đâu ạ? Cầu xin chị mở lớp đào tạo."
"Có thể kể cho chúng em về chuyện ngày xưa của anh chị không ạ?"
Thế là, mỗi người họ mua một ly cà phê ngồi nghe Mạnh Ly kể chuyện về cô và Cận Thời Dược.
Mạnh Ly suy nghĩ, tất cả những chuyện đã qua đều hiện lên trong đầu như một thước phim tua chậm.
Cuộc gặp gỡ, sự hối tiếc, sự đoàn tụ, và tình yêu của họ.
Được tóm tắt như sau:
"Thực ra câu chuyện rất đơn giản."
"Đại khái chính là, chị đã bắt đầu thích anh ấy vào năm 17 tuổi, sau đó gả cho anh ấy vào năm 26 tuổi."
"Chị từng oán trách số phận của mình, nhưng ông trời vẫn rất công bằng. Người đã gửi một chàng trai tốt nhất đến bên chị. Và, điều may mắn nhất là chàng trai chị thích cũng thích chị."
*
Gần đây Cận Thời Dược rất bận rộn với những chuyến bay, bay đến khắp mọi nơi trên thế giới, hầu hết đều là những chuyến bay dài. Một chuyến bay có thể khiến hai người phải xa nhau một tuần hoặc nửa tháng.
Mạnh Ly cũng đầu tất mặt tối. Gần đây việc kinh doanh của quán cà phê phát triển nhiều hơn. Lúc đầu chỉ có cô và Phương Thiến, một người pha cà phê, một người giao hàng. Nhưng cuối cùng làm không xuể, phải thuê thêm người giao hàng.
Hôm nay là Giáng sinh nhưng Cận Thời Dược không có ở nhà. Hai vợ chồng không cùng nhau đón mừng ngày lễ.
Mạnh Ly cũng không có thời gian để ăn lễ. Cô cùng Phương Thiến trang trí quán cà phê, dựng cây thông Noel với tuần lộc, lên kế hoạch cho các hoạt động Giáng sinh.
Không khí Giáng sinh rất nồng nhiệt. Đồ trang trí Giáng sinh và những bài hát Giáng sinh kinh điển có thể được nghe và nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Dòng người đông đúc.
Nhưng điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là không có tuyết.
Phương Nam không thường xuyên có tuyết rơi nên điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau lễ Giáng sinh là sẽ tới đếm ngược năm mới.
Đối với người Trung Quốc, đếm ngược năm mới đáng nhớ hơn lễ Giáng sinh. Nhưng Cận Thời Dược vẫn vắng mặt.
Vào buổi trưa đêm đếm ngược năm mới, Mạnh Ly dành chút thời gian rảnh rỗi ngồi trên ghế dài bên ngoài quán cà phê tắm nắng.
Ánh nắng mùa đông ấm áp và dịu nhẹ. Cảm giác khá dễ chịu khi chiếu vào cơ thể.
Lũ mèo con cũng chạy ra tắm nắng, một con nhảy vào lòng Mạnh Ly, một con khác cũng chạy tới nhảy vào lòng cô, tranh giành sự cưng chiều của cô. Mèo con ăn rất tốt, tăng cân đều đều trong một thời gian ngắn.
Hai đứa nhảy tới nhảy lui trên người Mạnh Ly, cô gần như không chịu nổi, dẫm đến phát đau.
Nhưng cô không đuổi chúng đi, mà đưa tay vuốt ve bộ lông của chúng từng con một. Tất cả chúng đều kêu gừ gừ, híp mắt buồn ngủ.
Cô cầm điện thoại lên lướt xem.
Bận rộn suốt buổi sáng, lúc này mới có có thời gian chạm vào điện thoại.
Vừa nhìn đã thấy tin nhắn của Cận Thời Dược gửi tới.
Vào lúc hai giờ sáng và sáu giờ sáng.
Một tấm là hình ảnh bầu trời đầy sao vào lúc hai giờ sáng.
