Editor: Nơ
Mạnh Ly hoàn toàn không thích trẻ con.
Đây là sự thật.
Hồi đại học, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau bụng dữ dội đến mức không thể xuống giường, nằm bẹp trong ký túc xá như cái xác không hồn, chẳng làm được gì cả.
Cô quản lý ký túc rất tốt bụng, thường pha nước ấm, nấu nước đường đỏ cho cô uống. Thậm chí còn quan tâm cô hơn cả mẹ ruột, luyên thuyên dặn cô nhất định phải chăm sóc cơ thể, ăn ít đồ lạnh, nếu không sau này sẽ khó mang thai.
Những lời đó giống hệt với dì Trương bây giờ.
Nhưng Mạnh Ly chưa bao giờ để tâm. Bởi vì cô vốn dĩ chưa từng có ý định sinh con.
Trước khi tiếp xúc với trẻ con, cô chỉ đơn thuần cho rằng chúng là một trong những thứ tiêu hao lớn nhất đời người, cũng là nguồn chi tiêu lớn nhất. Khi đi làm thêm, cô gặp gỡ nhiều chị gái đã có gia đình. Mỗi ngày họ tất bật lo cho con học hành, ăn uống, vệ sinh, giấc ngủ của con, rồi lại tốn tiền cho các lớp học thêm, bồi dưỡng kỹ năng, phát triển sở thích... Tóm lại, mọi thứ đều xoay quanh con cái, gói gọn trong một chữ: Tiền.
Phụ nữ sau khi có con, phần lớn đều chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp ngày trước, chỉ còn lại nét mệt mỏi hốc hác. Giỏ hàng lúc nào cũng đầy ắp đồ dùng trẻ nhỏ.
Không còn cái gọi là bản thân, cũng chẳng có tự do.
Tất nhiên, nếu hôn nhân viên mãn, chồng biết quan tâm, có trách nhiệm thì sẽ đỡ vất vả hơn nhiều – đó hẳn là một gia đình hạnh phúc. Nhưng những gì cô nhìn thấy, phần lớn đều là ví dụ bất hạnh.
Gia đình ruột thịt của cô chính là "tấm gương" rõ ràng nhất.
Mạnh Ly không sợ kết hôn, cũng không phải người theo chủ nghĩa “Tự do cực đoan”, nhưng cô thực sự không muốn cuộc sống của mình trở thành như vậy.
Đời cô vốn đã khổ rồi, cô không muốn vì con cái mà thêm kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, mỗi ngày cô đều phải tiếp xúc với trẻ nhỏ.
Phải nói rằng, từ lúc bắt đầu công việc, cuộc sống của cô đầy rẫy năng lượng tiêu cực. Làm công việc mình không yêu thích trong ngành mình không ưa, ngày nào cũng như cực hình. Trẻ con nghịch ngợm, ồn ào khiến cô càng thêm bực bội, thậm chí cảm thấy ghét bỏ.
Càng như vậy, cô càng kiên định với quyết định không sinh con của mình.
Có lẽ nguyên nhân sâu xa nhất vẫn bắt nguồn từ gia đình cô.
Sự thiên vị của mẹ – Lưu Ngọc Cầm, cùng thất bại trong cách nuôi dạy con khiến gia đình cô mất cân bằng và tan vỡ. Điều đó khiến Mạnh Ly không còn chút tự tin nào, cô không chắc mình có thể làm tốt hơn trong tương lai, hay sẽ lại đi vào vết xe đổ ấy.
Cô đã nói với Cận Thời Dược rằng, kế hoạch tương lai của cô rất mơ hồ, có thể không kết hôn, cũng có thể không sinh con, cả đời sống sao cũng được.
Đó thực sự là suy nghĩ của cô.
Nhưng... đó là trước khi cô gặp Cận Thời Dược.
Anh từng nói, anh đã tận mắt chứng kiến tình yêu là như thế nào, nên không thể chấp nhận một mối quan hệ không có tình yêu.
Còn cô thì ngược lại, vì chưa từng thấy, nên luôn tỏ vẻ khinh thường tình yêu.
Cho đến khi Cận Thời Dược bước vào thế giới của cô.
Anh trao cho cô tất cả sự bao dung, tôn trọng và ưu ái vô hạn.
Anh là người yêu cô nhất trên thế giới này.
Nhờ có anh, cô mới biết tình yêu thực sự là gì.
Trước kia, cô có thể ích kỷ nghĩ rằng: Dù sao cũng không định sinh con, nếu ai chấp nhận được điều đó thì yêu, muốn cưới cũng không phải không thể.
Nhưng giờ đây, khi Cận Thời Dược thật lòng chấp nhận mọi thứ, cô lại không đành lòng đón nhận.
Cô thấy tội lỗi, khó chịu vô cùng.
Mới vài hôm trước còn mạnh miệng tranh cãi với dì Trương, không ngờ chưa được bao lâu, hiện thực đã giáng cho cô một cú tát thật đau.