Một tấm là bình minh chụp lúc sáu giờ sáng.
Quả nhiên, buồng lái là văn phòng tốt nhất, quang cảnh đẹp nào cũng có thể bắt trọn.
Bầu trời đầy sao sáng bao la vô tận, gần đến nỗi tưởng chừng có thể chạm vào dải ngân hà chỉ bằng một cái duỗi tay.
Cảnh bình minh cũng kinh diễm không kém. Những áng mây có màu vàng nhạt, trải dài liên tục, có thể nhìn thấy rõ đường viền của mặt trời.
Mặt trời lẽ ra phải nóng bỏng và chói chang, nhưng lúc này lại đặc biệt dịu nhẹ. Cảnh tượng giống như biển trên mặt đất.
Mỗi lần ngồi trên chuyến bay, Cận Thời Dược đều sẽ chụp cảnh đẹp rồi gửi cho cô.
Chẳng hạn như: Cực quang, sông băng, núi non, đại dương, bầu trời sao, bình minh và hoàng hôn.
Cô rất vui mỗi khi nhận được tin nhắn từ anh.
Và đồng thời cũng thích thói quen chia sẻ này của anh. Chính niềm hạnh phúc quá đỗi giản dị đã khiến con người ta nhớ mãi không quên. Những cảm xúc lâu dài dần dần thấm sâu vào máu.
Hôm nay, không giống những lần trước.
Anh còn gửi một tấm ảnh trong buồng lái.
Tấm ảnh của cô được treo bên cạnh cần điều khiển. Nó đã chuyển sang màu vàng ố. Có thể nhận ra đã lâu năm lắm rồi.
Trong ảnh, cô gái mặc một chiếc váy trắng ngồi trước đàn piano, cúi đầu chơi đùa với phím đàn.
Cận Thời Dược nói, anh có ảnh của cô.
Trong suốt những năm tháng không liên lạc với nhau, anh luôn giữ tấm ảnh này để bày tỏ tình yêu của mình với cô. Anh cũng sẽ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh lúc nửa đêm, rồi tự thỏa mãn ham muốn bằng đôi tay của mình.
Anh còn nhắn lại: [Em là ngọn hải đăng chỉ đường của anh.]
Ngọn hải đăng giúp anh đi đúng hướng. Dù có xa đến đâu, anh vẫn luôn có thể tìm được đường về nhà.
Đây chỉ là những lời đơn giản nhưng lại chạm đến trái tim cô.
Mấy tin nhắn này được Cận Thời Dược gửi sau khi anh hạ cánh.
Nhưng mà, cô đều không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức. Bây giờ cô đã có việc làm, anh sẽ không giống như trước đây, suy nghĩ quá nhiều và cảm thấy bất an khi cô không trả lời. Anh biết cô đang bận, vì vậy anh rất hiểu chuyện mà không làm phiền cô.
Lúc này, Mạnh Ly đang rảnh nên lập tức trả lời tin nhắn của anh: [Anh đang làm gì đó?]
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi video của Cận Thời Dược đã đến. Mạnh Ly trả lời cuộc gọi, cô thấy Cận Thời Dược đang nằm trên giường trong khách sạn. Anh mặc đồ ở nhà rộng rãi, là đồ đôi với cô. Chiếc chăn chỉ phủ một nửa.
"Anh đang ngủ ạ?" Mạnh Ly hỏi.
"Ừm." Cận Thời Dược chớp mắt, giọng nói khàn khàn, trông vừa lười biếng vừa thong dong, "Anh định ngủ trưa."
"Vậy anh ngủ đi." Mạnh Ly không muốn làm phiền anh.
"Không ngủ." Vẻ buồn ngủ trong mắt Cận Thời Dược nhanh chóng biến mất, chỉ còn ánh sáng trong trẻo sâu thẳm, tràn đầy năng lượng. "Anh muốn gặp em."
"Buổi chiều anh còn phải bay tiếp mà." Mạnh Ly nhắc nhở.