Cô không cho rằng suy nghĩ của mình có vấn đề, cô hoàn toàn có quyền lựa chọn không sinh con, nhưng điều đó không nên đến từ sự “bất lực” của bản thân.
Không thể sinh và không muốn sinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Những lời của dì Trương cũng không hẳn là không có lý.
Cô phải đối mặt với một sự thật – rằng cô và Cận Thời Dược đã là một gia đình, mà nhà họ Cận lại chỉ có duy nhất một dòng nối dõi. Chẳng lẽ vì cô mà để tuyệt tử tuyệt tôn?
Người lớn sẽ nghĩ gì?
Cô từng cho rằng chẳng có người đàn ông nào đáng để cô mạo hiểm mạng sống mà sinh con.
Nhưng... từng ngày, từng giờ sống bên Cận Thời Dược, tất cả như đều đang nói với cô rằng:
Anh xứng đáng.
Cô thậm chí cầm lòng không đậu mà bắt đầu tưởng tượng, bắt đầu mong chờ. Nếu Cận Thời Dược làm ba sẽ thế nào? Con của họ sẽ giống cô nhiều hơn, hay giống anh nhiều hơn?
Có lẽ chính vào khoảnh khắc ấy, hoặc từng giây từng phút bên anh, đã khiến cô thay đổi suy nghĩ, hạ quyết tâm:
Muốn sinh một đứa con kết tinh từ tình yêu của họ, và nối dài tình yêu ấy qua nhiều năm tháng nữa.
Mạnh Ly đã ngăn cản quyết định đi thắt ống dẫn tinh đầy điên rồ của Cận Thời Dược, kiên quyết bắt đầu hành trình dài bồi bổ lại cơ thể.
Kỳ kinh lần này của cô đặc biệt không bình thường, chỉ kéo dài có hai ngày. Sau đó cô bắt đầu uống thuốc Đông y do bác sĩ kê, đồng thời cũng đi cùng Cận Thời Dược đến gặp bác sĩ uy tín mà anh tìm được.
Họ làm thêm nhiều xét nghiệm chi tiết hơn.
Kết quả cũng không khác lần trước là mấy.
Bác sĩ kê thêm một số thuốc tây, phối hợp với thuốc Đông y để uống.
Nhưng cũng căn dặn rất rõ, điều quan trọng nhất là tâm lý và chế độ sinh hoạt của cô.
Không được lo lắng, giữ tâm trạng ổn định, không thức khuya. Tập thể dục nhiều, rèn luyện sức khỏe, tăng cường miễn dịch.
Khi thể trạng tốt lên, mọi thứ cũng sẽ cải thiện.
Mạnh Ly cũng nghiêm túc thay đổi bản thân, không còn ăn uống tuỳ tiện như trước.
Không còn ăn đồ lạnh, uống nước đá.
Đi đâu cũng mang theo bình giữ nhiệt, bên trong là trà dưỡng sinh, rảnh là ăn vài quả táo tàu đỏ.
Về việc tập thể dục thì không cần thiết lắm. Bởi vì làm việc ở quán cà phê, mỗi ngày trong không gian nhỏ xíu sau quầy pha chế, cô cũng đi được đến mười nghìn bước rồi.
Chỉ có điều, cứ mỗi khi Cận Thời Dược ở nhà, hai người đều sẽ đi dạo sau bữa tối, tiện thể mua ít trái cây, rồi thong thả quay về.
Cô vẫn chưa nói với ba mẹ chồng về tình trạng sức khỏe của mình. Mạnh Ly có chút dè chừng, đúng hơn là không chắc chắn.
Ba mẹ Cận Thời Dược rất tốt với cô, nhưng cô không dám chắc, nếu họ biết cô có khả năng không thể mang thai, liệu họ có thay đổi cách nhìn về cô hay không?
Dù sao thì, đúng như dì Trương nói, nhà họ Cận là gia tộc lớn, lại còn ba đời đơn truyền. Cho dù Cận Thời Dược không quan tâm, nhưng ba mẹ anh chắc chắn không thể làm ngơ.
Thế nhưng cho dù cô và Cận Thời Dược không nói, cũng không có nghĩa là dì Trương sẽ không nói.
Dì Trương cũng không rõ tình trạng sức khỏe của Mạnh Ly, chỉ là vô tình nói với Tưởng Chiêu Anh một câu rằng “Hình như Mạnh Ly không muốn sinh con”, bảo bà ấy có dịp thì khuyên nhủ Mạnh Ly một chút.
Hôm đó, Tưởng Chiêu Anh từ ngoài tỉnh trở về thì đến thẳng biệt thự phía Tây. Cũng đã lâu rồi bà chưa gặp con trai con dâu.
Khi đến nơi, Cận Thời Dược với Mạnh Ly cũng vừa về nhà không bao lâu. Mạnh Ly bận rộn cả ngày, lớp áo giữ ấm bên trong ướt đẫm mồ hôi, vừa về đến nhà đã lên lầu tắm ngay.
Cận Thời Dược thì đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối.
“Ái chà, đang làm món gì mà thơm thế?”
Tưởng Chiêu Anh xoa tay, nói đùa: “Thơm thật đó con trai.”
Giọng bà vang lên bất ngờ khiến Cận Thời Dược hơi giật mình, anh quay đầu nhìn: “Mẹ? Sao mẹ đến đây?”
“Đến ăn chực cơm, không được à?” Tưởng Chiêu Anh cười trêu.
“Đương nhiên là được ạ.” Cận Thời Dược đáp.
Tưởng Chiêu Anh đi đến gần, quan sát Cận Thời Dược từ đầu đến chân. Trên đầu đeo một chiếc băng đô thể thao, mái tóc hơi rối được vén gọn gàng, trên người là bộ đồ ở nhà màu xanh lam. Rõ ràng là đồ đôi, còn đeo cả tạp dề màu hồng nhạt, trông vừa thành thạo vừa thoải mái khi nấu ăn.
“Được đấy con trai.” Tưởng Chiêu Anh vỗ vỗ vai anh, cười bảo: “Giờ ra dáng người chồng nội trợ rồi nhỉ? Sắp theo kịp ba con rồi đó, đáng khen!”
“Cũng tàm tạm.”
Cận Thời Dược tỏ ra khiêm tốn, nhưng lại nhún vai đầy kiêu ngạo.
Đúng lúc đó, nồi hầm tự động bên cạnh vang lên tiếng “tít tít”, báo hiệu đã nấu xong.
Tưởng Chiêu Anh theo phản xạ liếc qua bên đó. Nồi thì không có gì đặc biệt, nhưng lúc này bà mới ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc tỏa ra từ đó.
“Sao lại uống thuốc bắc vậy?” Tưởng Chiêu Anh lo lắng hỏi, “Mạnh Ly không khỏe sao?”
“Là con.”
Cận Thời Dược biết Mạnh Ly không muốn để mẹ biết chuyện này, nên phản xạ ôm hết vào mình, lập tức nói dối: “Con uống.”
Dạo này Mạnh Ly đang uống thuốc bắc nên cũng không gọi dì Trương đến làm.
Dì ấy vốn nhạy cảm về chuyện này.
“Con uống?”
Tưởng Chiêu Anh nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Con bị sao hả?”
Cận Thời Dược cúi đầu tiếp tục thái rau, nói dối không chớp mắt: “Dạo này con bị mất ngủ nên muốn uống thôi mẹ.”
Tưởng Chiêu Anh không đáp. Ánh mắt nhìn con trai mang theo chút dò xét.
Mấy giây im lặng trôi qua, bà ấy cũng không hỏi thêm về thuốc bắc nữa, mà như có điều suy nghĩ, hỏi: “Mẹ nghe dì Trương nói hình như Mạnh Ly không muốn sinh con? Hai đứa định thế nào?”
“Là con.”
Cận Thời Dược lại tiếp tục thoái thác: “Con không muốn.”
“...”
Tưởng Chiêu Anh bày ra vẻ mặt khó tả.
Cận Thời Dược thái hết rau rồi cho vào đĩa bên cạnh, nghiêng đầu nhìn mẹ, giọng điềm đạm: “Thật ra con vốn định làm một ca tiểu phẫu, nhưng Mạnh Ly ngăn con lại.”
Anh lại tiếp tục thái rau khác, thái được vài nhát thì ngừng tay.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh quyết định “đánh tiếng” trước:
“Mẹ, ít nhất hiện tại con không muốn có con, sau này có lẽ cũng không. Mẹ với ba có thể chấp nhận được không?”
Tưởng Chiêu Anh kinh ngạc trước lời anh nói.
Làm sao bà lại không biết “ca tiểu phẫu” trong lời con trai ám chỉ điều gì?
“Hơn nữa, Mạnh Ly không có nghĩa vụ phải sinh con cho con.”
Cận Thời Dược nói tiếp: “Hai đứa con sống cuộc sống hai người là đã rất tốt rồi. Sinh con sẽ phải chia mất sự quan tâm của cô ấy, con không chấp nhận được chuyện đó.”
“…”
Còn chưa đợi Tưởng Chiêu Anh trả lời, từ cầu thang đã vọng đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhẹ, cùng giọng nói dịu dàng của Mạnh Ly:
“Em tắm xong rồi, em đến phụ anh một tay nhé ~”
Trên mặt cô là nụ cười tươi, chạy lon ton tới, không ngờ lại chạm mặt Tưởng Chiêu Anh.
Mạnh Ly bị bất ngờ: “Mẹ!”
Phản xạ đầu tiên của cô là nhìn sang nồi thuốc bắc bên cạnh.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc bắc.
Lúc còn ở trên lầu cô đã ngửi thấy rồi, mà biểu cảm khó tả trên gương mặt Tưởng Chiêu Anh càng khiến lòng cô giật thót một cái.