"Mạnh Ly, em mãi mãi là sự lựa chọn số một của anh." Cận Thời Dược nghiêm túc đáp.
Ban đầu, anh chọn ngủ để giết thời gian vì cô không để ý đến anh. Bây giờ vợ anh đã rảnh, anh ngủ chính là lãng phí cuộc đời!
Cận Thời Dược thích nói những lời ngọt ngào, thỉnh thoảng anh sẽ nói một câu.
Theo lý mà nói, cô hẳn phải miễn nhiễm với điều đó. Nhưng ngược lại, mỗi lần nghe được, cô đều cảm thấy như mình bị ngâm trong hũ mật.
"Em đang nằm phơi nắng."
Mạnh Ly cuộn mình trên ghế. Cô giơ cao điện thoại lên, vỗ vào chính mình rồi vỗ vào con mèo vẫn đang rên gừ gừ trong ngực.
Cận Thời Dược thở dài, tự giễu nói: "Thế mà có một ngày anh thật sự ghen tị với con mèo. Nó được nằm trong lòng em."
Mạnh Ly mỉm cười.
Anh lại hỏi: "Em định đón năm mới thế nào?"
Mạnh Ly đáp: "Anh không ở đây thì cứ vậy thôi. Em với Thiến Thiến sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó ra quảng trường ngồi đếm ngược năm mới.”
Nghe vậy, Cận Thời Dược đột nhiên im lặng.
Mạnh Ly sờ mèo con, còn tưởng anh ngủ rồi.
Tuy nhiên, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, không nói một lời một lúc lâu, không biết anh đang nghĩ gì.
"Sao anh không nói chuyện?" Mạnh Ly tò mò hỏi.
Cận Thời Dược vẫn im lặng, nằm nghiêng không nhúc nhích, nửa mặt chôn ở gối. Rèm cửa khách sạn đóng chặt, ánh sáng từ điện thoại hắt vào mặt anh, mí mắt phủ một tầng phản chiếu đen kịt.
Một lát sau, anh lên tiếng: "Chúng ta xa thì nhiều mà gần thì ít. Anh không thể ở bên em trong nhiều ngày lễ quan trọng. Em có buồn không?"
Cô không hề tỏ ra buồn bã, nhưng khuôn mặt anh lại lộ rõ vẻ không vui.
Anh mới là người buồn lòng nhất.
"Không sao, đây là bản chất công việc của anh." Mạnh Ly nhẹ nhàng nói, "Anh không cần phải có gánh nặng tâm lý. Em ổn mà. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ngày nào cũng là ngày lễ."
Hai người không thể cùng nhau trải qua những ngày lễ quan trọng, Mạnh Ly ít nhiều cũng sẽ không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng cô không cảm thấy không vui.
Cô hiểu công việc của Cận Thời Dược.
Không phải là anh bỏ mặc cô hay đi chơi một mình. Anh cũng rất mệt mỏi, rất vất vả. Ngày nào cũng bôn ba khắp nơi. Sao cô có thể trách anh được chứ?
Cận Thời Dược vẫn thở dài, ánh mắt chán nản cụp xuống: "Giá như anh có siêu năng lực. Mỗi khi nhớ em, anh đều có thể trở về bên em."
Những ý niệm hoang đường của anh thật sự quá trẻ con và đáng yêu.
Mạnh Ly không nhịn được cười.
"Anh đừng nghĩ nhiều."
Mạnh Ly an ủi anh. Cô đưa mặt đến trước màn hình rồi hôn lên đó.
"Mạnh Ly." Anh cau mày, không biết thứ gì đã chạm vào điểm nhạy cảm trong anh, anh phàn nàn, "Sao trông em giống như không nhớ anh vậy?"
"Em nào có?" Cô chân thành nói: "Làm sao em không nhớ anh được? Em nhớ anh nhiều lắm."
Làm sao có thể không nhớ anh đây?
Cô nghĩ về anh mỗi ngày. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều nhớ anh.
Chỉ là, trời sinh tính cô khá vụng về khi nói lời yêu, không biết cách biểu đạt nó như thế nào.
"Còn tạm chấp nhận." Những lời này cuối cùng cũng khiến lông mày của Cận Thời Dược giãn ra, khóe môi đong đầy ý cười.
Đúng lúc đó, âm thanh của đơn đặt hàng mới vang lên.
Cận Thời Dược hiển nhiên biết lúc nào nên dừng lại, lúc nào nên bám dính, lúc nào nên lý trí: "Vậy em đi làm việc đi. Khi nào rảnh nhớ liên lạc với anh."
Mạnh Ly không dám chậm trễ, hôn anh một cái: "Dạ em hiểu rồi. Anh tranh thủ nghỉ ngơi đi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay chiều nay."
Trước khi cúp máy, Mạnh Ly nghĩ đến lời “buộc tội” của anh. Cô giơ điện thoại lên ngang mặt mình, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói từng chữ: "Cận Thời Dược, em yêu anh."
Nói xong, cô cúi xuống hôn màn hình lần nữa trước khi cúp máy. Rồi chạy đi pha cà phê.
Khi công việc bận rộn, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Buổi chiều rất nhanh đã đến.
Đến hai giờ chiều, Cận Thời Dược vẫn như thường lệ báo cáo hành trình của mình với cô.
Đợi đến khi cô kiểm tra điện thoại thì đã là giờ đóng cửa.
Dọn dẹp xong quán cà phê, cô với Phương Thiến muốn tìm một nhà hàng để ăn tối. Nhưng đêm nay thật sự quá khủng khiếp, đường phố đông nghẹt người, hầu như nhà hàng nào cũng chật kín, ngay cả trước cửa ra vào cũng đầy người đang chờ số.
Đặc biệt bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, nên tình trạng chen chúc phải nói là kinh khủng.
Trong cơn tuyệt vọng, họ đành phải gọi đồ ăn mang về.
Ngay cả tốc độ giao hàng cũng chậm gấp đôi so với bình thường. Nhưng họ không vội. Cả hai nhàn nhã chơi với mèo, chơi game và xem video. Thời gian cứ thế trôi qua.
Đến mười giờ tối, đồ ăn mang về cuối cùng cũng tới.
Họ gọi một ít xiên nướng và một nồi súp nóng.
Mạnh Ly chụp ảnh gửi cho Cận Thời Dược, hỏi anh hiện tại đang làm gì? Đã hạ cánh chưa?
Cận Thời Dược không trả lời.
Mạnh Ly cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Anh cho cô xem nhiệm vụ bay của mình. Anh sẽ bay đến Bắc Kinh vào buổi chiều. Lúc này, anh hẳn đã hạ cánh từ lâu rồi.
Chẳng nhẽ chuyến bay bị hoãn?
Mạnh Ly không nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng Cận Thời Dược trăm phần trăm.
Cô cất điện thoại đi, cùng Phương Thiến thưởng thức bữa tối. Hai chị em vừa ăn vừa trò chuyện, đến khoảng mười một giờ thì kết thúc bữa tối.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tàn cục, họ có thể ra quảng trường để đón mừng năm mới.
Quảng trường nằm ở trung tâm của con phố thương mại sầm uất nhất phía Nam thành phố, và là nơi nhộn nhịp nhất trước thềm năm mới.
Nhưng biển người bên ngoài tấp nập, đã sớm đông đen như nêm cối.
Căn bản là không thể lái xe. Tàu điện ngầm đông đúc đến mức không có chỗ cho mọi người di chuyển. Cũng may là Mạnh Ly và Phương Thiến đã quét mã trước chiếc xe đạp đôi.
Phải mất khoảng hai mươi phút để đạp xe từ quán cà phê đến quảng trường, tương đương một bài tập thể dục.
Vì có quá nhiều người trên đường nên mất khá nhiều thời gian, phải đến gần 11 giờ 40 phút họ mới đến nơi.
Phố thương mại đông người qua kẻ lại. Gần như không thể tiến lên được nữa.
Tất cả các biển quảng cáo trên phố thương mại đều được thắp sáng. Có rất nhiều cảnh sát giao thông đang giữ trật tự.
Phương Thiến nắm chặt tay Mạnh Ly. Nếu lúc này không cẩn thận, họ sẽ lạc nhau. Cả hai chậm rãi chen vào đám đông, hướng về phía trung tâm quảng trường.
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng đến được trung tâm quảng trường.
Có một màn hình lớn ở giữa quảng trường. Phía sau màn hình là một tháp đồng hồ với chiếc đồng hồ lớn khảm trên đỉnh. Kim giờ chỉ cách số không hai phút.
Pháo hoa hiện đã bị cấm, vì vậy mọi người sẽ cầm một quả bóng bay hydro trên tay và thả ra vào đúng 0 giờ 0 phút.
Phương Thiến với Mạnh Ly cũng không ngoại lệ, họ cũng mua bóng bay hydro.
Mạnh Ly giơ điện thoại lên, mở camera, cố gắng tìm kiếm hình ảnh của mình trên màn hình chiếu rồi phóng to ra. Sau đó, cô giơ quả bóng bay hydro trong tay rồi chụp một tấm ảnh gửi cho Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược vẫn không trả lời.
Chuyện gì thế này?
Sự hoài nghi trong lòng ngày một lớn hơn. Bởi vì điều này thực sự quá bất thường.
Cô không thể không bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Có phải đã xảy ra chuyện gì đó với Cận Thời Dược rồi không?
Thời gian trôi qua thật nhanh, từng giây từng phút.
Mọi người càng ngày càng trở nên hồi hộp.
Cho đến khi những con số bắt đầu xuất hiện trên tòa nhà cao tầng gần đó, mọi người trong quảng trường đều hét lớn theo những con số: "10, 9, 8, 7, 6, 5…"
Chỉ có Mạnh Ly là hoàn toàn mất hết hứng thú. Cô lo lắng, sự an toàn của Cận Thời Dược đã chiếm hết tâm trí cô.
Lúc này, cô cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Mạnh Ly nhìn xuống, thấy tin nhắn của Cận Thời Dược.
Là tin nhắn thoại.
Trái tim đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Mạnh Ly theo bản năng nhấn vào, nhanh chóng nhận ra trong môi trường ồn ào thế này, cô chắc chắn sẽ không nghe được những gì anh nói. Vì vậy, cô chuyển đổi giọng nói thành văn bản rồi nhấn phát.
Khi giọng nói được chuyển đổi, tiếng hét trong tai cô đã nhảy từ giây thứ 5 xuống giây thứ "1", tiếp theo là "0", và mọi người đều hô to hết cỡ: "Chúc mừng năm mới!"
Quảng trường nhộn nhịp và ồn ào, tiếng la hét chói tai.
Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào văn bản đã chuyển đổi.
Cận Thời Dược nói: Em còn nhớ những lời anh nói với em hôm nay không? Anh đã nói sẽ thật tuyệt nếu anh có siêu năng lực, vì anh có thể xuất hiện trước mặt em mỗi khi anh nhớ em…
Ngay lúc cô đang lặng lẽ đọc văn bản đã chuyển đổi thành công, cô không ngờ nửa câu sau của anh đột nhiên xuất hiện bên tai cô, át đi mọi tiếng hò hét trên quảng trường.
"Anh chẳng có siêu năng lực, nhưng anh có tình yêu. Dù em ở bất cứ nơi nào, anh đều sẽ nghĩ cách chạy đến gặp em."
"Cho nên, quý cô Mạnh Ly, vợ tôi, mong em ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.”
Giọng nói của người đàn ông xuất hiện ở điểm cao nhất của tháp chuông.
"Nhìn kìa! Có một chiếc trực thăng!!!"
Cùng lúc đó, một số người bên cạnh cô cũng reo lên vì ngạc nhiên.
Mạnh Ly máy móc ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn của các loại biển quảng cáo, Mạnh Ly mơ hồ nhìn thấy hai người ngồi trong khoang. Một người là phi công trực thăng, người kia mặc vest đen đứng ở cửa khoang.
Cô nhìn thoáng qua đã nhận ra anh, chính là Cận Thời Dược.
Mạnh Ly ngốc thật rồi, ngơ ngác nhìn chiếc trực thăng đang bay vòng trên tầng cao nhất của một tòa nhà rồi từ từ hạ xuống.
"A a a! Ly Ly, nhìn kìa!!!"
Phương Thiến hưng phấn kéo tay cô.
Mạnh Ly nhìn theo hướng Phương Thiến chỉ, vẻ mặt hoang mang, đồng tử đột nhiên co lại.
Toàn bộ biển quảng cáo đều có ảnh giấy chứng nhận kết hôn nền đỏ của cô và Cận Thời Dược.
Vài dòng chữ quen thuộc hiện lên trên những tòa nhà cao tầng với ánh đèn nhấp nháy: "Tháng Mười đi vào mộng tưởng. Cận Thời Dược cưới Mạnh Ly."
Tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác.
Không biết bắt đầu từ khi nào, giai điệu của bài hát "City Of Stars” đã vang vọng khắp quảng trường.
City Of Stars
(Thành phố của ngàn sao)
Are You Shining Just For Me
(Phải chăng người sẽ chỉ tỏa sáng với mỗi anh thôi?)
…
Cause All That I Need This Crazy Feeling
(Bởi thứ ta cần bây giờ chính là cảm xúc điên dại này)
A rat-tat-tat my heart…
(Là thứ tình yêu đã khiến trái tim anh thổn thức)
Think I Want It To Stay
(Anh mong cảm xúc ấy sẽ luôn ngự trị nơi trái tim em)
Trái tim Mạnh Ly như bị đánh một đòn mạnh.
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại.
Cận Thời Dược đã đến.
Đám đông ngày một nhiều hơn, nơi này trở nên cực kỳ đông đúc.
Cô vội vã chạy ra phía ngoài, chạy về phía tòa nhà nơi chiếc trực thăng hạ cánh, vừa chạy vừa xin lỗi. Mọi người nhận ra cô chính là nữ chính trong giấy kết hôn nên nhường đường cho cô.
Con đường bằng phẳng và thông thoáng. Cuối cùng cô cũng chen được qua đám đông nhộn nhịp, chạy đến lối vào tòa nhà.
Cận Thời Dược đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Anh mặc một bộ vest màu đen, trên tay là bó hoa nhài.
Đi về phía cô.
Cận Thời Dược bước đến trước mặt Mạnh Ly, cong môi: "Cái Tết đầu tiên của chúng ta, sao anh có thể vắng mặt được chứ?"
"Anh..." Mạnh Ly hít thở không thông.
"Anh vẫn luôn nợ em hai thứ." Cận Thời Dược nói.
Không đợi Mạnh Ly nói hết câu, thân hình cao lớn của Cận Thời Dược đã quỳ một chân xuống.
Đưa hộp nhẫn đến trước mặt cô.
Chiếc nhẫn bên trong là hình một bông hoa nhài, toàn bộ cánh hoa đều được khảm kim cương lấp lánh.
Anh nói:
"Một chiếc nhẫn, một lời cầu hôn long trọng."
"Anh muốn cả thế giới biết rằng, anh đã bước vào mộng tưởng, anh đã kết hôn với Mạnh Ly."
Vô số chấm li ti màu trắng từ trên trời rơi xuống.
Trận tuyết đầu tiên của năm ở Nam Thành đã rơi vào giây phút này.
Chúng nhẹ nhàng đáp xuống lông mi cô, chầm chậm vỗ về bả vai anh.
Đây là năm đầu tiên của họ.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Nơ: Cảm ơn các tình yêu vẫn luôn đợi mình nha. Ngoại truyện sẽ được edit và đăng tải trong tuần sau <3